Quyển 15 - Chương 87
Thụy Căn
17/04/2013
Kiều San lén lút đi tới gần rồi ôm lấy eo hắn. Cơ thể mềm mại ấm áp đó dựa vào lưng không khỏi làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ. Hắn và Kiều San quen đã được mười năm, từ một cô bé 17, 18 tuổi đã thành cô gái trưởng thành.
- Anh đang nhìn gì thế?
- Không ngờ chưa đầy một năm mà nơi này thay đổi nhiều như vậy. Tập đoàn Tinh Lãng đúng là giỏi kinh doanh trong lĩnh vực du lịch. Bọn họ đầu tư không ít nhưng hiệu quả càng lúc càng rõ ràng, chỉ cần sự sáng tạo và bố trí như thế này đã không đơn giản. Ví dụ như mấy căn nhà gỗ này trong cả Cô Lỗ câu có khoảng 300, 400 căn, đầu tư chỉ tầm 20, 30 triệu. Em tính xem cứ chia đều tiền thuê một ngày là 1000 tệ, đến cuối tuần là cung không đủ cầu, vậy một tuần có thể kiếm được 6, 700 ngàn. Vậy một năm là thu được vốn đầu tư, về sau chỉ còn thu lãi ròng.
Triệu Quốc Đống cố ý chuyển đề tài.
- Bây giờ khu du lịch Cô Lỗ câu đang được mạng đưa tin rất nhiều, đây đều là do lễ hội văn hóa dân tộc và chương trình ấn tượng Ninh Lăng đợt vừa rồi ảnh hưởng, rất nhiều khách vốn đến khu dân cư Tây Giang cùng thành cổ Thổ Thành sau đó mới biết tới Cô Lỗ câu vì thế lên mạng thảo luận, càng thảo luận càng nhiều người chú ý. Trang Thiên Hạ còn chuyên môn mở một chuyên môn thảo luận về ngành du lịch Ninh Lăng, so sánh Ninh Lăng như Cửu Trại Câu, Trương Gia Giới, Quế Lâm và Tam Á.
Kiều San khẽ cười nói.
- Ừ, đây cũng là do Ninh Lăng có thực lực đó. Các điểm như khu dân cư Tây Giang, thành cổ Thổ Thành, khu du lịch Kỳ Lân Quan – núi Hốt Luân, công viên quốc gia Cô Lỗ câu, công viên rừng ẩm Phong Đình đều là các điểm đến hấp dẫn du khách.
Triệu Quốc Đống có chút tự hào nói.
Kiều San yêu kiều trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Khen cái là anh được thể lên mặt ngay. Chẳng qua Ninh Lăng bây giờ đúng là thị trường du lịch hấp dẫn, hệ thống phục vụ cũng càng lúc càng hoàn thiện hơn xa nhiều nơi tuy có danh tiếng tốt mà khi người ta tới lại đầy khó chịu trở về.
- Đây là hiện tượng bình thường. Mỗi khu du lịch nếu như thu hút được đông du khách mà chính quyền địa phương có cái nhìn thiển cận, chỉ lo tìm mọi cách lấy tiền từ ví du khách, không tập trung mấy vào việc cải thiện hoàn cảnh du lịch cùng chất lượng phục vụ thì sẽ không có mấy người muốn tới lần thứ hai, kết quả cuối cùng sẽ làm thị trường du lịch hỗn loạn, thương hiệu bị phá vỡ. Khi đó bọn họ mới chỉnh đốn lại trật tự, nghĩ biện pháp thay đổi cục diện thì lúc ấy ảnh hưởng đã có, em muốn cứu vãn cũng không phải lập tức được ngay.
Triệu Quốc Đống có chút tự hào về ngành du lịch của Ninh Lăng. Có thể nói quy hoạch ngành du lịch cùng với việc đẩy mạnh lĩnh vực này, mỗi một chi tiết hắn đều tham dự trong đó.
- Cho nên Ninh Lăng ngay từ đầu đã chú ý đến phương diện này?
Kiều San rúc đầu vào vai Triệu Quốc Đống.
Kiều San cao 1m75, cô đi giày thể thao cũng không thấp hơn Triệu Quốc Đống là bao.
- Coi như vậy đi. Con người của anh khi làm việc đều chủ trương vì lợi ích lâu dài, đã làm sẽ làm tốt nếu không thà không làm còn hơn. Ninh Lăng có tài nguyên du lịch phong phú, ngành du lịch nhất định sẽ thành sản nghiệp trụ cột của Ninh Lăng. Vì thế anh hạ quyết tâm ngay từ đầu phải có một quy hoạch cụ thể.
Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói:
- Sự thật chứng minh anh đưa ra quy hoạch lớn ngay từ đầu đã có tác dụng. Ai không muốn bị đá ra khỏi ngành sản xuất này thì phải dựa theo quy củ, phải giữ gìn hình tượng ngành du lịch Ninh Lăng.
Kiều San rất thích nghe Triệu Quốc Đống nói với giọng quyết đoán như thế này. Vẻ nam tính của hắn thường thể hiện qua từng chi tiết nhỏ. Mặc dù cô cũng không rõ biểu hiện của Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng là như thế này nhưng cô có thể tưởng tượng hắn có quyền uy tuyệt đối ở Ninh Lăng.
Trạm phục vụ ở đây có khá đầy đủ các thiết bị, vật tư cũng phong phú, bảo sao các nhóm du khách đều thích tới Cô Lỗ câu. Điều kiện ở đây hoàn thiện khiến cho các đoàn mạo hiểm người nước ngoài muốn tới, có thể bổ sung mọi thứ.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ vẫn chưa tắt hẳn, trời lại đột nhiên tối đi. Thời tiết miền núi thường hay thay đổi, ban ngày trời trong xanh nhưng đến tối đêm trời có khi lại mưa rào, nhất là bây giờ đang ở mùa hè thì hiện tượng đó càng hay xuất hiện. Triệu Quốc Đống và Kiều San cứ như vậy dựa sát vào nhau không nói gì mà nhìn ra bên ngoài.
Mãi cho đến khi trời tối đen, hai người mới vào trong bật đèn. Nhiệt độ ở vùng núi giảm rất nhanh, người hay đi leo núi sẽ biết mà chuẩn bị quần áo. Đương nhiên không đủ có thể thuê ở trạm phục vụ. Ở các trạm có lều bạt chống thấm nước nên mưa có to cũng không bị ảnh hưởng.
Đương nhiên nếu gặp phải cơn mưa rào đương nhiên cũng không phải điều du khách muốn thấy, không ai muốn đi ra ngoài vào buổi tối. Vì thế các du khách đều chui vào lều, bật đèn chơi bài hoặc là làm gì đó.
Rèm cửa dày được kéo xuống, Kiều San đi tới cửa phòng mà có chút xấu hổ. Đêm như thế này luôn là đêm khó quên với một cô gái.
Triệu Quốc Đống cũng có chút bất an. Không thể nghi ngờ hắn đến đây với Kiều San là có nghĩa gì không ai nói cũn hiểu. Nhưng hắn vẫn có chút khẩn trương. Kiều San tắm xong thay một chiếc váy ngủ có viền hoa, cô từ từ đi tới bên giường để cho Triệu Quốc Đống ngồi đó ngắm mình.
Kiều San cảm thấy hơi thở mình trở nên dồn dập, hai tay càng khẩn trương túm chặt vào nhau.
Chỉ có ánh đèn vẫn sáng, trong phòng ngủ ngoài phòng khách có một cửa sổ ra thì mấy chỗ khác đều bịt kín, có lẽ là do ngăn ngừa các nhân tố nguy hiểm tiến vào. Triệu Quốc Đống dịu dàng cầm tay Kiều San, nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói:
- Em suy nghĩ kỹ chưa?
Một câu không đầu không đuôi nhưng Kiều San lại hiểu. Cô khẽ gật đầu không nói. Triệu Quốc Đống cũng không nói mà đứng lên nhẹ nhàng nâng cằm cô, hôn sâu xuống.
Tay cô ôm lấy eo hắn, cô nhiệt tình đáp lại nụ hôn, tiếng thở nặng nề cùng tiếng rên rỉ nhẹ nhàng quanh quẩn trong phòng.
Một lúc lâu sau Kiều San mới nhẹ nhàng đẩy Triệu Quốc Đống ra, ra hiệu hắn ngồi xuống giường. Cô đứng trước mặt hắn, cởi váy ngủ lộ ra bộ chiếc quần lót màu đen bên dưới, bên trên là cặp vú cao vút, hai điểm phấn hồng run rẩy.
Kiều San không hề do dự nhấc chân cởi quần lót rồi nhào vào lòng hắn.
- Tối nay em là của anh….
Triệu Quốc Đống mở mắt ra vì ánh mặt trời ngoài cửa sổ tản vào. Hắn vuốt mắt và cảm thấy tay hơi tê tê, đây là hậu quả sau một đêm Kiều San gối đầu vào đó.
Hắn hơi nghiêng người nhìn Kiều San đang ngủ rất ngoan. Chăn chỉ che ngực và bụng của cô, lộ cả vùng lưng và mông. Từ sau nhìn lại cơ thể của Kiều San đúng là làm mọi người đàn ông phải nóng lên.
Triệu Quốc Đống cố gắng khống chế cơn xúc động trong lòng. Có lẽ do lâu rồi hắn không điên cuồng như vậy nên vẫn còn sức.
Đắp chăn lại cho Kiều San, Triệu Quốc Đống ra ngoài phòng uống nước.
Nhìn đồng hồ, đã gần 10h sáng. Đêm qua hai người quấn nhau khá lâu đến rạng sáng mới ngủ. Triệu Quốc Đống sang trạm phục vụ mua đồ ăn sáng.
Đến trước trạm thì có nhiều khách đã thu dọn đồ đạc rời đi, nếu không cũng lại đi quanh các nơi khác. Đại nhân hắn nghe được nhân viên công tác đang lớn tiếng nói với bộ đàm:
- Bên phía chúng tôi không có nhóm du khách đó, bên khác cũng không có ư? Vậy bọn họ đi đâu? Mất tích một đêm rồi? Mưa lớn như vậy sao còn có thể ở ngoài? Anh xác định các nơi khác không có?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.