Chương 244: Bi kịch
Lam Nha
14/04/2021
"Em muốn vào trung tâm thương mại để mua một vài thứ." Lê Uy Long nói.
"Em định mua gì?" Lê Hồng Ngọc hỏi.
"Em không thể đến nhà cô tay không được. Em muốn mua chút quà cho hai bác." Lê Uy Long trả lời.
"Không, không. Em không cần mua quà gì đâu." Lê Hồng Ngọc xua tay.
"Không sao đâu. Em sẽ đi một lát thôi rồi sẽ quay trở lại."
Lê Uy Long không muốn đến nhà cô giáo của mình mà không mua chút quà cho bố mẹ cô. Khi đang còn học tại trường trung học số 1 Nam Giang, Lê Hồng Ngọc thường đưa anh về nhà ăn cơm vào cuối tuần. Bố mẹ cô luôn rất ân cần và tử tế với anh nên lâu ngày gặp lại, Vĩnh Thiên muốn mua một món quà tặng hai bác.
Có thể nói rằng trong lòng Vĩnh Thiên, Lê Hồng Ngọc vừa là cô giáo lại vừa như chị gái của anh. Anh xem bố mẹ cô như bố mẹ của mình vậy.
Một lúc sau, Thiên Thành đã đỗ xe vào bãi giữ xe của Trung tâm Thương mại. Lê Uy Long bước ra và vào quầy đồ ăn mua một vài hộp sữa dành cho người cao tuổi. Anh nhanh chóng trở lại xe rồi ba người tiếp tục về nhà cô giáo.
Tất nhiên Lê Uy Long hoàn toàn có khả năng tặng những món quà đắt tiền hơn cho bố mẹ cô, nhưng vào lúc này những món quà đó hoàn toàn không phù hợp. Sau này sẽ còn cơ hội tặng hai bác những món quà như thế.
Đến cầu thang khu chung cư, Thiên Thành và Vĩnh Thiên mang theo gói quà bước vào nhà cùng với cô giáo.
Ngay khi bước vào nhà, Lê Uy Long đã thấy mẹ của Lê Hồng Ngọc, bà Bạch Liên đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ.
"Bác, cháu Vĩnh Thiên đến thăm bác." Lê Uy Long đặt gói quà lên bàn và nhanh nhẹn bước tới trước mặt người phụ nữ.
Tuy nhiên dường như bà không hề nghe thấy lời Lê Uy Long nói. Bà không hề nhìn vào anh, chỉ lẩm bẩm trong miệng những câu nói lặp đi lặp lại :
"Con gái tôi vô tội, làm sao ông có thể sa thải nó?"
"Con tôi đã chăm chỉ cống hiến cho ngôi trường này trong suốt bao nhiêu năm, ông không thể đuổi nó đi như vậy được ..."
"Đồ dã thú ! Dừng lại đi! Làm ơn thả ông ấy ra!"
...
Những câu nói lặp đi lặp lại chứng tỏ bà đã hoàn toàn mất trí. Lê Uy Long bàng hoàng !
"Tại sao bác gái lại trở nên như thế này?" Lê Uy Long quay sang hỏi Lê Hồng Ngọc.
"Sau khi cô bị sa thải và bố cô gặp tai nạn, bà bắt đầu điên loạn và trở nên như thế này. Đôi khi tỉnh táo, đôi khi lại mất trí như vậy." Lê Hồng Ngọc buồn bã nói.
Lê Uy Long đột nhiên có một linh cảm không lành, anh nghiêm túc hỏi Lê Hồng Ngọc:
"Chuyện gì đã xảy ra với bác trai?"
"Bố cô bị đánh trọng thương phải nằm bệnh viện. Tới hôm nay ông vẫn phải nằm điều trị ở đó." Cô giáo nói xong liền bật khóc.
"Cái ... cái gì? Bác bị đánh đến mức trọng thương?" Lê Uy Long bị sốc.
"Đúng vậy." Lê Hồng Ngọc nghẹn ngào.
