Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 80

Thụy Căn

17/04/2013



Trầm Đông Chiêu nổi danh không giống như những người đàn ông khác vì nhờ làm chồng của cán bộ cao cấp, cũng không phải bởi vì hắn nắm rõ tình hình xu thế quốc tế hiện nay, thậm chí cũng không phải vì những trình bày và phân tích kinh điển trong nghiên cứu chiến lực châu Á của hắn mà chỉ vì trực giác.

Hắn luôn thể hiện mình là một người đàn ông có năng lực cảm nhận nhạy bén vượt quá mức bình thường, bất kể là thời sự chính trị hằng ngày hay là phán đoán sự kiện cụ thể thì đều có thể nói trúng hạch tâm, chỉ ra được điểm mấu chốt.

Đây cũng không phải đơn giản chỉ nhờ một hệ thống tình báo trợ giúp, có một lần Trầm Đông Chiêu cho rằng Lưu Nhược Đồng có thân phận đặc thù, tuy nhiên Lưu Nhược Đồng trên danh nghĩa là tùy viên quân sự của bộ ngoại giao nhưng ai cũng biết nhân vật như vậy thì đại biểu cho cái gì. Kỳ thật đó chính là quân tình báo được quân đội cài vào trong đại sứ quán, đương nhiên bọn họ cũng không có trách nhiệm chấp hành nhiệm vụ đặc biệt mà chỉ ở một chỗ tổng hợp, phân tích các tin tức tình báo thu thập được.

Nhưng rồi hắn nhanh chóng phủ định lại phán đoán lúc ban đầu của mình, không nói tới những yêu cầu kỷ luật đặc biệt trong ngành của Lưu Nhược Đồng, mà ngay cả trong mấy lần giao lưu tâm tình thì Trầm Đông Chiêu và Triệu Quốc Đống đều nhận thấy rất nhiều việc không phải mảng tình báo hạn hẹp mà Lưu Nhược Đồng phụ trách có thể bao trùm được, có những thứ sai lệch với phạm trù công tác của Lưu Nhược Đồng. Mặc dù ngay cả bản thân Lưu Nhược Đồng cũng chưa chắc đã có khả năng lý giải và thấu triệt sâu sắc đến như vậy nhưng Triệu Quốc Đống lại có thể dùng một câu nói để vạch trần. Điều này quả thực khiến Trầm Đông Chiêu có phần hoài nghi người này liệu có phải ở cơ quan đặc biệt nào hay không nhưng sau khi tìm hiểu thông qua một vài quan hệ thì không thể không gạt bỏ đi.

Nhờ giấc mơ nên Triệu Quốc Đống cũng biết không ít tình hình chính trị quân sự đương thời mà nhiều người thời này không rõ, rất nhiều tin tức quân sự nhan nhản trên inte hàng ngày (trong mơ) nếu đưa ra vào lúc này thì đều có thể trở thành những tin kinh thiên động địa. Đương nhiên những tin tức vụn vặt thì Triệu Quốc Đống cũng không nhớ được bao nhiêu, ngoại trừ mấy sự kiện lớn siêu cấp thì hắn còn miễn cưỡng nhớ chứ những tin khác thì cái được cái mất.

Trầm Đông Chiêu có cảm giác người này xuống địa phương có mấy tháng mà sự trầm ổn tăng mạnh nhưng sự linh hoạt, nhạy bén thì không giảm chút nào mà lại càng ẩn giấu sâu kín hơn. Hai người đã nhiều lần tâm sự với nhau, hắn cực kỳ hứng thú đối với vị cục trưởng cục Quy hoạch và phát triển Bộ năng lượng này, lúc nào cũng hi vọng có thể khai thác được nhiều điều từ đối phương. Vậy mà không ngờ đang ở thời khắc mấu chốt thì người này lại đột ngột xuống dưới địa phương, điều này quả thực khiến hắn không thể tưởng tượng được.

Theo hắn thấy thì với tầm mắt và năng lực của Triệu Quốc Đống thì chỉ ở lại bộ năng lượng thêm mài dũa thêm vài năm là hoàn toàn có đủ tư cách lên vị trí cao cấp, nhất là còn có Lưu gia hỗ trợ thì chắc hẳn không có vấn đề gì. Lên cấp phó bộ ngồi thêm vài năm rồi xuống địa phương lần nữa thì dù có là phó chủ tịch tỉnh cũng dễ như trở bàn tay. Vậy mà giờ hắn xuống địa phương mà nghe nói là một nơi hoang vu, mà ở trong cái thời đại tất cả lấy việc kiến thiết kinh tế làm trung tâm, nếu anh muốn nhảy vọt lên thì phải đưa ra được thành tích thực tế, mà ở địa phương có điều kiện kém thì anh muốn làm ra được chiến tích sẽ không dễ dàng như vậy. Điều kiện khách quan sẽ hạn chế anh phát huy năng lực chứ cũng không phải anh muốn như thế nào thì có thể đạt tới như ý anh, làm không tốt sẽ phải lăn lộn tới vài địa phương khác, so với ở lại bộ năng lượng thì kém xa.

Theo Trầm Đông Chiêu thấy thì tốt xấu gì Triệu Quốc Đống cũng có thể đi cùng với Thái Chính Dương, quan hệ giữa Thái Chính Dương và Triệu Quốc Đống cũng không phải là bí mật gì người khác không nhận ra, ở trong mắt bọn họ thì lại càng không.

- Cậu cảm thấy nước Mỹ đã xác định đánh Irắc?

Vấn đề cũng không có gì trắc trở nhưng Trầm Đông Chiêu cảm thấy dường như đối phương rất chắc chắn, thậm chí ngay cả thời gian cũng đều có thể tính toán nắm chắc.

- Xác định đánh cũng không có gì đáng để tham thảo, chắc chắn các anh đều có nghiên cứu hàng ngày. Kết quả này không phải vấn đề mà vấn đề ở chỗ là nước Mỹ có thể tung bom đạn được bao lâu, tra xét rồi đàm phán thì đều là thủ đoạn che mắt. Người nước Mỹ thực chất chẳng hề muốn tra xa vũ khí sát thương quy mô lớn cái gì cả mà bởi vì cơ bản là cũng không có thứ đó, hoặc là dù có thì chỉ cần sớm có chế tài trong thập niên này là đủ tan thành mây khói rồi.



- Hiện tại cái mà nước Mỹ cần chính là tìm được một chỗ đứng ở vùng Trung Đông rồi từ đó bảo đảm được quyền khống chế tuyệt đối trung tâm cung cấp dầu mỏ, không muốn để tổ chức OPEC hôm nay thét cái này, ngày mai kêu cái khác một cách tùy ý. Lúc thì cắt giảm sản lượng, lúc thì sản xuất giới hạn, nếu không thì cũng là kêu gào người Palestine, chỉ đơn giản như vậy, tiêu diệt Irắc chỉ là giết gà dọa khỉ. Ai dám gây khó dễ với Uncle Sam thì chẳng khác nào rước họa vào thân!

(ND: Uncle Sam ám chỉ nước Mỹ - U.S. Để biết thêm chi tiết xin xem http://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%C3%BA_Sam)

Nếu có được Irắc làm căn cứ địa khi cần thiết thì con khỉ Iran mà không nghe lời thì hắn có thể giết luôn con khỉ đó.

Đây cũng không phải là đề tài mới mẻ gì, thái độ của nước Mỹ với I-rắc càng ngày càng mạnh và cứng rắn, liên tục thay đổi biện pháp gây sức ép với Irắc. Nếu anh không thỏa mãn thì chứng tỏ trong lòng anh có điều gì đó mờ ám, nếu anh hài lòng thì phải để mặc cho người Mỹ đi ỉa đi đái trong nhà của anh, lệnh trừng phạt trong vòng 10 năm thì một Trung Đông cường quốc cũng sẽ biến thành ma bệnh. Tới lúc đó người Mỹ lại chẳng nhân cơ hội đến chiếm tiện nghi hay sao, lão Bush con thực sự không làm uổng phí mối quan hệ tốt đẹp với đám buôn súng ống và đạn dược.

