Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 84

Thụy Căn

17/04/2013



- Uống chén?

Triệu Quốc Đống tự mình rót rượu cho Chung Dược Quân. Triệu Quốc Đống không quá thích uống rượu nhưng lúc cần và ở không khí thích hợp thì hắn không ngại thay đổi một chút.

- Ừ, uống chén.

Chung Dược Quân rất tự nhiên cầm chén rượu Triệu Quốc Đống đưa cho.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng từ bên cạnh phát ra chảy trong không gian, ánh đèn lúc sáng lúc tối làm cho người ta phải suy nghĩ. Tâm trạng Chung Dược Quân không quá tốt, Triệu Quốc Đống cũng suy nghĩ xem đối phương gặp chuyện gì không hài lòng. Nhưng Chung Dược Quân không nói, hắn cũng không hỏi, nếu Chung Dược Quân cảm thấy muốn nói với mình thì tự nhiên sẽ nói ra.

- Tỉnh ủy đã chín đề cử Đàm Lập Phong làm thị trưởng An Đô, đã báo lên Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, ban có thể lập tức cử người xuống khách sạn.

Chung Dược Quân nhấp một ngụm chăm chú nhìn chén rượu giống như muốn nhìn xuyên thành phần của rượu.

Triệu Quốc Đống không nói. Đàm Lập Phong và Dương Thiếu Bằng cạnh tranh, ai thắng cũng là rất bình thường, không đáng để x thấy mất mát như vậy mới đúng.

Biểu hiện của Đàm Lập Phong mấy năm qua ở Hoài Khánh cũng rất tốt. Hoài Khánh hiện nay có thể nói là thị xã có nhiều công ty nhất tỉnh An Nguyên, trong ba năm liên tục có vốn thu hút đầu tư lớn nhất tỉnh, chỉ là tổng GDP không bằng Ninh Lăng mà thôi. Riêng giá trị sản lượng của ngành điện tử đã vượt qua Thành phố An Đô, nghe nói làm cho Thành phố An Đô rất xấu hổ.

Mà dựa vào sự phát triển nhanh chóng mấy năm trước của Hoài Khánh, Đàm Lập Phong rất được một ít lãnh đạo coi trọng. Ít nhất Ứng Đông Lưu cũng có ý tán thành về Hoài Khánh. Mà theo Triệu Quốc Đống biết cục trưởng cục cán bộ số bốn – Ban Tổ chức cán bộ Trung ương cũng rất quen thuộc với Đàm Lập Phong, mà Ủy Minh Xuyên này cũng có quan hệ tốt với Lăng Chính Dược.

Mặc dù không thể khẳng định trong đó có quan hệ hay không nhưng ở nhiều điều kiện kết hợp nên có vài quan hệ trông như bình thường lại phát huy tác dụng lớn.

- Chủ tịch Vi Phong đã chính thức có quyết định bổ nhiệm làm phó bí thư tỉnh ủy Tề Lỗ, vì thế tỉnh lần này muốn đưa hai ứng viên cho chức phó chủ tịch tỉnh. Một là Dương Thiên Bồi, còn lại một người sợ rằng ngài không ngờ đến.

Chung Dược Quân nói với giọng khá khổ sở.

Tin Nhâm Vi Phong đi đã truyền một thời gian, cuối cùng đã thành sự thật. Coi như là sự khẳng định dành cho Nhâm Vi Phong sau một thời gian dài công tác ở An Nguyên. Dương Thiên Bồi lên làm phó chủ tịch cũng là dền bù. Mặc dù thị trưởng An Đô và phó chủ tịch tỉnh là cùng cấp nhưng về trọng lượng thì thị trưởng An Đô sẽ nặng hơn phó chủ tịch thường trực bình thường nhiều, trừ khi Dương Thiên Bồi có thể thành thường vụ tỉnh ủy.

Triệu Quốc Đống nhanh chóng suy nghĩ một chút. Ứng viên còn lại đương nhiên không phải Chung Dược Quân, hơn nữa có thể khẳng định Chung Dược Quân cũng muốn cạnh tranh vị trí này, chẳng qua kết quả vẫn là thất bại. Lúc này vẻ mặt Chung Dược Quân khá buồn bã, có lẽ cũng chính là vì thế. Vậy người còn lại là ai?

Bối Thiết Lâm hay là Trang Quyền? Hình như không phải? Chẳng lẽ là Nghiêm Lập Dân? Nếu là vậy thì Nghiêm Lập Dân đúng là đã được đáp ứng chờ mong.

Thấy Triệu Quốc Đống có chút nghi hoặc nhìn tới, Chung Dược Quân lắc đầu cười khổ nói:

- Long Ứng Hoa, ngài có lẽ không bao giờ nghĩ tới.



- Long Ứng Hoa?

Triệu Quốc Đống có chút giật mình, nói thật hắn không ngờ là Long Ứng Hoa.

Long Ứng Hoa đã từ lâu ra khỏi tầm mắt của hắn, hắn cũng không còn chú ý tới người này. Hắn cũng biết Long Ứng Hoa có quan hệ khá tốt với Lăng Chính Dược. Ừ, lần đó sau khi Long Ứng Hoa thua mình khi tranh chức thường vụ tỉnh ủy nên đã rời khỏi An Nguyên, đến làm cục trưởng cục xây dựng tổ chức cơ sở - Liên đoàn lao động Trung Quốc. Không ngờ hai năm sau y lại quay về An Nguyên.

- Ừ, có lẽ làm tất cả mọi người bất ngờ. Nghiêm Lập Dân không nghĩ tới, Bối Thiết Lâm cùng Trang Quyền cũng thật không ngờ, tôi cũng vậy.

Chung Dược Quân có chút cô đơn cười khổ nói:

- Không ngờ Long Ứng Hoa đến Liên đoàn lao động là có thể lên một bậc thang. Chẳng lẽ ở cấp bộ đều cao hơn người ở địa phương một bậc sao?

Triệu Quốc Đống nghe ra giọng không phục của Chung Dược Quân. Ừ, nhất định là đối phương dành không ít công phu cho chức vụ phó chủ tịch tỉnh, có lẽ Tần Hạo Nghiên có một vài hứa hẹn với y, nhưng bây giờ xem ra bọn họ đã coi thường khí phách cùng thủ đoạn cải Lăng Chính Dược.

- Dược Quân, anh đã tìm chủ tịch Tần Hạo Nghiên chưa?

Triệu Quốc Đống vốn không muốn hỏi vấn đề này nhưng Chung Dược Quân từ Ninh Lăng lên Bắc Kinh tìm mình, cũng nói rõ đối phương tin tưởng mình, cho nên hắn quyết định phải hỏi.

- Có, chủ tịch Tần lúc ấy cũng nói tôi đủ điều kiện, dù là thị trưởng An Đô có chút kinh ngạc nhưng hai vị trí phó chủ tịch thường trực thì tôi cũng rất có cơ hội. Tôi cũng tự tin, không ngờ rằng…

Chung Dược Quân lắc đầu nói.

- Hôm qua chủ tịch Tần gọi tôi tới nói chuyện, nói là y cũng cố hết sức nhưng bí thư Lăng có suy nghĩ khác, nói Long Ứng Hoa do trên ban lựa chọn. Về phần Dương Thiên Bồi thì có lẽ là có cái nhìn đại cuộc. hắc hắc, cái nhìn đại cuộc, nói rất hay.

Triệu Quốc Đống chỉ lắc đầu không nói. Thời này tìm lý do là rất dễ dàng. Chung Dược Quân cạnh tranh chức thị trưởng An Đô đúng là hơi yếu một chút nhưng ứng viên cho hai chức phó chủ tịch tỉnh thì Chung Dược Quân thất bại là khó nói. Đây chỉ có thể nói rõ trong lòng Lăng Chính Dược đã sớm có quyết định, chưa bao giờ nghĩ tới Chung Dược Quân.

- Có phải anh cảm thấy làm việc ở An Nguyên không quá thoải mái?

Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói. Chung Dược Quân có lẽ vẫn suy nghĩ vấn đề này. Lát sau y mới nói.

- Nói như thế nào nhỉ? Xu thế phát triển hiện nay của Ninh Lăng vẫn khá tốt. Công việc của Ninh Lăng đã đi vào quỹ đạo, tôi và Phượng Minh phối hợp cũng coi như ăn ý. Lần này chọn phó chủ tịch tỉnh, không dấu ngài tôi cũng rất cố gắng, đi tìm Bí thư Miêu cùng Trưởng ban Hàn, đương nhiên cũng thông qua vài quan hệ khác để tìm bí thư Lăng nhưng kết quả vô ích. Tôi chỉ là có chút không phục.

Triệu Quốc Đống gật đầu.

- Dược Quân, Ninh Lăng là sân khấu tốt, anh mới làm Bí thư thị ủy hơn năm, không nên nóng lòng cầu thành, có một số việc phải nói cơ duyên. Tôi thật ra cảm thấy nếu có cơ hội cũng nên cân nhắc đi ra ngoài. Sao cứ phải treo cổ trên một thân cây, không biết anh có nghĩ đến vấn đề này không?



Mắt Chung Dược Quân sáng lên, tim đập mạnh. Y đang suy nghĩ trọng lượng trong câu nói của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống nếu dám nói như vậy thì gần như không bao giờ thất bại, dù là khó khăn đến đâu cũng nghĩ được biện pháp giải quyết. Điểm này y rất đồng cảm.

- Chủ nhiệm Triệu, nếu có cơ hội tôi đương nhiên nguyện ý đi.

Chung Dược Quân nói chưa xong, Triệu Quốc Đống đã cười cười xua tay nói:

- Tôi biết rồi, không nói chuyện này nữa. Đúng, chủ tịch Vi Phong đi thì ai trong tỉnh thay thế?

- Còn không rõ, có lẽ là Tề Hoa.

Chung Dược Quân lắc đầu nói.

- Tỉnh năm nay thay đổi rất lớn, nghe nói chủ nhiệm Liêu cũng đi, hình như Ủy ban kỷ luật Trung ương có văn bản yêu cầu chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật các tỉnh không nhận chức quá lâu.

- Ừ, bộ máy An Nguyên đúng là khá cố định, cán bộ An Nguyên chúng ta đi ra ngoài rất ít, nhưng thật ra mấy năm trước đi không ít, đây cũng là điểm nuối tiếc.

Triệu Quốc Đống thuận miệng nói:

- Hơn nữa cán bộ tỉnh ta lên cấp bộ rèn luyện quá ít, nhất là cán bộ cấp giám đốc sở, điểm này có chênh lệch không nhỏ với một số tỉnh. Cá nhân tôi thấy rèn luyện ở trên các bộ một năm cũng là rất đáng giá.

- Chủ nhiệm Triệu, cán bộ cấp giám đốc sở lên bộ cũng chưa chắc đã nhanh chóng thích ứng công việc được, dù sao làm ở địa phương khác hẳn trên bộ, nhiều người khó điều chỉnh được. Tôi thật ra cảm thấy nếu là cán bộ cấp phó giám đốc sở hoặc phó huyện lên bộ rèn luyện sẽ có ý nghĩa hơn.

Chung Dược Quân không mù quáng nghe theo quan điểm của Triệu Quốc Đống.

- Ừ, anh nói có lý, làm chủ quản quen rồi, thoáng cái lên bộ làm cục trưởng đúng là không dễ thích ứng. Làm cấp phó sẽ dễ hơn, vừa học tập nâng kiến thức, nắm giữ phương pháp công việc nhiều hơn, phần khác cũng có thể so sánh công việc trong bộ với địa phương có điểm gì khác nhau, coi như kết hợp lý luận và thực tế.

Triệu Quốc Đống cảm thấy quan điểm của Chung Dược Quân rất có lý nên khen.

Nhà hàng này là nơi Triệu Quốc Đống khá thích đến, mỗi lần Triệu Quốc Đống đến đây thì cũng không có quá đông người, chính là vì nguyên nhân này nên hắn mới đặc biệt thích tới nơi đây.

Nơi này không phải là nơi tụ tập uống rượu truyền thống, không phải nằm ở nơi phồn hoa, ngược lại dành cho khách thích ngồi riêng nói chuyện.

Có đôi khi hắn cùng Âu Dương Cẩm Hoa tới đây uống, có đôi khi hắn một mình tới uống.

Chẳng qua ở ủy ban ngoài Âu Dương Cẩm Hoa ra thì không có người khác biết mình có sở thích này.

Không khí khá tốt cũng khiến hai người càng thêm có hứng thú nói chuyện. Hai người nói đến công việc của Triệu Quốc Đống ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Chung Dược Quân cũng nghe được ít lời đồn về Triệu Quốc Đống, cũng khéo léo nhắc hắn một chút. Triệu Quốc Đống cười cười tỏ vẻ cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook