Lộng Triều

Quyển 5 - Chương 93

Thụy Căn

17/04/2013



Khi Chương Thiên Phóng nói Triệu Quốc Đống về và chờ gọi, Kỳ Dư Hồng đang suy nghĩ câu trả lời của tỉnh.

Thái độ của Trưởng ban Phan – Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nói cán bộ kiêm nhiệm cũng là Đảng viên, sử dụng phù hợp với nguyên tắc của chính quyền địa phương. Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ủng hộ cách làm này, nhưng sử dụng cán bộ kiêm nhiệm phái xuống như thế nào là do quyền lực của Thị ủy Ninh Lăng, Tỉnh ủy không can thiệp. NHưng trên nguyên tắc là giữ uy tín của tổ chức, lại phải có lợi cho phát triển kinh tế địa phương.

Kỳ Dư Hồng có chút đau đầu với câu trả lời này. Là Thường vụ thị ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ - Phan Viên Triêu đương nhiên địa biểu ý kiến của Tỉnh ủy. Nhưng câu nói kia bao hàm rất rộng. Giữ uy tín của tổ chức thì đương nhiên muốn Thị ủy để Mai Anh Hoa lên chức. Nhưng có lợi cho triển khai công việc và phát triển kinh tế thì chính là muốn Triệu Quốc Đống lên chức.

Kỳ Dư Hồng suy nghĩ một lúc lâu, mặc dù trong lòng đã có ý tưởng nhưng thấy cần gặp Triệu Quốc Đống rồi có quyết định.

Triệu Quốc Đống vào văn phòng thì Kỳ Dư Hồng trông khá bình tĩnh.

Văn phòng Bí thư Thị ủy là một căn phòng bốn gian, từ phòng chờ rồi tới phòng thư ký, bên trái là phòng tiếp khách, sau đó là văn phòng của Bí thư Thị ủy.

Kỳ Dư Hồng bảo thư ký trực tiếp mang Triệu Quốc Đống vào văn phòng của mình.

- Đồng chí Triệu Quốc Đống, tôi khi bằng tuổi cậu thì còn đang học đại học.

Kỳ Dư Hồng có chút than thở sờ sờ tóc trên đều mình mà nói:

- Thấy thanh niên các cậu đầy nhiệt huyết, tôi không thể không thừa nhận mình đã già.

- Bí thư Kỳ, ngài đang ở tuổi trung niên, là tuổi tốt nhất để làm nên sự nghiệp. Ninh Lăng lên cấp là cơ hội lịch sử, Ninh Lăng có thể sẽ phát triển cực mạnh trong tay ngài.

Triệu Quốc Đống cười nói:

- 5,2 triệu dân Thị xã còn đang chờ chỉ đạo của ngài và Thị ủy để giàu lên.

- Ha ha, đồng chí Quốc Đống đúng là giỏi nói, bảo sao lãnh đạo tỉnh cũng có thể chú ý.

Kỳ Dư Hồng cười ha hả nói:

- Sao, biết tôi tìm cậu về việc gì rồi chứ?

- Trong điện thoại Bí thư La đã nói, vừa nãy Trưởng ban Chương cũng đã nói với tôi.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói.



- Cậu có suy nghĩ gì không?

- Bí thư Kỳ, nói thật nếu như tôi nói đột nhiên là giả dối. Lúc trước tôi đúng là nghe thấy lời đồn nhưng tôi có thể dùng Đảng tính cam đoan thứ nhất mình không có ý đồ đố, không có động tác gì, ám chỉ cũng không. Thứ hai tôi cũng đúng là không ngờ chuyện lại đi xa như vậy, tôi vẫn nghĩ rằng chỉ là cán bộ cơ sở có thể phát tiết chút tâm trạng không hài lòng mà thôi.

Triệu Quốc Đống biết Kỳ Dư Hồng ở trong quan trường nhiều năm thì nếu nói giả dối sẽ làm đối phương không vui về mình, không bằng nói thật.

- Ừ, tổ chức đã điều tra, nếu như cậu có hành vi thì tôi đã không thể nói chuyện với cậu như thế này.

Kỳ Dư Hồng cười cười nhưng trong giọng mang theo khí phách và vẻ lạnh nhạt khiến Triệu Quốc Đống run lên. Đây là một thái độ, Kỳ Dư Hồng biết hắn sắm vai trò gì trong đó.

- Được rồi đồng chí Quốc Đống, bây giờ chúng ta không nói chuyện quá khứ nữa. Tôi hôm nay muốn hỏi suy nghĩ của cậu. Ừ, mặt khác coi như cuộc trao đổi giữa hai chúng ta.

Kỳ Dư Hồng nói.

- Bí thư Kỳ, cá nhân tôi không có suy nghĩ gì. Nếu như Thị xã muốn điều chỉnh Hoa Lâm, tôi sẽ nghiêm túc chấp hành, điều đi đâu tôi cũng không có ý kiến.

Triệu Quốc Đống biết lúc này mình cũng nên cần tỏ thái độ.

- Ừ, vậy nếu Thị ủy bảo cậu từ chức khỏi Hoa Lâm cũng như hỗ trợ tổ công tác của Thị ủy đi làm công tác tuyển cử ở cơ sở thì sao?

Mắt Kỳ Dư Hồng sáng lên rồi nhìn Triệu Quốc Đống mà nói.

Triệu Quốc Đống không biết nói gì. Chẳng lẽ đây là quyết định của Thị ủy?

Kỳ Dư Hồng không hề giục hắn, hắn cũng cho Triệu Quốc Đống thời gian suy nghĩ.

- Bí thư Kỳ, Thị ủy nếu có văn bản điều chuyển, tôi không hề có ý kiến, hơn nữa tuyệt đối phục tùng, nhưng tôi sẽ không từ chức.

Triệu Quốc Đống rất kiên quyết nói.

- Cái này có gì khác nhau?

Kỳ Dư Hồng nhíu mày nói.

- Theo tôi thấy cán bộ, quần chúng Hoa Lâm có thái độ như vậy là do bọn họ tin tôi, tán thành công việc trong một năm qua của tôi. Nếu tôi từ chức đó chính là phẩn bội bọn họ. Mà là Đảng viên, một cán bộ do Đảng bồi dưỡng, tổ chức phân công và quyết định thì tôi đương nhiên sẽ phục tùng.

Kỳ Dư Hồng ngẩn ra và nói:

- Cậu cảm thấy như vậy sẽ biểu hiện điều gì?



- Bí thư Kỳ, thự ra chúng ta đều biết có lẽ không biểu hiện gì nhưng coi như câu trả lời cho lương tâm của tôi.

Triệu Quốc Đống nói như vậy làm văn phòng trở nên yên lặng.

- Được rồi, tôi đã hiểu, hôm nay nói chuyện tới đây thôi. Đồng chí Triệu Quốc Đống, hy vọng cậu làm tốt công việc, phục tùng quyết định của tổ chức.

Kỳ Dư Hồng cuối cùng đã gật đầu nói.

Ra khỏi văn phòng Kỳ Dư Hồng, Triệu Quốc Đống phát hiện mình thấy rất thoải mái. Cuối cùng hắn vẫn có thể từ chối yêu cầu của Kỳ Dư Hồng, nói ra suy nghĩ trong lòng. Tổ chức phân công, hắn nghiêm túc chấp hành, nhưng không có nghĩa hắn bỏ qua nguyên tắc sống của mình.

Triệu Quốc Đống lái chiếc xe Desert Prince chạy như điên lên An Đô. Hắn gọi Cù Vận Bạch không được, xem ra cô ở nhà nghỉ rồi.

Khi Từ Xuân Nhạn kinh ngạc ra cửa công ty, Triệu Quốc Đống không nói một câu kéo cô lên xe và chạy thẳng ra ngoài.

Từ Xuân Nhạn có chút sợ hãi, cô chưa từng thấy vẻ mặt kỳ quái của Triệu Quốc Đống như vậy. Cô vội vàng nói:

- Quốc Đống, Quốc Đống, cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế, nói cho Nhạn tỷ biết đi.

Triệu Quốc Đống không nói gì mà chạy xe thẳng về Sở Giao thông, kéo Từ Xuân Nhạn lên phòng của mình.

Từ Xuân Nhạn rất sợ hãi, cô không biết có chuyện gì mà Triệu Quốc Đống như vậy.

Vừa tiến vào phòng, Triệu Quốc Đống tiện tay bật điều hòa lên, sau đó kéo Từ Xuân Nhạn tới, đưa tay nâng cằm Từ Xuân Nhạn lên. Từ Xuân Nhạn nhìn Triệu Quốc Đống với ánh mắt yêu thương làm hắn muốn điên lên. Triệu Quốc Đống thô lỗ mở hàm răng của đối phương ra, tham lam hút lấy dịch ngọt. Rất nhanh Từ Xuân Nhạn từ chống cự chuyển thành phối hợp, thở hổn hển.

Triệu Quốc Đống cho tay vào áo đối phương, chiếc váy công sở rơi xuống, đôi chân thon dài, cặp mông căng tròn lộ ra trước mặt. Chiếc quần tất màu đen, quần lót bằng nhung dưới ánh đèn trông khá thần bí, giống như đang muốn hấp dẫn Triệu Quốc Đống đi chinh phục.

Triệu Quốc Đống hít sâu mùi hương nhè nhẹ, mắt sáng rực lên. Hắn đưa tay lên trên tìm kiếm, móc áo lót đã được ngón tay hắn mở ra.

Khi tay Triệu Quốc Đống đặt lên ngực Từ Xuân Nhạn, Từ Xuân Nhạn không nhịn được mà rên lên.

Đôi tay kia không ngừng vân vê hai bên vú cao vút, đầy đặn của cô, Từ Xuân Nhạn cảm thấy tim mình đang bị bóp nát, từng cánh hoa rơi xuống mặt đất, từng cảm giác tê tái truyền khắp cơ thể. Lúc này Từ Xuân Nhạn quên mất chênh lệch của hai người.

Ngón tay vuốt trên bụng, tới rốn, sau đó tiến vào chiếc quần lót, nó giống như một người đánh những tiếng đàn ở trong lòng. Từ Xuân Nhạn vừa kinh hãi vừa sợ sệt phát hiện quần lót của mình đã ướt sũng.

Triệu Quốc Đống cố gắng khống chế lửa dục trong lòng, hắn rất muốn lột trần người phụ nữ thành thục này, sau đó dùng cách thô bạo nhất tiến vào cơ thể đối phương nhưng không thể làm thế.

Hắn biết Từ Xuân Nhạn mặc dù đã có quan hệ nhưng đó là chuyện mấy năm trước. Mình mà đột nhiên xông vào thì Từ Xuân Nhạn sẽ không có sự chuẩn bị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook