Quyển 20 - Chương 87
Thụy Căn
17/04/2013
Triệu Quốc Đống đến văn phòng Lăng Chính Dược thì đã thấy Viên Chí Kiên đang báo cáo công việc với Lăng Chính Dược. Thấy Triệu Quốc Đống vào, Viên Chí Kiên đứng lên sửa tài liệu trong tay rồi cười nói:
- Chủ tịch Triệu đến à? Tôi xin lui trước.
- Đừng, anh ở đây vừa lúc, chuyện này dù sao sớm muộn cũng phải đưa lên hội nghị thường ủy, bên ngoài đồn đại như vậy, hôm nay tôi đến báo cáo với bí thư Lăng, anh ở đây coi như giới thiệu chung luôn, sớm hiểu rõ tình hình cũng có thêm một chút thời gian cân nhắc.
Triệu Quốc Đống xua tay ra hiệu Viên Chí Kiên ở lại.
Viên Chí Kiên sau khi làm trưởng ban thư ký tỉnh ủy đã theo Lăng Chính Dược rất chặt, nhưng y khác với Long Ứng Hoa cùng Tề Hoa mà có vẻ giống Trần Anh Lộc, đó chính là duy trì nhân cách riêng của mình, đương nhiên ở một vài vấn đề vẫn có ý kiến tương tự với quan điểm của Lăng Chính Dược, đây là trụ cột để bọn họ đi cùng nhau.
Đúng vì như vậy nên Triệu Quốc Đống đánh giá cao Viên Chí Kiên đôi chút, ấn tượng hơi mơ hồ về Viên Chí Kiên cũng dần sâu sắc hơn.
Viên Chí Kiên nở nụ cười:
- Là chuyện ở quận Tây Giang – Ninh Lăng ư? Vừa nãy tôi cũng nói chuyện với bí thư Lăng. bí thư Lăng nói chủ tịch Triệu bây giờ rất ổn, mặc kệ mưa gió bên ngoài mà vẫn vượt qua một cách yên ổn, bí thư Lăng nói ngay cả ngài cũng ngồi không yên mà chủ tịch Triệu lại bình ổn như vậy.
Lăng Chính Dược đứng ở một góc cầm bình nước phun nước cho chậu cây.
- Quốc Đống, Chí Kiên nói xong không sai, ngày hôm qua lão Hác đến chỗ tôi nói chuyện này, nói bên ngoài đồn đại… vậy mà trong tỉnh ta không rõ chi tiết mấy. Y làm trưởng ban tuyên giáo cũng thấy khó giải quyết, không tiện ngay mặt đáp lại, lại không thể không nghe không hỏi. Cậu thì hay rồi, coi như không có việc gì, tôi còn tưởng cậu sẽ yên ổn nữa chứ.
- Ha ha, bí thư Lăng, cái này không được rồi. Nói thật chuyện này tôi còn thật sự không dự định báo cáo vào hôm nay với anh. Tôi vốn định đợi sau khi hội nghị thường trực ủy ban tỉnh bàn bạc xong, chính quyền đưa ra ý kiến về phương án này rồi mới báo cáo. Nhưng bây giờ xem ra chúng ta đã coi thường sức ảnh hưởng này đối với dân chúng, không ngờ bên ngoài lại mẫn cảm như vậy, vì thế chỉ có thể đi sớm bước này.
Triệu Quốc Đống mơ hồ nghe ra được chút ám chỉ trong câu nói của Lăng Chính Dược, nếu chỉ là cho rằng mình không báo cáo sớm thì Triệu Quốc Đống không quá để ý.
Thí điểm cải cách y tế ở một quận, mới là phương án ban đầu, nói cách khác mới chỉ là mang tính mục đích, nhiều điểm còn cần hoàn thiện, chỉnh sửa, báo lên ủy ban tỉnh cũng chỉ là trưng cầu ý kiến, không cần phải làm quá làm gì. Chẳng qua có một số người lấy việc này để đồn ầm lên mới tạo thành tình hình như bây giờ.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống cũng có chút lo lắng Lăng Chính Dược có thái độ với bản thân việc này. Ở vấn đề cải cách thể chế y tế rất dễ rơi vào hai cực đoan, cảm thấy như vậy là chính xác sẽ kiên quyết ủng hộ, mà nếu cảm thấy nó mang lại nguy hại lớn thì sẽ kiên quyết phản đối.
Thấy Triệu Quốc Đống cầm tập tài liệu trong tay, Lăng Chính Dược xua tay nói:
- Ngồi xuống rồi nói, cậu giới thiệu một chút, nói trung tâm cũng là mấy thứ mà bên ngoài chú ý.
- Nói trung tâm?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng:
- Bí thư Lăng, cái này không dễ nói, tôi phải giới thiệu cả tình huống nếu không anh sẽ không nắm giữ toàn diện, cũng tiện cho anh phân tích tổng hợp, đưa ra kết luận chính xác.
Nghe Triệu Quốc Đống giới thiệu xong, Lăng Chính Dược lại hỏi một ít vấn đề. Lăng Chính Dược không nói gì nhiều, mặc dù Triệu Quốc Đống giới thiệu rất chi tiết, Lăng Chính Dược cũng tin ở vấn đề này Triệu Quốc Đống không cần giở trò nhưng nói thật y vẫn nghi ngờ về phương án này, thậm chí còn vô thức thấy phản cảm.
Việc cải cách làm khắp nơi chú ý như vậy có đáng không? Lăng Chính Dược không rõ Triệu Quốc Đống có ý đồ gì, cải cách y tế là chuyện lớn quốc gia cần cân nhắc, mặc dù trung ương khuyến khích một số nơi tiến hành thí điểm nhưng Lăng Chính Dược không cho rằng An Nguyên nên đi đầu. Theo y thấy đây là hành vi thu hút chú ý của dư luận mà Triệu Quốc Đống là người khởi xướng.
Thị ủy, ủy ban Ninh Lăng do tư tưởng Triệu Quốc Đống dẫn hướng mới có thể nghĩ ra phương án rác rưởi này, Lăng Chính Dược có chút buồn bực. Đúng, chính là rác rưởi, quận Tây Giang phát triển thật đó, thực lực tài chính mạnh thì làm gì khác không làm, sao cứ đòi cải cách y tế. Cơ sở vật chất của Ninh Lăng thật sự hoàn thiện rồi ư? Đường giao thông thuận tiện, chế tạo hoàn cảnh đô thị, xây dựng thủy lợi nông thôn, mấy thứ này đều đã làm tốt, không cần đầu tư nữa sao?
Viên Chí Kiên chú ý thấy vẻ mặt Lăng Chính Dược thoáng cái sa sầm lại sau khi Triệu Quốc Đống rời đi, hơn nữa còn có cả vẻ thâm trầm, phẫn nộ. Ở bên Lăng Chính Dược lâu như vậy, Viên Chí Kiên cũng hiểu đôi chút về tính cách của Lăng Chính Dược. Nhất là khi Lăng Chính Dược có vẻ mặt này cũng là cho thấy Lăng Chính Dược đang rất tức giận.
Viên Chí Kiên có thể mơ hồ biết cái nhìn của Lăng Chính Dược trong việc này. Theo hắn thấy Lăng Chính Dược có chút bất mãn việc Triệu Quốc Đống chậm trễ, thậm chí là bỏ qua việc báo cáo với tỉnh ủy. Nhưng đây không phải chủ yếu, Lăng Chính Dược phản cảm về việc Ninh Lăng tiến hành cải cách y tế mới đúng.
Lăng Chính Dược không phải là người quá so đo về hình thức.
- Chí Kiên, anh thấy sao về việc này?
Lăng Chính Dược đọc tài liệu Triệu Quốc Đống trình lên mười phút mới đưa cho Viên Chí Kiên rồi hỏi.
Viên Chí Kiên vừa mở tài liệu ra đã nghe Lăng Chính Dược hỏi như vậy, hắn thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bây giờ tôi chưa tiện đánh giá, có lẽ dự định ban đầu của Ninh Lăng và chủ tịch Triệu là tốt nhưng phương án này liên quan đến rất nhiều vấn đề có khả thi hay không, có thể đạt mục đích hay không, tôi cảm thấy cần nghiên cứu từ nhiều phương diện, không thể dễ dàng có kết luận, không dễ dàng áp dụng nếu không sẽ phản tác dụng.
Lăng Chính Dược thở phào nhẹ nhõm. Quan điểm của Viên Chí Kiên về cơ bản nhất trí với hắn, chẳng qua Viên Chí Kiên nói uyển chuyển hơn một chút. theo Lăng Chính Dược thấy phương án thí điểm này chỉ là lấy lòng dân chúng, một khi áp dụng sẽ bị đủ vấn đề thực tế làm khó khăn, cuối cùng kết quả chỉ là đống giấy lộn.
Hơn nữa mặc dù Ninh Lăng có tài chính hùng hậu để khởi động thì sao chứ? Cũng không thể áp dụng ở nơi khác, một mình Ninh Lăng làm, đây không phải tỏ vẻ sự khác lạ của Ninh Lăng sao?
Đây không đơn giản dùng từ không cân nhắc chu toàn là hình dung được, Lăng Chính Dược thậm chí cảm thấy có người có ý đồ, không nghĩ tới hậu quả của việc này mà chỉ muốn trát vàng lên mặt mình, lấy chiêu bài vì lợi ích nhân dân thực ra trong lòng lại nghĩ cho lợi ích bản thân mà thôi.
- Anh xem thật kỹ phương án này. Triệu Quốc Đống cũng nói phương án này còn vài điểm chưa chu toàn cần sửa chữa, nhưng tôi cảm thấy sợ rằng không đơn giản như vậy> Chúng ta cần phân tích xem phương án này có thể áp dụng không. Tôi thấy Triệu Quốc Đống rất có hứng thú nhưng chúng ta phải dùng thái độ khoa học mà nhìn nhận vấn đề, không thể bởi vì ai thích làm mà sơ suất tiến hành.
Giọng điệu Lăng Chính Dược khá dồn dập vì tâm trạng chưa được điều chỉnh.
- Bí thư Lăng, tôi thấy việc này nên sớm đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận, trước đó không ngại mời bí thư Bạch và trưởng ban Anh Lộc xem tài liệu này. Tôi thấy ủy ban tỉnh quá lạc quan về phương án này, quên đi mạo hiểm trong đó. Nếu như tài chính không chống đỡ được chi tiêu lớn như vậy thì không đơn giản tuyên bố kết thúc là xong, nó sẽ nghiêm trọng ảnh hưởng đến danh dự của chính quyền, có thể nói sẽ tạo thành nguy cơ về danh dự của chính quyền cũng không quá.
Viên Chí Kiên cũng nghĩ khá xa, Triệu Quốc Đống nếu dám tung phương án này ra nhất định là có ý đẩy mạnh phương án này. Nhưng Triệu Quốc Đống cũng nói phương án cần sửa đổi, như vậy cần tìm được điểm mấu chốt trong đó để từng bước bác bỏ hoàn toàn, mà áp lực tài chính và ảnh hưởng tới dân chúng chính là pháo đạn tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.