Quyển 17 - Chương 80
Thụy Căn
17/04/2013
Sau đó hai người nói rất nhiều chuyện. Triệu Quốc Đống hỏi về tình hình công việc bây giờ của Nguyễn Đại Thanh, Nguyễn Đại Thanh cũng giới thiệu qua một chút công việc chủ yếu ở đoàn thanh niên.
Triệu Quốc Đống không quá quen với công việc ở phương diện này, chủ yếu dừng ở mức hồi còn học tham gia Đoàn thanh niên nên biết đôi chút. Mặc dù là lúc hắn làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng thì cũng không dành nhiều tâm tư cho Đoàn thanh niên, điều này làm cho hắn cũng ý thức được có lẽ do sở thích cá nhân nên mình quên công việc ở vài mặt.
Triệu Quốc Đống cũng hỏi tình hình của Tiêu Trí Viễn, đây là hắn hỏi thăm bạn học cũ. Nguyễn Đại Thanh không biết Tiêu Trí Viễn là bạn học của Triệu Quốc Đống, chẳng qua cô có thể cảm nhận được Triệu Quốc Đống và Tiêu Trí Viễn không có quan hệ mật thiết, từ giọng điệu hắn đặt câu hỏi cũng thấy được. Cho nên Nguyễn Đại Thanh chỉ đánh giá đây là người khôn khéo.
Bình thường khôn khéo có nghĩa từ hai từ có năng lực và nhạy bén, nếu tách ra sử dụng thì có nhiều nghĩa.
Nguyễn Đại Thanh không mấy khi đưa ra đánh giá như thế nào. Triệu Quốc Đống không muốn hỏi nhiều, hắn mơ hồ biết tình hình của Tiêu Trí Viễn. Đối phương cầu tiến cũng là việc tốt, nhưng nếu như anh quá có tham vọng mà để lãnh đạo có ấn tượng thì sẽ không ổn.
Cuối năm nay Bạch Nhất Minh có thể chuyển sang làm Bí thư thị ủy tỉnh thành, Nguyễn Đại Thanh và Triệu Quốc Đống đều mừng thay cho Bạch Nhất Minh. Mặc dù bản thân Bạch Nhất Minh thực ra muốn tiếp tục làm phó chủ tịch tỉnh phụ trách quản lý giao thông, công nghiệp, nhưng làm Bí thư thị ủy sẽ là sự khiêu chiến và rèn luyện với y, đây chính là cơ hội khó được với y. Triệu Quốc Đống và Triệu Quốc Đống đều thấy Nguyễn Đại Thanh nên nắm bắt cơ hội này, thể hiện khát vọng chính trị và tài hoa của mình ở vị trí mới.
Nguyễn Đại Thanh cũng hỏi tình huống của Chu Đăng Cao, Triệu Quốc Đống giới thiệu qua về công việc mà Chu Đăng Cao đang quản lý.
Chu Đăng Cao vẫn duy trì thái độ khá đặc thù trong cục diện chính trị Điền Nam, nói đặc thù là khen, trên thực tế rất nhiều người cho rằng y không thể hòa làm một với cán bộ địa phương, nhưng lại không được Thái Chánh Dương tán thành nên mới có vị trí xấu hổ đó.
Triệu Quốc Đống không hoàn toàn tán thành ý kiến này. Hắn cũng hiểu đôi chút về tính cách cảu Chu Đăng Cao. Chu Đăng Cao có tính cố chấp nên muốn y đứng về phía cán bộ địa phương là không thực tế, nhưng nếu nói Thái Chánh Dương không hài lòng với Chu Đăng Cao thì chỉ là bề ngoài mà thôi.
Thái Chánh Dương khá tán thành thái độ và quan điểm làm việc của Chu Đăng Cao, nhưng lại xem nhẹ vì Chu Đăng Cao cố gắng giữ mình đứng ngoài cục diện chính trị Điền Nam. Y có thể không cần Chu Đăng Cao ủng hộ quan điểm, chỉ cần đối với việc, không đối người là được. Nhưng nếu như mọi chuyện anh đều muốn đứng ngoài như vậy nói rõ anh không muốn gánh vác trách nhiệm.
