Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi
Chương 13
Đề Nha
03/05/2022
Đức phi chăm sóc tứ công chúa rất tốt, chỉ vài tháng sau liền bụ bẫm đáng yêu vô vùng, hoàng thượng cũng vì thế mà ghé qua thăm non nhiều hơn. Người ta nói mẫu bằng tử quý, chỉ tiếc thay Ngọc tần kia không biết quý trọng, nếu không bây giờ biết đâu đã khác rồi.
Tĩnh Ngọc cũng thường xuyên ghé qua, lần nào cũng đem theo quà cáp khiến Đức phi cũng không cảm thấy căm ghét nàng, ngược lại cả hai càng thân thiết. Đức phi không có con, có trời mới biết niềm khao khát có hài tử của nàng ta nhiều đến nhường nào, Tĩnh Ngọc lại gián tiếp nàng thực hiện cái nguyện vọng đó, sao không cảm kích cho được.
" A a.." tứ công chúa quơ tay nắm thứ đồ chơi bằng gỗ trên tay Tĩnh Ngọc cười đến khúc khích. Đức phi cũng mỉm cười nhìn nữ nhi, từ lúc có Cách Dung bộ dạng ngạo kiều khó gần của Tiết thị đã thay thành dáng vẻ của một hiền mẫu, dịu dàng hết mực.
" Cách Dung đã biết lật rồi, chắc không bao lâu nữa có thể bò. Vậy thì rất tốt "
Tĩnh Ngọc xoa xoa má của tứ công chúa, cười cười vui vẻ :" Biết bò thì tốt, đợi đến lúc đó tần thiếp sẽ may cho Cách Dung mấy bộ y phục, vậy sẽ trông khả ái hơn "
Đức phi cũng cười trìu mến, uống một ngụm trà đột nhiên nàng ta nói :" Hiền phi, hoàng hậu nương nương không phải chỉ còn vài ngày nữa là sinh rồi sao? "
Hiền phi giao tứ công chúa cho nhũ mẫu, ánh mắt cũng hời hợt :" Vâng, nghe thái y nói tám phần là nam hài. Bệ hạ cuối cùng cũng có đích tử rồi "
Đức phi đã có tứ công chúa, hẳn cũng không quan tâm nhiều lắm, chỉ có điều thái y nói đích tử sắp chào đời là nam tử, người trong cung há không phải cũng lo lắng sao? Hoàng hậu có thai, người vui mừng nhất chắc là Mạn gia, nhưng người ủy khuất nhất chắc là Mạn phi, nàng ta tiến cung chỉ sau hoàng hậu một chút, nhưng vì là thứ nữ mà luôn bị lạnh nhạt, lần này hoàng hậu sinh long chủng, chắc chắn trong cung Mạn phi càng bị ghẻ lạnh.
" Hiền phi có vẻ không nôn nóng mấy "
" Thần thiếp có gì mà nôn nóng chứ? Thần thiếp là vui mừng thay bệ hạ "
Đức phi cũng không nói gì nhiều, nhìn vào ánh mắt của Tĩnh Ngọc, Tiết thị không biết vì sao tin tưởng vô điều kiện những lời nói đó. Chốn thâm cung này, mấy ai được như Tĩnh Ngọc chứ? Cả hai dưới trên gió lạnh khẽ uống ngụm trà, chẳng bao lâu sau thì có người đến báo
" Hai vị nương nương, hoàng hậu sắp sinh rồi "
Trung cung hạ sinh, các phi tần đều đến Khôn Ninh cung bồi phụng, Đức phi an bài cho tứ công chúa xong cũng cùng Tĩnh Ngọc qua đó, trên dưới hậu cung cũng có mặt đầy đủ ở lệ đường để cầu nguyện, Doãn Hàm thì ở bên ngoài gian thất kế phòng sinh chờ đợi. Hắn nhíu mày cảm thấy kỳ lạ, sao thời gian dự sinh còn chưa tới, hoàng hậu đã chuyển dạ rồi?
Mạn thị thống khổ lăn lộn mấy canh cũng chưa sinh được, bà mụ nói là do long thai không chịu quay đầu, việc này sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cả hai mẫu tử. Cuối cùng lại ra kế sách uống dược đẩy thai.
Mạn thị ở trong phòng sinh sớm đã không còn chịu đựng được, dược đẩy thai vừa uống không bao lâu thì hài tử cũng chịu chui ra, nhưng...
" Hoàng thượng, tiểu hoàng tử...tiểu hoàng tử mệnh yểu rồi "
Doãn Hàm kinh hãi nhìn bà mụ ôm hài tử nằm trong bọc trắng, khuôn mặt đã tím bệch không còn sự sống. Hoàng hậu lại sinh ra một tử thai, Doãn Hàm sững sờ ngồi phịch lên ghế, không nhúc nhích nổi, hài tử mất rồi...?
Hắn thở dốc một tiếng, dường như rất đau đớn. Hắn cho dù không thích Mạn thị, nhưng tiểu hoàng tử vừa chào đời là máu, là thịt của hắn, có thể không đau sao? Hắn cho tất cả lui ra ngoài, khó khăn ngồi xuống, màng nhĩ dường như ù đi. Xung quanh là tiếng hoảng loạn của cung nhân, tiếng gào khóc của hoàng hậu.
" Bệ hạ..."
Hắn ngẩng mặt nhìn nàng, trước mắt chỉ thấy Tĩnh Ngọc là điểm tựa của hắn, có lẽ bản thân nàng cũng sững sờ không kém, trong phút chốc từ hỷ sự thành tang sự, ai có thể chịu nổi chứ? Nhưng không phải mấy ngày trước thái y nói long thia vẫn ổn sao, bây giờ lại biến thành tử thai rồi
Tĩnh Ngọc ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng tấm lưng to lớn. Doãn Hàm rất bàng hoàng, nàng biết. Mấy ai mất con mà có thể bình tĩnh chứ?
" Bệ hạ, chuyện trước mắt là phải an bài cho tiểu hoàng tử và hoàng hậu. Chần chừ sẽ không tốt "
Doãn Hàm cúi mặt, hơi hít thở mùi hương trên thân thể nàng, khó khăn lắm mới bình tĩnh.
" Tĩnh Ngọc, giúp trẫm điều tra qua mấy bà mụ và thái y. Trẫm đến thăm hoàng hậu rồi tìm nàng "
" Vâng " Đợi Doãn Hàm rời đi, nàng mới nhíu mày. Nếu long thai khó sinh hay tử thai thì thái y phải bắt mạch chẩn ra từ trước để tìm cách cứu vãn, rõ ràng nói tốt nhưng đến lúc sinh lại không ổn. Hoàng thượng có nghi ngờ cũng không thấy có gì là lạ.
=======
Doãn Hàm tiến vào tẩm cung của Mạn thị, nhìn thấy nàng ta yếu ớt nhìn họa tiết trên trần nhà, ánh mắt đã đỏ ửng vì khóc. Mạn thị khó khăn lắm mới hoài tự, chuyện mà nàng ta mong muốn bấy lâu mới thành sự thật, không ngờ tiểu hoàng tử lại chết yểu.
" Hoàng hậu "
Mạn thị nhìn thấy Doãn Hàm đã ngay lập tức rơi lệ, khiến cho hắn sinh ra cảm giác áy náy vô cùng :" Bệ hạ, là thần thiếp vô dụng, không thể bảo hộ long thai "
Doãn Hàm nắm lấy tay nàng ta vỗ vỗ, sắc mặt có chút khó coi. Dưới ánh đèn mờ nhạt, hắn nhìn thấy Mạn thị sắc mặt thống khổ vô cùng, thường ngày sự nghiêm chỉnh của nàng ta đã khiến hắn quen rồi, nói xót thì không phải mà là khó chịu.
" Hoàng hậu bảo trọng thân thể trước, là đứa nhỏ này không có duyên với chúng ta. Lần này thân thể nàng cũng cần bảo dưỡng, để tránh hao tâm, chuyện lục cung trẫm sẽ giao cho Hiền phi xử trí, nàng cứ an tâm "
Hoàng hậu ngỡ ngàng, đây là hoàng thượng muốn tước quyền hành của nàng sao?
" Hoàng thượng, trên Hiền phi còn có Đức phi, thần thiếp e là không thỏa đáng "
" Đức phi còn phải chăm non Cách Dung, nàng ấy sẽ hiểu cho sự an bài của trẫm "
Hắn đã nói thế lý nào Mạn thị còn không hiểu? Doãn Hàm vừa không vui chuyện mất hài tử, còn là đang nhắc nhở nàng chuyện mê hương lần trước, địa vị của nàng ta sẽ không lung lay sao? Doãn Hàm thấy sự bần thần trong mắt Mạn thị cũng không nói quá nhiều, hẹn an bài xong mọi chuyện sẽ đến thăm nàng ta tiếp, để lại hoàng hậu thất thanh kêu lớn :" Hoàng thượng, hoàng thượng!! "
....
Tĩnh Ngọc đem chuyện này cùng Đức phi tiến hành tra khảo thái y lẫn bà mụ, nhưng không ngờ triệu người đến thì cung nhân báo hai bà mụ đã tự vẫn, còn thái y thì bị đánh nội thương hôn mê rồi. Chỉ mới vài canh thì đã xảy ra sự này, người phía sau là ai?
Thái y đó tuổi đã già, bị đánh đến thổ huyết bất tỉnh, lúc cung nhân phát hiên ông đã không chút động đậy gì, Tĩnh Ngọc cùng Tiết thị triệu y sư đến, khó khăn lắm mới châm cứu cho ông ta tỉnh được một lúc.
" Hiền phi nương nương..."
" Nói! Là ai sai ngươi hại hoàng hậu "
" ... " Thái y kia ú ớ mấy tiếng, thổ huyết liên tục. Y sư hồi lại ông ta không thể qua khỏi, Tĩnh Ngọc thực sự mất bình tĩnh
" Nói, nếu ngươi không nói tương lai trong cung sẽ có thêm người bị hại. Y đức của ngươi nằm ở đâu hả? "
" Là...Thục phi "
Tĩnh Ngọc cũng thường xuyên ghé qua, lần nào cũng đem theo quà cáp khiến Đức phi cũng không cảm thấy căm ghét nàng, ngược lại cả hai càng thân thiết. Đức phi không có con, có trời mới biết niềm khao khát có hài tử của nàng ta nhiều đến nhường nào, Tĩnh Ngọc lại gián tiếp nàng thực hiện cái nguyện vọng đó, sao không cảm kích cho được.
" A a.." tứ công chúa quơ tay nắm thứ đồ chơi bằng gỗ trên tay Tĩnh Ngọc cười đến khúc khích. Đức phi cũng mỉm cười nhìn nữ nhi, từ lúc có Cách Dung bộ dạng ngạo kiều khó gần của Tiết thị đã thay thành dáng vẻ của một hiền mẫu, dịu dàng hết mực.
" Cách Dung đã biết lật rồi, chắc không bao lâu nữa có thể bò. Vậy thì rất tốt "
Tĩnh Ngọc xoa xoa má của tứ công chúa, cười cười vui vẻ :" Biết bò thì tốt, đợi đến lúc đó tần thiếp sẽ may cho Cách Dung mấy bộ y phục, vậy sẽ trông khả ái hơn "
Đức phi cũng cười trìu mến, uống một ngụm trà đột nhiên nàng ta nói :" Hiền phi, hoàng hậu nương nương không phải chỉ còn vài ngày nữa là sinh rồi sao? "
Hiền phi giao tứ công chúa cho nhũ mẫu, ánh mắt cũng hời hợt :" Vâng, nghe thái y nói tám phần là nam hài. Bệ hạ cuối cùng cũng có đích tử rồi "
Đức phi đã có tứ công chúa, hẳn cũng không quan tâm nhiều lắm, chỉ có điều thái y nói đích tử sắp chào đời là nam tử, người trong cung há không phải cũng lo lắng sao? Hoàng hậu có thai, người vui mừng nhất chắc là Mạn gia, nhưng người ủy khuất nhất chắc là Mạn phi, nàng ta tiến cung chỉ sau hoàng hậu một chút, nhưng vì là thứ nữ mà luôn bị lạnh nhạt, lần này hoàng hậu sinh long chủng, chắc chắn trong cung Mạn phi càng bị ghẻ lạnh.
" Hiền phi có vẻ không nôn nóng mấy "
" Thần thiếp có gì mà nôn nóng chứ? Thần thiếp là vui mừng thay bệ hạ "
Đức phi cũng không nói gì nhiều, nhìn vào ánh mắt của Tĩnh Ngọc, Tiết thị không biết vì sao tin tưởng vô điều kiện những lời nói đó. Chốn thâm cung này, mấy ai được như Tĩnh Ngọc chứ? Cả hai dưới trên gió lạnh khẽ uống ngụm trà, chẳng bao lâu sau thì có người đến báo
" Hai vị nương nương, hoàng hậu sắp sinh rồi "
Trung cung hạ sinh, các phi tần đều đến Khôn Ninh cung bồi phụng, Đức phi an bài cho tứ công chúa xong cũng cùng Tĩnh Ngọc qua đó, trên dưới hậu cung cũng có mặt đầy đủ ở lệ đường để cầu nguyện, Doãn Hàm thì ở bên ngoài gian thất kế phòng sinh chờ đợi. Hắn nhíu mày cảm thấy kỳ lạ, sao thời gian dự sinh còn chưa tới, hoàng hậu đã chuyển dạ rồi?
Mạn thị thống khổ lăn lộn mấy canh cũng chưa sinh được, bà mụ nói là do long thai không chịu quay đầu, việc này sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của cả hai mẫu tử. Cuối cùng lại ra kế sách uống dược đẩy thai.
Mạn thị ở trong phòng sinh sớm đã không còn chịu đựng được, dược đẩy thai vừa uống không bao lâu thì hài tử cũng chịu chui ra, nhưng...
" Hoàng thượng, tiểu hoàng tử...tiểu hoàng tử mệnh yểu rồi "
Doãn Hàm kinh hãi nhìn bà mụ ôm hài tử nằm trong bọc trắng, khuôn mặt đã tím bệch không còn sự sống. Hoàng hậu lại sinh ra một tử thai, Doãn Hàm sững sờ ngồi phịch lên ghế, không nhúc nhích nổi, hài tử mất rồi...?
Hắn thở dốc một tiếng, dường như rất đau đớn. Hắn cho dù không thích Mạn thị, nhưng tiểu hoàng tử vừa chào đời là máu, là thịt của hắn, có thể không đau sao? Hắn cho tất cả lui ra ngoài, khó khăn ngồi xuống, màng nhĩ dường như ù đi. Xung quanh là tiếng hoảng loạn của cung nhân, tiếng gào khóc của hoàng hậu.
" Bệ hạ..."
Hắn ngẩng mặt nhìn nàng, trước mắt chỉ thấy Tĩnh Ngọc là điểm tựa của hắn, có lẽ bản thân nàng cũng sững sờ không kém, trong phút chốc từ hỷ sự thành tang sự, ai có thể chịu nổi chứ? Nhưng không phải mấy ngày trước thái y nói long thia vẫn ổn sao, bây giờ lại biến thành tử thai rồi
Tĩnh Ngọc ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng tấm lưng to lớn. Doãn Hàm rất bàng hoàng, nàng biết. Mấy ai mất con mà có thể bình tĩnh chứ?
" Bệ hạ, chuyện trước mắt là phải an bài cho tiểu hoàng tử và hoàng hậu. Chần chừ sẽ không tốt "
Doãn Hàm cúi mặt, hơi hít thở mùi hương trên thân thể nàng, khó khăn lắm mới bình tĩnh.
" Tĩnh Ngọc, giúp trẫm điều tra qua mấy bà mụ và thái y. Trẫm đến thăm hoàng hậu rồi tìm nàng "
" Vâng " Đợi Doãn Hàm rời đi, nàng mới nhíu mày. Nếu long thai khó sinh hay tử thai thì thái y phải bắt mạch chẩn ra từ trước để tìm cách cứu vãn, rõ ràng nói tốt nhưng đến lúc sinh lại không ổn. Hoàng thượng có nghi ngờ cũng không thấy có gì là lạ.
=======
Doãn Hàm tiến vào tẩm cung của Mạn thị, nhìn thấy nàng ta yếu ớt nhìn họa tiết trên trần nhà, ánh mắt đã đỏ ửng vì khóc. Mạn thị khó khăn lắm mới hoài tự, chuyện mà nàng ta mong muốn bấy lâu mới thành sự thật, không ngờ tiểu hoàng tử lại chết yểu.
" Hoàng hậu "
Mạn thị nhìn thấy Doãn Hàm đã ngay lập tức rơi lệ, khiến cho hắn sinh ra cảm giác áy náy vô cùng :" Bệ hạ, là thần thiếp vô dụng, không thể bảo hộ long thai "
Doãn Hàm nắm lấy tay nàng ta vỗ vỗ, sắc mặt có chút khó coi. Dưới ánh đèn mờ nhạt, hắn nhìn thấy Mạn thị sắc mặt thống khổ vô cùng, thường ngày sự nghiêm chỉnh của nàng ta đã khiến hắn quen rồi, nói xót thì không phải mà là khó chịu.
" Hoàng hậu bảo trọng thân thể trước, là đứa nhỏ này không có duyên với chúng ta. Lần này thân thể nàng cũng cần bảo dưỡng, để tránh hao tâm, chuyện lục cung trẫm sẽ giao cho Hiền phi xử trí, nàng cứ an tâm "
Hoàng hậu ngỡ ngàng, đây là hoàng thượng muốn tước quyền hành của nàng sao?
" Hoàng thượng, trên Hiền phi còn có Đức phi, thần thiếp e là không thỏa đáng "
" Đức phi còn phải chăm non Cách Dung, nàng ấy sẽ hiểu cho sự an bài của trẫm "
Hắn đã nói thế lý nào Mạn thị còn không hiểu? Doãn Hàm vừa không vui chuyện mất hài tử, còn là đang nhắc nhở nàng chuyện mê hương lần trước, địa vị của nàng ta sẽ không lung lay sao? Doãn Hàm thấy sự bần thần trong mắt Mạn thị cũng không nói quá nhiều, hẹn an bài xong mọi chuyện sẽ đến thăm nàng ta tiếp, để lại hoàng hậu thất thanh kêu lớn :" Hoàng thượng, hoàng thượng!! "
....
Tĩnh Ngọc đem chuyện này cùng Đức phi tiến hành tra khảo thái y lẫn bà mụ, nhưng không ngờ triệu người đến thì cung nhân báo hai bà mụ đã tự vẫn, còn thái y thì bị đánh nội thương hôn mê rồi. Chỉ mới vài canh thì đã xảy ra sự này, người phía sau là ai?
Thái y đó tuổi đã già, bị đánh đến thổ huyết bất tỉnh, lúc cung nhân phát hiên ông đã không chút động đậy gì, Tĩnh Ngọc cùng Tiết thị triệu y sư đến, khó khăn lắm mới châm cứu cho ông ta tỉnh được một lúc.
" Hiền phi nương nương..."
" Nói! Là ai sai ngươi hại hoàng hậu "
" ... " Thái y kia ú ớ mấy tiếng, thổ huyết liên tục. Y sư hồi lại ông ta không thể qua khỏi, Tĩnh Ngọc thực sự mất bình tĩnh
" Nói, nếu ngươi không nói tương lai trong cung sẽ có thêm người bị hại. Y đức của ngươi nằm ở đâu hả? "
" Là...Thục phi "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.