Quyển 20 - Chương 95
Thụy Căn
17/04/2013
Hội nghị ngay từ đầu đã tiến vào trạng thái quyết đấu. Hai bên đều không có ý nhường nhau, việc này cũng là trong dự liệu. Chẳng qua Triệu Quốc Đống thấy Lăng Chính Dược không nói mấy chỉ là khuyến khích mọi người phát biểu ý kiến, không nên câu nệ bản thân phương án mà cần cân nhắc xa hơn.
Lời này đáng để người ta suy nghĩ, nó không mang theo một tia tình cảm nào làm Triệu Quốc Đống thấy có gì đó không giống trong đó.
- Tôi cảm thấy Ninh Lăng chọn Tây Giang làm thí điểm chính là một hành động mới đẩy mạnh xây dựng sự nghiệp dân sinh của tỉnh ta, phù hợp với giai đoạn mới.
Dương Kính Quang biết mình nên đứng ra phát biểu ý kiến. Chung Dược Quân mặc dù có vẻ rất tự tin nhưng đối mặt với câu hỏi của các thường vụ nhiều tư cách thì cũng có chút mất tự nhiên.
- Thứ nhất quy mô không quá lớn, chỉ ở một quận. Làm thăm dò thí điểm, tôi cảm thấy quận Tây Giang đại biểu cho một quận, huyện phát triển nhất tỉnh ta, quận, huyện như vậy có thể đi trước một bước trong phát triển sự nghiệp xã hội. Mà Tây Giang có thể đi ở trước mắt cũng tạo kinh nghiệm cho các quận, huyện khác. Thứ hai tài chính của Tây Giang đầy đủ, hơn nữa từ tương lai phát triển tuy có vài đồng chí lo chi tiêu quá lớn, Tây Giang vẫn có thể chống đỡ được, không ảnh hưởng đến công việc khác. Thứ ba cũng là vấn đề mọi người tranh luận lớn nhất chính là nếu phổ biến thí điểm chính sách này có thể tạo cục diện mất khống chế, ví dụ như cơ sở y tế và bệnh nhân cấu kết tiêu tốn tài chính quốc gia, bệnh nhẹ chữa nặng, không bệnh cũng chữa… có lẽ mấy biện pháp giải quyết mà Ninh Lăng đưa ra không hoàn thiện nhưng tôi cho rằng không đến mức không thể cứu vãn. Hơn nữa trước khi thí điểm trong chúng ta không thể biết được sẽ xảy ra tình huống cụ thể gì, không thử một lần thì sao chúng ta biết được.
Dương Kính Quang nói khá ôn hòa, phù hợp phong cách của y nhưng rất trật tự, kín kẽ, phân tích vấn đề một cách nhẹ nhàng, thấu đáo.
Viên Chí Kiên có chút chần chờ, mặc dù hắn cũng không xem trọng phương án của Chung Dược Quân nhưng y thấy một ám chỉ khá mờ mịt của Lăng Chính Dược, đó chính là không đưa mắt nhìn ai, nó khác hẳn trước đây. Long Ứng Hoa không chú ý thấy điểm này mà hoàn toàn bị quan điểm của Quan Kinh Sơn hấp dẫn, không thể chờ đợi tham gia cùng. Mà Quan Kinh Sơn tại sao đặt câu hỏi cũng là điều làm người ta kinh ngạc, nhưng Viên Chí Kiên thấy sau khi Chung Dược Quân tiến hành biện bạch, Quan Kinh Sơn không ngờ lại im miệng làm cho người ta thấy y đây là cố ý đẩy Chung Dược Quân ra làm bia ngắm cho mọi người rồi rút, đúng là lạ.
Đúng là căn cứ vào nguyên nhân này nên Viên Chí Kiên không lập tức mở miệng nói. Mặc dù phương án của Chung Dược Quân có không ít vấn đề để phản bác nhưng nó không quan trọng, chủ yếu là lãnh đạo chủ yếu thấy sao về việc này.
Ai cũng biết thí điểm nhất định sẽ mang lại nhiều vấn đề không thể đoán trước, nhất định cũng sẽ có vấn đề khó khăn xuất hiện, thậm chí chút hỗn loạn nhưng có phải vì vậy mà không cho thí điểm không? Điều này là không thể, mỗi một công việc phức tạp mang tính hệ thống đều cần thí điểm, đó đã là thông lệ. Vừa có thể tích lũy kinh nghiệm, phát hiện vấn đề, vừa có thể tránh được ảnh hưởng xấu khi áp dụng đại trà. Chẳng qua công việc lần này quá mẫn cảm mà thôi.
Chung Dược Quân không nói, Trần Anh Lộc cũng đang lên men làm Bạch Nhất Minh có chút kinh ngạc. Theo y biết thì hay vị này nhất là Viên Chí Kiên phải kiên quyết phản đối phương án của Ninh Lăng mới đúng. Mà Lăng Chính Dược cũng từng nói rõ phương án này không được hoàn thiện, thời cơ không đúng. Viên Chí Kiên và Trần Anh Lộc đáng lẽ phải đứng ra nói chuyện mới đúng, sao bây giờ lại im miệng như vậy?
- Ý kiến của Chủ tịch Kính Quang thì tôi không dám đồng ý bởi vì Tây Giang có địa vị đặc thù, tôi thấy khi tiến hành thí điểm thì cần phải thận trọng.
Bạch Nhất Minh hít sâu một hơi, biểu hiện của Viên Chí Kiên và Trần Anh Lộc khá kỳ lạ nhưng lúc này hắn không thể lùi bước. Trước khi hội nghị thường ủy diễn ra hắn đã lộ rõ thái độ của mình, bây giờ ngậm miệng có khác gì đầu voi đuôi chuột.
- Có rất nhiều công việc trước mắt chúng ta, sự nghiệp dân sinh có quan trọng không? Đương nhiên là có nhưng chúng ta phải có lựa chọn. Ví dụ như xây dựng nhà xã hội của Ninh Lăng đạt thành tích tốt, đó là do trước đó Ninh Lăng chuẩn bị nguyên vẹn và nắm bắt thời cơ tốt, nhưng công tác cải cách y tế lại khác. Ít nhất hiện nay chúng ta chưa thấy một hình thức tương đối rõ ràng đi ra, thậm chí trung ương cũng đang thỏa luận vấn đề này. Chú ý vấn đề mà dân chúng quan tâm đương nhiên đáng giá khen ngợi nhưng chúng ta phải dựa trên tình hình thực tế khách quan, không nên mơ tưởng xa vời, như vậy sẽ mang tới bị động và tổn thất cho công việc.
- Phương án của Ninh Lăng ở đó, mọi người đều đã xem qua, các chuyên gia đưa ra không ít vấn đề. Ninh Lăng cũng tiến hành hoàn thiện, sửa đổi nhưng tôi thấy còn chưa đủ. Mấy vấn đề chuyên gia nói thì vừa nãy đồng chí Dược Quân có giải thích chỉ là phân tích, dự đoán, tôi không tán thành. Thực tế đây là công việc rất phức tạp và mẫn cảm, truyền thông chú ý cao độ, thoáng sơ sảy một chút là có thể ảnh hưởng lớn đến công việc của cả An Nguyên chúng ta.
- Vừa nãy Chủ tịch Kính Quang nói đến tài chính của quận Tây Giang sung túc, tôi muốn nói một câu chính là tài chính sung túc không có nghĩa tiền đó chi tiêu tùy tiện được, tiền thuế phải dùng ở việc cần thiết nhất. Tôi tin quận Tây Giang có nhiều việc cần dùng tới tiền. Ngoài ra tôi cũng phải nhắc một chút, dân cư bên ngoài Tây Giang đạt khoảng 300 ngàn, bọn họ cũng cống hiến lớn cho sự phát triển của Tây Giang, nếu cải cách y tế bao trùm người dân địa phương, vậy những người này sẽ như thế nào? Đối đãi khác nhau thì có thể tạo ra tranh luận lớn hơn không?
Bạch Nhất Minh khá thông minh, thái độ quỷ dị của Viên Chí Kiên và Trần Anh Lộc làm hắn cảm thấy gì đó nên khi đặt câu hỏi về phương án của Ninh Lăng, hắn đã xảo diệu biến đổi góc độ và giọng điệu của mình, đẩy địa vị của Ninh Lăng lên cao, nói ra ảnh hưởng, thái độ kiên quyết phản đối lúc trước chuyển thành thận trọng.
Thái độ này của Bạch Nhất Minh làm Triệu Quốc Đống có chút bất ngờ, cũng làm Lăng Chính Dược ngẩn ra. Y không ngờ thái độ mình thoáng biến hoá lại dẫn tới một loạt biến cố như vậy.
Nói thật trước khi hội nghị thường vụ diễn ra, y còn không biết nên hợp sức với Bạch Nhất Minh để đè ép quan điểm này của Triệu Quốc Đống lại không, hay là thoáng điều chỉnh quan điểm thái độ của mình.
Lâm trận không ổn định là tối kỵ của binh gia nhưng Lăng Chính Dược cảm thấy ở vấn đề này hắn cần cẩn thận quan sát thái độ thật của các thường vụ, mà quan điểm mấy vị thường vụ lộ ra khá mơ hồ, nó có thể có quan hệ lớn do quan điểm giữa mình và Triệu Quốc Đống không nhất trí. Quan điểm của mấy người Hác Mộng Hiệp, Phùng Cương cùng với Quan Kinh Sơn đều không quá rõ ràng, chỉ khi trong hội nghị thường ủy bắt buộc phải lên tiếng thì bọn họ mới nói ra cái nhìn thật sự của mình.
Viên Chí Kiên nghiền ngẫm rõ tâm tư của mình, mà Long Ứng Hoa lại có chút mù quáng, cũng may Bạch Nhất Minh cuối cùng đã không nhịn được, có lẽ hắn rất khát vọng cho thấy sự tồn tại của mình. Chung Dược Quân lặng lẽ tự hỏi, từ góc độ này mà nói thì hôm nay coi như một lần giao phong của vài phương trong tỉnh, thậm chí là va chạm của vài thế lực.
Bạch Nhất Minh ra mặt cùng với sự yên lặng đột ngột bên phía Lăng Chính Dược làm Triệu Quốc Đống thấy tình hình có biến hoá. Lăng Chính Dược không hổ là lão luyện, xem ra đã cảm thấy thay đổi phương hướng ở trung ương. Thái độ của Bạch Nhất Minh lúc này đã không còn quan trọng. Triệu Quốc Đống đã mơ hồ đoán được tâm tư của Lăng Chính Dược, cục diện này làm đối phương cảm thấy khó giải quyết.
Triệu Quốc Đống có thể chắc chắn Bạch Nhất Minh bị Lăng Chính Dược xảo diệu lợi dụng, mà hắn không thể không phản kích đợt tiến công của Bạch Nhất Minh.
- Bí thư Lăng, tôi nói chút suy nghĩ của mình.
Triệu Quốc Đống cầm tậm tài liệu trong tay, đưa mắt nhìn quanh, thấy được mấy ánh mắt kinh ngạc nhìn tới mình. Kể cả mấy người Dương Kính Quang, Chung Dược Quân cùng với Tương Hữu Tuyền đều không nghĩ Triệu Quốc Đống sớm tỏ thái độ như vậy. Vốn chờ hai bên tung hết lực lượng rồi Triệu Quốc Đống mới đứng ra chứ.
Không khí trở nên vi diệu, Viên Chí Kiên cùng Trần Anh Lộc thoáng nhìn nhau rồi cùng nhìn Lăng Chính Dược, Lăng Chính Dược khẽ gật đầu nói:
- Cũng được, chủ tịch Quốc Đống từ Ninh Lăng đi ra, hiểu khá rõ tình hình Ninh Lăng, sự nghiệp dân sinh cũng là một công việc quan trọng mà ủy ban tỉnh năm nay rất chú trọng, làm như thế nào đảm bảo phát triển kinh tế cùng với phát triển sự nghiệp dân sinh là trọng trách của chúng ta. Nó quyết định chúng ta có thể thắng được lòng dân, quan hệ đến thành bại trong công việc của chúng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.