"Kẻ nào đã làm điều đó?" Lê Uy Long giận dữ hỏi.
Đến lúc này anh mới biết tại sao cô giáo của mình lại bị ép tới mức phải bán trái cây dọc đường. Cô thất nghiệp, cha bị thương nặng trong bệnh viện và mẹ cô lại bị rối loạn tâm thần.
"Mẹ cô đang ở đây. Cô sợ nhắc đến ông bà sẽ không chịu nổi." Lê Hồng Ngọc nói.
Ánh mắt Lê Uy Long bừng bừng sát khí. Nhìn vào ánh mắt đó của cậu học trò, Lê Hồng Ngọc không dám nói cho Vĩnh Thiên biết về kẻ thủ ác. Bởi vì hắn quá mạnh, cô sợ rằng Lê Uy Long sẽ không dằn được sự căm hận của mình mà tìm cách trả thù chúng.
Nhìn vẻ mặt thất thần của bác gái, Lê Uy Long tạm thời không hỏi về chuyện đó nữa.
"Bác, cháu là Lê Uy Long. Bác có còn nhớ cháu không ?" Lê Uy Long bước đến trước mặt bà Bạch Liên và hỏi nhẹ nhàng.
"Lê Uy Long? Lê Uy Long nào?" Bà dường như đã hoàn toàn mất trí nhớ.
"Cháu là học sinh của cô Dung. Ngày trước cháu vẫn thường đến nhà bác ăn cơm, bác có nhớ không?" Lê Uy Long kiên nhẫn nói.
"À… Hình như ta nhớ ra rồi ! Cháu là Lê Uy Long. Cháu là lứa học sinh đầu tiên của Lê Hồng Ngọc phải không?" Có vẻ như bà đã khôi phục được ít nhiều trí nhớ.
"Vâng, đúng là cháu." Lê Uy Long vui mừng khôn xiết khi thấy bà đã nhớ ra mình.
Hiện tại đôi khi bà vẫn bình thường, thỉnh thoảng lại mất trí.
"Lê Uy Long, tại sao cháu lại ở đây?" Bà Bạch Liên hỏi.
"Cháu đến đây để thăm bác!" Lê Uy Long mỉm cười vô cùng hạnh phúc.
"Vậy thì nhanh chóng ngồi xuống đây đi. Cháu đừng đứng mãi như thế !" Lúc này bà lại nhanh nhẹn như một người bình thường.
"Vâng." Lê Uy Long đành ngồi xuống.
"Còn đây là ai?" Bà Bạch Liên nhìn sang Thiên Thành và hỏi.
"Cậu ấy là đồng đội của cháu, Thiên Thành." Lê Uy Long giới thiệu.
"Xin chào bác. Cháu là Thiên Thành!" Thiên Thành vội vàng chào bà Bạch Liên.
"Chào cháu! Ngồi xuống! Tất cả đều ngồi xuống!" Bà mỉm cười trìu mến nhìn hai người đàn ông to lớn trước mặt.
"Cảm ơn bác." Thiên Thành cũng ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh.
Mọi người trò chuyện một lúc thì bà lại tiếp tục rơi vào trạng thái mất trí nhớ như ban đầu. Bà lại lặp đi lặp lại những câu nói lúc nãy.
Lê Uy Long vô cùng đau lòng khi nhìn bà như thế. Một người bác tốt bụng, hiền lành lại bị dồn ép tới mức trở nên điên loạn bởi những kẻ mất nhân tính ngoài kia. Anh thực sự khó kìm nén sự căm giận đang trào dâng trong lòng.
"Cô Dung, cô hãy ra ngoài ban công một lát. Em muốn biết chi tiết những việc đã xảy ra trong thời gian qua." Lê Uy Long nhìn cô giáo và thẳng thắn nói.
"Vậy thì em phải hứa với cô trước, rằng em sẽ không tìm đến chúng mà chuốc lấy rắc rối thì cô mới nói với em."
Không muốn chứng kiến cậu học trò của mình xảy ra bất trắc nên cô giáo đành nêu ra điều kiện trước.
"Được rồi, em hứa với cô rằng em sẽ không gây rắc rối cho chúng."
Lê Uy Long đành nhượng bộ. Chắc chắn rồi, không những anh không bao giờ gây rắc rối cho chúng mà anh còn muốn chúng phải đền tội cho những gì chúng đã gây ra.
Lê Hồng Ngọc do dự một lát rồi mới trả lời:
"Đó chính là gã Bai đầu trọc lúc nãy đã bám theo xe của chúng ta."
"Tại sao bọn chúng lại đánh bác?" Lê Uy Long hỏi rành rọt.
Cô giáo rơm rớm nước mắt khi nhớ lại những việc đã qua :
"Sau khi Kiều Vy nhảy xuống từ tầng ba tòa nhà, cô bị chúng đem ra thí mạng và bị đuổi việc ngay sau đó. Bố cô không chấp nhận được điều vô lý này. Ông đã mang đơn thư đến rất nhiều phòng ban của các cấp thẩm quyền. Vì muốn đòi lại công bằng cho cô và cô bé Kiều Vy ông đã đắc tội tới một số kẻ có liên quan trong vụ việc. "
"Cách đây nửa tháng, khi bố và mẹ cô đi chợ, bất ngờ bị một nhóm người cầm dao và gậy xông tới bao vây. Mặc dù bố cô đã cố gắng chống trả nhưng tất nhiên ông không phải là đối thủ của bọn chúng. Cuối cùng chúng đánh ông tới mức trọng thương."
"Mẹ cô cũng có mặt tại hiện trường và phải chứng kiến cảnh bố cô bị đánh đập nặng nề. Từ đó bà trở nên điên loạn."
Đến đây thì cô nghẹn ngào nấc lên thành tiếng và không thể nói thêm được nữa.
Vĩnh Thiên cố gắng dằn cơn thịnh nộ trong lòng mình xuống. Không ngờ trong thành phố này, ngoài bang Hổ Báo, vẫn còn những kẻ tàn ác, hà hiếp dân lành như Bai đầu trọc.
"Em định mua gì?" Lê Hồng Ngọc hỏi.
"Em không thể đến nhà cô tay không được. Em muốn mua chút quà cho hai bác." Lê Uy Long trả lời.
"Không, không. Em không cần mua quà gì đâu." Lê Hồng Ngọc xua tay.
"Không sao đâu. Em sẽ đi một lát thôi rồi sẽ quay trở lại."
Lê Uy Long không muốn đến nhà cô giáo của mình mà không mua chút quà cho bố mẹ cô. Khi đang còn học tại trường trung học số 1 Nam Giang, Lê Hồng Ngọc thường đưa anh về nhà ăn cơm vào cuối tuần. Bố mẹ cô luôn rất ân cần và tử tế với anh nên lâu ngày gặp lại, Vĩnh Thiên muốn mua một món quà tặng hai bác.
Có thể nói rằng trong lòng Vĩnh Thiên, Lê Hồng Ngọc vừa là cô giáo lại vừa như chị gái của anh. Anh xem bố mẹ cô như bố mẹ của mình vậy.
Một lúc sau, Thiên Thành đã đỗ xe vào bãi giữ xe của Trung tâm Thương mại. Lê Uy Long bước ra và vào quầy đồ ăn mua một vài hộp sữa dành cho người cao tuổi. Anh nhanh chóng trở lại xe rồi ba người tiếp tục về nhà cô giáo.
Tất nhiên Lê Uy Long hoàn toàn có khả năng tặng những món quà đắt tiền hơn cho bố mẹ cô, nhưng vào lúc này những món quà đó hoàn toàn không phù hợp. Sau này sẽ còn cơ hội tặng hai bác những món quà như thế.
Đến cầu thang khu chung cư, Thiên Thành và Vĩnh Thiên mang theo gói quà bước vào nhà cùng với cô giáo.
Ngay khi bước vào nhà, Lê Uy Long đã thấy mẹ của Lê Hồng Ngọc, bà Bạch Liên đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ.
"Bác, cháu Vĩnh Thiên đến thăm bác." Lê Uy Long đặt gói quà lên bàn và nhanh nhẹn bước tới trước mặt người phụ nữ.
Tuy nhiên dường như bà không hề nghe thấy lời Lê Uy Long nói. Bà không hề nhìn vào anh, chỉ lẩm bẩm trong miệng những câu nói lặp đi lặp lại :
"Con gái tôi vô tội, làm sao ông có thể sa thải nó?"
"Con tôi đã chăm chỉ cống hiến cho ngôi trường này trong suốt bao nhiêu năm, ông không thể đuổi nó đi như vậy được ..."
"Đồ dã thú ! Dừng lại đi! Làm ơn thả ông ấy ra!"
...
Những câu nói lặp đi lặp lại chứng tỏ bà đã hoàn toàn mất trí. Lê Uy Long bàng hoàng !
"Tại sao bác gái lại trở nên như thế này?" Lê Uy Long quay sang hỏi Lê Hồng Ngọc.
"Sau khi cô bị sa thải và bố cô gặp tai nạn, bà bắt đầu điên loạn và trở nên như thế này. Đôi khi tỉnh táo, đôi khi lại mất trí như vậy." Lê Hồng Ngọc buồn bã nói.
Lê Uy Long đột nhiên có một linh cảm không lành, anh nghiêm túc hỏi Lê Hồng Ngọc:
"Chuyện gì đã xảy ra với bác trai?"
"Bố cô bị đánh trọng thương phải nằm bệnh viện. Tới hôm nay ông vẫn phải nằm điều trị ở đó." Cô giáo nói xong liền bật khóc.
"Cái ... cái gì? Bác bị đánh đến mức trọng thương?" Lê Uy Long bị sốc.
"Đúng vậy." Lê Hồng Ngọc nghẹn ngào.
"Kẻ nào đã làm điều đó?" Lê Uy Long giận dữ hỏi.
Đến lúc này anh mới biết tại sao cô giáo của mình lại bị ép tới mức phải bán trái cây dọc đường. Cô thất nghiệp, cha bị thương nặng trong bệnh viện và mẹ cô lại bị rối loạn tâm thần.
"Mẹ cô đang ở đây. Cô sợ nhắc đến ông bà sẽ không chịu nổi." Lê Hồng Ngọc nói.
Ánh mắt Lê Uy Long bừng bừng sát khí. Nhìn vào ánh mắt đó của cậu học trò, Lê Hồng Ngọc không dám nói cho Vĩnh Thiên biết về kẻ thủ ác. Bởi vì hắn quá mạnh, cô sợ rằng Lê Uy Long sẽ không dằn được sự căm hận của mình mà tìm cách trả thù chúng.
Nhìn vẻ mặt thất thần của bác gái, Lê Uy Long tạm thời không hỏi về chuyện đó nữa.
"Bác, cháu là Lê Uy Long. Bác có còn nhớ cháu không ?" Lê Uy Long bước đến trước mặt bà Bạch Liên và hỏi nhẹ nhàng.
"Lê Uy Long? Lê Uy Long nào?" Bà dường như đã hoàn toàn mất trí nhớ.
"Cháu là học sinh của cô Dung. Ngày trước cháu vẫn thường đến nhà bác ăn cơm, bác có nhớ không?" Lê Uy Long kiên nhẫn nói.
"À… Hình như ta nhớ ra rồi ! Cháu là Lê Uy Long. Cháu là lứa học sinh đầu tiên của Lê Hồng Ngọc phải không?" Có vẻ như bà đã khôi phục được ít nhiều trí nhớ.
"Vâng, đúng là cháu." Lê Uy Long vui mừng khôn xiết khi thấy bà đã nhớ ra mình.
Hiện tại đôi khi bà vẫn bình thường, thỉnh thoảng lại mất trí.
"Lê Uy Long, tại sao cháu lại ở đây?" Bà Bạch Liên hỏi.
"Cháu đến đây để thăm bác!" Lê Uy Long mỉm cười vô cùng hạnh phúc.
"Vậy thì nhanh chóng ngồi xuống đây đi. Cháu đừng đứng mãi như thế !" Lúc này bà lại nhanh nhẹn như một người bình thường.
"Vâng." Lê Uy Long đành ngồi xuống.
"Còn đây là ai?" Bà Bạch Liên nhìn sang Thiên Thành và hỏi.
"Cậu ấy là đồng đội của cháu, Thiên Thành." Lê Uy Long giới thiệu.
"Xin chào bác. Cháu là Thiên Thành!" Thiên Thành vội vàng chào bà Bạch Liên.
"Chào cháu! Ngồi xuống! Tất cả đều ngồi xuống!" Bà mỉm cười trìu mến nhìn hai người đàn ông to lớn trước mặt.
"Cảm ơn bác." Thiên Thành cũng ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh.
Mọi người trò chuyện một lúc thì bà lại tiếp tục rơi vào trạng thái mất trí nhớ như ban đầu. Bà lại lặp đi lặp lại những câu nói lúc nãy.
Lê Uy Long vô cùng đau lòng khi nhìn bà như thế. Một người bác tốt bụng, hiền lành lại bị dồn ép tới mức trở nên điên loạn bởi những kẻ mất nhân tính ngoài kia. Anh thực sự khó kìm nén sự căm giận đang trào dâng trong lòng.
"Cô Dung, cô hãy ra ngoài ban công một lát. Em muốn biết chi tiết những việc đã xảy ra trong thời gian qua." Lê Uy Long nhìn cô giáo và thẳng thắn nói.
"Vậy thì em phải hứa với cô trước, rằng em sẽ không tìm đến chúng mà chuốc lấy rắc rối thì cô mới nói với em."
Không muốn chứng kiến cậu học trò của mình xảy ra bất trắc nên cô giáo đành nêu ra điều kiện trước.
"Được rồi, em hứa với cô rằng em sẽ không gây rắc rối cho chúng."
Lê Uy Long đành nhượng bộ. Chắc chắn rồi, không những anh không bao giờ gây rắc rối cho chúng mà anh còn muốn chúng phải đền tội cho những gì chúng đã gây ra.
Lê Hồng Ngọc do dự một lát rồi mới trả lời:
"Đó chính là gã Bai đầu trọc lúc nãy đã bám theo xe của chúng ta."
"Tại sao bọn chúng lại đánh bác?" Lê Uy Long hỏi rành rọt.
Cô giáo rơm rớm nước mắt khi nhớ lại những việc đã qua :
"Sau khi Kiều Vy nhảy xuống từ tầng ba tòa nhà, cô bị chúng đem ra thí mạng và bị đuổi việc ngay sau đó. Bố cô không chấp nhận được điều vô lý này. Ông đã mang đơn thư đến rất nhiều phòng ban của các cấp thẩm quyền. Vì muốn đòi lại công bằng cho cô và cô bé Kiều Vy ông đã đắc tội tới một số kẻ có liên quan trong vụ việc. "
"Cách đây nửa tháng, khi bố và mẹ cô đi chợ, bất ngờ bị một nhóm người cầm dao và gậy xông tới bao vây. Mặc dù bố cô đã cố gắng chống trả nhưng tất nhiên ông không phải là đối thủ của bọn chúng. Cuối cùng chúng đánh ông tới mức trọng thương."
"Mẹ cô cũng có mặt tại hiện trường và phải chứng kiến cảnh bố cô bị đánh đập nặng nề. Từ đó bà trở nên điên loạn."
Đến đây thì cô nghẹn ngào nấc lên thành tiếng và không thể nói thêm được nữa.
Vĩnh Thiên cố gắng dằn cơn thịnh nộ trong lòng mình xuống. Không ngờ trong thành phố này, ngoài bang Hổ Báo, vẫn còn những kẻ tàn ác, hà hiếp dân lành như Bai đầu trọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.