Long Tử Trùng Sinh Chi Sủng Phi
Chương 8
Đề Nha
03/05/2022
Mạn thị nghe thông tri, ngồi trước bàn mộc sắc mặt càng tái nhợt, nàng ta quay qua bắt lấy tay tâm phúc là A Dư.
" Ngươi nói xem, có phải hoàng thượng đã biết gì rồi không? "
" Nương nương, chắc không đâu. Hoàng thượng có thể là không thích mùi hương này nữa mà thôi "
" Không đâu, nhất định là người đã biết rồi. A Dư, mau sai người làm sạch Khôn Ninh cung, không được để người ngửi qua mùi hương này nữa "
A Dư nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Mạn thị một mình trong tâm tư hỗn loạn, Mạn thị gả vào tiềm để năm thập ngũ, định sẵn thái tử phi khi còn nhỏ. Mạn gia nhiều đời tin vào thuật sĩ, năm Mạn thị lên thập tam, có một vị đạo sĩ nói nàng ta có mệnh phượng hoàng, nhưng con phượng hoàng chỉ đi được nửa chặng thì gãy cánh, là nói nàng ta sẽ ngồi ở hậu vị không lâu.
Mạn thị làm hoàng hậu bấy lâu, trên được lòng trưởng bối, dưới được lòng dân, nhưng nàng có làm gì, cái bụng nhỏ cũng chưa từng hoài long thai, đây chính là điểm yếu, cách đây không lâu, hay tin Ngọc tần hoài long thai, nàng càng đứng ngồi không yên, nhà mẹ nàng bắt đầu hối thúc, Mạn gia đã có hai nữ nhi tiến cung, nhưng chẳng ai hoài được long tự, nàng không còn cách nào khác mới dùng đến xuân dược.
Mạn gia tuy là đại gia tộc, thân là đích nữ cũng là hoàng hậu Chu quốc, trên vai gồng gánh chức vị cao cả, hoàng hậu đương nhiên biết hậu vị mà nàng đang ngồi chỉ dựa vào gia tộc, xuất thân tốt đẹp mà có, Doãn Hàm đối với nàng cũng chỉ giống như đối với nghĩa quần thần, người ta thường nói, phu thê nhất thể đồng tâm, nhưng hoàng đế càng không muốn ở cùng một chỗ với nàng, một hoàng hậu bị phu quân ghẻ lạnh
Hoàng hậu ngước nhìn ánh trăng ngoài cửa, nước mắt rớt xuống cánh tay noãn nà. Đêm đó Doãn Hàm trở về Khôn Ninh Cung lại ngủ ở đông điện, cự tuyệt chăn gối cùng nàng. Lúc nàng tỉnh dậy hầu hạ người thì thánh giá đã rời đi từ sớm.
Mạn thị nhìn mình trong gương, sắc mặt đã tiều tụy vì mất ngủ, Mạn thị tuy không xinh đẹp muôn phần như Lệ phi nhưng cũng không đến nỗi gọi là xấu xí, nàng ta như đóa hoa thanh khiết, cô độc và bi thương.
" A Dư "
" Vâng, có nô tì "
" Bản cung đã gả cho hoàng thượng bao lâu rồi? "
A Dư có chút ngập ngừng, từ lúc ngồi lên hậu vị, Mạn thị luôn có vài lần hỏi nàng như thế này.
" Nương nương, người đã gả cho hoàng thượng sáu năm, bốn tháng, lẻ tám ngày "
Mạn thị càng nhìn mình trong gương :" Sáu năm rồi, bản cung đã già rồi "
Vì không còn thanh sắc như đám oanh yến ngoài kia nên bị ghẻ lạnh?
==================
Tĩnh Ngọc liên tiếp ba tháng nhận thánh sủng, vượt xa Lệ phi, những mũi tên liên tiếp hướng Vọng Nguyệt cung mà đâm tới, nhưng nhân vật chính trong câu chuyện nằm trong sự bảo bọc của Doãn Hàm, không chút hay biết gì.
Tĩnh Ngọc ngồi trên ghế mộc, một tay cầm kim chỉ, một tay đặt lên khung thêu, nàng dự định thọ thần của Thái Hậu sẽ dâng cho người bức " Phượng Loan đình ".
Tay lên xuống thêu từng đường trên khung tranh, mắt tập trung cao độ, khiến cho hoàng đế cũng bị để ra sau đầu, Doãn Hàm buồn phiền nhìn ái nhân bỏ quên mình, mặt bắt đầu hiện vẻ không vui. Nếu không phải trước khi tiên đế băng hà, yêu cầu hắn giữ lại mạng cho bà già kia, thì hắn đã đem bà ta bồi táng cùng tiên đế rồi.
Doãn Hàm ôm lấy nàng từ đằng sau, bắt đầu giở thói hồ nháo.
" Tĩnh Ngọc, nàng nhìn trẫm chút đi. "
" Bệ hạ, thọ thần của Thái Hậu sắp đến rồi. Thần thiếp phải dâng bức thêu này tặng người "
Nói rồi cũng không thèm nhìn hắn một cái, Tĩnh Ngọc của trước đây nhất định bị dáng vẻ này của hắn dọa sợ, nhưng trải qua ba tháng, nàng phát hiện bệ hạ của nàng cũng rất khả ái, nói ra thì khi quân, nhưng thực sự không khác gì đứa trẻ lớn xác.
Đang mê mang suy nghĩ, mũi kim trên tay đã bị đoạt đi mất, khuôn mặt của Doãn Hàm đối diện với nàng, mặt ai oán không khác gì một tiểu nương tử.
" Tĩnh Ngọc, trẫm gọi tú nương đến thêu giúp nàng "
" Bệ hạ, thọ thần phải tặng thứ do đích thân mình làm thì mới ý nghĩa, mới đáng được trân trọng "
Doãn Hàm nhíu mày, trong lòng đột nhiên suy nghĩ gì đó, hắn ngẩng mặt hỏi nàng :" Thực sự sẽ đáng được trân trọng? "
" Phải đó, nếu như chính tay mình làm, bỏ ra nhiều tâm huyết, không phải rất đáng quý sao? "
Mỗ hoàng đế nào đó đột nhiên đứng dậy, hơi gật đầu :" Trẫm hiểu rồi " sau đó liền phất long bào đi mất.
Tĩnh phi :"..." Bệ hạ nhà nàng thật là ngày càng khó hiểu.
==========
Thọ yến được tổ chức linh đình, trên dưới không những có hậu cung, còn có các thân vương và công chúa, nội mệnh phụ cùng trọng thần, mỗi bảo vật dâng lên đều xa hoa tinh xảo, Tĩnh Ngọc cùng hoàng đế đến lúc gần bắt đầu mới đến, Thái Hậu ngồi phía chủ vị chau mày một cái, đợi tất cả an tọa rồi mới cẩn trọng mở lời.
" Tĩnh phi, ngươi làm sủng phi lâu rồi, có phải đã quên mất quy củ? "
Doãn Hàm ngồi vào vị trí , ngang hàng là hoàng hậu Mạn thị đang cúi đầu, hắn không liếc vội, chỉ chậm rãi đáp lại Thái Hậu :" Mẫu hậu, nhi thần đến Vọng Nguyệt cung xem qua bức tranh Phượng Loan đình mà Tĩnh phi dâng cho người, không khéo làm chậm rãi canh giờ. Nhưng nói đến quên mất quy củ, phải là nói Lệ phi mới đúng
Hạ Tương, Lệ phi lúc này đột nhiên bị điểm tên, xấu hổ nhìn về phía Thái Hậu rồi lại nhìn về hoàng thượng, làm dáng vẻ ủy khuất,
" Lệ phi , hình như nàng còn đến sau trẫm và Tĩnh phi, tại sao Thái Hậu lại trách mỗi Tĩnh phi? Mẫu hậu, cho dù Lệ phi có là chất nữ của người cũng phải công tư phân minh chứ? "
Ánh mắt giữa Hoàng Đế và Thái Hậu giữa xẹt ra cả tia lửa, mấy ai mà không nhìn ra Doãn Hàm đang bảo vệ Tĩnh Ngọc đến mức nào kia chứ?
Doãn Hàm kéo một nụ cười ngốc như lời mình nói chỉ là vô ý. Gì chứ? Lão bà tử này muốn bắt nạt bảo bối của trẫm, trẫm chỉnh chết cháu gái bà !! Thái Hậu sau đó chỉ bắn cho hắn một ánh mắt không hài lòng rồi im lặng, Lệ phi vì sao đến trễ đương nhiên chỉ có bà biết, Dật An vương lúc này tiến vào, cúi đầu hành lễ cũng cáo lỗi vì tội đến trễ của mình.
Thọ yến diễn ra trong không khí mỗi người một tâm tư, trong thọ yến, Lệ phi dâng cho Thái Hậu một vũ khúc, trong lúc nàng ta múa, Thái Hậu đã thấp giọng với hắn
" Hoàng thượng, Lệ phi kiều diễm xinh đẹp, nếu không phải nó phạm lỗi một lần, làm sao lại khiến người không vui chứ? Lệ phi coi như đã biết tội, hoàng thượng vì thế mà nể mặt bà tử này, đêm nay cho Lệ phi chút mặt mũi "
Lời này là muốn hắn nghỉ ở Ngọc Lệ cung đây mà. Còn khuya, hắn đã hẹn với Tĩnh Ngọc sẽ đến cung nàng thử nước táo rồi.
" Mẫu hậu, người lẽ nào lại vì Lệ phi xuất thân Hạ gia mà bắt trẫm nhắm mắt cho qua sai lầm? Hậu vị có chủ, nàng ta tơ tưởng bất chính, nếu hôm nay trẫm cho mẫu hậu mặt mũi, ngày mai sẽ có kẻ nói hoàng đế là dâm quân! "
" Ngươi nói xem, có phải hoàng thượng đã biết gì rồi không? "
" Nương nương, chắc không đâu. Hoàng thượng có thể là không thích mùi hương này nữa mà thôi "
" Không đâu, nhất định là người đã biết rồi. A Dư, mau sai người làm sạch Khôn Ninh cung, không được để người ngửi qua mùi hương này nữa "
A Dư nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Mạn thị một mình trong tâm tư hỗn loạn, Mạn thị gả vào tiềm để năm thập ngũ, định sẵn thái tử phi khi còn nhỏ. Mạn gia nhiều đời tin vào thuật sĩ, năm Mạn thị lên thập tam, có một vị đạo sĩ nói nàng ta có mệnh phượng hoàng, nhưng con phượng hoàng chỉ đi được nửa chặng thì gãy cánh, là nói nàng ta sẽ ngồi ở hậu vị không lâu.
Mạn thị làm hoàng hậu bấy lâu, trên được lòng trưởng bối, dưới được lòng dân, nhưng nàng có làm gì, cái bụng nhỏ cũng chưa từng hoài long thai, đây chính là điểm yếu, cách đây không lâu, hay tin Ngọc tần hoài long thai, nàng càng đứng ngồi không yên, nhà mẹ nàng bắt đầu hối thúc, Mạn gia đã có hai nữ nhi tiến cung, nhưng chẳng ai hoài được long tự, nàng không còn cách nào khác mới dùng đến xuân dược.
Mạn gia tuy là đại gia tộc, thân là đích nữ cũng là hoàng hậu Chu quốc, trên vai gồng gánh chức vị cao cả, hoàng hậu đương nhiên biết hậu vị mà nàng đang ngồi chỉ dựa vào gia tộc, xuất thân tốt đẹp mà có, Doãn Hàm đối với nàng cũng chỉ giống như đối với nghĩa quần thần, người ta thường nói, phu thê nhất thể đồng tâm, nhưng hoàng đế càng không muốn ở cùng một chỗ với nàng, một hoàng hậu bị phu quân ghẻ lạnh
Hoàng hậu ngước nhìn ánh trăng ngoài cửa, nước mắt rớt xuống cánh tay noãn nà. Đêm đó Doãn Hàm trở về Khôn Ninh Cung lại ngủ ở đông điện, cự tuyệt chăn gối cùng nàng. Lúc nàng tỉnh dậy hầu hạ người thì thánh giá đã rời đi từ sớm.
Mạn thị nhìn mình trong gương, sắc mặt đã tiều tụy vì mất ngủ, Mạn thị tuy không xinh đẹp muôn phần như Lệ phi nhưng cũng không đến nỗi gọi là xấu xí, nàng ta như đóa hoa thanh khiết, cô độc và bi thương.
" A Dư "
" Vâng, có nô tì "
" Bản cung đã gả cho hoàng thượng bao lâu rồi? "
A Dư có chút ngập ngừng, từ lúc ngồi lên hậu vị, Mạn thị luôn có vài lần hỏi nàng như thế này.
" Nương nương, người đã gả cho hoàng thượng sáu năm, bốn tháng, lẻ tám ngày "
Mạn thị càng nhìn mình trong gương :" Sáu năm rồi, bản cung đã già rồi "
Vì không còn thanh sắc như đám oanh yến ngoài kia nên bị ghẻ lạnh?
==================
Tĩnh Ngọc liên tiếp ba tháng nhận thánh sủng, vượt xa Lệ phi, những mũi tên liên tiếp hướng Vọng Nguyệt cung mà đâm tới, nhưng nhân vật chính trong câu chuyện nằm trong sự bảo bọc của Doãn Hàm, không chút hay biết gì.
Tĩnh Ngọc ngồi trên ghế mộc, một tay cầm kim chỉ, một tay đặt lên khung thêu, nàng dự định thọ thần của Thái Hậu sẽ dâng cho người bức " Phượng Loan đình ".
Tay lên xuống thêu từng đường trên khung tranh, mắt tập trung cao độ, khiến cho hoàng đế cũng bị để ra sau đầu, Doãn Hàm buồn phiền nhìn ái nhân bỏ quên mình, mặt bắt đầu hiện vẻ không vui. Nếu không phải trước khi tiên đế băng hà, yêu cầu hắn giữ lại mạng cho bà già kia, thì hắn đã đem bà ta bồi táng cùng tiên đế rồi.
Doãn Hàm ôm lấy nàng từ đằng sau, bắt đầu giở thói hồ nháo.
" Tĩnh Ngọc, nàng nhìn trẫm chút đi. "
" Bệ hạ, thọ thần của Thái Hậu sắp đến rồi. Thần thiếp phải dâng bức thêu này tặng người "
Nói rồi cũng không thèm nhìn hắn một cái, Tĩnh Ngọc của trước đây nhất định bị dáng vẻ này của hắn dọa sợ, nhưng trải qua ba tháng, nàng phát hiện bệ hạ của nàng cũng rất khả ái, nói ra thì khi quân, nhưng thực sự không khác gì đứa trẻ lớn xác.
Đang mê mang suy nghĩ, mũi kim trên tay đã bị đoạt đi mất, khuôn mặt của Doãn Hàm đối diện với nàng, mặt ai oán không khác gì một tiểu nương tử.
" Tĩnh Ngọc, trẫm gọi tú nương đến thêu giúp nàng "
" Bệ hạ, thọ thần phải tặng thứ do đích thân mình làm thì mới ý nghĩa, mới đáng được trân trọng "
Doãn Hàm nhíu mày, trong lòng đột nhiên suy nghĩ gì đó, hắn ngẩng mặt hỏi nàng :" Thực sự sẽ đáng được trân trọng? "
" Phải đó, nếu như chính tay mình làm, bỏ ra nhiều tâm huyết, không phải rất đáng quý sao? "
Mỗ hoàng đế nào đó đột nhiên đứng dậy, hơi gật đầu :" Trẫm hiểu rồi " sau đó liền phất long bào đi mất.
Tĩnh phi :"..." Bệ hạ nhà nàng thật là ngày càng khó hiểu.
==========
Thọ yến được tổ chức linh đình, trên dưới không những có hậu cung, còn có các thân vương và công chúa, nội mệnh phụ cùng trọng thần, mỗi bảo vật dâng lên đều xa hoa tinh xảo, Tĩnh Ngọc cùng hoàng đế đến lúc gần bắt đầu mới đến, Thái Hậu ngồi phía chủ vị chau mày một cái, đợi tất cả an tọa rồi mới cẩn trọng mở lời.
" Tĩnh phi, ngươi làm sủng phi lâu rồi, có phải đã quên mất quy củ? "
Doãn Hàm ngồi vào vị trí , ngang hàng là hoàng hậu Mạn thị đang cúi đầu, hắn không liếc vội, chỉ chậm rãi đáp lại Thái Hậu :" Mẫu hậu, nhi thần đến Vọng Nguyệt cung xem qua bức tranh Phượng Loan đình mà Tĩnh phi dâng cho người, không khéo làm chậm rãi canh giờ. Nhưng nói đến quên mất quy củ, phải là nói Lệ phi mới đúng
Hạ Tương, Lệ phi lúc này đột nhiên bị điểm tên, xấu hổ nhìn về phía Thái Hậu rồi lại nhìn về hoàng thượng, làm dáng vẻ ủy khuất,
" Lệ phi , hình như nàng còn đến sau trẫm và Tĩnh phi, tại sao Thái Hậu lại trách mỗi Tĩnh phi? Mẫu hậu, cho dù Lệ phi có là chất nữ của người cũng phải công tư phân minh chứ? "
Ánh mắt giữa Hoàng Đế và Thái Hậu giữa xẹt ra cả tia lửa, mấy ai mà không nhìn ra Doãn Hàm đang bảo vệ Tĩnh Ngọc đến mức nào kia chứ?
Doãn Hàm kéo một nụ cười ngốc như lời mình nói chỉ là vô ý. Gì chứ? Lão bà tử này muốn bắt nạt bảo bối của trẫm, trẫm chỉnh chết cháu gái bà !! Thái Hậu sau đó chỉ bắn cho hắn một ánh mắt không hài lòng rồi im lặng, Lệ phi vì sao đến trễ đương nhiên chỉ có bà biết, Dật An vương lúc này tiến vào, cúi đầu hành lễ cũng cáo lỗi vì tội đến trễ của mình.
Thọ yến diễn ra trong không khí mỗi người một tâm tư, trong thọ yến, Lệ phi dâng cho Thái Hậu một vũ khúc, trong lúc nàng ta múa, Thái Hậu đã thấp giọng với hắn
" Hoàng thượng, Lệ phi kiều diễm xinh đẹp, nếu không phải nó phạm lỗi một lần, làm sao lại khiến người không vui chứ? Lệ phi coi như đã biết tội, hoàng thượng vì thế mà nể mặt bà tử này, đêm nay cho Lệ phi chút mặt mũi "
Lời này là muốn hắn nghỉ ở Ngọc Lệ cung đây mà. Còn khuya, hắn đã hẹn với Tĩnh Ngọc sẽ đến cung nàng thử nước táo rồi.
" Mẫu hậu, người lẽ nào lại vì Lệ phi xuất thân Hạ gia mà bắt trẫm nhắm mắt cho qua sai lầm? Hậu vị có chủ, nàng ta tơ tưởng bất chính, nếu hôm nay trẫm cho mẫu hậu mặt mũi, ngày mai sẽ có kẻ nói hoàng đế là dâm quân! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.