Quyển 17 - Chương 8
Thụy Căn
16/04/2013
Triệu Quốc Đống lặng lẽ ngồi ở ghế trong vườn hoa, một chén trà đặt trên mặt bàn.
Triệu Quốc Đống bỏ kính râm ra, ai cũng nói ngày xuân tia tử ngoại nhiều nên cần phải có bảo vệ. Chẳng qua đàn ông không quá chú ý đến việc này. Triệu Quốc Đống thật ra cảm thấy phơi nắng sẽ có làn da khỏe mạnh.
Hắn lúc này đang khá nhàn.
Mai hắn sẽ bay sang Côn Châu nên có một ngày nghỉ ngơi. Một là để cho hắn tổng kết các công việc đã làm ở tỉnh An Nguyên, hai là đưa ra quy hoạch đơn giản cho công việc sắp tới.
Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời cảm thấy mình chuyển đổi quá lớn. Thoáng cái từ Bí thư thị ủy phụ trách một phương biến thành tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Bước tiến này khá lớn nhất là đối với Triệu Quốc Đống mà nói thì hắn càng thấy như vậy.
Mấy năm qua mặc dù khi làm ở trên Bộ năng lượng, Triệu Quốc Đống vẫn thấy mình ít nhiều có liên quan đến công tác kinh tế. Bây giờ thì hay rồi, bước một bước sang Ban Tổ chức cán bộ. Tuy nói tổ chức cán bộ có quyền cao chức trọng nhưng lại khá khác so với những gì hắn biết.
Đương nhiên điều này hắn chỉ có thể giữ trong lòng không thể nói ra.
Chức tổ chức cán bộ rất quan trọng, bao người chú ý. Triệu Quốc Đống không biết sao mình lại được chọn làm tổ chức cán bộ Điền Nam, nhưng hắn có thể khẳng định chỉ Thái Chánh Dương hay thậm chí Ninh Pháp cũng không thể làm chủ được.
Đây là quyết định của trung ương, nếu không dựa theo nguyên tắc phát huy sở trường thì mình có lẽ đến chính quyền hoặc tới Côn Châu làm Bí thư thị ủy mới đúng. Triệu Quốc Đống thực ra muốn làm Phó chủ tịch tỉnh phụ trách quản lý công nghiệp, giao thông, thu hút đầu tư gì đều được, nếu không chính là tới Côn Châu làm Bí thư thị ủy để tiếp tục sở trường.
Nhưng thực tế luôn khác, không hẳn là quá kém mà là do trung ương cố ý để hắn rèn luyện, phát triển một cách toàn diện.
Tổ chức cán bộ, Triệu Quốc Đống không nhịn được lắc đầu. Không lâu trước đây mình còn bị tổ chức cán bộ huyện Giang Khẩu bóp gần chết, bây giờ đến lượt mình làm tổ chức cán bộ Điền Nam.
Suy nghĩ một chút cũng đúng, mình bắt đầu từ khi đến Hoa Lâm đã từng bước lên chức, đã làm ở cả bên chính quyền, Đảng ủy nhưng chưa bao giờ cách khỏi công tác kinh tế. Dù mình làm Bí thư huyện ủy, Bí thư Quận ủy, Bí thư thị ủy cũng tập trung chính tâm trí vào phát triển kinh tế.
Đương nhiên đó là ở tình huống đặc biệt. Ninh Lăng là thị xã có điều kiện kinh tế kém, nếu mình không dồn hết tinh thần vào kinh tế thì cũng không đạt được thành tựu như bây giờ, càng không thể khiến mình lên làm thường vụ tỉnh ủy, càng không thể khiến mình được điều sang Điền Nam làm tổ chức cán bộ.
Ninh Lăng đã là quá khứ, dù sau này Ninh Lăng có huy hoàng hơn nữa cũng không có liên quan mấy tới mình. Bây giờ mình nên suy nghĩ làm như thế nào để nhanh chóng bắt tay vào công việc mới.
Tình hình bên Điền Nam thì Triệu Quốc Đống gần như không biết gì hết. Nhưng hắn biết một điều là sau khi mình tới Điền Nam sẽ có vô số tin tức truyền tới. Nó đến từ đám người Lưu Thác, đến từ Qua Tĩnh, đương nhiên còn có cả Hoắc Vân Đạt.
Đương nhiên cũng không thể bỏ qua ba người là Thái Chánh Dương, Chu Đăng Cao, Ngô Nguyên Tể.
Ba người này phải nói nắm tin tức nhiều nhất của Điền Nam nhưng bọn họ lại là người có phản ứng bình tĩnh nhất đối với việc mình làm thường vụ tỉnh ủy, tổ chức cán bộ Điền Nam.
Thái Chánh Dương không nói, thậm chí không gọi điện tới. Có lẽ đến lúc này thì không có gì cần nói. Chu Đăng Cao thật ra gọi tới chúc mừng. Ngô Nguyên Tể khi gọi cũng chúc mừng đồng thời cũng nhắc mình phải chuẩn bị tư tưởng.
Biểu hiện khác nhau nhưng mùi vị sau lưng lại làm Triệu Quốc Đống cảm thấy nước ở Điền Nam rất sâu.
Bật máy tính, Triệu Quốc Đống mở mấy văn bản cẩn thận đọc.
Đây là tình hình cơ bản mà Triệu Quốc Đống thu thập được Điền Nam trong mấy ngày này. Nó gồm tình hình các thành phố, thị xã, giao thông, tài nguyên, dân cư, kinh tế, xã hội …
Làm tổ chức cán bộ nhìn qua không cần hiểu quá rõ về mọi việc, chỉ cần sơ lược là đủ nhưng Triệu Quốc Đống lại hiểu chỉ khi anh nắm rõ mọi tình hình thì anh mới không bị người khác biến thành kẻ mù, kẻ điếc. Điền Nam khác so với tỉnh An Nguyên, mình không có căn cơ gì bên đó, có thể nói vừa xuống xe đã bị bịt mắt. Anh nếu nói hoàn toàn không biết là nói dối, nhưng nếu anh ra vẻ như bồ tát gì cũng không dám nói, gì cũng không dám làm, gì cũng không hỏi sẽ bị người coi thường, không chừng có người hy vọng mình như vậy. Triệu Quốc Đống không muốn bị người chơi mình.
Muốn làm phải làm tốt, muốn làm phải làm thật giỏi đó là nguyên tắc của hắn. Dù mình không quá thích công việc này nhưng nó không có nghĩa mình chỉ ngồi đợi quá độ.
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ, đã là 1h30 chiều, có lẽ Hoắc Vân Đạt cũng sắp tới.
Hoắc Vân Đạt xuống máy bay liền đi thẳng tới chỗ bố mẹ Triệu Quốc Đống.
Y không quá rõ tình hình gia đình Triệu Quốc Đống nhưng Triệu Quốc Đống cho y địa chỉ. Nơi này thì y đã nghe, đó là khu dân cư khá nổi tiếng ở An Đô, người bình thường nhịn ăn mặc cả đời cũng không mua nổi một căn ở đây. Chẳng qua Hoắc Vân Đạt không bao giờ nghi ngờ Triệu Quốc Đống có vấn đề về kinh tế.
Theo Hoắc Vân Đạt quan sát Triệu Quốc Đống có thái độ rất lạ với tiền, không phải chính thức liêm khiết, cũng không phải là loại mặc dù muốn nhưng nhát gan, mà Triệu Quốc Đống có thái độ khinh thường giống như không bao giờ nghĩ đến việc mượn quyền lực trong tay mà ăn mặn. Từ điểm này Hoắc Vân Đạt có thể đoán được bối cảnh gia đình Triệu Quốc Đống không bình thường vì thế hắn không có dục vọng với tiền.
Nếu phải tìm ra nhược điểm của Triệu Quốc Đống thì có lẽ là do tác phong sống của hắn không ổn, nhưng điều này chỉ người quan hệ mật thiết mới biết, hơn nữa cũng là chuyện từ rất nhiều năm về trước.
Việc Triệu Quốc Đống đột nhiên đến Điền Nam làm tổ chức cán bộ đúng là mang lại chấn động lớn đối với Điền Nam. Có lẽ ở thị xã Hồng Sơn coi như chấn động nhất ngoài Tỉnh ủy, ủy ban Điền Nam.
Rất nhiều người đều cảm thấy bội phục Bí thư thị ủy Ngô Nguyên Tể có thể sớm kết nghĩa với thị xã Ninh Lăng, không ít người cũng hâm mộ quan hệ bạn học tốt đẹp giữa Ngô Nguyên Tể và Triệu Quốc Đống. Chẳng qua Hoắc Vân Đạt không thấy như vậy.
Theo y thấy Ngô Nguyên Tể thực ra không cần Triệu Quốc Đống giúp mình mấy. Y thậm chí còn cảm thấy Triệu Quốc Đống đã chiếm vị trí của Ngô Nguyên Tể.
Địa vị của Ngô Nguyên Tể ở Hồng Sơn khá tương tự như Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng. Chẳng qua Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân có quan hệ tốt đẹp hơn nhiều so với Ngô Nguyên Tể và thị trưởng Hồng Sơn. Nhưng ở Hồng Sơn, biểu hiện của Ngô Nguyên Tể thậm chí còn cứng rắn hơn Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng.
Khi Hoắc Vân Đạt xin phép với Ngô Nguyên Tể và Chu Khánh, hai người này đều rất nhiệt tình đồng ý, cũng có vài câu chúc mừng.
Triệu Quốc Đống làm tổ chức cán bộ Điền Nam là chức vụ rất nóng. Ngô Nguyên Tể cùng Chu Khánh biết quan hệ giữa Hoắc Vân Đạt và Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống gọi điện cho Hoắc Vân Đạt và cũng hỏi qua vài tình huống. Hoắc Vân Đạt cũng biết Triệu Quốc Đống rất xa lạ Điền Nam, bây giờ lại lập tức tới Điền Nam công tác nhất định cũng hy vọng hiểu rõ về tình hình Điền Nam. Chẳng qua y ở Hồng Sơn, hơn nữa là cán bộ sang trao đổi nên nhiều thứ không hiểu thấu bằng cán bộ địa phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.