Chương 9: Ngoại truyện về nam chính
Tiểu Thất Tể Tử
19/02/2023
Cơn gió đầu thu se lạnh luồn vào cổ áo.
Sáng sớm trong công viên không có nhiều người, thỉnh thoảng chỉ có một vài cô chú đang tập thể dục buổi sáng đi ngang qua.
Chu Tùy đang ngồi trên ghế nghe điện thoại.
Nhân chứng đổi ý giữa chừng, vụ án rơi vào bế tắc, khiến cho anh cảm thấy hơi khó chịu.
Đồng nghiệp đang báo cáo diễn biến vụ việc cho Chu Tùy qua điện thoại, nhân tiện phàn nàn:
"Lão đại, anh có biết giờ tiền gửi xe đắt cắt cổ rồi không? Một giờ 20 tệ, trong khi tôi phải canh chừng tội phạm suốt 48 giờ, đúng là cướp tiền mà…"
"Cướp tiền… "
Một giọng nữ từ xa vang lên cực kỳ đúng lúc.
Chu Tùy ngẩng đầu lên nhìn.
Cách đó không xa, một cô gái với mái tóc rối bù đang nhe nanh múa vuốt đuổi theo, đằng trước chính là tên cướp ch.ết tiệt.
Chu Tùy vẫn ngồi yên, đôi đồng từ nhợt nhạt nhìn theo hướng di chuyển của tên cướp.
Điện thoại vẫn chưa ngắt máy.
Chu Tùy nhàn nhạt trả lời "Bắt đầu từ người nhà, tiếp tục điều tra..."
Rồi từ từ duỗi thẳng chân ra.
Bịch!
Tên cướp bị vấp vào chân, cả người và bức tranh đều lăn ra đất.
Thị lực của Chu Tùy cực tốt, anh có thể dễ dàng nhìn thấy bức tranh vẽ người đàn ông bán khỏa thân với nhiều múi cơ bụng.
Tranh vẽ sống động như thật.
Đằng kia là một cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn trịa và đôi mắt to tròn, lo lắng không dám nhìn thẳng vào người khác.
m thầm đánh giá những người xung quanh đã trở thành thói quen của Chu Tùy.
Anh bình tĩnh quan sát sự bối rối của cô gái trước mặt, đồng thời rút còng tay ra và lôi tên trộm xấu số lên ghế dài.
Anh ngồi trên ghế nói với đồng nghiệp:
"Lão Tùy phụ trách khu vực này đúng không? Để cậu ấy đến đây bắt người đi, ở hàng ghế thứ 2, gần cửa tây công viên."
Sau khi cúp điện thoại, Chu Tùy mới nhận ra cô gái kia vẫn còn ở đó, cô ấy cầm bức tranh thấp thỏm không yên.
Thấy anh gọi điện xong thì cô mới cúi đầu "Cám ơn anh."
Hóa ra là đợi để cảm ơn.
Nói xong, cô gái vội vàng chạy trối ch.ết như vừa gây ra trọng tội.
Nhìn theo bóng lưng của cô ở phía xa, bệnh nghề nghiệp của Chu Tùy bắt đầu trỗi dậy, anh có cảm giác muốn tóm cô gái kia lại và hỏi cung thật rõ ràng.
Trong vài ngày tiếp theo, vì vụ án nghiêm trọng mà cả văn phòng trở nên bận rộn.
Nửa tháng nay Chu Tùy chưa gọi điện về nhà, vì vậy khi nhận được tin nhắn về buổi xem mắt, anh mệt mỏi xoa xoa thái dương rồi buông tiếng thở dài bất lực.
Chu Tùy không có dự định kết hôn, dù sao sau khi nghe về nghề nghiệp của anh thì những đối tượng hẹn hò trước đây đều cực kỳ ngưỡng mộ. Nhưng thời gian trôi qua, giữa đôi bên lại xảy ra bất hòa và kết cục là chia tay, tính ra cũng chẳng giải quyết được gì.
Sư phụ Chu Tùy đã từng nói "Con gái của ta tuyệt đối không lấy chồng trong ngành này."
Buổi xem mắt được ấn định tại một nhà hàng gần đơn vị của Chu Tùy.
Anh cố tình đến sớm nửa tiếng và ngồi đó chờ đợi.
Vừa đến 11 giờ, tiếng chuông cửa vang lên.
Một cô gái cầm điện thoại di động bước vào nhà hàng, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Lúc này Chu Tùy mới nhận ra, lại là cô ấy à?
Tâm trí Chu Tùy tự động hiện lên bức tranh vẽ người đàn ông bán khỏa thân kia.
Cha mẹ nói đối tượng xem mắt là họa sĩ, rất có thể là người này.
Bởi vì ánh mắt quá tập trung nên khiến cho cô gái nhìn sang Chu Tùy, khuôn mặt thất thần bỗng nhiên hiện lên cảm giác căng thẳng, bàn chân di chuyển ba mươi độ về phía cửa.
Cô ấy muốn chạy.
Chu Tùy lặng lẽ chờ đợi.
Bây giờ Tống Thù không thể giả mù giả điếc được nữa.
Tống Thù lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô bước đến gần Chu Tùy.
"Xin chào, có phải là anh Chu không?"
"Là tôi, cô muốn uống gì?"
"Nước lọc..."
[...]
Đi xem mắt mà lại gọi nước lọc?
Dáng vẻ của Tống Thù hơi thấp thỏm, muốn nói rồi lại thôi.
Chu Tùy biết cô ấy muốn nói cái gì.
Người mai mối nói rằng cô ấy thích tranh của Monet, cũng có nhiều nghiên cứu về sáng tạo nghệ thuật trường phái Ấn tượng, nhưng hình như người lớn trong nhà không biết chuyện này.
Cô ấy cũng thích phái tả thực, nhất là những bức tranh khắc họa cơ thể của mỹ nam.
Tống Thù có chút xấu hổ, cô bưng cốc nước lên miệng 4, 5 lần, nhưng nước trong cốc cũng chẳng vơi đi là mấy.
Có thể là do gia đình ép buộc, trước đây cô ấy đã phải xem mắt rồi hẹn hò vài lần, nhưng lần nào cũng đều rất thống khổ.
Chu Tùy cũng không có ý định dọa sợ cô ấy "Tôi không thích hợp để kết hôn."
Cô sững người một lúc rồi buột miệng “Ờ, được thôi, tôi cũng chỉ muốn tìm một người để sống chung nhà”.
Anh tự hỏi có phải cô gái này mắc chứng tự ngược hay không, rõ ràng là sợ ch.ết khiếp mà còn bướng bỉnh như vậy.
"Người như tôi, giữa sinh và tử chỉ cách nhau một bước chân, cô không sợ là được."
Chu Tùy vốn định khuyên cô rời đi, nhưng ai biết được cô lại càng kiên định hơn "Không sao đâu, tôi không sợ."
Thực ra Chu Tùy có ấn tượng khá tốt về cô ấy.
Rụt rè và hài hước, giống như một chú thỏ con.
Phụ huynh cũng thường xuyên làm công tác tư tưởng với anh.
"Tống Thù có công việc ổn định lại có cảm tình với con. Con không muốn kết hôn vì sợ công việc nguy hiểm, thế tất cả cảnh sát trên đời này đều độc thân hết à? Con nhìn xem đồng nghiệp của con có ai vẫn chưa cưới vợ giống con không?"
Chu Tùy cả đêm suy nghĩ về chuyện này, sau khi ngủ thiếp đi thì lại mơ thấy Tống Thù hóa thành một con thỏ bám vào cánh tay anh.
Sáng hôm sau, Chu Tùy thức dậy đi ra ban công, anh hút một điếu thuốc rồi nhớ lại những gì đồng nghiệp đã nói trước khi kết hôn.
"Cưới vợ còn cần nhiều lý do thế à? Thích nhau thì cưới thôi."
Anh dập tàn thuốc, im lặng một lúc rồi gọi cho Tống Thù.
"Em đang làm gì..."
Cô gái ở đầu dây bên kia vẫn đang ngủ say, giọng nói khàn khàn như đang làm nũng.
"Em muốn kết hôn không?" Chu Tùy hỏi.
Cô gái lúng túng nói không ra lời "À, đúng, em... em có sổ hộ khẩu..."
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng ồn ào, rồi bộp một cái, hình như cô bị va vào góc tủ, đau đến phát khóc.
Chu Tùy khẽ nhếch khóe môi, ngữ khí bình tĩnh "Một giờ nữa em xuống lầu, anh đến đón em."
Khi Chu Tùy chưa kết hôn, sư phụ đã nghiêm túc nói "Sau khi ta kết hôn thì ngày thứ hai đã phải đi ra ngoài phá án, sau này con đừng có học theo sư phụ rồi bạc đãi con gái nhà người ta."
Chu Tùy nhớ rằng vào lúc 8:00 đã gọi điện cho lãnh đạo xin nghỉ phép, sau đó đặt khách sạn cho tuần trăng mật, lúc 9:00 đến cục dân chính, lúc 9:50 lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.
Cuối cùng lại có cuộc điện thoại: Có chuyện rồi, về nhanh đi.
Đó là lần đầu tiên Chu Tùy cảm thấy khó chịu như thế này.
Lúc trước Chu Tùy không sợ ánh mắt của bất kỳ người nào, nhưng khi Tống Thù nhìn anh với vẻ mong mỏi và tiếc nuối, Chu Tùy có cảm giác không dám đối mặt với cô.
Anh đưa Tống Thù về nhà, sau đó đưa cho cô một chiếc chìa khóa rồi vội vã trở lại nơi làm việc.
Khi giải quyết một vụ án thì không có khái niệm “tan làm”, cảnh sát như bị mắc kẹt trong vụ án đó, nhiều khi phá án xong còn chẳng biết thời gian đã trôi qua mất bao lâu.
Tên tội phạm gi.ết 10 mạng người đã lẩn trốn ở chỗ anh em của hắn.
Cuối cùng anh đã tìm đến một tiệm mạt chược ở thành phố này.
Chu Tùy hơi mất kiên nhẫn.
Là vợ chồng mới cưới nhưng điện thoại tắt máy, lịch sử cuộc gọi với Tống Thù dừng lại ở thời điểm lĩnh giấy chứng nhận kết hôn vài ngày trước, giao diện tin nhắn cũng trống không.
Tất cả là tại tên tội phạm đáng ch.ết này.
Chỉ cần bắt được hắn là anh có thể về nhà.
Chu Tùy dẫn theo một đội cảnh sát để vây bắt tội phạm, vừa đá tung cửa ra thì đã thấy Tống Thù và ba người đàn ông đang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Còn chưa kịp bước vào tuổi trung niên, Chu Tùy đã được trải nghiệm một cơn đau tim thật sự là như thế nào.
Vóc dáng nhỏ bé, ngón tay nhỏ như hạt ngô, bàn tay ôm đầu run rẩy, còn không phải Tống Thù thì là ai?
Đầu Chu Tùy kêu ong ong một tiếng.
Anh biết ở khách sạn này có những người đàn ông và phụ nữ đang thực hiện những “giao dịch ngầm”.
Trước khi mất hết lý trí, Chu Tùy tự thuyết phục bản thân phải chọn cách an toàn nhất.
"Ngẩng đầu lên."
"Lại đây."
"Tống Thù, lại đây."
Sự tức giận tích tụ từng chút một.
Như một con thỏ bị dọa sợ, Tống Thù bất lực giải thích "Em tới chơi mạt chược...."
Ánh mắt anh dán chặt vào mặt Tống Thù, phải mất vài giây anh mới xác định được cô không nói dối.
Không ngờ trên đời lại có người xui xẻo như vậy, vừa ra ngoài chơi mạt chược thì đã bị rơi ngay vào ổ tội phạm.
Chu Tùy vừa tức giận vừa muốn cười.
Tống Thù là con thỏ có chính kiến, tuyệt đối không thể biểu hiện hiền lành ngoan ngoãn như thế này.
Trên đường đi, một đồng nghiệp khẽ nói với anh "Đội trưởng Chu, nếu cô ấy là chị dâu thì anh có thể đưa cô ấy về, đừng làm ầm lên."
Khi Chu Tùy nghĩ đến kẻ s.át nhân đã cướp đi hơn chục mạng người thì tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Không, cứ làm theo trình tự."
Có lẽ là vì cô ấy từ nhỏ đã được bảo vệ quá tốt, cũng chưa từng đề phòng những nguy hiểm trên thế giới này.
Một tiệm mạt chược nhỏ rẻ tiền mà nói đi là đi, không chút kiêng dè gì.
Chu Tùy lạnh lùng nhìn Tống Thù khi cô ấy mở lịch sử trò chuyện trên điện thoại di động, vừa lo lắng vừa xoa xoa ngón tay.
Làm sao để dỗ dành một cô gái đang khóc nhỉ?
Anh biết thế nào được.
Mua một bó hoa, hay là ôm cô ấy?
Trước khi Chu Tùy kịp phản ứng, tin nhắn của Tống Thù đã được mở ra.
Ngay cả đồng nghiệp dày dặn kinh nghiệm cũng bất ngờ, họ quay sang nháy mắt với anh vài cái.
Cái gì mà 9 múi cơ bụng, đúng là chỉ có Tống Thù mới có thể nói ra.
Sư phụ từng bảo anh phải chủ động đối xử tốt với con gái người ta. Nhưng lại không dạy anh, nếu như người ta tấn công anh trước thì anh nên làm gì.
Nên anh dũng hy sinh sao?
Tống Thù vừa khóc vừa đi ra khỏi đồn cảnh sát, suốt cả quãng đường cũng không dám nhìn anh.
Chu Tùy lại cảm thấy cô ấy quá dễ bắt nạt.
Chút thương cảm khi nãy đều biến mất hết, Chu Tùy đột nhiên muốn bế Tống Thù lên, hù dọa cô ấy rồi quan sát phản ứng của cô ấy như thế nào.
Giống như một con mèo trêu chọc con chuột… cực kỳ sảng khoái.
Đúng như Chu Tùy dự đoán, "nghi phạm hình sự" đã ra tay ngay vào đêm hôm đó.
Tống Thù trời sinh đã có tài năng của một “hái hoa tặc”, cô vừa đi vừa lấm lét tìm anh trong phòng khách.
Chiếc váy ngủ mỏng manh bị ánh sáng lờ mờ xuyên thấu, giống như dòng nước suối trong suốt, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được bên trong.
Anh khóa chặt tay cô lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to hoảng sợ của Tống Thù rồi nhẹ giọng "Em bị bắt rồi nhé."
Chu Tùy chưa bao giờ nhìn thấy một biểu cảm phức tạp như vậy trên khuôn mặt của một người, vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.
Lá gan của cô gái này thật lớn.
Đối với loại “tội phạm” dâng mình đến tận cửa như thế này, Chu Tùy chủ trương phải tử hình ngay tại chỗ.
Thế nhưng không may là tên tội phạm lại đến kỳ kinh nguyệt, vẻ mặt cô cực kỳ tiếc nuối.
Anh đối xử với Tống Thù rất kiên nhẫn, dù sao trong suy nghĩ của Chu Tùy, một cô gái nhỏ hơn 5 tuổi thì bừa bãi lộn xộn một chút cũng không sao.
Giống như đóa hoa hướng dương rực rỡ và nhiệt tình, làm đảo lộn cuộc sống buồn tẻ thường ngày của anh.
Nếu như quá bình tĩnh, vậy thì không phải là Tống Thù.
Thế nên dù Tống Thù có gây ra chuyện gì thì anh cũng không ngạc nhiên cho lắm.
Nhưng nhờ có cô, danh tiếng của Chu Tùy trong ngành ngày càng đặc sắc.
Chẳng hạn như sở thích đặc biệt, hoặc là tinh lực tràn đầy…
Bọn họ đều nói anh bị trúng tà.
Còn tai họa trong truyền thuyết thì lại quay lưng về phía anh, vừa bĩu môi vừa chọn ra những món đồ mua ở khu cắm trại.
Cô luôn thích thử những thứ mới lạ, nhưng Chu Tùy thích nhất là bộ đồ hình thỏ.
Bộ đồ đó cực kỳ phù hợp với Tống Thù, vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu.
Chu Tùy thất thần nhìn vào bóng lưng của Tống Thù, đúng lúc đó thì anh nhận được một cuộc điện thoại.
"Lão đại, chúng tôi vừa phát hiện ra sào huyệt của bọn tội phạm kia rồi, truy đuổi lâu như vậy cũng không uổng công."
Đây là lần đầu tiên Chu Tùy vội vã đến mức chưa kịp thu dọn quần áo đã phải nhận nhiệm vụ. Nhưng anh hơi do dự, chiếc đầu thỏ trên đầu của Tống Thù đung đưa một cách đáng yêu, giống như là đang vẫy tay với anh.
Đầu bên kia nhạy bén cảm nhận được tâm tình của Chu Tùy "Lão đại... thực ra vụ này tương đối nguy hiểm, anh có muốn ở nhà chuẩn bị đám cưới với chị dâu không?"
Chu Tùy hai tay đặt ở trên đùi, cúi đầu trầm mặc một lúc "Không, tôi sẽ đến ngay."
Thiên chức của cảnh sát là truy bắt tội phạm và đưa chúng ra trước vành móng ngựa.
Trong suốt quá trình đó, cảnh sát đành để người thân phải chịu thiệt thòi.
“Tìm được rồi!” Tống Thù chọn một bộ váy ngủ bảy sắc cầu vồng lộng lẫy, sau lưng có một đôi cánh lông vũ.
Cô kích động lắc lắc cái váy "Anh có thích những thiên thần nhỏ của Victoria's Secret không?"
Chu Tùy không biết thiên thần nhỏ của Victoria's Secret là gì, nhưng Tống Thù lúc này trông giống như một thiên thần nhỏ.
Đôi mắt anh sáng rực, những lời tiếp theo nghẹn lại trong cổ họng.
Ngay lúc Chu Tùy do dự, Tống Thù liền dừng lại rồi hỏi anh "Có nhiệm vụ sao?"
"Ừ."
Cô vội vàng chạy tới "Ừm... để em ôm anh một lát."
Không phàn nàn cũng không khó chịu, cô chỉ ôm lấy anh, vài phút sau mới chịu buông ra "Anh đi đi, dưới lầu có tiếng xe rồi."
Chu Tùy đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay xè.
Anh chưa bao giờ là người bốc đồng, nhưng khi ngồi trong xe nhìn Tống Thù cố gắng kìm nước mắt, khuôn mặt anh nóng bừng rồi lấy chiếc nhẫn kết hôn ra.
Chu Tùy chợt nhớ đến nhiều bậc cha mẹ đã lấy vật chất để bù đắp cho sự thiếu thốn tình thân.
Cũng giống hệt như anh bây giờ.
Anh còn định nói thêm vài câu nữa nhưng lại bị Tống Thù cắt ngang.
Vì vậy, câu nói "Anh yêu em" cuối cùng vẫn chưa được nói ra khỏi miệng.
Chu Tùy cười nói "Được, vậy đi đây, em ở nhà ngoan nhé."
Chiếc xe chạy băng băng trên đường.
Anh cũng càng lúc càng xa Tống Thù.
Chu Tùy đã phá vỡ sào huyệt tội phạm và dũng cảm chiến đấu với bọn chúng, nhưng càng ở gần thì tình hình càng trở nên nguy hiểm hơn.
Lần anh thu lưới bắt gọn tội phạm cũng là ở gần nhà.
Gần đến mức anh có thể nhìn thấy cây tài lộc trước cửa phòng ngủ của Tống Thù đã úa vàng vì thiếu nước.
Trong giây tiếp theo, một viên đạn xuyên qua bụng anh.
Chu Tùy quỳ trên mặt đất, anh cắn răng chịu đau rồi nhanh chóng xóa hết số liên lạc của Tống Thù trong điện thoại, để lỡ như có tội phạm bị lọt lưới thì cũng sẽ không đến tìm cô báo thù.
Sau đó anh được đồng đội giải cứu. Chu Tùy nằm trên xe cấp cứu, cố gắng giữ chút sức lực cuối cùng và nhờ đồng nghiệp bật ghi âm của điện thoại.
"Ngày 30 tháng 8 năm 2022, tôi, Chu Tùy, đã quyết định chia tay với Tống Thù. Tôi thừa nhận trong hôn nhân đã nhiều lần b.ạo hành và ch.ửi mắng cô ấy, ngoài ra tôi cũng tự nguyện ly hôn với Tống Thù."
Các đồng nghiệp xung quanh đều bị sốc.
Chu Tùy nắm lấy tay đồng nghiệp "Nói với cô ấy, nếu tôi nằm trong đó và biến thành người thực vật, hãy để cô ấy ly hôn."
"Đoạn ghi âm là thứ cuối cùng tôi có thể dành cho cô ấy..."
Cảnh sát hy sinh trong khi thi hành công vụ là chuyện không xa lạ gì.
Nhưng nếu trở thành người thực vật sống dở ch.ết dở nằm trong bệnh viện cho đến hết đời, đó mới là một cái hố sâu không thấy đáy.
Tống Thù vẫn còn trẻ, cô ấy vẫn cần tái hôn.
Anh không thể để Tống Thù bị người đời chỉ trích, nếu có đoạn ghi âm này thì không ai có thể m.ắng chửi cô ấy nữa.
"Đội trưởng Chu...." Đôi mắt đồng nghiệp đều đỏ lên "Anh sống rất có trách nhiệm."
Chu Tùy chỉ không muốn Tống Thù trách anh.
Ngay cả khi anh trở thành người thực vật, nếu Tống Thù ghét anh thì anh sẽ cảm thấy rất đau khổ.
Vậy nên khi Chu Tùy bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt và nhìn thấy Tống Thù, khuôn mặt cô gầy gò hốc hác và đôi mắt đỏ hoe, lúc đó anh rất khó diễn tả được cảm xúc của mình.
Giống như trái tim bị trói chặt bằng xích sắt, liều mạng giãy dụa cho đến khi không thể chịu được nữa thì dây xích đột nhiên buông lỏng, m.áu lập tức chảy khắp toàn thân, khiến người ta có cảm giác hạnh phúc cực độ khi vừa thoát ra từ cái ch.ết.
Khi mọi người nhắc đến tình yêu, họ luôn nói về sự lãng mạn trên những trang giấy, nhưng đối với Chu Tùy, tình yêu đã có một cái tên rõ ràng.
Trước khi kết hôn, đồng nghiệp đã gọi anh lên sân thượng và trả lại đoạn ghi âm.
Người đó còn nói “Chị dâu nói đúng, chỉ cần anh còn sống, dù anh là người thực vật hay tàn phế thì chị ấy cũng sẽ chăm sóc cho anh.”
Cậu ta xoa xoa đầu "Nhưng chị ấy hình như không biết cảnh sát bị thương khi thi hành công vụ sẽ được chi trả tiền chữa bệnh, vậy nên đã gom toàn bộ tiền tiết kiệm gửi vào tài khoản của bệnh viện rồi. Các anh em khác đều đang nhìn anh, hôn lễ này... đừng làm cho chị ấy thất vọng."
Chu Tùy nghiêng đầu, nhìn thấy Tống Thù đang ngó nghiêng ở cửa, anh từ từ siết chặt nắm tay.
"Cô ấy vì tôi mà trả tiền, vậy thì mạng của tôi chính là cô ấy."
Đồng nghiệp cười nói "Chị dâu có dũng khí này quả thật cũng không tầm thường, không khóc lóc ầm ĩ, lại còn vì anh mà liều mạng tiêu tiền. Chuyện này không phải ai cũng làm được, nếu tôi mà gặp được người như vậy, chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa để trả nợ cho người ta."
Đồng nghiệp cuối cùng đã rời đi.
Bầu trời tháng chín gió nhẹ hiu hiu, xa xa có tiếng pháo mừng, hôm nay ngày lành tháng tốt, có người vui vẻ kết hôn.
Chu Tùy dựa vào lan can và cúi đầu.
Tách, tách,... một thứ gì đó rơi vào lớp bụi bên dưới.
Một giọt nước rơi xuống, rồi nhanh chóng tan biến vô hình.
Chu Tùy cụp mắt và xoay người bước ra ngoài.
Hôn lễ diễn ra suôn sẻ, Tống Thù mặc váy cưới đứng dưới ánh đèn cực kỳ xinh đẹp.
Cô ấy dường như không bao giờ phiền não, luôn luôn vui vẻ, và đón nhận thế giới này với sự nhiệt tình lớn nhất.
Chu Tùy ôm lấy Tống Thù và hôn cô rất lâu.
Vòng tay của cô chính là nhà của anh.
Đêm đó, Chu Tùy đã thay đổi tiểu sử trên trang cá nhân của mình thành: Trung thành với Tổ quốc, chung thủy với em.
Cùng ngày hôm đó, trang cá nhân của Tống Thù cũng thay đổi.
"Anh bảo vệ đất nước, em bảo vệ anh."
[Hoàn]
Sáng sớm trong công viên không có nhiều người, thỉnh thoảng chỉ có một vài cô chú đang tập thể dục buổi sáng đi ngang qua.
Chu Tùy đang ngồi trên ghế nghe điện thoại.
Nhân chứng đổi ý giữa chừng, vụ án rơi vào bế tắc, khiến cho anh cảm thấy hơi khó chịu.
Đồng nghiệp đang báo cáo diễn biến vụ việc cho Chu Tùy qua điện thoại, nhân tiện phàn nàn:
"Lão đại, anh có biết giờ tiền gửi xe đắt cắt cổ rồi không? Một giờ 20 tệ, trong khi tôi phải canh chừng tội phạm suốt 48 giờ, đúng là cướp tiền mà…"
"Cướp tiền… "
Một giọng nữ từ xa vang lên cực kỳ đúng lúc.
Chu Tùy ngẩng đầu lên nhìn.
Cách đó không xa, một cô gái với mái tóc rối bù đang nhe nanh múa vuốt đuổi theo, đằng trước chính là tên cướp ch.ết tiệt.
Chu Tùy vẫn ngồi yên, đôi đồng từ nhợt nhạt nhìn theo hướng di chuyển của tên cướp.
Điện thoại vẫn chưa ngắt máy.
Chu Tùy nhàn nhạt trả lời "Bắt đầu từ người nhà, tiếp tục điều tra..."
Rồi từ từ duỗi thẳng chân ra.
Bịch!
Tên cướp bị vấp vào chân, cả người và bức tranh đều lăn ra đất.
Thị lực của Chu Tùy cực tốt, anh có thể dễ dàng nhìn thấy bức tranh vẽ người đàn ông bán khỏa thân với nhiều múi cơ bụng.
Tranh vẽ sống động như thật.
Đằng kia là một cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn trịa và đôi mắt to tròn, lo lắng không dám nhìn thẳng vào người khác.
m thầm đánh giá những người xung quanh đã trở thành thói quen của Chu Tùy.
Anh bình tĩnh quan sát sự bối rối của cô gái trước mặt, đồng thời rút còng tay ra và lôi tên trộm xấu số lên ghế dài.
Anh ngồi trên ghế nói với đồng nghiệp:
"Lão Tùy phụ trách khu vực này đúng không? Để cậu ấy đến đây bắt người đi, ở hàng ghế thứ 2, gần cửa tây công viên."
Sau khi cúp điện thoại, Chu Tùy mới nhận ra cô gái kia vẫn còn ở đó, cô ấy cầm bức tranh thấp thỏm không yên.
Thấy anh gọi điện xong thì cô mới cúi đầu "Cám ơn anh."
Hóa ra là đợi để cảm ơn.
Nói xong, cô gái vội vàng chạy trối ch.ết như vừa gây ra trọng tội.
Nhìn theo bóng lưng của cô ở phía xa, bệnh nghề nghiệp của Chu Tùy bắt đầu trỗi dậy, anh có cảm giác muốn tóm cô gái kia lại và hỏi cung thật rõ ràng.
Trong vài ngày tiếp theo, vì vụ án nghiêm trọng mà cả văn phòng trở nên bận rộn.
Nửa tháng nay Chu Tùy chưa gọi điện về nhà, vì vậy khi nhận được tin nhắn về buổi xem mắt, anh mệt mỏi xoa xoa thái dương rồi buông tiếng thở dài bất lực.
Chu Tùy không có dự định kết hôn, dù sao sau khi nghe về nghề nghiệp của anh thì những đối tượng hẹn hò trước đây đều cực kỳ ngưỡng mộ. Nhưng thời gian trôi qua, giữa đôi bên lại xảy ra bất hòa và kết cục là chia tay, tính ra cũng chẳng giải quyết được gì.
Sư phụ Chu Tùy đã từng nói "Con gái của ta tuyệt đối không lấy chồng trong ngành này."
Buổi xem mắt được ấn định tại một nhà hàng gần đơn vị của Chu Tùy.
Anh cố tình đến sớm nửa tiếng và ngồi đó chờ đợi.
Vừa đến 11 giờ, tiếng chuông cửa vang lên.
Một cô gái cầm điện thoại di động bước vào nhà hàng, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Lúc này Chu Tùy mới nhận ra, lại là cô ấy à?
Tâm trí Chu Tùy tự động hiện lên bức tranh vẽ người đàn ông bán khỏa thân kia.
Cha mẹ nói đối tượng xem mắt là họa sĩ, rất có thể là người này.
Bởi vì ánh mắt quá tập trung nên khiến cho cô gái nhìn sang Chu Tùy, khuôn mặt thất thần bỗng nhiên hiện lên cảm giác căng thẳng, bàn chân di chuyển ba mươi độ về phía cửa.
Cô ấy muốn chạy.
Chu Tùy lặng lẽ chờ đợi.
Bây giờ Tống Thù không thể giả mù giả điếc được nữa.
Tống Thù lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô bước đến gần Chu Tùy.
"Xin chào, có phải là anh Chu không?"
"Là tôi, cô muốn uống gì?"
"Nước lọc..."
[...]
Đi xem mắt mà lại gọi nước lọc?
Dáng vẻ của Tống Thù hơi thấp thỏm, muốn nói rồi lại thôi.
Chu Tùy biết cô ấy muốn nói cái gì.
Người mai mối nói rằng cô ấy thích tranh của Monet, cũng có nhiều nghiên cứu về sáng tạo nghệ thuật trường phái Ấn tượng, nhưng hình như người lớn trong nhà không biết chuyện này.
Cô ấy cũng thích phái tả thực, nhất là những bức tranh khắc họa cơ thể của mỹ nam.
Tống Thù có chút xấu hổ, cô bưng cốc nước lên miệng 4, 5 lần, nhưng nước trong cốc cũng chẳng vơi đi là mấy.
Có thể là do gia đình ép buộc, trước đây cô ấy đã phải xem mắt rồi hẹn hò vài lần, nhưng lần nào cũng đều rất thống khổ.
Chu Tùy cũng không có ý định dọa sợ cô ấy "Tôi không thích hợp để kết hôn."
Cô sững người một lúc rồi buột miệng “Ờ, được thôi, tôi cũng chỉ muốn tìm một người để sống chung nhà”.
Anh tự hỏi có phải cô gái này mắc chứng tự ngược hay không, rõ ràng là sợ ch.ết khiếp mà còn bướng bỉnh như vậy.
"Người như tôi, giữa sinh và tử chỉ cách nhau một bước chân, cô không sợ là được."
Chu Tùy vốn định khuyên cô rời đi, nhưng ai biết được cô lại càng kiên định hơn "Không sao đâu, tôi không sợ."
Thực ra Chu Tùy có ấn tượng khá tốt về cô ấy.
Rụt rè và hài hước, giống như một chú thỏ con.
Phụ huynh cũng thường xuyên làm công tác tư tưởng với anh.
"Tống Thù có công việc ổn định lại có cảm tình với con. Con không muốn kết hôn vì sợ công việc nguy hiểm, thế tất cả cảnh sát trên đời này đều độc thân hết à? Con nhìn xem đồng nghiệp của con có ai vẫn chưa cưới vợ giống con không?"
Chu Tùy cả đêm suy nghĩ về chuyện này, sau khi ngủ thiếp đi thì lại mơ thấy Tống Thù hóa thành một con thỏ bám vào cánh tay anh.
Sáng hôm sau, Chu Tùy thức dậy đi ra ban công, anh hút một điếu thuốc rồi nhớ lại những gì đồng nghiệp đã nói trước khi kết hôn.
"Cưới vợ còn cần nhiều lý do thế à? Thích nhau thì cưới thôi."
Anh dập tàn thuốc, im lặng một lúc rồi gọi cho Tống Thù.
"Em đang làm gì..."
Cô gái ở đầu dây bên kia vẫn đang ngủ say, giọng nói khàn khàn như đang làm nũng.
"Em muốn kết hôn không?" Chu Tùy hỏi.
Cô gái lúng túng nói không ra lời "À, đúng, em... em có sổ hộ khẩu..."
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng ồn ào, rồi bộp một cái, hình như cô bị va vào góc tủ, đau đến phát khóc.
Chu Tùy khẽ nhếch khóe môi, ngữ khí bình tĩnh "Một giờ nữa em xuống lầu, anh đến đón em."
Khi Chu Tùy chưa kết hôn, sư phụ đã nghiêm túc nói "Sau khi ta kết hôn thì ngày thứ hai đã phải đi ra ngoài phá án, sau này con đừng có học theo sư phụ rồi bạc đãi con gái nhà người ta."
Chu Tùy nhớ rằng vào lúc 8:00 đã gọi điện cho lãnh đạo xin nghỉ phép, sau đó đặt khách sạn cho tuần trăng mật, lúc 9:00 đến cục dân chính, lúc 9:50 lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.
Cuối cùng lại có cuộc điện thoại: Có chuyện rồi, về nhanh đi.
Đó là lần đầu tiên Chu Tùy cảm thấy khó chịu như thế này.
Lúc trước Chu Tùy không sợ ánh mắt của bất kỳ người nào, nhưng khi Tống Thù nhìn anh với vẻ mong mỏi và tiếc nuối, Chu Tùy có cảm giác không dám đối mặt với cô.
Anh đưa Tống Thù về nhà, sau đó đưa cho cô một chiếc chìa khóa rồi vội vã trở lại nơi làm việc.
Khi giải quyết một vụ án thì không có khái niệm “tan làm”, cảnh sát như bị mắc kẹt trong vụ án đó, nhiều khi phá án xong còn chẳng biết thời gian đã trôi qua mất bao lâu.
Tên tội phạm gi.ết 10 mạng người đã lẩn trốn ở chỗ anh em của hắn.
Cuối cùng anh đã tìm đến một tiệm mạt chược ở thành phố này.
Chu Tùy hơi mất kiên nhẫn.
Là vợ chồng mới cưới nhưng điện thoại tắt máy, lịch sử cuộc gọi với Tống Thù dừng lại ở thời điểm lĩnh giấy chứng nhận kết hôn vài ngày trước, giao diện tin nhắn cũng trống không.
Tất cả là tại tên tội phạm đáng ch.ết này.
Chỉ cần bắt được hắn là anh có thể về nhà.
Chu Tùy dẫn theo một đội cảnh sát để vây bắt tội phạm, vừa đá tung cửa ra thì đã thấy Tống Thù và ba người đàn ông đang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Còn chưa kịp bước vào tuổi trung niên, Chu Tùy đã được trải nghiệm một cơn đau tim thật sự là như thế nào.
Vóc dáng nhỏ bé, ngón tay nhỏ như hạt ngô, bàn tay ôm đầu run rẩy, còn không phải Tống Thù thì là ai?
Đầu Chu Tùy kêu ong ong một tiếng.
Anh biết ở khách sạn này có những người đàn ông và phụ nữ đang thực hiện những “giao dịch ngầm”.
Trước khi mất hết lý trí, Chu Tùy tự thuyết phục bản thân phải chọn cách an toàn nhất.
"Ngẩng đầu lên."
"Lại đây."
"Tống Thù, lại đây."
Sự tức giận tích tụ từng chút một.
Như một con thỏ bị dọa sợ, Tống Thù bất lực giải thích "Em tới chơi mạt chược...."
Ánh mắt anh dán chặt vào mặt Tống Thù, phải mất vài giây anh mới xác định được cô không nói dối.
Không ngờ trên đời lại có người xui xẻo như vậy, vừa ra ngoài chơi mạt chược thì đã bị rơi ngay vào ổ tội phạm.
Chu Tùy vừa tức giận vừa muốn cười.
Tống Thù là con thỏ có chính kiến, tuyệt đối không thể biểu hiện hiền lành ngoan ngoãn như thế này.
Trên đường đi, một đồng nghiệp khẽ nói với anh "Đội trưởng Chu, nếu cô ấy là chị dâu thì anh có thể đưa cô ấy về, đừng làm ầm lên."
Khi Chu Tùy nghĩ đến kẻ s.át nhân đã cướp đi hơn chục mạng người thì tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Không, cứ làm theo trình tự."
Có lẽ là vì cô ấy từ nhỏ đã được bảo vệ quá tốt, cũng chưa từng đề phòng những nguy hiểm trên thế giới này.
Một tiệm mạt chược nhỏ rẻ tiền mà nói đi là đi, không chút kiêng dè gì.
Chu Tùy lạnh lùng nhìn Tống Thù khi cô ấy mở lịch sử trò chuyện trên điện thoại di động, vừa lo lắng vừa xoa xoa ngón tay.
Làm sao để dỗ dành một cô gái đang khóc nhỉ?
Anh biết thế nào được.
Mua một bó hoa, hay là ôm cô ấy?
Trước khi Chu Tùy kịp phản ứng, tin nhắn của Tống Thù đã được mở ra.
Ngay cả đồng nghiệp dày dặn kinh nghiệm cũng bất ngờ, họ quay sang nháy mắt với anh vài cái.
Cái gì mà 9 múi cơ bụng, đúng là chỉ có Tống Thù mới có thể nói ra.
Sư phụ từng bảo anh phải chủ động đối xử tốt với con gái người ta. Nhưng lại không dạy anh, nếu như người ta tấn công anh trước thì anh nên làm gì.
Nên anh dũng hy sinh sao?
Tống Thù vừa khóc vừa đi ra khỏi đồn cảnh sát, suốt cả quãng đường cũng không dám nhìn anh.
Chu Tùy lại cảm thấy cô ấy quá dễ bắt nạt.
Chút thương cảm khi nãy đều biến mất hết, Chu Tùy đột nhiên muốn bế Tống Thù lên, hù dọa cô ấy rồi quan sát phản ứng của cô ấy như thế nào.
Giống như một con mèo trêu chọc con chuột… cực kỳ sảng khoái.
Đúng như Chu Tùy dự đoán, "nghi phạm hình sự" đã ra tay ngay vào đêm hôm đó.
Tống Thù trời sinh đã có tài năng của một “hái hoa tặc”, cô vừa đi vừa lấm lét tìm anh trong phòng khách.
Chiếc váy ngủ mỏng manh bị ánh sáng lờ mờ xuyên thấu, giống như dòng nước suối trong suốt, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được bên trong.
Anh khóa chặt tay cô lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to hoảng sợ của Tống Thù rồi nhẹ giọng "Em bị bắt rồi nhé."
Chu Tùy chưa bao giờ nhìn thấy một biểu cảm phức tạp như vậy trên khuôn mặt của một người, vừa vui mừng lại vừa sợ hãi.
Lá gan của cô gái này thật lớn.
Đối với loại “tội phạm” dâng mình đến tận cửa như thế này, Chu Tùy chủ trương phải tử hình ngay tại chỗ.
Thế nhưng không may là tên tội phạm lại đến kỳ kinh nguyệt, vẻ mặt cô cực kỳ tiếc nuối.
Anh đối xử với Tống Thù rất kiên nhẫn, dù sao trong suy nghĩ của Chu Tùy, một cô gái nhỏ hơn 5 tuổi thì bừa bãi lộn xộn một chút cũng không sao.
Giống như đóa hoa hướng dương rực rỡ và nhiệt tình, làm đảo lộn cuộc sống buồn tẻ thường ngày của anh.
Nếu như quá bình tĩnh, vậy thì không phải là Tống Thù.
Thế nên dù Tống Thù có gây ra chuyện gì thì anh cũng không ngạc nhiên cho lắm.
Nhưng nhờ có cô, danh tiếng của Chu Tùy trong ngành ngày càng đặc sắc.
Chẳng hạn như sở thích đặc biệt, hoặc là tinh lực tràn đầy…
Bọn họ đều nói anh bị trúng tà.
Còn tai họa trong truyền thuyết thì lại quay lưng về phía anh, vừa bĩu môi vừa chọn ra những món đồ mua ở khu cắm trại.
Cô luôn thích thử những thứ mới lạ, nhưng Chu Tùy thích nhất là bộ đồ hình thỏ.
Bộ đồ đó cực kỳ phù hợp với Tống Thù, vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu.
Chu Tùy thất thần nhìn vào bóng lưng của Tống Thù, đúng lúc đó thì anh nhận được một cuộc điện thoại.
"Lão đại, chúng tôi vừa phát hiện ra sào huyệt của bọn tội phạm kia rồi, truy đuổi lâu như vậy cũng không uổng công."
Đây là lần đầu tiên Chu Tùy vội vã đến mức chưa kịp thu dọn quần áo đã phải nhận nhiệm vụ. Nhưng anh hơi do dự, chiếc đầu thỏ trên đầu của Tống Thù đung đưa một cách đáng yêu, giống như là đang vẫy tay với anh.
Đầu bên kia nhạy bén cảm nhận được tâm tình của Chu Tùy "Lão đại... thực ra vụ này tương đối nguy hiểm, anh có muốn ở nhà chuẩn bị đám cưới với chị dâu không?"
Chu Tùy hai tay đặt ở trên đùi, cúi đầu trầm mặc một lúc "Không, tôi sẽ đến ngay."
Thiên chức của cảnh sát là truy bắt tội phạm và đưa chúng ra trước vành móng ngựa.
Trong suốt quá trình đó, cảnh sát đành để người thân phải chịu thiệt thòi.
“Tìm được rồi!” Tống Thù chọn một bộ váy ngủ bảy sắc cầu vồng lộng lẫy, sau lưng có một đôi cánh lông vũ.
Cô kích động lắc lắc cái váy "Anh có thích những thiên thần nhỏ của Victoria's Secret không?"
Chu Tùy không biết thiên thần nhỏ của Victoria's Secret là gì, nhưng Tống Thù lúc này trông giống như một thiên thần nhỏ.
Đôi mắt anh sáng rực, những lời tiếp theo nghẹn lại trong cổ họng.
Ngay lúc Chu Tùy do dự, Tống Thù liền dừng lại rồi hỏi anh "Có nhiệm vụ sao?"
"Ừ."
Cô vội vàng chạy tới "Ừm... để em ôm anh một lát."
Không phàn nàn cũng không khó chịu, cô chỉ ôm lấy anh, vài phút sau mới chịu buông ra "Anh đi đi, dưới lầu có tiếng xe rồi."
Chu Tùy đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay xè.
Anh chưa bao giờ là người bốc đồng, nhưng khi ngồi trong xe nhìn Tống Thù cố gắng kìm nước mắt, khuôn mặt anh nóng bừng rồi lấy chiếc nhẫn kết hôn ra.
Chu Tùy chợt nhớ đến nhiều bậc cha mẹ đã lấy vật chất để bù đắp cho sự thiếu thốn tình thân.
Cũng giống hệt như anh bây giờ.
Anh còn định nói thêm vài câu nữa nhưng lại bị Tống Thù cắt ngang.
Vì vậy, câu nói "Anh yêu em" cuối cùng vẫn chưa được nói ra khỏi miệng.
Chu Tùy cười nói "Được, vậy đi đây, em ở nhà ngoan nhé."
Chiếc xe chạy băng băng trên đường.
Anh cũng càng lúc càng xa Tống Thù.
Chu Tùy đã phá vỡ sào huyệt tội phạm và dũng cảm chiến đấu với bọn chúng, nhưng càng ở gần thì tình hình càng trở nên nguy hiểm hơn.
Lần anh thu lưới bắt gọn tội phạm cũng là ở gần nhà.
Gần đến mức anh có thể nhìn thấy cây tài lộc trước cửa phòng ngủ của Tống Thù đã úa vàng vì thiếu nước.
Trong giây tiếp theo, một viên đạn xuyên qua bụng anh.
Chu Tùy quỳ trên mặt đất, anh cắn răng chịu đau rồi nhanh chóng xóa hết số liên lạc của Tống Thù trong điện thoại, để lỡ như có tội phạm bị lọt lưới thì cũng sẽ không đến tìm cô báo thù.
Sau đó anh được đồng đội giải cứu. Chu Tùy nằm trên xe cấp cứu, cố gắng giữ chút sức lực cuối cùng và nhờ đồng nghiệp bật ghi âm của điện thoại.
"Ngày 30 tháng 8 năm 2022, tôi, Chu Tùy, đã quyết định chia tay với Tống Thù. Tôi thừa nhận trong hôn nhân đã nhiều lần b.ạo hành và ch.ửi mắng cô ấy, ngoài ra tôi cũng tự nguyện ly hôn với Tống Thù."
Các đồng nghiệp xung quanh đều bị sốc.
Chu Tùy nắm lấy tay đồng nghiệp "Nói với cô ấy, nếu tôi nằm trong đó và biến thành người thực vật, hãy để cô ấy ly hôn."
"Đoạn ghi âm là thứ cuối cùng tôi có thể dành cho cô ấy..."
Cảnh sát hy sinh trong khi thi hành công vụ là chuyện không xa lạ gì.
Nhưng nếu trở thành người thực vật sống dở ch.ết dở nằm trong bệnh viện cho đến hết đời, đó mới là một cái hố sâu không thấy đáy.
Tống Thù vẫn còn trẻ, cô ấy vẫn cần tái hôn.
Anh không thể để Tống Thù bị người đời chỉ trích, nếu có đoạn ghi âm này thì không ai có thể m.ắng chửi cô ấy nữa.
"Đội trưởng Chu...." Đôi mắt đồng nghiệp đều đỏ lên "Anh sống rất có trách nhiệm."
Chu Tùy chỉ không muốn Tống Thù trách anh.
Ngay cả khi anh trở thành người thực vật, nếu Tống Thù ghét anh thì anh sẽ cảm thấy rất đau khổ.
Vậy nên khi Chu Tùy bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt và nhìn thấy Tống Thù, khuôn mặt cô gầy gò hốc hác và đôi mắt đỏ hoe, lúc đó anh rất khó diễn tả được cảm xúc của mình.
Giống như trái tim bị trói chặt bằng xích sắt, liều mạng giãy dụa cho đến khi không thể chịu được nữa thì dây xích đột nhiên buông lỏng, m.áu lập tức chảy khắp toàn thân, khiến người ta có cảm giác hạnh phúc cực độ khi vừa thoát ra từ cái ch.ết.
Khi mọi người nhắc đến tình yêu, họ luôn nói về sự lãng mạn trên những trang giấy, nhưng đối với Chu Tùy, tình yêu đã có một cái tên rõ ràng.
Trước khi kết hôn, đồng nghiệp đã gọi anh lên sân thượng và trả lại đoạn ghi âm.
Người đó còn nói “Chị dâu nói đúng, chỉ cần anh còn sống, dù anh là người thực vật hay tàn phế thì chị ấy cũng sẽ chăm sóc cho anh.”
Cậu ta xoa xoa đầu "Nhưng chị ấy hình như không biết cảnh sát bị thương khi thi hành công vụ sẽ được chi trả tiền chữa bệnh, vậy nên đã gom toàn bộ tiền tiết kiệm gửi vào tài khoản của bệnh viện rồi. Các anh em khác đều đang nhìn anh, hôn lễ này... đừng làm cho chị ấy thất vọng."
Chu Tùy nghiêng đầu, nhìn thấy Tống Thù đang ngó nghiêng ở cửa, anh từ từ siết chặt nắm tay.
"Cô ấy vì tôi mà trả tiền, vậy thì mạng của tôi chính là cô ấy."
Đồng nghiệp cười nói "Chị dâu có dũng khí này quả thật cũng không tầm thường, không khóc lóc ầm ĩ, lại còn vì anh mà liều mạng tiêu tiền. Chuyện này không phải ai cũng làm được, nếu tôi mà gặp được người như vậy, chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa để trả nợ cho người ta."
Đồng nghiệp cuối cùng đã rời đi.
Bầu trời tháng chín gió nhẹ hiu hiu, xa xa có tiếng pháo mừng, hôm nay ngày lành tháng tốt, có người vui vẻ kết hôn.
Chu Tùy dựa vào lan can và cúi đầu.
Tách, tách,... một thứ gì đó rơi vào lớp bụi bên dưới.
Một giọt nước rơi xuống, rồi nhanh chóng tan biến vô hình.
Chu Tùy cụp mắt và xoay người bước ra ngoài.
Hôn lễ diễn ra suôn sẻ, Tống Thù mặc váy cưới đứng dưới ánh đèn cực kỳ xinh đẹp.
Cô ấy dường như không bao giờ phiền não, luôn luôn vui vẻ, và đón nhận thế giới này với sự nhiệt tình lớn nhất.
Chu Tùy ôm lấy Tống Thù và hôn cô rất lâu.
Vòng tay của cô chính là nhà của anh.
Đêm đó, Chu Tùy đã thay đổi tiểu sử trên trang cá nhân của mình thành: Trung thành với Tổ quốc, chung thủy với em.
Cùng ngày hôm đó, trang cá nhân của Tống Thù cũng thay đổi.
"Anh bảo vệ đất nước, em bảo vệ anh."
[Hoàn]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.