Quyển 14 - Chương 7
Thụy Căn
16/04/2013
Núi Hốt Luân so với ba năm trước đã được tu sửa lại một chút, thực tế thì kiến trúc bên ngoài không nhiều nên huyện cũng không tu sửa trên quy mô lớn, chỉ là tu sửa, khôi phục theo phong cách cũ.
Nhất là đầm Bích Ba với những tảng đá nham xanh nghe nói chính là Bích Nham lục từ thời Viên Ngộ thiền sư để lại, bây giờ là nơi có không ít người theo đạo phật tới cúng bái.
- Nghe nói ngày xưa Viên Ngộ đại sư viên tịch về tây ở đây, mọi người nếu đến đây thường xuyên cũng có thể về miền tây phương cực lạc.
Lỗ Năng xuất thân văn nhân nên hiểu nhiều về Phật tông, y thường xuyên ca thán mình có tính phật nhưng không có tâm phật, không thể nhảy ra khỏi hồng trần.
- Ừ, lão Lỗ, nơi này có Đại Giác tự, ở Thành Đô có Chiêu Giác tự hình như cũng có lần Viên Ngộ đại sư đến đó làm chủ trì, xem ra hai chùa này có quan hệ với nhau.
Triệu Quốc Đống cũng chú ý đến những tảng đá nham xanh. Nơi này có lời đồn khá khiên cưỡng xuất phát từ Viên Ngộ đại sư, không biết là thật hay không, điều này chỉ có trời mới biết.
- Viên Ngộ đại sư cả đời đi khắp các danh tự, Sơn Linh tuyền viện ở tỉnh Tương, Đạo Lâm tự - Tương Tây, Thiên Ninh tự - Đông Kinh, Kim Sơn tự - Trấn Giang và Vân Cư tự - tỉnh Cống đều được xưng là các chùa phật môn hàng đầu thời Nhị Tống. Tống Huy Tông và Tống Cao Tông đều rất ngưỡng mộ Viên Ngộ đại sư, đều coi Viên Ngộ đại sư là Quốc sư. Chiêu Giác tự Thành Đô còn là nơi mà Viên Ngộ đại sư thụ nghiệp tám năm rồi tạo hóa.
Lỗ Năng có chút hưng phấn nói:
- Có thể nói một người đủ để làm một ngôi chùa hưng thịnh, ở tình hình đặc biệt một nhân vật đủ để thay đổi bộ mặt một nơi.
- Đợi thêm một hai tháng nữa khi tảo chín thì chúng ta có thể lên đây ném tảo Hốt Luân.
Tiêu Phượng Minh nhìn mảng rừng tảo, bây giờ rừng tảo sớm được rào bảo vệ nhưng vẫn có đường mòn cho du khách vào xem.
Đi dọc một vòng quanh đầm Bích Ba, mấy người Triệu Quốc Đống đều thấy mồ hôi thấm vào lưng giờ lại lạnh lạnh. Ánh nắng đã bị cây cối um tùm che đi, chỉ thi thoảng xuất hiện vài vệt sáng, thậm chí ngay cả bầu trời cũng trở nên u ám.
- Diệu Văn, Hoa Lâm phát triển rất nhanh nhưng không thể quên mảng xây dựng tổ chức. Vừa nãy anh cũng nghe được đó, công tác của chính quyền cơ sở cần được cải thiện.
Mấy người đi bộ về. Đoạn nương rẫy giữa lưng chừng núi Hốt Luân đã được xây dựng thành nhà hàng, khách sạn, mọi người ăn trưa ở dây.
Từ đây có thể ra sau núi núi Hốt Luân ngắm cảnh, Huyền Âm câu cũng là một nơi mà du khách hay muốn tới.
Triệu Quốc Đống nói làm cho Đường Diệu Văn thấy áp lực không hề nhỏ.
- Bí thư Triệu, Huyện ủy, Ủy ban Hoa Lâm đúng là có chút quên ở việc này, chỉ lo xây dựng kinh tế nhưng không ngờ khi cuộc sống dân chúng cải thiện lại thiếu thốn văn hóa tinh thần, thậm chí còn xuất hiện lệch hướng. Mà tổ chức xã, thôn cũng không phát huy hết tác dụng ở việc này. Sau khi về tôi sẽ lập tức tổ chức họp hội nghị thường ủy nghiên cứu, thảo luận, kịp thời sửa lại.
- Tôi không phải phê bình anh, đó là hiện tượng phổ biến trong cả nước. Sau khi cải thiện cuộc sống vật chất, tiền nhiều lên thì nhiều người sẽ không biết sống như thế nào. Đô thị là thế, nông thôn là thế. Làm như thế nào tiến thêm một bước xây dựng văn hóa tinh thần Xã hội chủ nghĩa, như vậy cuộc sống văn hóa tinh thần của dân chúng cần không ngừng nâng lên. Lão Lỗ, ở điểm này Ban Tuyên giáo cũng có trách nhiệm.
Triệu Quốc Đống vừa đi vừa nói:
- Xây dựng tổ chức cơ sở cũng là như vậy. Trong thời đại coi trọng chủ nghĩa vật chất này thì cuộc sống nhân dân không ngừng được nâng lên, tư tưởng cũng có biến hoá. Làm như thế nào để củng cố vị trí của Đảng, làm như thế nào dể đề cao sức ảnh hưởng của tổ chức cơ sở, mấy vấn đề này cần chúng ta nghiêm túc suy nghĩ. Thời kỳ mới cần có quan niệm, tư tưởng mới, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể nắm vững tình thế.
Trong bữa ăn Đường Diệu Văn cũng giới thiệu qua về tình hình phát triển kinh tế của Hoa Lâm trong năm.
Bây giờ ngành công nghiệp thực phẩm của Hoa Lâm đã hình thành hai thế cục gồm ngành chế biến sữa và chế biến thịt. Cơ sở sản xuất sữa của tập đoàn Elise và tập đoàn sữa Tây Hoa đã mở rộng vài lần. Mà hai công ty lớn về chế biến thịt Đại Hoa, Tam Diệp cũng không ngừng mở rộng.
Ngành chế biến dựa vào trụ sở chăn nuôi gia súc cũng không ngừng được mở rông, bắt đầu tiến vào giai đoạn công ty yếu bị công ty lớn thâu tóm.
Một vài công ty chế biến da nhỏ không thể đáp ứng được yêu cầu bảo vệ môi trường càng lúc càng cao của Hoa Lâm nên lục tục đóng cửa và bị mua lại. Trước thời kỳ cao nhất có trên 30 công ty, bây giờ chỉ còn hơn 10 công ty nhưng giá trị sản lượng đã tăng trên 10 lần.
Mấy công ty lớn trong ngành chế biến da đã thành công đi sang các thị trường khác, kéo theo nhiều công ty phụ trợ khiến ngành này phát triển càng lúc càng nhanh.
Mà Hoa Lâm cũng cảm nhận được biến hoá này nên tích cực thu hút đầu tư, chuẩn bị hấp dẫn người lao động từ tỉnh Việt tới đây, mục tiêu của Hoa Lâm chính là phát triển ngành da dày xuất khẩu sang Hongkong, Đài Loan, Âu Mỹ. Như vậy có thể càng làm các công ty lãi được nhiều hơn.
Đường Diệu Văn chuẩn bị sau hội nghị thu hút đầu tư và phát triển kinh tế tư nhân toàn tỉnh lần này sẽ dẫn đoàn của huyện đi học tập khu vực phát triển mạnh ngành da dày, chủ yếu là nhằm vào nguồn lao động của bọn họ, hy vọng có thể áp dụng vào phát triển kinh tế của Hoa Lâm.
- Bí thư Triệu, tôi cảm thấy Hoa Lâm có ý tưởng trong sự phát triển của mình. Huyện ủy, Ủy ban có thể nghiên cứu tình hình phát triển kinh tế, căn cứ tình hình thực tế, không mù quáng theo xu hướng chung, lựa chọn con đường thích hợp để phát triển, điều này tôi cảm thấy đáng giá để các quận, huyện khác học tập.
Trên đường về ba người Triệu Quốc Đống, Tiêu Phượng Minh và Lỗ Năng rất vui vẻ. Đi leo núi một ngày cũng khiến người ta thoải mái, đồng thời tình hình Hoa Lâm cũng làm người ta phải suy nghĩ.
Hai quý đầu năm của Hoa Lâm duy trì tốc độ tăng trưởng trên 40%, mặc dù không so sánh được với khu Khai Phát cùng Quận Tây Giang, Thổ Thành nhưng cũng đã là rất đáng mừng.
Ba ngành thực phẩm, chế biến da và du lịch đều tiến vào thời kỳ phát triển ổn định, hình thành hiệu ứng hấp thụ khiến cho ba ngành này không ngừng phát triển.
Bây giờ Huyện ủy, Ủy ban Hoa Lâm đang chú ý đến việc hấp dẫn các ngành liên quan đến ngành da, đã làm một loạt các động tác mới. Điều này làm Triệu Quốc Đống thật lòng cảm phục.
Mấy năm làm chủ tịch không khiến Đường Diệu Văn mất đi sự xông xáo. Bây giờ y đang đầy dã tâm muốn Hoa Lâm vượt qua Tây Giang, hơn nữa ở điều kiện không dựa vào thị xã mà đạt được như vậy đã là rất tốt.
- Đúng thế, Bí thư Triệu, lão Đường vừa mới nhận chức Bí thư huyện ủy chưa lâu nên cần thời gian chuyển đổi. Nhưng tôi cảm thấy được anh ta có thể nhạy cảm căn cứ vào tình hình thực tế của Hoa Lâm để đưa ra quy hoạch phát triển phù hợp. Đây chính là không theo xu hướng chung, rất hiếm có.
Lỗ Năng ngồi ghế trên, y nhìn về đằng trước và nói:
- Bây giờ có nhiều quận, huyện luôn mơ ước xa vời, thậm chí không tiếc hy sinh lợi ích địa phương mà mong lôi kéo hạng mục, tôi cảm thấy không khí này không tốt, nhất là khi hoàn cảnh đầu tư của Ninh Lăng chúng ta được cải thiện nếu lấy lòng nhà đầu tư một cách quá đáng thì chẳng những làm lợi ích bản thân tổn thất, hơn nữa cũng tạo thành ảnh hưởng và ấn tượng không tốt với bên ngoài. Trên thực tế nó sẽ ảnh hưởng xấu đến hình tượng tổng thể của cả Ninh Lăng.
Tiêu Phượng Minh có chút kinh ngạc, Lỗ Năng nói là có ý ám chỉ. Làm Trưởng ban Tuyên giáo mà nói ra lời này thì tất nhiên không bình thường.
Tiêu Phượng Minh nghĩ đến do hội nghị lần này mà quyết định các điểm thăm quan, các ngành, các quận, huyện đều có xung đột, nghe nói vì thế mà Vưu Liên Hương chủ trì công việc này đã vài lần phải khóc. Nhưng thị xã vẫn không ngừng tranh chấp, cuối cùng do Triệu Quốc Đống tự mình quyết định chuyện mới có thể chìm đi.
Tất nhiên Lỗ Năng nói là có ẩn ý, hơn nữa trước mặt Mạc Vinh à Triệu Quốc Đống nói như vậy thì thái độ không hề bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.