Lộng Triều

Quyển 12 - Chương 86

Thụy Căn

17/04/2013



Lang Thế Quần và phó giám đốc sở năng lượng tỉnh – Ngô Tử Lâm một mực đứng chờ ở thang máy.

- Giám đốc Ngô, xem ra vị lãnh đạo bộ này đúng là đủ kiêu căng.

Lang Thế Quần có chút khó chịu nói.

- Ha ha, anh không nghĩ xem bộ quản lý bao nhiêu việc. Đơn vị cấp phó bộ có bao nhiêu? Tỉnh nào không có mấy hạng mục cơ chứ? Hạng mục lớn trong mắt chúng ta, bọn họ lại thấy quá quen.

Ngô Tử Lâm lắc đầu nói.

- Đúng thế, Cục trưởng Triệu có thể gặp chúng ta đã là may rồi. Có lẽ nguyên nhân là vì Cục trưởng Triệu từ Ninh Lăng đi ra.

- Cục trưởng Triệu trước là Thường vụ thị ủy kiêm Bí thư Quận ủy Tây Giang chúng tôi, sau đó mới điều tới Hoài Khánh.

Lang Thế Quần và Triệu Quốc Đống chỉ biết nhau và gặp rồi chào hỏi mà thôi.

- Chẳng qua chuyện này sợ rằng không phải Cục trưởng Triệu có thể làm xong, chủ yếu là do Tập đoàn Quốc Điện.

Ngô Tử Lâm thở dài một tiếng.

- Bên trên chỉ hắt hơi đã làm bên dưới chúng ta bị cảm.

Hai người đang nói chuyện, Vưu Liên Hương nhận được điện nói khách đã tới.

Cửa thang máy mở ra, Triệu Quốc Đống rất khách khí mời Đổng Minh Đường và Hình Nguyên đi trước. Đổng Minh Đường cùng Hình Nguyên không dám đi trước nên cứ đùn đẩy. Điều này làm Ngô Tử Lâm và Lang Thế Quần đứng ở cửa khá vui mừng.

Xem ra vị Cục trưởng Triệu này có trọng lượng không nhỏ ở trong bộ. Hai người Đổng Minh Đường và Hình Nguyên thì bọn họ đều biết. Một phó Tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Điện, một giám đốc Công ty đầu tư thủy điện Trung Quốc.

- Cục trưởng Triệu, Tổng giám đốc Đường, giám đốc Hình, bên này mời.

Ngô Tử Lâm và Triệu Quốc Đống cũng đã gặp nhau vài lần. Mặc dù không quá quen nhưng cũng biết hôm nay Triệu Quốc Đống mới là nhân vật chính.

- Ha ha Giám đốc Ngô khách khí quá, sao lại dám để anh đứng đây chờ chúng tôi. Lão Lang cũng ở đây à.

Triệu Quốc Đống cười cười bắt tay Ngô Tử Lâm, sau đó chào Lang Thế Quần.

Vưu Liên Hương thấy Đổng Minh Đường và Hình Nguyên đi hai bên Triệu Quốc Đống mà không khỏi có chút giật mình.

Đổng Minh Đường là ai? Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Điện, tới thị xã ngay cả Hoàng Lăng cũng phải đích thân tiếp.

Về phần Hình Nguyên càng là nhân vật chính của việc lần này. Nói cách khác hạng mục có thể khởi động hay không chủ yếu nằm trong tay công ty của Hình Nguyên. Hình Nguyên là nhân vật mắt cao hơn trán, Vưu Liên Hương đã gặp hai lần và thấy rất khó nói chuyện.

Nhưng hai người này lại đi hai bên Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống cũng thoải mái. Điều này làm Vưu Liên Hương phải nhìn lại hắn.

Giám đốc sở Năng lượng – Giang Diệu Dương và Thị trưởng Chung Dược Quân đều thấy việc này không thể thành công nên tìm cớ về tỉnh, đẩy Vưu Liên Hương và Ngô Tử Lâm ở lại đây. Ngô Tử Lâm thì đỡ vì chỉ là phối hợp, nhưng Vưu Liên Hương lại rất khổ. Đây là mệnh lệnh Hoàng Lăng ra cho cô.



Chủ khách ngồi xuống, Vưu Liên Hương cố lấy lại tinh thần giới thiệu người bên mình. Sau đó cô nói mấy câu khách sáo để kéo gần khoảng cách.

Triệu Quốc Đống cảm nhận được suy nghĩ của Vưu Liên Hương nên xua tay ngăn hành động của cô.

- Thị trưởng Vưu, giám đốc Ngô, mọi người ngồi đây đều là người quen của tôi. Tôi cũng không nói nhiều. Trong thời gian này Tập đoàn Quốc Điện gặp một số việc thì mọi người cũng biết. Lão Đổng vốn không thích hợp ra mặt nhưng bị tôi kéo đến. Về phần lão Hình cũng mới về Bắc Kinh, rất không dễ dàng. Hôm nay chúng ta ngồi cho thoải mái, rượu không nên quá ép buộc. Mọi người thấy sao?

Vưu Liên Hương bị cản lại như vậy nên có chút do dự, nhưng cô lại thấy không có gì không ổn. Cô còn thấy hai người Đổng Minh Đường cùng Hình Nguyên đều liên tục gật đầu.

- Nếu Cục trưởng Triệu đã có đề nghị thì chúng tôi hôm nay sẽ theo ý. Nhưng xin mọi người không nên tiết kiệm cho tôi. Ninh Lăng mặc dù nghèo nhưng tiền vài chai rượu vẫn trả được.

Vưu Liên Hương cười hì hì đứng lên nói:

- Cục trưởng Triệu, hay là tôi mời anh trước?

- Thị trưởng Vưu, tôi thì thôi. Lão Đổng và lão Hình mới là nhân vật chính mà.

Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:

- Lão Đổng, Thị trưởng Vưu vốn là lãnh đạo cấp trên của tôi. Lúc tôi còn lăn lộn ở Ninh Lăng, Thị trưởng Vưu giúp tôi rất nhiều. Tập đoàn Quốc Điện các anh cần phải giúp đỡ Ninh Lăng. Thị trưởng Vưu, lão Đổng gật đầu rồi, chỉ còn chờ chị.

Sau hai năm rèn luyện làm sức uống của Vưu Liên Hương tăng thêm, cô không ngừng mời Đổng Minh Đường cùng Hình Nguyên. Ngô Tử Lâm cũng là người giỏi phối hợp, không ngừng nói và mời.

- Quốc Đống, kẻ sĩ ba ngày không gặp đúng là khác.

Vưu Liên Hương ngồi gần Triệu Quốc Đống, nhân lúc Ngô Tử Lâm cùng Lang Thế Quần mời khách, cô bắt đầu dò xét Triệu Quốc Đống.

- Ha ha, Vưu tỷ, nói thật lần này lên Bắc Kinh đúng là tôi không muốn mấy.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Ở bộ làm việc đúng là khác hẳn ở cơ sở, không nói là ưu điểm hay khuyết điểm nhưng nó rất có ý nghĩa với tôi.

- Vậy Vưu tỷ thật lòng chúc mừng cậu.

Mùi hướng trên người Vưu Liên Hương phả ra làm Triệu Quốc Đống nóng lên. Cơ thể đẫy đà mặc trong chiếc áo len bó sát trông càng thêm quyến rũ.

- Có được sẽ có mất, chẳng qua đối với tôi mà nói được càng nhiều hơn.

Triệu Quốc Đống cũng không giấu.

- Nhiều người cảm thấy tôi rời khỏi Hoài Khánh là đáng tiếc. Cục diện đang tốt đẹp lại bị người phá ngang. Lúc đầu tôi cũng thấy vậy, nhưng giờ lại thấy quyết định của lãnh đạo luôn sáng suốt.

- Quốc Đống, lần này Vưu tỷ cần cậu giúp. Tên bất lực Chung Dược Quân cảm thấy việc khó giải quyết nên tìm lý do chạy. Hoàng Lăng đẩy sang cho Vưu tỷ, hạng mục này không động đậy thì Vưu tỷ không dám về Ninh Lăng.

Vưu Liên Hương nửa thật nửa giả nói.



- Tôi đang thấy lạ sao cả Giang Diệu Dương và Chung Dược Quân đều không có ở đây. Ha ha, Hoàng Lăng có thể dễ dàng bỏ qua cho Chung Dược Quân nửa đường chạy trốn không?

- Hừ, Chung Dược Quân cũng có chút quan hệ, hơn nữa cũng mới tới nên Hoàng Lăng không tiện làm quá, cũng chỉ có thể giam Vưu tỷ ở đây. Quốc Đống, chuyện này có hy vọng gì không?

- Vưu tỷ, không giấu gì chị. Chuyện này lúc đến tôi đã hỏi lão Đổng, chủ yếu là bên Ủy ban kỷ luật Trung ương và Thanh tra bộ. Người phụ trách hạng mục đã bị bắt, trong lúc nhất thời nhất định là không ra được. Bây giờ Tập đoàn Quốc Điện cũng không có bao tâm trí lo các việc khác.

Triệu Quốc Đống nói làm Vưu Liên Hương run lên.

- Không có chút hy vọng nào sao?

- Vưu tỷ, tôi thấy Hoàng Lăng cũng hiểu rõ việc này, y không yêu cầu chị làm xong trước cuối năm đó chứ? Tôi thấy chỉ cần có lời hứa là đủ rồi.

Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói.

- Đúng, tôi cần là thời hạn cụ thể, Hoàng Lăng lúc gọi cũng có ý này.

Vưu Liên Hương vội vàng nói.

- Ồ, lát tôi hỏi xem một chút.

Triệu Quốc Đống thấy Lang Thế Quần đi tới liền cầm chén lên.



- Nói như vậy chủ yếu là bên Thanh tra bộ, phải được bên Thanh tra bộ xác nhận mới có thể làm?

Ăn xong, mấy người đổi chỗ khác ngồi nói chuyện.

- Cục trưởng Triệu, ngài cũng biết bên chúng tôi gặp ảnh hưởng rất lớn. Mặc dù theo tôi biết hạng mục của Ninh Lăng không quan hệ nhưng không có sự cho phép của Thanh tra bộ, ai dá dễ dàng dính vào.

Hình Nguyên nhăn nhó nói.

Đổng Minh Đường cũng gật đầu nói:

- Lão Hình nói đúng, chuyện này phải nhờ Thanh tra bộ.

Vưu Liên Hương, Lang Thế Quần vội vàng nhìn Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống gọi cho Hùng Chính Lâm một lúc nhưng không nghe, có lẽ không ở Bắc Kinh, vì thế hắn suy nghĩ một chút rồi gọi cuộc khác.

- Chánh thanh tra Hải Sơn, chào ngài, tôi là Triệu Quốc Đống. Tôi có chút chuyện muốn báo cáo với ngài. Tôi biết ngài ở ngoài, xin làm phiền ngài vài phút. Ừ, chính là hạng mục trạm phát điện ở Cô Lỗ Câu – Ninh Lăng tỉnh An Nguyên bây giờ đang bị gác lại, Đảng ủy, chính quyền địa phương đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị. Ngài cũng biết tôi đã công tác khá lâu ở Ninh Lăng, đúng, có tình cảm, chuyện này tôi nghĩ nếu hạng mục không sao có thể … Đúng, mời ngài giúp một chút, đối đã khác nhau mà. Được, cảm ơn ngài. Tôi chờ.

Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống, Đổng Minh Đường và Hình Nguyên có chút sợ hãi hỏi:

- Thanh thiên lão gia?

Nếu ở hệ thống Bộ năng lượng ai cầm quyền to khiến mọi người đều e ngại thì ngoài Thái Chánh Dương ra chỉ còn Hải Thanh Sơn. Hải Thanh Sơn không quan tâm nghiệp vụ cụ thể nhưng y mà ra tay thì ở đó nhất định có vấn đề, điều tra không lưu tình. Dù Thái Chánh Dương có ra mặt nói giúp, Hải Thanh Sơn cũng không nể mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook