Quyển 11 - Chương 89
Thụy Căn
17/04/2013
- Thị trưởng Triệu đúng là tuổi trẻ tài cao. Tôi đúng là không tin nổi ở chính quyền coi trọng kinh nghiệm, tuổi tác mà lại có người trẻ tuổi đã làm đến mức Thị trưởng. Vì thế có thể thấy được Thị trưởng Triệu có năng lực rất xuất sắc khiến cho Tỉnh ủy thừa nhận, có phải không?
Người đàn ông này mặt hơi trắng, ngón tay dài, móng tay được bảo dưỡng khá cẩn thận, không đeo nhẫn, không đeo đồng hồ, chiếc áo sơ mi khá rộng, chiếc cặp da đặt trên bàn vừa nhìn đã biết hàng hiệu. Càng chủ yếu là người này không có hơi thở của người làm ăn thường hay có.
Mà nhà kinh doanh có thể nói với giọng điệu này đủ để chứng minh thân phận của y không bình thường. Điều này làm cho Triệu Quốc Đống rất tò mò.
Lúc trước khi nhận được điện của Trần Anh Lộc nói muốn giới thiệu bạn với mình, Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc. Bạn của Trần Anh Lộc còn cần giới thiệu cho mình gặp sao?
Hắn có chút cảnh giác. Nhưng sau khi đến Trần Anh Lộc chỉ giới thiệu tên của đối phương mà không nói gì khác. Hơn nữa từ ẻ mặt của Trần Anh Lộc không thấy có sự thân mật đặc biệt, nhưng không giống là làm lấy lệ thì có thể thấy được thân phận của người này không đơn giản.
Quách Xuyên, cái này này hắn chưa từng nghe tới, nhưng nhìn vẻ trịnh trọng của Trần Anh Lộc thì hắn cũng đâu dám coi nhẹ.
- Không biết giám đốc Quách phát tài ở đâu?
Thấy Trần Anh Lộc chỉ giới thiệu qua qua, Triệu Quốc Đống đành phải mở miệng hỏi.
- Ha ha, làm kinh doanh nhỏ mà thôi, tôi mở công ty vật liệu xây dựng ở Vĩnh Lương.
Quách Xuyên cười nói:
- Đây là lần đầu tôi gặp Thị trưởng Triệu, hy vọng sau này Thị trưởng Triệu chỉ bảo nhiều. Đây là danh thiếp của tôi.
Quách Xuyên dùng hai tay đưa danh thiếp tới. Triệu Quốc Đống cầm nhìn lướt qua thấy trên đó viết tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn vật liệu xây dựng Quách Xuyên. Hạng mục kinh doanh khá phức tạp, bao gồm các loại đá cẩm thạch cùng đá hoa cương, sản phẩm xi măng, đường ống, kiêm thêm các vật liệu xây dựng bình thường.
Vĩnh Lương là nơi nổi tiếng toàn tỉnh trong lĩnh vực vật liệu xây dựng, trong đó có mấy huyện nổi tiếng về đá, đều là sản nghiệp trụ cột của địa phương.
Nói chuyện một lát, Quách Xuyên cũng không nói nhiều là lễ phép đứng dậy. Trong phòng chỉ còn lại Trần Anh Lộc và Triệu Quốc Đống.
- Bí thư Trần, vị thần tiên nào đó?
Triệu Quốc Đống cũng đoán được chút lý do nhưng hắn không nghĩ ra là vị lãnh đạo nào giới thiệu mà khiến Trần Anh Lộc chú trọng như vậy? Không phải là Ninh Pháp hay Ứng Đông Lưu đó chứ?
- Ôi, cậu cũng nhận ra ư?
Trần Anh Lộc bất đắc dĩ nói:
- Đi đến đâu đều là những kẻ khó chơi. Không để ý thì cũng phải nể mặt ông lớn. Mấy chuyện này bao giờ kết thúc đây.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Là ai vậy?
Trần Anh Lộc không nói thẳng mà vòng sang việc khác.
- Quốc Đống, xem ra phương án quy hoạch đô thị của Hoài Khánh chúng ta khiến ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng biết. Có người hỏi có phải là quan điểm của tôi và cậu ở việc này rất khác nhau không? Điều này làm tôi không tiện trả lời, tôi chưa chính thức nhìn phương án quy hoạch đô thị của Hoài Khánh chúng ta mà.
Trần Anh Lộc nói rất khéo léo nhưng Triệu Quốc Đống lại nghe ra ý trong lời của đối phương. Bất cứ chuyện gì thoát khỏi phạm vi khống chế của lãnh đạo Đảng ủy sẽ không thành công.
- Bí thư Trần, oan cho tôi quá.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tôi nghĩ phương án quy hoạch này có chút vượt thời gian nên sẽ làm một số người không hài lòng, hoặc là khó có thể làm người ta chấp nhận, cho nên tôi dự định tiến hành điều chỉnh phương án. Thứ nhất là chi tiết hóa làm cho quy hoạch đô thị của Hoài Khánh chúng ta có thể chia theo từng năm, thứ hai cũng có thể làm cho bản quy hoạch này sát với thực tế hơn. Ý của tôi là đợi sau khi mọi người tán thành phương án đã chỉnh sửa rồi mới toàn diện báo cáo với ngài.
Thái độ chính xác của Triệu Quốc Đống làm Trần Anh Lộc rất hài lòng.
Thực ra y cũng biết trong thời gian này Triệu Quốc Đống đang cùng những chuyên gia quy hoạch thảo luận để sửa đổi một cách thích hợp, mong được nhiều người ủng hộ trước khi đưa ra Hội nghị thường ủy. Trần Anh Lộc cũng khá đồng ý với cách làm này của Triệu Quốc Đống.
Dù sao một phương án quy hoạch đô thị khiến quá nhiều tranh luận thì khoa học hay thích hợp hơn nữa, có tính khả thi cao đến đâu mà không được mọi người ủng hộ và tán thành thì bây giờ có mạnh mẽ thông qua, sau này trong quá trình áp dụng cũng sẽ có nhiều mâu thuẫn và câu hỏi, không có lợi cho triển khai công việc. Mà nếu như lúc này có thể tiến hành sửa chữa, đạt được càng nhiều người ủng hộ thì công việc sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều.
- Quốc Đống, cậu làm như vậy là rất tốt.
Trần Anh Lộc gật đầu nói:
- Tôi mặc dù còn chưa chính thức xem qua phương án này nhưng cũng nghe nói. Có ý kiến cho rằng phương án này vượt quá tính thực tế của Hoài Khánh chúng ta, không tương thích với sự phát triển kinh tế, xã hội của Hoài Khánh chúng ta, là viển vông, là tốn tiền của dân chúng.
Triệu Quốc Đống hơi nghiêng về trước, chăm chú lắng nghe.
- Cá nhân tôi không có lời bình luận gì về quan điểm này vì tôi chưa xem phương án. Nhưng tôi muốn nói rõ một điểm đó là tôi đồng ý quy hoạch xây dựng thành thị phải vượt trước thời gian, nếu không một khi Hoài Khánh chúng ta phát triển mà quy hoạch đô thị kém hơn và phải điều chỉnh thì sẽ phải trả cái giá rất lớn, thậm chí không thể điều chỉnh. Vì thế chúng ta bây giờ phải cố gắng làm thật tốt, tránh khả năng kia diễn ra.
Trần Anh Lộc nói làm mắt Triệu Quốc Đống sáng lên. Hắn cũng có thể cảm nhận ra ý trong lời nói của đối phương. Có tính dự báo không có nghĩa là Trần Anh Lộc đồng ý với hắn, có lẽ quan điểm của mình trong mắt đối phương chính là hơi quá, cần điều chỉnh.
- Bí thư Trần, phương án cụ thể tôi nghĩ đợi đến khi Thị trưởng Hứa điều chỉnh xong rồi đưa sang cho ngài xem, kết hợp với dự báo phát triển kinh tế mấy năm tới của Hoài Khánh chúng ta để xem phương án này có khả thi không? Tôi nghĩ Bí thư Trần có thể đưa ra đánh giá công bằng với phương án này?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.
- Ừ, không chỉ riêng tôi, mà còn là cả Hội nghị thường ủy và dân chúng toàn Thị xã.
Trần Anh Lộc vô thức nhấn mạnh một câu, sau đó chuyển sang đề tài khác. Y nhăn nhó nói.
- Phương án quy hoạch đô thị của chúng ta còn chưa được xác định mà đã có không ít bạn bè muốn tới góp sức xây dựng.
Triệu Quốc Đống nói:
- Bí thư Trần, ngài còn chưa nói với tôi sau lưng vị Quách Xuyên kia là ai.
Trần Anh Lộc trầm ngâm một chút rồi nói:
- Quách Xuyên là em vợ của chủ tịch tỉnh Tần. Y có công ty vật liệu xây dựng không nhỏ. Lúc tôi còn làm Thị trưởng thành phố Lam Sơn thì y cũng đến góp phần xây dựng.
- Chủ tịch tỉnh Tần Hạo Nghiên?
Triệu Quốc Đống run lên, đây là pho tượng quá lớn.
Tần Hạo Nghiên là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, tay nắm quyền to. Hơn nữa quan trọng nhất là Tần Hạo Nghiên là một trong số ít Thường vụ tỉnh ủy bản địa của tỉnh. Y đi lên từ chức Bí thư Thị ủy Miên Châu, cùng với Phó chủ tịch thường trực tỉnh Trình Nhược Lâm trước đó đã làm Bí thư Thị ủy Kiến Dương được gọi là hai ngôi sao của cán bộ bản địa. Bọn họ đều là những cán bộ từ cơ sở từng bước trưởng thành lên lãnh đạo tỉnh.
Triệu Quốc Đống lúc làm việc ở Sở Giao thông coi như đã gián tiếp tiếp xúc với Tần Hạo Nghiên. Lúc ấy hắn to gan vượt quyền liên lạc với tập đoàn bên Hongkong làm Lãnh đạo tỉnh ủy rất tức giận, Tần Hạo Nghiên còn đứng gia nói giúp hắn. Thái Chánh Dương và Tần Hạo Nghiên có quan hệ khá tốt, chỉ là sau khi hắn tới Ninh Lăng nên không tiếp xúc.
Tần Hạo Nghiên có tiếng khá tốt ở trên tỉnh, cũng không có lời đồn gì. Triệu Quốc Đống thật không ngờ mình còn chưa chính thức được bầu làm Thị trưởng lại gặp việc này. Hơn nữa Triệu Quốc Đống còn loáng thoáng nghe nói Phó Thiên và Tần Hạo Nghiên có quan hệ không bình thường. Lần này Phó Thiên có thể tới Hoài Khánh chính là có Tần Hạo Nghiên ở sau lưng. Điều này càng làm hắn thêm lo lắng.
- Quách Xuyên muốn làm gì?
- Còn có thể làm gì? Không phải nghe nói nội thành Hoài Khánh chúng ta sắp quy hoạch lại nên hy vọng có thể cung cấp vật liệu xây dựng sao?
Trần Anh Lộc trầm giọng nói.
- Chủ tịch tỉnh Tần gọi tới muốn chúng ta giúp sao?
Triệu Quốc Đống vừa hỏi liền biết câu này của mình quá ngu.
- Cậu nó xem?
Trần Anh Lộc hừ một tiếng:
- Có thân phận vậy là đủ rồi, còn cần gọi điện sao? Đương nhiên có lẽ lãnh đạo không biết chuyện này.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng:
- Y muốn cung cấp toàn bộ vật liệu xây dựng, có tham quá không?
- Cung cấp toàn bộ vật liệu xây dựng thì y đương nhiên không thể lũng đoạn, nhưng y hy vọng việc cung cấp đá sẽ trong phạm vi có thể của công ty y.
Trần Anh Lộc thở dài một tiếng. Y cũng đang buồn phiền vì việc này. Phương án còn chưa được thoongqua mà đã có người quan tâm. Nếu thông qua thì không biết sẽ có bao việc nữa không biết sẽ như thế nào nữa.
- Bí thư Trần, ý của ngài là?
Triệu Quốc Đống thử hỏi.
- Thị xã sẽ xây dựng trên quy mô lớn thì nhất định sẽ phải đấu thầu, nhưng có chút quan hệ chúng ta có thể không tính tới sao?
Trần Anh Lộc nhíu mày nói:
- Vấn đề cụ thể thì phải phân tích, bên Ủy ban tự cân nhắc. Quốc Đống, cậu nắm chắc chừng mực, nếu vấn đề quá lớn thì tôi sẽ ra mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.