Quyển 11 - Chương 79
Thụy Căn
17/04/2013
Xe của Triệu Quốc Đống vừa đi qua khỏi khu rừng liền vô thức quay đầu lại nhìn chiếc xe Lexus. Theo cửa kính xe Lexus hạ xuống, hắn thấy một người đàn ông rất quen thuộc đang ngồi trong xe, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp.
Ồ, Khanh Liệt Bưu? Triệu Quốc Đống hơi giật mình, tốc độ xe hai bên rất nhanh, chỉ lướt qua nhau và rời đi.
Triệu Quốc Đống có chút hoảng hốt. Hắn đã lâu không gặp Khanh Liệt Bưu.
Hắn lúc đến Hoa Lâm còn từng liên lạc, sau đó Khanh Liệt Bưu sang bên Quảng Đông làm ăn, số điện thoại cũng đổi. Bản thân Triệu Quốc Đống cũng không dùng số máy nhắn tin trước đây mà sang dùng điện thoại di động nên không còn quan hệ. Thời gian trước Cổ Tiểu Âu nói anh cô đi làm ăn với Khanh Liệt Bưu, mở Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả, vì thế hắn mới biết Khanh Liệt Bưu đã về.
Triệu Quốc Đống không đi liên lạc với Khanh Liệt Bưu. Đây không phải là không muốn có quan hệ với đối phương mà là bây giờ Khanh Liệt Bưu đi con đường khác với hắn. Nếu muốn giữ quan hệ mật thiết là không thích hợp, có duyên chỉ gặp nhau một chút mà thôi.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng và lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ. Cuộc sống của mình đã đủ phiền rồi. Nhưng đột nhiên một xe Buick New Century màu đen ở bên lướt qua.
- Ồ.
Triệu Quốc Đống qua ánh đèn xe mà nhìn thoáng biển số xe, bởi vì đèn lúc phanh rất sáng nên Triệu Quốc Đống thấy rõ biển kia, chẳng qua trong lúc nhất thời không nghĩ ra xe của ai.
La Băng và Trình Nhược Lâm ngồi ở bên dưới thấy Triệu Quốc Đống đang quan sát xe bên ngoài nên có chút khó hiểu nói:
- Sao vậy?
- Không có gì.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nhưng vẫn đang nghĩ tới biển số xe kia. Biển này hắn nhớ nhưng không nhớ là xe của ai. Xe này biển AnV, là biển khá cũ, mà xe Buick New Century mới xuất hiện một năm, không thể là dùng biển mới cả. Triệu Quốc Đống đột nhiên nghĩ ra.
Đây vốn là biển số xe Camry trước đây của Lưu Triệu Quốc.
Triệu Quốc Đống đột nhiên có phản ứng.
Lưu Triệu Quốc đã đổi xe, là xe Buick New Century, dùng biển công an. Nhưng làm Bí thư Đảng ủy chính pháp Thành phố An Đô nên xe của Lưu Triệu Quốc nhất định rất được người chú ý. Vì thế Lưu Triệu Quốc đi riêng hay dùng biển này. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng biết Lưu Triệu Quốc có vài biển số, có biển V, có biển AnQ.
Nhìn đồng hồ, đã là hơn 9h tối, Lưu Triệu Quốc sao lại đến Hồ Vân Loa?
Triệu Quốc Đống có dự cảm không tốt, nhất là nghĩ tới Khanh Liệt Bưu và Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả càng làm hắn lo lắng.
Đợt tết Triệu Quốc Đống đã cảm thấy cách ăn mặc của Lưu Triệu Quốc hơi khác. Hắn còn đang nói Lưu ca trẻ lên, tóc chải gọn gang, áo cũng là hàng hiện.
Mặc dù làm Thường vụ thị ủy, Bí thư Đảng ủy chính pháp, Cục trưởng Cục công an thành phố An Đô là cán bộ cấp giám đốc sở, ăn mặc chú ý là bình thường. Nhưng Lưu Triệu Quốc vốn không để ý ăn mặc. Nhớ lúc trước khi mình gặp đối phương thì chỉ thấy đối phương như người bình thường, không có gì khác. Mặc dù làm Cục trưởng và Bí thư Đảng ủy chính pháp thì trong thời gian dài đối phương cũng không thay đổi. Cũng là bắt đầu từ năm ngoái Lưu Triệu Quốc mới khác.
Đương nhiên ăn mặc không nói được gì, người theo tuổi và kinh nghiệm thay đổi cũng sẽ làm cho mình có biến hoá. Nhưng nghĩ đến Cổ Tiểu Âu nói sau lưng Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả là ông chủ lớn mà cả hắc, bạch đạo đều không dám động vào, hôm nay muộn như vậy lại thấy cả Khanh Liệt Bưu và Lưu Triệu Quốc, điều này làm Triệu Quốc Đống rất lo lắng.
Chẳng lẽ sau lưng Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả của Khanh Liệt Bưu chính là Lưu Triệu Quốc?
Triệu Quốc Đống biết Khanh Liệt Bưu thích quan hệ với công an, cảm thấy có bạn bên công an thì chuyện gì cũng giải quyết được. Lúc đầu mình không phải thông qua y quan hệ với Chu Tinh Văn nên mới có thể thành Trưởng đồn công an Giang Miếu sao?
Đợt tết Lưu Triệu Quốc nói ra ý muốn làm giám đốc Sở công an, Thái Chánh Dương cũng ám chỉ Lưu Triệu Quốc nếu muốn ngồi vào vị trí kia thì phải làm gì đó bắt mắt. Hơn nữa An Đô là tỉnh thành nên đúng là đủ điều kiện tạo ảnh hưởng để lãnh đạo tỉnh thấy.
Nhưng nửa năm qua Lưu Triệu Quốc cũng tìm không ít tâm tư mà hiệu quả không rõ ràng. Khi giám đốc Sở công an càng lúc càng sắp về hưu, hy vọng của Lưu Triệu Quốc càng xa vời.
Con người mất đi mục tiêu thì dễ xảy ra chuyện, điểm này đã xuất hiện quá nhiều trong thực tế.
Triệu Quốc Đống run lên, hắn không dám nghĩ tiếp.
Khanh Liệt Bưu đầu tư mấy triệu mở Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả, nếu nói làm câu lạc bộ giải trí nghiêm chỉnh, đánh chết Triệu Quốc Đống cũng không tin. Mà nếu như làm việc đen rồi không có cơ quan công an bảo vệ thì không thể, nếu không chỉ hai tháng là Cục Công an sẽ đóng cửa ngay.
La Băng cùng Trình Nhược Lâm cũng chú ý thấy Triệu Quốc Đống không yên tâm nên quan tâm hỏi:
- Sao vậy Quốc Đống?
- Không có gì.
Triệu Quốc Đống lắc đầu, có lẽ chỉ là trùng hợp.
- Anh có tâm sự mà, đừng giấu bọn em.
Trình Nhược Lâm cùng La Băng nhìn nhau hiểu ý.
Triệu Quốc Đống cố gắng thuyết phục mình. Với tính cách của Lưu Triệu Quốc thì không thể quan hệ với đám người Khanh Liệt Bưu mới đúng. Lưu Triệu Quốc nếu muốn kiếm thì đã có đầy cơ hội, không thể chờ tới bây giờ.
Triệu Quốc Đống cùng Trình Nhược Lâm, La Băng là đến ăn ở nhà hàng cá Hồ Vân Loa. Nhà hàng cá này mặc dù có cá không phải nuôi ở Hồ Vân Loa nhưng ăn rất ngon, chẳng qua giá khá đắt.
Trình Nhược Lâm ăn một lần mà vẫn thấy thèm. Hôm nay Triệu Quốc Đống về An Đô nên tới đây.
La Băng đã chính thức đến làm ở Học viện điện ảnh trực thuộc Sở Thông tin truyền thông, làm phó Chánh văn phòng Đảng ủy, cán bộ cấp Trưởng phòng, coi như điều ngang nhau nhưng La Băng rất thỏa mãn với việc này.
Ở đây công việc không nhiều mà có bốn năm người nên khá nhàn hạ. Lúc rảnh rỗi có thể đọc báo, sách, lên mạng.
Chánh văn phòng kiêm Chủ tịch công đoàn là người trên 50 tuổi và khá tốt bụng. Mặc dù có chút tò mò sao La Băng lại tới học viện nhưng không hỏi nhiều. Đối với việc La Băng đến giúp thì y cũng vui vẻ. La Băng được phân công việc gì đều làm tốt khiến Chánh văn phòng rất hài lòng.
Một tuần qua đi, La Băng rất hài lòng với cuộc sống bây giờ. Ngoài việc học viện cách hơi xa chỗ ở của Trình Nhược Lâm một chút, còn đâu không vdde gì. La Băng cũng định mua một chiếc xe, Trình Nhược Lâm cũng có ý đó, chỉ là bây giờ chưa quyết định mua xe gì.
Cuối cùng do Triệu Quốc Đống quyết định cho hai cô, nói với cô con người phải đối xử tốt với mình, cần hưởng thụ phải hưởng thụ, có điều kiện thì mua, không có thì phải sáng tạo điều kiện mà mua.
Trình Nhược Lâm trong thời gian này rất bận, về nhà gần 12h đêm. La Băng cũng cảm nhận được sự vất vả sau lưng thành công của Trình Nhược Lâm.
So sánh với Trình Nhược Lâm lúc ở Hoa Lâm, Trình Nhược Lâm bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. Trình Nhược Lâm ngày xưa xa cách với thế giới đã không còn, thay vào đó là một người dẫn chương trình luôn đầy hưng phấn khi đi làm.
La Băng không khỏi thầm than. So sánh với Trình Nhược Lâm, mình hình như thích cuộc sống nhàn nhã hơn. Nhưng cô lại nghĩ mỗi người có cách sống riêng. Mặc dù cô và Trình Nhược Lâm thân như chị em nhưng không có nghĩa mọi người có lý tưởng giống nhau, cũng không có nghĩa cách sống giống nhau.
Đặt trước mặt Triệu Quốc Đống là bản quy hoạch về tương lai của Hoài Khánh và bản đồ Hoài Khánh hiện nay. Bản đồ này không hề xa lạ, một năm qua hắn đã xem cẩn thận không dưới chục lần. Mà theo bản đồ này, hai ba tháng qua hắn đã đi khảo sát thực địa không ít lần.
Cả khu vực phía nam đều được dùng màu nâu bao phủ, đó là Khu công nghiệp. Bốn trong năm đóa kim hoa đều phân bố chính ở khu vực đông nam và phía nam. Lấy Yến Đô quan làm trung tâm để mở rộng ra phía nam.
Phía nam Yến Đô quan là khu tập thể của Nhà máy cơ giới, đi hơi xuống thêm phía đông nam là khu sản xuất của Nhà máy cơ giới. Dựa vào mặt đông là địa bàn của Nhà máy thiết bị chứa dầu trong năm đóa kim hoa. Quy mô Nhà máy thiết bị chứa dầu không quá lớn, chỉ lớn hơn Nhà máy cơ giới một chút, nhân viên làm việc cũng tương đương nhau, nó phân bố bên cạnh hộ Lộc Giác thuộc địa bàn Khánh Châu.
Mà phía nam Nhà máy thiết bị chứa dầu An Nguyên lại là công ty lớn nhất Hoài Khánh - công ty máy móc nặng Trung Nam. Khu nhà máy và tập thể chiếm diện tích gần 8km vuông. Mà phía tay công ty máy móc nặng Trung Nam chính là Công ty Máy công cụ An Nguyên.
Bắt đầu từ Nhà máy cơ giới, Nhà máy thiết bị chứa dầu An Nguyên, Nhà máy nồi hơi Trung Nam, công ty máy móc nặng Trung Nam, Công ty Máy công cụ An Nguyên tạo thành nửa hình vòng cung, phân bổ từ đông sang nam. Do địa hình hạn chế nên nhiều khu vực sản xuất nằm bên ngoài khu tập thể.
Nhân viên, người nhà của năm công ty này chủ yếu nói tiếng phương bắc và Chiết Giang. Mà phía tây và bắc lại là người Hoài Khánh bản địa nói tiếng Hồ Quảng. Đương nhiên theo thời đại phát triển việc kết hôn giữa người của năm nhà máy và dân địa phương Hoài Khánh cũng tăng lên, dung hợp lại. Nhưng bây giờ thì sự khác nhau vẫn khá rõ ràng.
- Đường Mãnh Quốc là động mạch giao thông của Hoài Khánh chúng ta, nhưng nó sớm muộn cũng thành chiếc khóa đối với nội thành Hoài Khánh. Chú ý, tôi nói chính là nội thành Hoài Khánh, không phải Thị xã Hoài Khánh.
Hứa Kiều vuốt mấy sợi tóc bị gió thổi và nói:
- Mọi người có thể nhìn một chút, Đường Mãnh Quốc chạy nghiêng và xuyên thẳng qua khu vực chính của nội thành,. Lấy Yếu Đô quan làm điểm chuẩn, Đường Mãnh Quốc chia nội thành Hoài Khánh làm hai nửa. Một bên là khu vực phía đông nam do năm công ty là chủ yếu, một bên chính là khu vực thành cũ phía tây bắc.
Các lãnh đạo Thị xã nhìn vào bản đồ nghe Hứa Kiều giới thiệu.
- Lượng xe đi lại qua Đường Mãnh Quốc bây giờ là rất lớn, đã ảnh hưởng nhất định đến chất lượng không khí của nội thành. Hơn nữa bởi vì lượng ô tô đi qua quá nhiều khiến cho nội thành hay bị tắc, tai nạn giao thông không ngừng diễn ra. Căn cứ số liệu thống kê của đội cảnh sát giao thông thì gần nửa năm đoạn đường 4km của Đường Mãnh Quốc trong nội thành đã có tám chỗ đèn xanh đèn đỏ, trong đó có ba chỗ cứ đến giờ đi làm, tan tầm là tắc đường nghiêm trọng, hai nơi tác tương đối, ba nơi tốt hơn một chút.
- Thị trưởng Triệu và tôi đã suy nghĩ có phải nên xây dựng cầu vượt hay không, nhưng dự tính lượng giải tỏa lớn, tài chính xây cầu cũng rất lớn. Hơn nữa quan trọng nhất là cầu vượt chỉ có thể giải quyết tạm thời, vô ích với nội thành Hoài Khánh về lâu dài. Cho nên tôi yêu cầu sở Quy hoạch kiến trúc tỉnh cùng với một ít chuyên gia Học viện kiến trúc Thượng Hải tiến hành tổng hợp, nghiên cứu nội thành Hoài Khánh, đặc biệt cân nhắc tình hình thực tế của Đường Mãnh Quốc. Vừa muốn phát huy tác dụng động mạch giao thông của nó, lại muốn giảm đi ảnh hưởng của nó đối với sự phát triển của nội thành Hoài Khánh.
- Trài qua nhiều lần khảo sát và nghiên cứu, Thị trưởng Triệu và tôi có ý dựa theo hình thức Bắc Kinh và An Đô hiện nay, xây dựng công trình theo vành đai trong ngoài. Biến công năng quá cảnh của Đường Mãnh Quốc ra bên ngoài nội thành tức là làm một Đường Mãnh Quốc mới, mà quy hoạch đoạn đi qua khu vực nội thành của Đường Mãnh Quốc thành một đại lộ sinh thái.
Hứa Kiều chỉ vào bản đồ rồi nói:
- Mọi người xem, chúng tôi dự định bắt đầu từ phía đông Khánh Châu, đoạn này là đường tỉnh lộ đi thông Vũ Xuyên, trước mắt lượng xe đi qua không lớn, chỉ cần thích hợp cải tạo thì đoạn này có thể thực hiện trách nhiệm phân lưu, sau đó làm cây cầu Hiết Mã để chuyển về Tây nam….
Mọi người liền nhìn vào điểm mà Hứa Kiều giới thiệu, vô thức cùng nhìn theo ngón tay của cô.
- Bởi vì quy hoạch xây dựng thành thị của chúng ta bởi vì nguyên nhân lịch sử nên trên danh nghĩa lấy Yến Đô quan làm trung tâm, nhưng trên thực tế mọi người đều biết khu trung tâm nội thành lại là khu tập thể của Nhà máy cơ giới, Công ty máy móc Trung Nam và vài câu lạc bộ.
- Nhưng theo thời đại thay đổi và nhu cầu phát triển đô thị của Hoài Khánh, chúng ta phải chuyển rời trung tâm nội thành về phía tây, phía bắc. Bởi vì phía tây bắc có hoàn cảnh tự nhiên và đất phong phú, hơn nữa vấn đề giải phóng mặt bằng không phức tạp bằng phía đông nam. Cho nên đây là nguyên tắc chúng tôi xác định.
- Thị trưởng Hứa, tôi hỏi một câu. Tôi vừa xem quy mô bản quy hoạch này thì đúng là nằm ngoài tưởng tượng của tôi. Tôi nghĩ đang ngồi các vị lãnh đạo Thị xã ngồi đây cũng có suy nghĩ giống tôi. Nếu dựa theo ý của chị thì nội thành Hoài Khánh chúng ta sẽ có quy mô lớn như thế nào? Như vậy có phù hợp tình hình thực tế của Hoài Khánh hiện nay không?
Lữ Thu Thần không nhịn được. Y vốn không muốn có xung đột với Hứa Kiều ở vấn đề này. Vì Hứa Kiều là người không vào đảng nên nó lại giúp cô trong công việc. Dù là Hà Chiếu Thành hay Triệu Quốc Đống bây giờ thì cô đều dám tranh luận về phạm vi công việc do cô phụ trách.
Hơn nữa y cũng biết ý của Hứa Kiều được Triệu Quốc Đống tán thành, thậm chí chính là quan điểm của Triệu Quốc Đống. Điều này có thể làm cho quan hệ vốn mới hòa hoãn của mình với Triệu Quốc Đống lại trở nên khẩn trương không?
Nhưng cuối cùng y vẫn quyết định hỏi nguyên nhân. Dù sao việc này liên quan tới phương án phát triển mấy năm, thậm chí mấy chục năm sau của Hoài Khánh, còn dính tới khả năng thừa nhận của tic Hoài Khánh. Quy hoạch đô thị lớn như vậy thì tài chính có thể chống đỡ nổi không?
Lữ Thu Thần hỏi chính là câu hỏi của mấy vị Phó thị trưởng khác. Nhất là Cố Hiểu Bằng.
Y trước là Cục trưởng cục Tài chính nên hiểu rõ tình hình tài chính của Thị xã. Bây giờ mặc dù không phụ trách mảng tài chính nhưng chỉ trong một tháng chẳng lẽ tài chính của chính quyền lại thay đổi lớn đến vậy?
- Thị trưởng Lữ, tôi biết vấn đề này chỉ sợ các vị lãnh đạo ngồi đây đều đang nghĩ tới.
Hứa Kiều cười ha hả nói.
- Ha ha, Thị trưởng Hứa nói đúng. Tôi đúng là có chút lo lắng tài chính của Hoài Khánh có thể duy trì được quy hoạch khổng lồ như vậy không? Nhìn Thị trưởng Hứa nói, tôi cảm thấy quy hoạch nội thành Hoài Khánh chúng ta sợ rằng mở rộng rất nhiều. Kéo từ phía đông Khánh Châu, chẳng phải kéo một phần ngoại ô Khánh Châu vào nội thành sao?
Tiền Nguyên Huy nói.
Từ bản quy hoạch thấy đúng là như vậy. Phía đông Khánh Châu cách Yến Đô quan hơn 4km. Nếu theo ý của Hứa Kiều thì khu vực này sẽ nằm trong phạm vi nội thành. Ngoài ra theo đường chấm đỏ trên bản đồ thì chẳng những ngoại ô phía bắc Hoài Châu được đưa vào, phía tây bắc Khánh Châu cũng vào.
Đây mới chỉ là nhìn về phía bắc theo ngón tay Hứa Kiều chỉ, phía tây chỉ sợ cũng có một khoảng lớn tiến vào. Vấn đề nằm ở chỗ đột nhiên mở rộng phạm vi nội thành lớn như vậy thì căn cứ ở đâu, nguyên nhân gì phải làm như vậy?
Quy hoạch phát triển của một Thị xã vừa phải cân nhắc đến tương lai lâu dài nhưng cũng phải xuất phát từ thực tế, nhất là phải cân nhắc đến tốc độ phát triển kinh tế địa phương và khả năng tăng dân số. Quy mô lớn như vậy có chỗ dựa khoa học nào không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.