Lộng Triều

Quyển 11 - Chương 9

Thụy Căn

16/04/2013



Lữ Thu Thần nhíu mày. Y cũng đoán được Triệu Quốc Đống không dễ nói chuyện, nếu không Trần Anh Lộc cũng không trầm ngâm mà không tỏ thái độ như vậy. Cuối cùng chỉ nói chuyện với giọng úp mở.

Nhưng vừa nãy nói chuyện khá hợp lý với Triệu Quốc Đống, mình cũng cảm thấy quan điểm mình nói sẽ khiến Triệu Quốc Đống tán đông, nhưng thật không ngờ khi nói vào việc chính thì thái độ của Triệu Quốc Đống lại trở nên cứng rắn.

- Thị trưởng Triệu, Khâu Trạch Danh đúng là sai nhưng tôi thấy lỗi của y chính là không kịp tới hiện trường, cũng không phải là có trách nhiệm với sự cố kia. Vấn đề của Nhà máy hóa chất kim loại khiến cho Phó chủ tịch huyện phụ trách và lãnh đạo ngành chuyên môn bị cách chức, nhưng y là Chủ tịch huyện có trách nhiệm đến mức nào thì tôi không dám sơ sót đưa ra ý kiến.

Lữ Thu Thần là người có năng lực, dù cho ý kiến của Trần Anh Lộc nếu không phù hợp với ý của y thì y cũng phải cãi lại một phen. Mặc dù có chút vẫn phục tùng nhưng vẫn phải cãi.

Triệu Quốc Đống chẳng qua chỉ là một Phó thị trưởng thường trực, theo Lữ Thu Thần thấy thì vấn đề xử lý, phân công cán bộ thì Triệu Quốc Đống không có mấy quyền lên tiếng. Mặc kệ hắn là thường trực hay không thì trong Thị ủy thì hắn chỉ là một thường vụ bình thường.

- Y không kịp thời chạy tới hiện trường, từ góc nhìn nhỏ thì đó là hành vi thất trách. Nhưng nếu đứng từ góc độ chỉnh đốn tác phong đang diễn ra thì đó là hành vi không thể thai thứ. Thân là lãnh đạo trực ban mà lại đi uống rượu, điện thoại di động thì tắt, xảy ra chuyện lớn như vậy mà không tới hiện trường, đây là vấn đề cơ bản nhất của một cán bộ. Nếu điểm này không làm được thì tôi thấy đó không phải Chủ tịch huyện đủ tư cách.

Triệu Quốc Đống nếu đã nói thì sẽ không ngại ngần gì. Lữ Thu Thần nếu được Trần Anh Lộc ủng hộ thì đã không đến nói chuyện với hắn. Chỉ sợ thái độ của Trần Anh Lộc còn chưa rõ cho nên Lữ Thu Thần mới tìm mình mà mong có đột phá.

Giọng điệu bình tĩnh nhưng cứng rắn của Triệu Quốc Đống làm Lữ Thu Thần không biết nói gì. Trong lòng y cũng có chút tức giận. Thằng Triệu Quốc Đống xem ra dầu mỡ không vào, bảo sao Trần Anh Lộc cũng e ngại,

- Thị trưởng Triệu, một cán bộ trưởng thành là không dễ. Chúng ta không thể vì đối phương sơ sẩy một lần mà đánh chết người ta được. Người không phải thánh nhân mà. Chủ tịch Mao không phải nói trị bệnh cứu người sao? Xem một cán bộ phạm sai lầm thì phải phân tích tính chất của sai lầm đó, có phải là tội không thể tha thứ hay không? Mục đích chỉnh đốn tác phong cán bộ là gì? Là vì thuận tiện đẩy mạnh công việc, nhưng nếu sơ suất cắt đứt vận mệnh, tiền đồ của một cán bộ thì tôi thấy không ổn.

Lữ Thu Thần cố nhịn cơn tức giận trong lòng, cố gắng dùng giọng thân thiện để nói ra quan điểm của mình. Y thậm chí nghi ngờ Triệu Quốc Đống có phải có thành kiến với Khâu Trạch Danh hay không? Nếu không cách làm hại người không lợi mình này sao lại cứ cố chấp làm như vậy?

- Trưởng ban Lữ, nhìn một việc không chỉ là xem chuyện đó có nguy hại hay không, mà muốn xem ảnh hưởng mà nó mang tới. Anh cảm thấy khi công tác chỉnh đốn tác phong diễn ra nhanh và mạnh như bây giờ, một Chủ tịch huyện tạo thành ảnh hưởng lớn đến thế thì là việc nhẹ sao? Tôi chỉ có thể nói Khâu Trạch Danh không coi công tác này vào đâu. Từ kiểm điểm của y thì tôi thấy đều đổ lỗi cho nguyên nhân khách quan, không thấy thái độ của y nhận thức mình sai. Hơn nữa Thị ủy đã có ý kiến rõ ràng trong việc này. Trưởng ban Lữ, không phải hai chúng ta thảo luận sẽ thay đổi được quyết định của Thị ủy mà.

Triệu Quốc Đống nói nhẹ nhàng nhưng cứng rắn khiến Lữ Thu Thần cảm thấy mình đối mặt tấm sắt được bọc bông, đánh vào đó chỉ bị đau tay nhưng không làm gì được.

- Thị trưởng Triệu, có lẽ Khâu Trạch Danh không thích hợp ở lại Cổ Lâu nhưng một cán bộ như vậy cứ bị mất hết tiền đồ cũng không phải biện pháp. Không thể vì anh ta phạm sai lầm một lần rồi hoàn toàn chối bỏ.

Lữ Thu Thần nói như vậy làm Triệu Quốc Đống có chút cảnh giác. Người này đúng là khá cứng rắn, nói chuyện đến nước này mà còn không từ bỏ ý đồ. Không biết Khâu Trạch Danh và Lữ Thu Thần có quan hệ gì nữa.

- Trưởng ban Lữ, Thị xã chỉ yêu cầu Khâu Trạch Danh từ chức mà thôi, đương nhiên sẽ phân công công việc khác, nhưng xảy ra chuyện như vậy thì bây giờ chỉ sợ không thể lập tức phân công cho y. Ít nhất phải để y tự kiểm điểm mình. Ừ, đương nhiên đây là chuyện của Trưởng ban Lữ và Bí thư Đàm, tôi chỉ là thuận miệng nói thôi.

Triệu Quốc Đống cười nói.



Lữ Thu Thần nhìn chằm chằm Triệu Quốc Đống. Xem ra Triệu Quốc Đống này quyết tâm đẩy Khâu Trạch Danh vào chỗ chết. Bề ngoài nói là chuyện do mình và Đàm Lập Phong cân nhắc nhưng không hề vòng vo tỏ thái độ. Trần Anh Lộc tôn trọng ý kiến của Triệu Quốc Đống, hơn nữa trước đó đã có kết luận, hắn mà không đổi giọng thì chỉ sợ Trần Anh Lộc sẽ không đồng ý với mình.

Không khí trở nên cứng nhắc, Triệu Quốc Đống cũng nhận thấy thế nên rót rượu cho Lữ Thu Thần.

- Trưởng ban Lữ, việc này để đến khi đi làm rồi nói tiếp. Hai anh em ta không mấy khi có thể ngồi với nhau, hôm nay phải uống thật vui.

Lữ Thu Thần lạnh lùng nhìn tên luôn ra vẻ cung kính với mình. Câu này làm cho quan hệ của hai người một lần nữa kéo lại tước bữa ăn, bao không khí mình khổ công tạo ra đã mất sạch. Trần Anh Lộc ám chỉ mình là người này dầu mỡ không vào xem ra đã đúng. Muốn Triệu Quốc Đống thay đổi thái độ là không dễ.

Chẳng qua Lữ Thu Thần không tin Triệu Quốc Đống là kẻ không bị gì ảnh hưởng tới. Chẳng lẽ không có bạn bè, người quen, không có dục vọng, sở thích gì sao?

- Nói cũng đúng, nào, Thị trưởng Triệu, chúng ta không nói chuyện không thoải mái nữa. Cạn chén.

Lữ Thu Thần uống cạn rồi nói:

- Nói chút chuyện vui mừng đi. Nghe nói vợ của anh làm việc ở Bộ Ngoại giao?

- Ừ, làm việc ở Bắc Kinh và thường xuyên bay ra nước ngoài.

Triệu Quốc Đống cũng không muốn tiếp tục ở chuyện kia nữa. Mặc dù hắn và Lữ Thu Thần như hai kẻ qua đường nhưng cũng có điểm tương tự là nếu nhận định chuyện gì thì nhất định phải làm thành công. Triệu Quốc Đống không muốn đấu khẩu mãi với Lữ Thu Thần ở chuyện này.

- Vậy anh vất vả rồi. Cứ suốt ngày bay đi bay lại cũng mệt đó.

Lữ Thu Thần gắp thức ăn và nói.

- Biết sao được. Bộ Ngoại giao không có chi nhánh nào tại tỉnh nên cô ấy cũng không muốn bỏ công việc của mình, vì thế đành phải chấp nhận.

- Cũng đúng, chỉ là không có vợ ở bên thì Thị trưởng Triệu sẽ khá cô đơn. Anh lại không phải người Hoài Khánh, bạn bè cũng không nhiều. Ừ, đúng rồi, hình như Trưởng ban thư ký Quế là người Lâm Giang Hoài Khánh?

Lữ Thu Thần như nhớ ra.

- Ừ, Toàn Hữu là người Lâm Giang.



Triệu Quốc Đống cũng không giấu.

- Tôi lúc ấy chỉ là suy nghĩ để anh ta về quê nên mới điều tới đây, coi như có thêm người quen.

- Tôi đã xem lý lịch của Trưởng ban thư ký Quế, làm cán bộ cấp phó huyện đã mấy năm, có nửa năm làm Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã, là nhân tài.

Triệu Quốc Đống thấy Lữ Thu Thần khen Quế Toàn Hữu thì cũng vui. Chẳng qua hắn biết Lữ Thu Thần nhắc tới Quế Toàn Hữu vào lúc này sợ có ý đồ. Quế Toàn Hữu ở Ủy ban Thị xã khá nhũn nhường, lại hay chạy theo hắn nên ai muốn nhằm vào cũng khó.

- Ha ha, Trưởng ban Lữ quá khen rồi. Toàn Hữu cũng xuất thân từ giáo viên, chắc có nhiều tiếng nói chung với Trưởng ban Lữ. Y nếu nghe được Trưởng ban Lữ khen thì không chừng sẽ cảm thấy có hy vọng tiến bộ.

Triệu Quốc Đống đáp.

- Thị trưởng Triệu, tôi thấy với năng lực của lão Quế sẽ thích hợp làm công tác kinh tế, xuống huyện thì sẽ phát huy được năng lực hơn nữa.

Lữ Thu Thần nói.

- Ồ?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ thật nhanh và lập tức có phản ứng.

- Trưởng ban Lữ cảm thấy lão Quế đến đâu thì thích hợp?

- Ha ha, Thị trưởng Triệu, lão Quế đã từng làm chủ tịch xã, Chánh văn phòng Ủy ban huyện, Chánh văn phòng Quận ủy, có thể nói rất quen với công tác cơ sở. Tôi thấy đặt ở vị trí nào thì anh ta cũng có thể phát huy năng lực. Quan trọng nhất là phải nắm bắt được cơ hội.

Lữ Thu Thần cười nói:

- Tôi chỉ nhắc tới mà thôi, còn phải xem Thị xã bố trí như thế nào mới được. Thị xã cũng đang muốn nghiên cứu điều chỉnh nhân sự một số nơi.

Triệu Quốc Đống cười lạnh trong lòng, xem ra Lữ Thu Thần này muốn làm ăn với mình. Khâu Trạch Danh không thể tiếp tục ở lại Cổ Lâu, phải về Thị xã, chức Chủ tịch huyện Cổ Lâu sẽ có bao người nhìn chằm chằm vào.

- Cơ hội thường do mình tự tranh thủ, nếu không dựa vào trao đổi sẽ không ổn.

Triệu Quốc Đống cười cười nhìn thẳng vào mắt đối phương. Hắn muốn nói cho đối phương biết tôi không làm giao dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lộng Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook