Lộng Triều

Quyển 3 - Chương 8

Thụy Căn

16/04/2013

- Lão Chu, Triệu Quốc Đống này đúng là còn trẻ. Công an huyện các anh đúng là đi trước trong việc trẻ hóa cán bộ.

Trần Túc một bên bốc bài, một bên cười nói.

- Ừ, Quốc Đống có năng lực nghiệp vụ tốt, đã làm ở Đội cảnh sát hình sự, Đồn công an. Mà cậu ta tuy còn trẻ nhưng có cái nhìn đại cuộc, năng lực phối hợp tốt không khác gì các cựu cán bộ 40 tuổi. Nếu không như vậy sao tôi muốn đưa cậu ta làm Trưởng đồn công an khu Khai Phát.

Chu Tinh Văn nhấp ly trà rồi nói.

- Nghe nói lần này cạnh tranh rất kịch liệt. Lão Vương tốn bao thời gian mới khiến Huyện ủy thông qua việc tăng chức vụ Phó chủ nhiệm do Trưởng đồn công an kiêm nhiệm, không ngờ lại bị anh hái đào. Thời gian này mặt lão Vương toàn sa sầm lại.

- Vương Nhân Quý cũng được nhưng thiếu quyết đoán, tính cách mềm yếu. Tình hình khu Khai Phát rất phức tạp, y đến đó không thể ăn nổi, đến lúc ấy người bị chửi là tôi. Anh cũng biết năm nay Bí thư Lô và Chủ tịch Mao đều nhìn chằm chằm vào khu Khai Phát, nếu xảy ra chuyện thì tôi sẽ chịu tôi.

Chu Tinh Văn mở bao Trung Hoa mời ba người.

- Khó trách, cậu ta còn trẻ như vậy đã làm Phó Trưởng phòng, vì thế có nhiều người không vừa mắt. Coi như là đến khu Khai Phát chỉ sợ cũng có phiền phức.

Trần Túc châm lửa hút.

- Hừ, tôi tin Quốc Đống có thể qua được cửa này.

Chu Tinh Văn như nhớ ra gì đó nên nói:

- Đúng, Quốc Đống có quan hệ rất tốt với cựu lãnh đạo Ủy ban kỷ luật Thị ủy.

- Ai cơ?

Trần Túc có chút tò mò, ngay cả hai đồng chí Phó chủ nhiệm kia cũng dựng lỗ tai lên.

- Hùng Chính Lâm.

Chu Tinh Văn cũng biết Ủy ban kỷ luật giống bên cơ quan công an, sức ảnh hưởng của cấp trên với cấp dưới là khá lớn.

- Hả, Chủ nhiệm Hùng? Chủ nhiệm Hùng lên chức, đến Thông Thành làm Phó bí thư.

Trần Túc có chút kinh ngạc nói:

- Ông nói là Quốc Đống kia có quan hệ rất tốt với Chủ nhiệm Hùng?

- Ừ, rất tốt. Hồi tháng năm tôi và Quốc Đống ăn bữa ở nhà hàng Gia Hòa thì gặp phải đám người Ủy ban kỷ luật Thị ủy đang tiễn Hùng Chính Lâm. Chủ nhiệm Hùng các anh còn kéo thêm Trưởng phòng Vưu, Trưởng phòng Đỗ đến mời rượu. Chủ nhiệm Hùng và hai vị Trưởng phòng kia uống rất được. Hôm đó còn có cả Chủ nhiệm Kha.

- Nhà hàng Gia Hòa?

Trần Túc tin Chu Tinh Văn không nói dối, đây là nơi Thị ủy, Ủy ban thành phố thường xuyên tiếp đón khách.

- Không ngờ Triệu Quốc Đống lại có quan hệ với lãnh đạo thành phố.

- Ừ, chẳng qua đáng tiếc Hùng Chính Lâm đã điều đi.



Chu Tinh Văn lắc đầu nói.

- Ha ha, anh đừng coi nhẹ Chủ nhiệm Hùng. Người khác hình dung về Chủ nhiệm Hùng rất đặc sắc: Mặt như lợn, tim rất sáng, lùn, béo, không nể mặt ai. Ở An Đô này có bao nhiêu cán bộ rơi vào tay Chủ nhiệm Hùng? Trưởng phòng Đỗ và Trưởng phòng Vưu là tay phải tay trái của Chủ nhiệm Hùng, Trưởng phòng Hai, Ba đó. Năm trước Phó bí thư Huyện ủy Đại Bình không phải bị Đỗ Lực bắt sao? Y bị bắt trong Hội nghị thường ủy, sau đó không về. Kết quả này làm huyện bọn họ có một loạt cán bộ cấp Trưởng phòng, Phó Trưởng phòng dính vào.

Trần Túc lắc đầu nói.

- Trong hệ thống Ủy ban kỷ luật An Đô thì Chủ nhiệm Kha là Thường vụ thị ủy nên ít khi lo việc hàng ngày, bình thường đều do Chủ nhiệm Hùng quyết định. Vốn nghe nói Chủ nhiệm Hùng có thể tới huyện Mai làm Bí thư huyện ủy, kết quả còn thăng một cấp tới Thông Thành. Người này bình thường khó tiếp xúc.

- Không phải, hôm đó tôi thấy Hùng Chính Lâm rất khách khí, dễ gần mà.

Chu Tinh Văn nói.

- Ha ha, vậy coi như anh không phải người bình thường.

Trần Túc cười nói.

- Anh trêu tôi ư?

Chu Tinh Văn trừng mắt nhìn Trần Túc rồi nói:

- Tôi đây là nói thật, có lẽ là do có Triệu Quốc Đống?

- Không đơn giản, xem ra Công an huyện các anh là đầm rồng hang hổ. Lần này nếu không phải Bí thư Lô gật đầu thì chỉ sợ Vương Đức Hòa không chịu để yên.

- Hừ, không chịu để yên thì làm gì? Ủy ban kỷ luật các anh không phải điều tra xong rồi sao? Có phải như đơn tố cáo không? Ủy ban kỷ luật các anh luôn thích đeo kính nhìn người, nghe thấy gió lại nghĩ là mưa.

- Lão Chu, anh suy nghĩ theo ý kiến cá nhân rồi, điều tra rõ ràng có lợi cho cán bộ chúng ta mà. Như vậy Quốc Đống có thể bỏ được gánh nặng tư tưởng, dồn tâm trí vào công việc.

Trần Túc cười mắng:

- Ông không phải nói một Trưởng đồn không bị kiện sẽ không là Trưởng đồn tốt sao? Điều này cho thấy anh ta không làm tốt công việc, không triển khai công việc.

- Tôi đây chỉ là nói đám tội phạm, không ám chỉ trong nội bộ chúng tôi.

Chu Tinh Văn sa sầm mặt nói:

- Tôi cảm thấy thủ đoạn này quá hèn hạ, vô sỉ.

- Được rồi, đánh bài đi.

Trần Túc cắt ngang lời Chu Tinh Văn rồi nói:

- Đêm nay bốn chúng ta đánh cho thoải mái.

Triệu Quốc Đống và Mã Bằng đi ra khỏi nhà hàng thì Giám đốc Cù đi lên đón:

- Ồ Sếp Mã, Chủ nhiệm Triệu sao không ở lại chơi một lát?

- Ha ha, Giám đốc Cù, mấy người kia thích đánh bài, tôi và Quốc Đống thì thôi, về nhà sớm một chút.



Mã Bằng đã hơn 40 nhưng rất dễ gần, Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt đối với y.

- Hay là sang bên ngồi một chút. Phòng hát chỗ chúng tôi vừa lắp đặt xong, đang thử kinh doanh, thiết bị đảm bảo hàng đầu, không kém gì các nhà hàng nổi tiếng An Đô. Sếp Mã, Chủ nhiệm Triệu có thử không?

Giám đốc Cù chu đôi môi anh đào kết hợp với chiếc váy trên người đúng là rất quyến rũ. Triệu Quốc Đống không khỏi thừa nhận đúng là đẹp. Hai chị em Giám đốc Cù, Cù Vận Bạch đều đẹp. Cù Vận Bạch như đóa hoa quân tử thì Giám đốc Cù này như đóa hải đường.

- Giám đốc Cù, hôm khác tôi quay lại. Quốc Đống mới từ ngoài về nên cần nghỉ ngơi.

Mã Bằng khéo léo từ chối lời mời của đối phương rồi trực tiếp đi ra ngoài.

Triệu Quốc Đống có chút buồn cười, dù đi thì cũng không cần như vậy chứ? Mã Bằng sao lại ngại Giám đốc Cù này đến thế?

Đến khi lên xe, Mã Bằng mới nói:

- Quốc Đống, cậu còn trẻ nên phải chú ý quan hệ nam nữ. Lần này Ủy ban kỷ luật nhận được phản ánh nói cậu lợi dụng chức quyền lũng đoạn thị trường cát khu vực Giang Miếu, quan hệ nam nữ có vấn đề. Cho nên Ủy ban kỷ luật điều tra.

Triệu Quốc Đống không ngờ đối phương chơi chiêu này, đây chính là muốn hại chết hắn.

- Ồ, không ngờ tôi xin phép ra ngoài mà lại có nhiều việc như vậy. Sếp Mã, không biết Ủy ban kỷ luật điều tra đến đâu rồi?

Triệu Quốc Đống rất tức giận, hắn dùng chân cũng đoán được là ai. Chẳng qua cách này không có tác dụng đối với hắn, hắn làm việc luôn suy nghĩ trước.

- Cậu không nên kích động, cũng không nên nghĩ nhiều. Đã điều tra xong, đây là vu cáo. Như vậy cũng có thể chứng minh cậu trong sạch, đỡ người nói này nói kia.

Mã Bằng nghe chuyện Triệu Quốc Đống gánh thay Lưu Thắng An mà phải tới Giang Miếu, hơn nữa còn tạo được thành tích ở Giang Miếu. Đây là nguyên nhân khiến y ủng hộ Triệu Quốc Đống trong Hội nghị đảng ủy.

- Ha ha, Sếp Mã yên tâm, tôi sẽ dùng công việc nói rõ tốt cả.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Vậy mới đúng. Mai Ủy ban kỷ luật có thể nói chuyện với cậu, chuyện này coi như xong, sau đây xem biểu hiện của cậu ở khu Khai Phát. Bộ máy Đồn công an thì Hội nghị đảng ủy đã quyết định, Chỉ đạo viên là – Uông Dũng Tuyền, cựu Chỉ đạo viên Đồn công an Vĩnh Hòa. Phó trưởng đồn là Khúc Quân – phó trưởng đồn Bắc Giao. Hai đồng chí này đều lớn tuổi hơn cậu, nhiều kinh nghiệm, cậu phải đoàn kết mà triển khai công việc.

Mã Bằng nói mơ hồ đại biểu Đảng ủy, Triệu Quốc Đống cũng nghiêm túc mà nói:

- Xin Sếp Mã yên tâm. Triệu Quốc Đống nhất định không phụ sự tin tưởng của Đảng ủy, cố gắng biến Đồn công an khu Khai Phát thành Đồn công an hàng đầu của Giang Khẩu, làm cho Đảng ủy yên tâm, làm Ban quản lý khu Khai Phát hài lòng.

- Tốt, Trưởng phòng Chu bảo tôi đưa cậu về là muốn nghe câu này của cậu. Cậu bây giờ coi như là lãnh đạo Ban quản lý khu Khai Phát, phải phối hợp tốt với Ban quản lý khu Khai Phát, phải được khu Khai Phát ủng hộ, phải chú ý việc sử dụng lực lượng cảnh sát. Việc không nên tham gia thì tuyệt đối không tham gia, điểm này cậu phải thật chú ý.

- Sếp Mã, tôi biết thân phận của mình. Không cần cảnh sát ra mặt thì Đồn công an sẽ không ra mặt. Ban quản lý có ý kiến thì tôi sẽ nghĩ biện pháp giải tỏa.

Triệu Quốc Đống nhìn ra lo lắng của Mã Bằng.

- Cậu hiểu là được rồi. Cái khác tôi không nói, hy vọng cậu có thể đạt thành tích lớn hơn nữa ở khu Khai Phát.

Mã Bằng gật đầu nói.

Đến khi xe Mã Bằng biến mất trong màn đêm, Triệu Quốc Đống mới nhớ mình không có chỗ về ở nội thành. Về nhà hàng Giang Thành ngủ một đêm thì hắn không muốn. Triệu Quốc Đống gãi đầu, mình có nên mua nhà ở đây không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook