Lộng Triều

Quyển 15 - Chương 8

Thụy Căn

16/04/2013



Có rất nhiều lúc mọi người muốn tránh cũng không tránh được. Nhất là chuyện tình cảm làm người ta muốn thoát ra khỏi con suối đó cũng không thể. Triệu Quốc Đống không biết sau này ở chuyện tình cảm mình sẽ như thế nào, nhưng hắn tự nhận mình thiếu tính miễn dịch.

- Em sẽ lên Bắc Kinh học ba tháng, thời gian về rất ít.

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào thành giường, suy nghĩ một chút rồi nói.

- Đi ba tháng? Sao lâu vậy?

Từ Xuân Nhạn vẫn chìm đắm trong cao trào, cô như con mèo nhỏ rúc vào bên cạnh hắn.

Căn phòng để khoảng 25 độ làm người ta rất thoải mái. Có lẽ cảm thấy cơ thể mình luôn có thể hấp dẫn ánh mắt Triệu Quốc Đống, Từ Xuân Nhạn cũng không cố che giấu cơ thể mình, chỉ là kéo chăn che ngang bụng mà thôi.

Cô tuy 35 tuổi nhưng vẫn duy trì được vóc dáng của người phụ nữ mới 27, 28 tuổi, cơ thể trắng nõn xinh đẹp.

Cuộc sống trong Nhà máy dệt không làm ảnh hưởng đến cơ thể của cô. Mấy năm qua sống an nhàn, hạnh phúc khiến cô có nhiều điều kiện chăm sóc mình, khiến Triệu Quốc Đống nhìn mà vẫn thấy cơ thể cô như bảy tám năm trước.

- Ừ, học theo thông lệ thôi mà, tháng năm em sẽ về.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ miên man. Quan hệ giữa hắn với Từ Xuân Nhạn có khác gì Lưu Triệu Quốc với Hứa Á Phỉ đâu cơ chứ? Hắn không chắc có khác hay không? Hoặc là nói hắn và Xuân Nhạn là quan hệ tình cảm thật sự, cô không muốn gì từ hắn. Nhưng Hứa Á Phỉ lại nhằm vào quyền lực trong tay Lưu Triệu Quốc? Nhưng tình cảm ai có thể nói rõ. Nghĩ đến lúc Hứa Á Phỉ gọi điện đầy tình cảm, Triệu Quốc Đống đúng là hy vọng giữa Lưu Triệu Quốc và Hứa Á Phỉ kia không như mình nghĩ.

- Vậy có cần chị lên Bắc Kinh thăm em không?

Từ Xuân Nhạn ngẩng đầu lên nói.

- Thăm em? Em ở ký túc, sợ là chỉ có hai ngày nghỉ mới ra ngoài được.

Triệu Quốc Đống cười cười vỗ vỗ mông Từ Xuân Nhạn:

- Đương nhiên, chị có thể đến thì em sẽ rất vui.

- Chỉ cần không ảnh hưởng đến em thì chị sẽ tới.

Từ Xuân Nhạn vui vẻ nói.

Mỗi người phụ nữ đều hy vọng có nhiều thời gian ở bên người đàn ông của mình. Lúc này Triệu Quốc Đống mới ý thức được Từ Xuân Nhạn mặc dù dịu dàng, ngoan hiền nhưng trong lòng vẫn khát vọng có nhiều thời gian bên hắn. Các người khác không phải cũng như vậy sao?



Ra khỏi câu lạc bộ, Triệu Quốc Đống suy nghĩ xem nên làm gì. Chuyện của Lưu Triệu Quốc đã rất gấp, nếu không nhắc nhở đối phương thì chỉ sợ đối phương không có cơ hội quay đầu lại.

Hắn suy nghĩ một chút rồi gọi cho Khâu Nguyên Phong.



Tết hắn không có thời gian nên chỉ có thể gọi điện hỏi thăm Khâu Nguyên Phong, không thể gặp. Hai người vẫn duy trì được liên lạc. Đối với vị lão lãnh đạo ủng hộ hắn này, Triệu Quốc Đống chưa bao giờ quên ơn của đối phương đối với mình.

Khâu Nguyên Phong hỏi hắn ở đâu, Triệu Quốc Đống nói mình ở An Đô. Điều này làm Khâu Nguyên Phong có chút kinh ngạc. Triệu Quốc Đống hỏi đối phương có rảnh không, rảnh ngồi một chút. Khâu Nguyên Phong đồng ý ngay.

- Cậu cũng biết?

Khâu Nguyên Phong cười khổ một tiếng nói.

- Khâu ca, anh biết rồi, tôi có thể không biết sao?

Triệu Quốc Đống mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Câu này của Khâu Nguyên Phong chứng tỏ y sớm biết, như vậy chuyện đã không còn đơn giản nữa.

- Cục trưởng có ơn với tôi. Không có cục trưởng thì Khâu Nguyên Phong tôi cùng lắm làm trưởng phòng công an huyện là đến đỉnh. Bây giờ tôi có thể làm Phó cục trưởng Cục công an thành phố đã thấy đủ rồi.

Khâu Nguyên Phong lạnh nhạt nói:

- Nói về lý hai chúng ta không nên nói gì trước mặt cục trưởng. Dù cục trưởng làm gì cũng là do y chọn. Tôi có nhắc nhưng vô ích. Hai năm qua cục trưởng thay đổi rất nhiều, bộ máy Đảng ủy Cục công an đều thấy rõ. Chẳng qua mọi người chỉ thấy cục trưởng thích hưởng thụ nhiều hơn mà thôi.

- Anh biết những gì?

Triệu Quốc Đống hỏi thẳng.

- Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả đi qua con đường của cục trưởng, Sở công an phê duyệt đơn điều tra Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả đã có không dưới mười văn bản. Dy Cục công an cũng nghiên cứu, Đội an ninh trật tự của cục cũng điều tra nhưng hiệu quả không cao, kết quả Sở công an cử tổ công tác xuống điều tra. Điều này làm mâu thuẫn giữa sở và cục rất lớn, cục trưởng Lưu bây giờ về cơ bản không lên sở họp.

Khâu Nguyên Phong dụi thuốc lá nhưng chưa đầy năm phút sau y đã móc điếu thứ hair a châm.

- Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả sau khi bị Sở công an ta cũng thu lại một chút nhưng vấn đề là rất nhiều.

Khâu Nguyên Phong cười khổ nói:

- Đương nhiên bây giờ các câu lạc bộ giải trí lớn không có vấn đề là không thể. Hấp dẫn được khách phải có thuốc lắc, phải có gái. Có thể nói muốn ngăn ngừa hết là không thể, chỉ có thể khống chế trong phạm vi nhất định mà thôi. Nhưng Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả có danh tiếng lớn, ngay cả các tỉnh thành xung quanh đều biết An Đô có Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả, cuối cùng đến bộ cũng biết. Bộ còn cử tổ công tác tới trao đổi ý kiến với sở và cục. Cục công an cuối cùng ra lệnh Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả dừng kinh doanh ba tháng chỉnh đốn, không ngờ ba tháng sau Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả còn có tiếng tăm lớn hơn nữa.

- Vấn đề đã rất nghiêm trọng sao?

Triệu Quốc Đống không tin nếu Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả chỉ có mấy vấn đề này thì mình không cần lo lắng. Chỉ chuyện này cũng không thể đánh ngãy Lưu Triệu Quốc.

- Quốc Đống, nếu chỉ là vấn đề này thì hai anh em ta có cần nhăn nhó mặt mày như thế này không?

Khâu Nguyên Phong cười cười tự giễu:

- Chỉ sợ cậu cũng biết chủ Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả là ai mà? Đều là người từ Nhà máy dệt đi ra, bây giờ còn mở công ty bất động sản và công ty giải phóng mặt bằng.



Triệu Quốc Đống mơ hồ biết điều Khâu Nguyên Phong lo lắng nên khẽ gật đầu.

- Thị trường bất động sản bây giờ là như thế nào thì mọi người đều biết, không có thực lực sao dám vào. Công ty bất động sản của Khanh Liệt Bưu làm ăn khá ổn, nhanh chóng mở được thị trường, vậy nó dựa vào gì? Các khu đất tốt đều cần tiền mặt để cạnh tranh. Khanh Liệt Bưu mặc dù dựa vào Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả kiếm được không ít tiền, nhưng chút tiền đó mà tiến vào thị trường bất động sản sao đủ. Nó dựa vào gì cơ chứ? Dựa vào chính công ty giải phóng mặt bằng của nó, chuyên môn nhận giải tỏa các khu đất khó gặm. Có nhiều nơi chính quyền đau đầu, các công ty bất động sản khác không dám nhận mà nó đều nhận hết.

Triệu Quốc Đống nghe không khỏi nhíu mày và thở dài một tiếng.

- Việc này dễ xảy ra chuyện lớn.

Triệu Quốc Đống buồn bã nói:

- Lưu ca cũng biết lợi hại trong đó mới đúng chứ.

Vấn đề giải phóng mặt bằng rất phức tạp, theo quá trình đô thị hóa diễn ra nhanh chóng, An Đô là thành phố trên 10 triệu dân lại đang muốn xây dựng thành trung tâm tài chính, kinh tế của khu vực đất liền nên việc đô thị hóa càng lớn hơn, giải tỏa là rất khó khăn. Trong đó sẽ phát sinh nhiều mâu thuẫn phức tạp, vì thế công tác giải phóng mặt bằng là công việc đau đầu nhất của chính quyền các cấp.

Một khu đất nếu không kịp giải phóng mặt bằng sẽ ảnh hưởng đến tiến độ cả dự án, vì thế hoàn thành nhiệm vụ này cũng sẽ khiến chính quyền hài lòng.

Nếu như có một công ty có nhiều quan hệ phụ trách việc này, mặc dù là trả giá cao một chút, chính quyền cũng chấp nhận.

- Tôi không biết cục trưởng nghĩ như thế nào, có lẽ y cảm thấy y có thể nói chuyện và khống chế được đám người Khanh Liệt Bưu.

Khâu ca bưng chén café lên nhấp một ngụm, lắc đầu nói.

- Khống chế được? Bọn người kia không sợ gì cả, y tưởng mình có thể ra lệnh như với nhân viên cảnh sát sao?

Triệu Quốc Đống vỗ tay nói:

- Cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện.

- Khâu ca, anh nói đã nhắc Lưu ca, từ bao giờ thế?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.

- Lúc Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả có vấn đề thì tôi đã ám chỉ vài lần, có lúc nói riêng khi chỉ có hai người. Tôi đã nói Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả gây ảnh hưởng xấu, có nhiều người thậm chí còn lấy danh nghĩa Đại hội đại biểu nhân dân phê bình Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả là có người trong Cục công an lầm ô dù. xuất phát từ việc giữ gìn hình tượng của Cục công an, tôi đã dề nghị nghiêm túc xử lý Câu lạc bộ quốc tế Bình Quả. Nhưng cục trưởng không nói gì mà đổi đề tài. Tôi cũng chỉ có thể nói như vậy thôi mà.

- Vậy còn việc của công ty bất động sản và giải phóng mặt bằng kia?

Triệu Quốc Đống hỏi tiếp.

- Việc này tạm thời khó nói vì hai công ty này được đăng ký đàng hoàng, ít nhất về trình tự là đúng pháp luật. Về vấn đề gặp khi giải phóng mặt bằng thì tôi thấy cũng có vài hiện tượng uy hiếp, ẩu đả các hộ ngoan cố nhưng đều được giải quyết ở cơ quan công an bên dưới, chưa tạo ảnh hưởng xấu.

Khâu Nguyên Phong cẩn thận nói:

- Ở vấn đề này tôi không tiện nói nhưng cậu ở góc độ khác nên có thể nói một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook