Lộng Triều

Quyển 5 - Chương 97

Thụy Căn

17/04/2013



Quả nhiên sau khi Vương Nhị Khải được xác định làm trưởng phòng giao thông thì tới lúc điều chỉnh nhân sự các phòng ban và xã trấn thì Triệu Quốc Đống liền biết điều và ít phát biểu ý kiến. Sau khi Triệu Quốc Đống đề nghị Thôi Thiên Cầm tiếp nhận vị trí bí thư khu ủy khu Mã Thủ kiêm bí thư Đảng ủy thị trấn không được tán đồng thì hắn liền ngậm miệng không nói.

Triệu Quốc Đống hiểu rõ ràng, mặc dù mình đã là phó bí thư huyện ủy kiêm chủ tịch huyện nhưng đó là chỉ là xây dựng một nền móng để mình có thể làm công tác cơ sở đến nơi đến chốn chứ không có nghĩa mình có thể vung tay múa chân tùy tiện trong vấn đề nhân sự. Việc trưng cầu ý kiến của mình về chọn người làm Chánh văn phòng ủy ban nhân dân huyện và trưởng phòng giao thông cũng đã là hiếm có rồi.

Tuy rằng La Đại Hải và Vạn Triêu Dương đều tỏ thái độ ủng hộ công tác của mình nhưng nhân sự là một vấn đề tương đối mẫn cảm, người mà bọn họ nhận định cũng là người mà theo bọn họ nghĩ có thể làm tốt công tác. Triệu Quốc Đống cũng có thể lý giải, nếu một bí thư huyện ủy và một phó bí thư huyện ủy phụ trách Đảng mà không tiến cử được người của mình thì chỉ nói rõ một điều là bọn họ không xứng ngồi vào vị trí này.

Thôi Thiên Cầm được điều làm bí thư đảng ủy xã Kỳ Lân, Du Minh Phú điều làm phó bí thư Đảng ủy trấn Mã Thủ, chủ trì công tác chính quyền trấn, còn phó Chủ nhiệm ban kỷ luật huyện - Hoàng Dương điều làm bí thư khu ủy khu Mã Thủ kiêm bí thư Đảng ủy trấn Mã Thủ.

Việc thay đổi điều chỉnh phức tạp cũng làm cho Triệu Quốc Đống hiểu thêm về thủ đoạn linh hoạt và thao tác thành thạo trong phương diện này của ban tổ chức. Bí thư khu ủy kiêm bí thư Đảng ủy trấn hiển nhiên cao hơn bí thư Đảng ủy xã còn chủ tịch trấn điều làm bí thư Đảng ủy thì cũng coi như là thăng nửa cấp, dù sao cũng coi như là trở thành người đứng đầu một địa phương, việc điều chỉnh một cách khéo léo như vậy có thể làm thỏa mãn cao nhất dục vọng thăng chức của mọi người.

- Qua một năm vừa rồi, tôi cảm nhận sâu sắc sự thuần phác và nhiệt tình của nhân dân Hoa Lâm, nhân dân thiện lương cần cù lao động trên mảnh đất phì nhiêu đã sáng tạo ra nhiều kỳ tích...

- Được sự tín nhiệm của quý vị đại biểu, tôi cảm thấy áp lực rất lớn khi được trúng cử làm chủ tịch huyện, tôi hứa sẽ không phụ sự ủy thác của nhân dân, huyện ủy, lãnh đạo đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc của huyện, tôi sẽ cố hết sức....

Triệu Quốc Đống có cảm giác hơi luống cuống, đối mặt với hội trường đông nghìn nghịt người mà tuyệt đại đa số đều chưa quen thuộc, ngoại trừ nhóm cán bộ đoàn chủ tịch đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và lãnh đạo xã trấn thì đa số đại biểu khác hắn đều hết sức xa lạ, mà chính những lá phiếu của đa số người này lại nhấc mình lên vũ đài chính trị.

- Tôi có một vài suy nghĩ. Một là tiếp tục đẩy mạnh kiến thiết các tuyến đường giao thông nòng cốt, cố gắng sớm thông xe hai con đường quốc lộ Tân Hoa và Bồng Hoa để tạo mạch máu cho quốc kế dân sinh toàn huyện ta. Thứ hai tận dụng công ty Đại Hoa và công ty Tam Diệp hai công ty khổng lồ về năng lực gia công hiện đã bắt đầu kiến thiết để tăng cường cho các xí nghiệp gia công chế phẩm thịt, đẩy mạnh xây dựng cơ sở chăn nuôi nuôi dưỡng vùng núi khu Tân Bình phía Bắc tới khu Từ Cố phía Tây. Đồng thời tranh thủ giới thiệu một loạt xí nghiệp gia công sâu các sản phẩm động vật, xúc tiến nuôi dưỡng, giết mổ, gia công các loại thịt, các sản phẩm phụ gia...thành một dây chuyền sản xuất lớn mạnh, đưa huyện ta trở thành căn cứ chăn nuôi, nuôi trồng và gia công trọng yếu phía Đông An Nguyên.

- Thứ ba, việc kiến thiết khu du lịch núi Hốt Luân xã Kỳ Lân có ý nghĩa to lớn đối với ngành du lịch huyện ta, kéo nền công nghiệp đứng thứ ba của huyện ta và tăng thêm sức ảnh hưởng vốn có tác dụng cực đại. Chúng ta phải dốc toàn lực bảo đảm khu du lịch này được kiến thiết thuận lợi và hoàn thành, bắt nó tạo thành một Cửu Trại Câu của tỉnh An Nguyên chúng ta!

(Cửu Trại Câu, một huyện thuộc thuộc Châu Aba, Tây Tạng và khu tự trị Choang ở miền Tây tỉnh Tứ Xuyên, là thắng cảnh bậc nhất Trung Quốc)



Thứ tư, lợi dụng trái cây, trà và tài nguyên rừng phong phú ở khu Hà Khẩu phía Nam để đưa vào các xí nghiệp dẫn đầu về gia công các sản phẩm về trái cây, trà, tiến thêm một bước trong việc khai thác tài nguyên ở phía Nam huyện ta, thúc đẩy nông dân địa phương tăng thu nhập và làm giàu.

- Cuối cùng, tôi cũng mong muốn các đại biểu tiến hành giám sát bản thân tôi, nếu phát hiện tôi có hành vi không liêm khiết thì lập tức báo cáo với các ban ngành hữu quan bên trên!

Tiếng vỗ tay vang dội như sấm dành cho Triệu Quốc Đống trúng cử với số phiếu bầu cao, bài phát biểu của Triệu Quốc Đống rất ngắn gọn hơn nữa lại đều rất thực tế, chủ yếu đề xuất những kế hoạch và ý tưởng thiết thực để phát triển cách khu kinh tế trong toàn huyện. Đây đúng là điều mà các cán bộ xã, trấn đều hi vọng được nhìn thấy, kinh tế phát triển thì chẳng những khiến cho nông dân nông thôn tăng thu nhập làm giàu mà còn khiến các khoản thu từ thuế đóng góp cho tài chính tăng rất nhiều, hơn nữa các khoản tiền lương, tiền thưởng, phúc lợi của cán bộ sẽ được bảo đảm, đây cũng là điều mà các đại biểu đến từ các cục, sở chú ý.

Thường vụ thị ủy, trưởng ban tổ chức Chương Thiên Phóng đại biểu cho thị ủy nói chuyện rất nhiệt tình, dào dạt, đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc cuối cùng được bế mạc trong tiếng quốc ca trang nghiêm.

Nhìn từng đoàn đại biểu lục tục rời khỏi khách sạn Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống có cảm giác cơ mặt mình cứng đờ cả lại, tuy rằng Triệu Quốc Đống cũng rất cảm động đối với sự nhiệt tình của các đại biểu nhưng mà suốt một thời gian dài như thế nên hắn gần như sắp không thể chịu được nữa rồi, nhất là một ít đại biểu xã, trấn có không ít vấn đề cụ thể muốn phản ánh với trực tiếp với tân chủ tịch huyện mới trúng cử, điều này khiến Triệu Quốc Đống càng thêm khó đỡ được.

Hoa Lâm là một huyện tài chính nghèo mà bây giờ làm cái gì cũng không tránh khỏi dùng đến tiền, tài chính duy trì không nổi, bao năm qua chuyện xấu vì nợ nần chồng chất có không ít, La Đại Hải từng làm chủ tịch huyện nên trong lòng biết rõ. Nhìn thấy Triệu Quốc Đống cầm một đống đề án trong tay mà mày nhíu chặt đi vào văn phòng của mình, La Đại Hải không kìm nổi nghĩ thấy vui mừng, làm chủ tịch huyện thì đứng ở trên đài nở mày nở mặt vô cùng, nhưng khi xuống dưới thì sẽ bị một đống khó khăn, phức tạp ép đến mức không thở nổi.

- Quốc Đống, cảm giác thế nào? Trăm vị lẫn lộn chứ? Đại biểu nhân dân hi vọng rất cao vào cậu đó, thấy cậu mới tới hơn một năm mà đã mang đến cho Hoa Lâm chúng ta không ít biến hóa, cho nên đại biểu nhân dân tự nhiên cũng đề cao khẩu vị. Ha ha, nhìn xem, rất nhiều đề án trên tay cậu đều là chuyện cũ năm xưa, khi tôi làm chủ tịch huyện cũng không có biện pháp giải quyết, có vài đại biểu cũng tự nhiên bỏ quên, lúc này thấy cậu là thành người mới thì còn không phải là rung cây tiền như cậu hay sao?

- Bí thư La, ngài cũng đừng cười nhạo nữa, công tác của ủy ban nhân dân huyện cũng là được khai triển dưới sự lãnh đạo của huyện ủy, nếu ngài không để tôi khởi động thì tôi cũng không có biện pháp khai triển được.

Triệu Quốc Đống cười khổ nói, xem ra hàng năm La Đại Hải cũng bị đống đề án của đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc làm cho tối mày tối mặt, đến giờ cuối cùng thoát khỏi thì lại rơi vào đầu mình. Lãnh đạo huyện ủy chỉ đạo phương hướng, ủy ban nhân dân huyện chiếu theo mà thi hành, phát triển kinh tế, cải thiện tài chính, kiến thiết cơ sở, giải quyết khó khăn cho công nhân viên chức, phát bổ sung tiền lương...tất cả đều là chuyện của ủy ban nhân dân huyện, huyện ủy hết sức ủng hộ cậu nhưng cụ thể từng chuyện thì bên ủy ban nhân dân huyện tự đi giải quyết.

La Đại Hải vui tươi hớn hở nói:

- Không cần nhìn, đám làm ầm ĩ nhất chắc chắn là trợ cấp tài chính cho cán bộ thôn tổ và tiền trợ cấp còn thiếu cho giáo viên ngoài biên chế. Đây chính là vấn đề tồn dư nhiều năm, hiện tại tài chính các cấp, nhất là tài chính xã, trấn đều thu không đủ chi, nếu không thì cũng là giật gấu vá vai, cứ năm này qua năm khác chính quyền các xã trấn đều nợ liên miên không dứt, mỗi năm tòa án huyện cũng phải tiếp nhận không ít đơn kiện chính quyền xã, trấn, ôi, mọi người gần như cũng đã thành thói quen rồi nên giờ thấy cậu đến nên bọn họ cảm thấy lại có hi vọng.



- Bí thư La, ngài đúng là liệu sự như thần, tôi đã tọa đàm với các đại biểu, đám người ầm ĩ nhất chính là về tiền lương của cán bộ thôn tổ, hiện tại rút các khoản thu từ ngân hàng cũng rất gian nan, hơn nữa huyện cũng nhắc đi nhắc lại không được tăng giá, phúc lợi đãi ngộ cán bộ cấp thôn rất kém, hơn nữa đều lo sau này không giải quyết được, công tác không có tính tích cực, mà dựa vào chính quyền xã, trấn để giải quyết lại không thực tế, đấy là một. Cái thứ hai chính là vấn đề trợ cấp giáo viên ngoài biên chế, mỗi một xã, trấn đều có mấy chục giáo viên ngoài biên chế, tuy rằng quốc gia đã có chính sách luân chuyển công tác để giải quyết nhưng trong huyện vẫn chưa làm được chu đáo, về điểm này thì xã trấn có ý kiến rất nhiều, kịch liệt yêu cầu ủy ban nhân dân huyện thực thi đầy đủ chính sách này, lấy tính tích cực từ việc điều động giáo viên ngoài biên chế, đồng thời cũng giảm bớt áp lực tài chính của xã, trấn.

Triệu Quốc Đống cũng không khỏi thán phục La Đại Hải dự đoán chính xác.

- Quốc Đống, những điều cậu nói thì tôi cũng biết, vấn đề phúc lợi đãi ngộ cán bộ cấp thôn và xáo trộn về sau ở Ninh Lăng chúng ta thậm chí toàn tỉnh An Nguyên đều tồn tại, chẳng qua do huyện chúng ta quá nghèo nên càng nổi bật hơn cả mà thôi. Rút tiền từ ngân hàng thì do pháp luật thiếu tính cứng rắn để duy trì, không giống như thuế nông nghiệp hay phí thủy lợi, đây là công lương quốc thuế, không ai có thể nói gì, nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, nếu trong quá trình thu hồi mà cậu dùng phương thức, phương pháp không đúng thì sẽ khiến cho mâu thuẫn càng trở nên gay gắt, xã, trấn đó sẽ phải gánh chịu áp lực nhất định.

La Đại Hải vừa lắc đầu vừa kiên nhẫn trấn an Triệu Quốc Đống:

- Quốc Đống, không nên gấp gáp, cơm phải gắp ăn từng miếng, chuyện gì cũng phải xử lý từng cái một, chờ tình trạng tài chính tốt lên thì huyện đương nhiên cũng muốn bàn bạc thực sự cho cán bộ nông thôn, nhưng điều kiện hiện tại thì không cho phép.

- Vậy còn chuyện giáo viên ngoài biên chế thì sao?

- Tình hình cũng không khác là mấy, mỗi một việc đều không thoát khỏi dính dáng đến tiền, nếu như chuyển thành giáo viên nhà nước thì tất cả kinh phí cho họ sẽ do tài chính huyện chi trả, biên chế gần đây không có nhiều như vậy. Nếu muốn giải quyết toàn bộ thì tài chính huyện không thể duy trì nổi, hiện giờ kinh phí giáo dục của huyện đã trong cảnh thắt lưng buộc bụng rồi. Vốn vấn đề này tôi và bí thư Trâu đã từng thảo luận nhiều lần nhưng kết quả vẫn chỉ có một, từ từ sẽ đến, mỗi năm cấp 7, 8 chỉ tiêu, một khu cũng có thể đến lượt một hai lần để tất cả mọi đều có hi vọng, thông qua bình xét để giải quyết từng bước.

La Đại Hải cũng có phần bất đắc dĩ thở dài nói:

- Quốc Đống, đây là nỗi bi ai của huyện nghèo đó, nếu huyện này mà giống An Đô thì mấy vấn đề này sao làm khó được?

Triệu Quốc Đống cũng thở dài một hơi, tiền không phải vạn năng nhưng không có tiền thì tuyệt đối không thể, những lời này thật sự là quá kinh điển, nhất là ứng với mình hiện giờ thì lại càng khiến người ta tỉnh ngộ.

Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đã xong, sắp tới là đến tết, nhóm cán bộ các cơ quan chính quyền huyện còn đang nhìn chằm chằm vào người mới nhậm chức như mình để xem mình mang đến một niềm vui, mặc dù công ty khai phá du lịch trả 4 triệu nhưng cuối năm có rất nhiều địa phương cần dùng tiền, tùy tiện tìm lỗ thủng nào cũng phải lấy tiền lấp bù vào, Triệu Quốc Đống vừa nghĩ đến đây mà da đầu đã không khỏi run lên.

Có lẽ đây là cuộc khảo nghiệm đầu tiên của mình, nếu như ngay cả cửa ải này mà không qua được thì năm sau làm sao khai triển công tác được?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook