Chương 269: Bai đầu trọc đền tội (1)
Lam Nha
14/04/2021
Trung đội tinh nhuệ của Thiên Thành ngay lập tức hộ tống nhóm Bai đầu trọc vào xe.
Sự cố đột ngột này khiến chủ quán ăn và những khách hàng đang đứng bên cạnh sợ hãi. Tất cả bọn họ đều biết băng đảng Bai đầu trọc mạnh đến mức nào vậy mà thậm chí lúc này chúng còn không có cả cơ hội chống cự lại đã bị tóm gọn cả lũ.
"Thiên Thành, trả tiền cho bữa ăn của chúng. Chúng ta không thể để ông chủ cửa hàng ăn này mất tiền oan được." Hà Ngọc Lan nói với Thiên Thành.
Cô ta nghĩ thế này : Lát nữa bọn họ sẽ bắt lũ Bai đầu trọc trả lại số tiền hai trăm triệu chúng đã cướp của cô giáo Lê Hồng Ngọc. Nếu chúng không trả lại được số tiền đó, thì theo lời Vĩnh Thiên đã nói, cô ta sẽ phải chi ra hai trăm triệu cho cô giáo của Lê Uy Long. Vậy nếu bây giờ lại phải tốn thêm tiền thì hợp lý nhất phải là Thiên Thành chi trả.
"..."
Thiên Thành không nói nên lời. Một chiến binh ba sao oai dũng như anh lại bị cô gái này sai khiến tự nhiên từ khi nào vậy? Thật không có gì lạ khi Soái tướng lại không ưa cô ta đến như thế!
Thôi được rồi! Tạm thời cứ để cô ta oai phong một lúc đã! Sẽ đến lúc anh phải cho cô ta một bài học!
Dĩ nhiên là Thiên Thành không vui, nhưng lúc này, tại đây không cho phép anh được thể hiện cảm xúc cá nhân. Vì vậy anh đành nói :
"Ông chủ, đồ ăn của chúng hết bao nhiêu?" Thiên Thành hỏi.
Ông chủ quán ăn không thể tưởng tượng được trên đời lại có loại chuyện thế này! Một nhóm người ở đâu tự dưng kéo đến, bắt hết lũ Bai đầu trọc lộng hành ngang ngược, nhưng lại cử người trả tiền cho bữa ăn của cái lũ vừa bị bắt đi ấy!
Sau phút ngỡ ngàng, ông ta vội vã xua tay :
"Không. Các anh… không phải trả tiền gì nữa. Cứ tự nhiên… mà đi. Tự nhiên mà đi!"
Ông chủ quán ăn lắp bắp nói không thành tiếng. Nhóm người lạ hoắc lạ huơ này từ đâu xông tới đây, thậm chí còn dám bắt hết lũ Bai đầu trọc, chứng tỏ bọn họ còn đáng sợ và tàn nhẫn hơn cả đám họ Cui kia! Gan đâu mà ông ta còn dám thu tiền họ nữa?
"Đừng sợ. Không có lý do gì để không tính tiền cho việc kinh doanh. Hãy nhanh chóng tính toán xem hết bao nhiêu tiền." Thiên Thành ôn tồn nói.
"Tôi thực sự không cần lấy tiền. Lâu nay bọn họ vẫn đến đây ăn tối mà cũng chưa bao giờ trả tiền cho tôi cả." Chủ quán cố gắng làm Thiên Thành tin rằng ông ta không nói dối. Mà quả thực, ông ta đang nói sự thật. Bai đầu trọc và nhóm của hắn thường xuyên đến đây ăn mà không trả tiền. Chuyện ăn quỵt của chúng là chuyện quá bình thường ở khu vực này.
"Bọn chúng như thế, nhưng chúng tôi thì lại khác!" Thiên Thành có chút khó chịu nói.
Ông ta lại ngẩn người, một lúc sau mới có vẻ hiểu ra. Thấy Thiên Thành có vẻ tức giận, ông ta không dám từ chối nữa, đành rút máy tính ra và bắt đầu bấm.
"Được rồi, được rồi! Vậy để tôi tính toán. Xin vui lòng chờ trong giây lát." Lại thêm một việc lạ lùng nữa! Ông chủ quán ăn càng chưa bao giờ nghĩ đến việc trên đời lại có kẻ ép buộc ông ta phải lấy tiền như thế!
"Thưa anh, tổng cộng hết mười hai triệu năm trăm hai mươi tám nghìn ạ." Ông ta vừa nói vừa run rẩy.
Thiên Thành không nói gì, đếm mười hai triệu sáu trăm nghìn tiền mặt cho chủ quán ăn và rời đi.
Ông ta cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi thấy nhóm Thiên Thành kéo nhau rời đi hết. Rồi ông lại thở dài một hơi, thật là một nhóm người tốt!
Sau khi trung đội tinh nhuệ của Thiên Thành hộ tống nhóm Bai đầu trọc vào xe, họ nhanh chóng rời đi.
Hà Ngọc Lan đợi cho đến khi Thiên Thành trả tiền xong mới ra ngoài để đưa anh ta lên xe bắt kịp đoàn xe trước mặt.
Trước khi họ lên đường, họ đã chọn một nơi để xử tử nhóm của Bai đầu trọc. Đó là một vùng đất hoang bên ngoài thành phố, trong khu vực ngoại ô.
Những chiếc xe nối đuôi nhau đi một lúc lâu. Tới khoảng đất trống đã chọn, trung đội tinh nhuệ hộ tống nhóm Bai đầu trọc ra khỏi xe và bắt chúng quỳ trên mặt đất.
"Các anh là ai?" Bai đầu trọc run rẩy hỏi.
"Chúng tao là người của Lê Uy Long." Hà Ngọc Lan ghé sát vào mặt của Bai đầu trọc và gằn từng tiếng.
"Lê Uy Long? Là ông con rể nổi tiếng Lê Uy Long ở thành phố Đà Lạt này sao?" Bai đầu trọc hỏi.
"Chính xác!"
Hà Ngọc Lan cũng mới biết rằng Lê Uy Long đã trở thành con rể của Chu gia hôm trước. Điều ấy cũng đã làm đóa hoa trong quân ngũ này buồn mất vài hôm.
"Chúng tôi không xúc phạm hay đụng chạm gì tới Lê Uy Long. Các anh định làm gì với chúng tôi?" Bai đầu trọc hoang mang hỏi.
Hắn ta cũng đã nghe nói nhiều về Lê Uy Long. Làm cái nghề ăn thịt người như nghề của hắn thì phải có cái tai, đôi mắt và cái mũi thật thính mới mong trụ lại nổi trong cái giới xã hội đen đầy rẫy những chuyện cá lớn nuốt cá bé này. Hắn ta đã nghe về đám cưới giật gân và đám tang hoành tráng của Lê Uy Long ở thành phố này nên bây giờ thì hắn tin nhóm người này là người của gã con rể nổi tiếng đó.
"Chúng mày không xúc phạm Lê Uy Long, nhưng chúng mày đã xúc phạm tới cô giáo của Lê Uy Long." Hà Ngọc Lan dõng dạc nói.
Thiên Thành thấy Hà Ngọc Lan lại nhanh nhảu tiếp quản vị trí lãnh đạo và lấy đi quyền nói của mình, anh cũng không buồn nói nữa. Thôi cứ xem như để cho cô ta xử lý những vấn đề tầm thường này vậy!
"Cô giáo của Lê Uy Long là ai?" Bai đầu trọc hỏi.
"Đó là Lê Hồng Ngọc." Hà Ngọc Lan nói rành rọt từng tiếng.
Sự cố đột ngột này khiến chủ quán ăn và những khách hàng đang đứng bên cạnh sợ hãi. Tất cả bọn họ đều biết băng đảng Bai đầu trọc mạnh đến mức nào vậy mà thậm chí lúc này chúng còn không có cả cơ hội chống cự lại đã bị tóm gọn cả lũ.
"Thiên Thành, trả tiền cho bữa ăn của chúng. Chúng ta không thể để ông chủ cửa hàng ăn này mất tiền oan được." Hà Ngọc Lan nói với Thiên Thành.
Cô ta nghĩ thế này : Lát nữa bọn họ sẽ bắt lũ Bai đầu trọc trả lại số tiền hai trăm triệu chúng đã cướp của cô giáo Lê Hồng Ngọc. Nếu chúng không trả lại được số tiền đó, thì theo lời Vĩnh Thiên đã nói, cô ta sẽ phải chi ra hai trăm triệu cho cô giáo của Lê Uy Long. Vậy nếu bây giờ lại phải tốn thêm tiền thì hợp lý nhất phải là Thiên Thành chi trả.
"..."
Thiên Thành không nói nên lời. Một chiến binh ba sao oai dũng như anh lại bị cô gái này sai khiến tự nhiên từ khi nào vậy? Thật không có gì lạ khi Soái tướng lại không ưa cô ta đến như thế!
Thôi được rồi! Tạm thời cứ để cô ta oai phong một lúc đã! Sẽ đến lúc anh phải cho cô ta một bài học!
Dĩ nhiên là Thiên Thành không vui, nhưng lúc này, tại đây không cho phép anh được thể hiện cảm xúc cá nhân. Vì vậy anh đành nói :
"Ông chủ, đồ ăn của chúng hết bao nhiêu?" Thiên Thành hỏi.
Ông chủ quán ăn không thể tưởng tượng được trên đời lại có loại chuyện thế này! Một nhóm người ở đâu tự dưng kéo đến, bắt hết lũ Bai đầu trọc lộng hành ngang ngược, nhưng lại cử người trả tiền cho bữa ăn của cái lũ vừa bị bắt đi ấy!
Sau phút ngỡ ngàng, ông ta vội vã xua tay :
"Không. Các anh… không phải trả tiền gì nữa. Cứ tự nhiên… mà đi. Tự nhiên mà đi!"
Ông chủ quán ăn lắp bắp nói không thành tiếng. Nhóm người lạ hoắc lạ huơ này từ đâu xông tới đây, thậm chí còn dám bắt hết lũ Bai đầu trọc, chứng tỏ bọn họ còn đáng sợ và tàn nhẫn hơn cả đám họ Cui kia! Gan đâu mà ông ta còn dám thu tiền họ nữa?
"Đừng sợ. Không có lý do gì để không tính tiền cho việc kinh doanh. Hãy nhanh chóng tính toán xem hết bao nhiêu tiền." Thiên Thành ôn tồn nói.
"Tôi thực sự không cần lấy tiền. Lâu nay bọn họ vẫn đến đây ăn tối mà cũng chưa bao giờ trả tiền cho tôi cả." Chủ quán cố gắng làm Thiên Thành tin rằng ông ta không nói dối. Mà quả thực, ông ta đang nói sự thật. Bai đầu trọc và nhóm của hắn thường xuyên đến đây ăn mà không trả tiền. Chuyện ăn quỵt của chúng là chuyện quá bình thường ở khu vực này.
"Bọn chúng như thế, nhưng chúng tôi thì lại khác!" Thiên Thành có chút khó chịu nói.
Ông ta lại ngẩn người, một lúc sau mới có vẻ hiểu ra. Thấy Thiên Thành có vẻ tức giận, ông ta không dám từ chối nữa, đành rút máy tính ra và bắt đầu bấm.
"Được rồi, được rồi! Vậy để tôi tính toán. Xin vui lòng chờ trong giây lát." Lại thêm một việc lạ lùng nữa! Ông chủ quán ăn càng chưa bao giờ nghĩ đến việc trên đời lại có kẻ ép buộc ông ta phải lấy tiền như thế!
"Thưa anh, tổng cộng hết mười hai triệu năm trăm hai mươi tám nghìn ạ." Ông ta vừa nói vừa run rẩy.
Thiên Thành không nói gì, đếm mười hai triệu sáu trăm nghìn tiền mặt cho chủ quán ăn và rời đi.
Ông ta cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm khi thấy nhóm Thiên Thành kéo nhau rời đi hết. Rồi ông lại thở dài một hơi, thật là một nhóm người tốt!
Sau khi trung đội tinh nhuệ của Thiên Thành hộ tống nhóm Bai đầu trọc vào xe, họ nhanh chóng rời đi.
Hà Ngọc Lan đợi cho đến khi Thiên Thành trả tiền xong mới ra ngoài để đưa anh ta lên xe bắt kịp đoàn xe trước mặt.
Trước khi họ lên đường, họ đã chọn một nơi để xử tử nhóm của Bai đầu trọc. Đó là một vùng đất hoang bên ngoài thành phố, trong khu vực ngoại ô.
Những chiếc xe nối đuôi nhau đi một lúc lâu. Tới khoảng đất trống đã chọn, trung đội tinh nhuệ hộ tống nhóm Bai đầu trọc ra khỏi xe và bắt chúng quỳ trên mặt đất.
"Các anh là ai?" Bai đầu trọc run rẩy hỏi.
"Chúng tao là người của Lê Uy Long." Hà Ngọc Lan ghé sát vào mặt của Bai đầu trọc và gằn từng tiếng.
"Lê Uy Long? Là ông con rể nổi tiếng Lê Uy Long ở thành phố Đà Lạt này sao?" Bai đầu trọc hỏi.
"Chính xác!"
Hà Ngọc Lan cũng mới biết rằng Lê Uy Long đã trở thành con rể của Chu gia hôm trước. Điều ấy cũng đã làm đóa hoa trong quân ngũ này buồn mất vài hôm.
"Chúng tôi không xúc phạm hay đụng chạm gì tới Lê Uy Long. Các anh định làm gì với chúng tôi?" Bai đầu trọc hoang mang hỏi.
Hắn ta cũng đã nghe nói nhiều về Lê Uy Long. Làm cái nghề ăn thịt người như nghề của hắn thì phải có cái tai, đôi mắt và cái mũi thật thính mới mong trụ lại nổi trong cái giới xã hội đen đầy rẫy những chuyện cá lớn nuốt cá bé này. Hắn ta đã nghe về đám cưới giật gân và đám tang hoành tráng của Lê Uy Long ở thành phố này nên bây giờ thì hắn tin nhóm người này là người của gã con rể nổi tiếng đó.
"Chúng mày không xúc phạm Lê Uy Long, nhưng chúng mày đã xúc phạm tới cô giáo của Lê Uy Long." Hà Ngọc Lan dõng dạc nói.
Thiên Thành thấy Hà Ngọc Lan lại nhanh nhảu tiếp quản vị trí lãnh đạo và lấy đi quyền nói của mình, anh cũng không buồn nói nữa. Thôi cứ xem như để cho cô ta xử lý những vấn đề tầm thường này vậy!
"Cô giáo của Lê Uy Long là ai?" Bai đầu trọc hỏi.
"Đó là Lê Hồng Ngọc." Hà Ngọc Lan nói rành rọt từng tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.