Ở điểm này Triệu Quốc Đống cũng đã giải thích thay cho Chu Đăng Cao. Tính cách của Chu Đăng Cao không phải như vậy, mà do không khí và hoàn cảnh đặc thù của ủy ban tỉnh làm y không thể làm thế. Một người vừa không muốn trôi theo dòng nước, cũng không muốn ép mình vào hoàn cảnh nên chỉ có thể duy trì thái độ độc lập. Triệu Quốc Đống cảm thấy đây là điều có thể tiếp nhận. Anh không thể yêu cầu mỗi người đều như đấu sĩ. Mà sau khi Dương Bưu làm thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh đã khiến tình huống đó có thay đổi. Thái Chánh Dương miễn cưỡng chấp nhận giải thích này nhưng vẫn có ý phải quan sát.
Triệu Quốc Đống chỉ có thể làm như vậy, Chu Đăng Cao là người có tính cách quật cường, ở điểm này khá y khá giống Vương Liệt, loại người này sẽ không vì một lãnh đạo có ý kiến với mình mà thay đổi nguyên tắc làm người. Ở thời đại này loại người như thế không có nhiều, Triệu Quốc Đống khá nể phục. Dù là quan điểm không nhất trí với hắn, không tương đồng với hắn nhưng người như vậy ít nhất đáng để tôn trọng.
Triệu Quốc Đống ở trên Bắc Kinh một tuần, ba bốn ngày đầu vì chuyện cao tốc Côn Văn, hai ba hôm sau chủ yếu đi gặp lãnh đạo và bạn bè, đây thực ra cũng là công việc, không chừng trong công việc sau này anh sẽ được lợi vì những mối quan hệ đó.
Con người là động vật có tình cảm, ấn tượng tình cảm cá nhân không thể thay đổi nguyên tắc, nhưng trong phạm vi nguyên tắc thì ai cũng muốn lưu lại ấn tượng tốt cho người mình tin được.
Vì thế Triệu Quốc Đống cũng rất chú ý điểm này. Dù là lão lãnh đạo, đồng nghiệp, bạn bè cũ thì chỉ cần có cơ hội là hắn đều dành thời gian đến gặp, dù chỉ nói chuyện vài câu, uống chén trà hoặc ăn bữa cơm cũng có thể duy trì và kéo gần khoảng cách đôi bên. Nó tốt hơn nhiều so với việc gọi điện nhắn tin hoặc chúc mừng ngày lễ tết nhiều.
Triệu Quốc Đống đến chỗ Dương Thiên Minh, ngoài tặng đối phương một chiếc cần câu tinh sảo của Đài Loan ra, hắn cũng mang theo mấy hộp chè Phổ Nhị đặc biệt cho Dương Thiên Minh, ăn ở nhà Dương Thiên Minh bữa cơm, ngồi ở văn phòng Dương Thiên Minh hơn tiếng. Dương Thiên Minh cũng hỏi qua về công việc của hắn bây giờ, nói hy vọng thấy Triệu Quốc Đống một lần nữa sẽ tham gia lớp tập huấn dành cho cán bộ cấp bộ trưởng.
Chỗ Cam Bình thì Triệu Quốc Đống cũng không thể bỏ qua. Trên thực tế thư ký của Cam Bình – Lục Nhị vẫn hay gọi cho Triệu Quốc Đống. Cô bé này khá trọng tình trọng nghĩa, Triệu Quốc Đống đề cử cô làm thư ký cho Cam Bình, cô chẳng những xuất sắc lấy được sự tin tưởng của Cam Bình, hơn nữa còn học xong đại học tại chức, bây giờ cũng có bạn trai, chuẩn bị kết hôn. Bạn trai cô làm ở Ngân hàng trung ương Trung Quốc, điều kiện gia đình tốt, có lẽ cuối năm sẽ kết hôn. Cô cũng đã mời Triệu Quốc Đống và Lệnh Hồ Triều tham gia hôn lễ của mình.
Cam Bình sau khi lên làm phó bộ trưởng bộ Văn hóa về cơ bản cũng giúp Triệu Quốc Đống không ít, ít nhất trong quá trình nâng cao hình tượng du lịch cho Ninh Lăng, bộ chẳng những ủng hộ không ít về tài chính, cũng ủng hộ về mặt chính sách, khiến cho ngành văn hóa, du lịch của Ninh Lăng đạt phát triển khá nhanh. Đây cũng là một nguyên nhân tại sao Hác Mộng Hiệp lại coi trọng Lỗ Năng như vậy.
Ngành văn hóa, du lịch của Ninh Lăng phát triển cũng khiến cuộc sống văn hóa tinh thần của người dân nâng cao. Xây dựng không khí văn hóa cũng khiến Triệu Quốc Đống không chỉ là một thành phố công nghiệp mới phát triển, mà còn thể hiện không khí nhân văn, lịch sử văn hóa của người Ninh Lăng. Muốn tạo được không khí này thì chỉ dựa vào đầu tư tài chính là không đủ, còn cần có quy hoạch hợp lý và bồi dưỡng tài nguyên nhân lực tương đối lớn.
Bộ văn hóa đã chọn Ninh Lăng làm điểm bồi dưỡng văn hóa cấp bộ khiến Ninh Lăng được lợi không ít ở phương diện này.
Triệu Quốc Đống vốn cũng muốn tìm cơ hội đến gặp Phó thủ tướng Tô Giác Hoa nhưng hắn cảm thấy cứ đến như thế này sẽ là đường đột, đồng thời không muốn khiến người khác chú ý nên bỏ qua suy nghĩ này.
Trầm Đông Chiêu thật ra đã kéo Triệu Quốc Đống đi uống một trận, làm hắn chỉ có say mà về rồi nằm lăn ra giường không biết gì. Triệu Quốc Đống không khỏi có chút mất mặt với Lưu Nhược Đồng.
Lớn như vậy hắn hình như chưa bị ai chuốc say, chẳng qua mấy người bạn của Trầm Đông Chiêu đúng là lợi hại, còn dùng xa luân chiến nên Triệu Quốc Đống dù có ba đầu sáu tay cũng chỉ có thể bại trận ra về.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, Triệu Quốc Đống cảm thấy một tuần ở Bắc Kinh đúng là cơ hội để mình thả lỏng mình, không có gánh nặng gì, không có gì bó buộc mình, mỗi ngày đều có thể gặp bạn bè, đồng nghiệp. Khi hắn lên máy bay thì vẫn còn lưu luyến cảm giác đó.
Chuyến lên Bắc Kinh này hắn cũng có thu hoạch không ít. Mặc dù hạng mục cao tốc Côn Văn không quá thuận lợi nhưng ít nhất cũng đi vào quỹ đạo, còn tốt hơn so với trước kia không có đầu mối gì. Bây giờ thị xã Văn Thành và hắn đang một bên tìm kiếm nhà đầu tư, một bên tích cực chuẩn bị đạt được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia phê duyệt, công việc hai phương diện này đều cần tiến hành, trong đó chuẩn bị dư luận cũng là rất quan trọng.
Triệu Quốc Đống cũng nói chuyện này với Qua Tĩnh, đề nghị Qua Tĩnh giúp đỡ. Qua Tĩnh cười mắng Triệu Quốc Đống quá gian xảo đủ để so sánh với khi Mỹ đánh Iraq, đầu tiên chuẩn bị dư luận, tạo thanh thế, mở rộng ảnh hưởng.
Chẳng qua Qua Tĩnh cũng nhắc Triệu Quốc Đống cần phải có chừng mực ở mặt dư luận, không nên tạo ra tranh luận quá lớn, rất nhiều chuyện vốn dự định tốt nhưng nếu vượt quá sẽ phản tác dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.