- Ý cậu nói là nước Mỹ cũng muốn động tới Iran sao?

Trầm Đông Chiêu nói với giọng như không tin.

- Không, mấu chốt là ở chỗ hành động của người Mỹ ở Irắc sẽ có kết quả như thế nào, đây mới là quan trọng. Nếu sau khi chiếm lĩnh được Irắc thì có thể sẽ xử lý thành công vấn đề nội bộ của Irắc, biến Irắc nghe lời giống như Hàn Quốc, Nhật Bản, vậy thì Iran mới nguy hiểm.

Triệu Quốc Đống thuận miệng nói:

- Đương nhiên việc này sẽ rất khó. Nước Mỹ muốn giải quyết Irắc thì rất đơn giản nhưng nếu muốn hoàn toàn bãi bình quốc gia này thì e là mưu trí và thao lược của bọn họ còn kém một chút.

- Cậu cảm thấy nước Mỹ sẽ chiếm lĩnh Irắc?

Trầm Đông Chiêu khá khiếp sợ, hắn biết rõ Triệu Quốc Đống không phải là người ăn nói lung tung. Người nước Mỹ luôn miệng nói rằng vì vũ khí sát thương quy mô lớn thì đương nhiên không có ai cho là thật. Nhưng nếu đóng quân trường kỳ rồi chiếm lĩnh thì dường như không phù hợp với tác phong của nước Mỹ. Kể từ sau chiến tranh Triều Tiên thì nước Mỹ đã không đưa quân đội của mình đến đóng quân ở một nước đang trong tình trạng chiến tranh cả.

- Đông Chiêu ca, rất nhiều chuyện không phải bất biến, đứng trước lợi ích thì liệu có ai có thể không nhìn hay không? Tài nguyên dầu mỏ bên trong Irắc hiện đều bị một mình Irắc khống chế, một khi Saddam bị đánh ngã thì anh có cho rằng người Mỹ không động tâm trước khối thịt béo mập như vậy hay không, vậy thì vì sao bọn họ lại đến đây?

Triệu Quốc Đống cười cười:



- Chia cắt là tất nhiên, quan trọng là người Mỹ có làm được hay không.

Hai người lại thảo luận xem nước Mỹ sẽ dùng phương thức gì để giải quyết Irắc, Saddam có thể duy trì được bao lâu. Tranh luận về mấy vấn đề này rất lâu, tuy rằng Triệu Quốc Đống không thể thuyết phục được Trầm Đông Chiêu nhưng hắn lại đưa ra rất nhiều quan điểm khiến Trầm Đông Chiêu cảm thấy mới mẻ và độc đáo. Còn Triệu Quốc Đống cũng đưa ra những kiến nghị mà tranh thủ thời gian viết được đưa cho Trầm Đông Chiêu, chỉ nói đây là một vài ý tưởng của mình. Mặc dù biết rõ việc này nhất định sẽ dẫn tới một vài phiền toái không cần thiết nhưng Triệu Quốc Đống cũng không quản nhiều.

Triệu Quốc Đống không biết những quan điểm và ý kiến vụn vặt từ trong ký ức của mình có thể cung cấp cho bọn Trầm Đông Chiêu bao nhiêu cảm hứng. Sau khi Mỹ chính thức rút lính tác chiến khỏi Irắc thì nhiều bài viết trên inte đã tổng kết được nhiều kinh nghiệm có giá trị to lớn. Những thứ này còn phải đợi tự nhóm Trầm Đông Chiêu suy xét, hắn cũng chỉ có thể làm được như thế này thôi.

Việc trao đổi với Lưu Nhược Đồng gần như cũng chỉ xoay quanh điều này, điều khiến Triệu Quốc Đống cảm thấy kinh ngạc chính là Lưu Nhược Đồng không ngờ lại thuyên chuyển công tác, giờ về nước nghỉ ngơi cũng chính là để chuẩn bị tới chỗ khác làm, khó trách khẩu khí của cô nàng lại cổ quái như vậy.

Từ Kazakhstan tới I-ran, điều này làm cho Triệu Quốc Đống vừa kinh ngạc vừa tò mò, hắn thật không ngờ Lưu Nhược Đồng biết nói tiếng Ba Tư đơn giản, tuy chỉ là tiếng phổ thông nhưng điều này cũng thật không đơn giản.

Càng ngày Triệu Quốc Đống càng cảm thấy hứng thú với thân phận thực sự của Lưu Nhược Đồng, theo Triệu Quốc Đống thấy thì đổi tới Iran chắc chắn là biểu hiện của việc thăng chức. Nhất là hiện nay nước Mỹ sắp gây chiến tranh ở Irắc thì có thể đi tới mấy quốc gia "ủng hộ khủng bố" như Iran và Irắc thì đã chứng tỏ được tín nhiệm của tổ chức với anh.

Trong lúc tham thảo thì Lưu Nhược Đồng và Triệu Quốc Đống không thể tránh khỏi xoay quanh chủ đề nước Mỹ có khả năng sẽ áp dụng tiến công quân sự đối với Irắc, chẳng qua Triệu Quốc Đống lại cứ luôn sửa chữa quan điểm này của nhóm người Lưu Nhược Đồng. Đây không phải là tấn công quân sự mà là chiến tranh thực sự, một cuộc chiến tranh xâm lược hoàn toàn, chứ không phải nhẹ nhàng bâng quơ như hồi chiến tranh vùng vịnh năm xưa. Đây hoàn toàn cuộc chiến tranh muốn tiêu diệt, phá hủy hoàn toàn để khống chế, chiếm lĩnh, nếu nhìn không thấu điểm này thì rất nhiều vấn đề sẽ thất sách.

Đối với những tin tức và quan điểm mà Triệu Quốc Đống đưa ra thì Lưu Nhược Đồng đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ, rõ ràng là nàng hiểu rõ và chính xác về những tin này hơn so với bọn Trầm Đông Chiêu. Nàng không thể tưởng tượng được Triệu Quốc Đống một người nghiệp dự với tình hình chính trị, quân sự đương thời lại biết những tin mà hắn không có khả năng biết được. Rất nhiều cái mà ngay cả bọn Trầm Đông Chiêu cũng không có khả năng biết được.

Nhưng bất kể như thế nào thì Triệu Quốc Đống cũng cung cấp không ít điều mới mẻ cho Lưu Nhược Đồng. Đối với một người sắp tới Iran nhậm chức như Lưu Nhược Đồng mà nói thì đây chắc chắn là một sự trợ giúp rất lớn, điều này thậm chí sẽ ảnh hưởng đến một vài phân tích, phán đoán trong công tác của Lưu Nhược Đồng.

Triệu Quốc Đống không biết những cố gắng của mình về phương diện này có thể tạo được bao nhiêu tác dụng, cũng có lúc hắn thậm chí còn ảo tưởng rằng nếu như mình là người lãnh đạo số 1 của quốc gia thì nên làm như nào mới tốt, ít nhất ở nhiều vấn đề thì mình đều

Nếu như nói về mấy vấn đề này thì Triệu Quốc Đống có cảm giác mình dù có dùng hết khả năng cũng chưa chắc có được bao nhiêu giá trị, nhưng ở một vài phương diện khác thì Triệu Quốc Đống cảm giác mình vẫn có thể tạo ra được một ít ảnh hưởng hữu ích. Tỷ như trong phạm vi bộ năng lượng thì trợ giúp đất nước dự trữ dầu mỏ và dầu thô.

Đương nhiên điều này còn quyết định bởi sức ảnh hưởng và lực chi phối của mình, quy kết lại đó chính là thực lực

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook