Chương 340: Biện pháp đối phó
Lam Nha
14/04/2021
“Đừng hành động hấp tấp!” Lê Uy Long nói.
“Tại sao?” Thiên Thành hỏi.
“Bởi vì Vĩnh Kim Bảo không phải là một vấn đề, ông ta chỉ là một con tốt thí bị đẩy ra mà thôi. Cho dù có tiêu diệt ông ta cũng không có ý nghĩa gì.” Lê Uy Long nói.
“Anh Thiên, làm sao anh biết ông ta chỉ là một con tốt thí?” Thiên Thành hỏi.
“Vĩnh Kim Bảo quá ngạo mạn để làm chuyện lớn. Đông quốc chắc chắn sẽ không cử những người như ông ta đến thành phố Đà Lạt để đầu tư. Phía sau ông ta còn phải có những kẻ có quyền lực lớn hơn.” Lê Uy Long nói.
“Vậy thì chúng ta phải làm gì tiếp theo? Anh có muốn sử dụng Thẻ Rồng Tối cao của mình để chống lại với chúng trên thương trường không?” Thiên Thành hỏi.
“Không, chúng ta không giỏi trên thương trường, vì vậy chúng ta không nên dễ dàng sử dụng Thẻ Rồng tối cao đó, tránh trường hợp bị gài bẫy, khiến nền kinh tế của Long quốc bị tổn thất.” Lê Uy Long nói.
“Vậy thì tôi sẽ yêu cầu những gia tộc lớn đó đầu tư vào Tập đoàn Galaxy và cạnh tranh với Tập đoàn Vương Lôi!” Thiên Thành nói.
“Không cần.” Lê Uy Long nói.
“Cái gì cũng không làm, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn công ty của chị dâu phá sản sao?” Thiên Thành nói.
“Chỉ đối phó với một tập đoàn Vương Lôi nhỏ bé, anh không cần phải giống như kẻ thù lớn như vậy. Chúng ta chỉ cần chờ xem chuyện gì xảy ra, sau đó thu thập bằng chứng phạm tội của chúng, như thế đã có thể xóa sổ hoàn toàn bọn chúng, hơn nữa còn có thể tịch thu tập đoàn Vương Lôi.
“Chúng ta có thể quy tội gì cho chúng?” Thiên Thành bối rối hỏi.
“Sao não của anh ngày càng trì trệ vậy? Không phải anh nói bọn họ bí mật điều đến hơn hai trăm lính đánh thuê sao? Bọn họ muốn ám sát tôi trên địa bàn Long quốc. Đây không phải là tội sao?” Lê Uy Long nói.
Thiên Thành chợt nhận ra: “Tôi hiểu rồi, bọn chúng muốn ám sát hộ soái bảo vệ cỉa Long quốc. Tội lớn này đủ để trong một lần tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng. Khi đó, tập đoàn Vương Lôi mà bọn chúng đầu tư từ Đông quốc cũng bị tịch thu, bên Đông quốc cũng không dám ho he gì.”
“Anh hiểu rồi thì tốt. Vì vậy, bây giờ cứ để bọn chúng thích làm gì thì làm đi. Chúng đầu tư càng nhiều tiền thì càng tốt. Dù sao thì cuối cùng nó cũng sẽ là của chúng ta.” Lê Uy Long nói.
“Anh Thiên, không ngờ anh không chỉ dùng binh như thần trên chiến trường, mà còn có một bộ óc kinh doanh xuất sắc!” Thiên Thành cười.
“Đây thật ra cũng được coi là chiến tranh thương mại. Chúng ta chỉ lao về phía trước, nắm lấy sơ hở chết người của chúng, dùng một đòn khiến chúng câm miệng, khiến tất cả bọn chúng thua cuộc.” Lê Uy Long nói.
“Anh Thiên hành động không theo lẽ thường. Bên kia có lẽ sẽ nghĩ rằng anh sẽ cố gắng chống đỡ cho tập đoàn Galaxy của chị dâu bằng mọi giá. Nhưng anh lại không làm gì cả, để mặc bọn chúng. Bọn chúng sẽ như thể đánh vào bịch bống, khiến chúng mất bình tĩnh. Anh Thiên thật là thông minh!” Thiên Thành nói.
“Được rồi, anh không cần phải tâng bốc tôi. Trong khoảng thời gian gần đây, chúng ta phải theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Tập đoàn Vương Lôi, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”
“Tôi biết rồi. Tuy nhiên, vì bên kia muốn ám sát anh, tôi e rằng chúng ta không thể không đề phòng! Tôi vẫn lo lắng rằng anh sẽ gặp nguy hiểm. Tôi nghĩ chúng ta vẫn phải triển khai thêm binh lính để bảo vệ anh.” Thiên Thành nói.
“Có chuyện gì mà tôi chưa trải qua chứ? Việc bố trí người bảo vệ tôi chắc chắn sẽ khiến chúng cảnh giác.” Lê Uy Long nói.
“Nhưng anh là hộ soái bảo vệ của Long quốc. Anh không thể xảy ra bất cứ chuyện gì! Đối phó với những lực lượng Đông quốc này không đáng để anh mạo hiểm.” Thiên Thành nói.
“Anh không cần phải nói thêm gì nữa, tôi đã quyết định rồi. Muốn dẫn rắn ra khỏi hố, trước tiên phải thể hiện điểm yếu của mình. Hơn nữa, bọn chúng đã lâu không tấn công tôi, tôi cho rằng bọn chúng có âm mưu khác.” Lê Uy Long nói.
“Ngoài muốn ám sát anh ra, họ còn có âm mưu gì?” Thiên Thành hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa. Đây chỉ là suy đoán của tôi. Tóm lại, anh chỉ cần theo dõi sát sao mọi động thái của chúng.” Lê Uy Long nói.
“Được rồi, tôi sẽ cho người giám sát.” Thiên Thành nói.
“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì cứ vậy đi.” Lê Uy Long nói.
“Được, anh Thiên ngủ ngon.”
Sau khi Lê Uy Long cúp điện thoại, anh đi vào phòng mình tắm.
Khi đang tắm, anh thấy vết rách ở chân nghiêm trọng hơn anh nghĩ, máu chảy khắp chân.
“Tại sao?” Thiên Thành hỏi.
“Bởi vì Vĩnh Kim Bảo không phải là một vấn đề, ông ta chỉ là một con tốt thí bị đẩy ra mà thôi. Cho dù có tiêu diệt ông ta cũng không có ý nghĩa gì.” Lê Uy Long nói.
“Anh Thiên, làm sao anh biết ông ta chỉ là một con tốt thí?” Thiên Thành hỏi.
“Vĩnh Kim Bảo quá ngạo mạn để làm chuyện lớn. Đông quốc chắc chắn sẽ không cử những người như ông ta đến thành phố Đà Lạt để đầu tư. Phía sau ông ta còn phải có những kẻ có quyền lực lớn hơn.” Lê Uy Long nói.
“Vậy thì chúng ta phải làm gì tiếp theo? Anh có muốn sử dụng Thẻ Rồng Tối cao của mình để chống lại với chúng trên thương trường không?” Thiên Thành hỏi.
“Không, chúng ta không giỏi trên thương trường, vì vậy chúng ta không nên dễ dàng sử dụng Thẻ Rồng tối cao đó, tránh trường hợp bị gài bẫy, khiến nền kinh tế của Long quốc bị tổn thất.” Lê Uy Long nói.
“Vậy thì tôi sẽ yêu cầu những gia tộc lớn đó đầu tư vào Tập đoàn Galaxy và cạnh tranh với Tập đoàn Vương Lôi!” Thiên Thành nói.
“Không cần.” Lê Uy Long nói.
“Cái gì cũng không làm, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn công ty của chị dâu phá sản sao?” Thiên Thành nói.
“Chỉ đối phó với một tập đoàn Vương Lôi nhỏ bé, anh không cần phải giống như kẻ thù lớn như vậy. Chúng ta chỉ cần chờ xem chuyện gì xảy ra, sau đó thu thập bằng chứng phạm tội của chúng, như thế đã có thể xóa sổ hoàn toàn bọn chúng, hơn nữa còn có thể tịch thu tập đoàn Vương Lôi.
“Chúng ta có thể quy tội gì cho chúng?” Thiên Thành bối rối hỏi.
“Sao não của anh ngày càng trì trệ vậy? Không phải anh nói bọn họ bí mật điều đến hơn hai trăm lính đánh thuê sao? Bọn họ muốn ám sát tôi trên địa bàn Long quốc. Đây không phải là tội sao?” Lê Uy Long nói.
Thiên Thành chợt nhận ra: “Tôi hiểu rồi, bọn chúng muốn ám sát hộ soái bảo vệ cỉa Long quốc. Tội lớn này đủ để trong một lần tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng. Khi đó, tập đoàn Vương Lôi mà bọn chúng đầu tư từ Đông quốc cũng bị tịch thu, bên Đông quốc cũng không dám ho he gì.”
“Anh hiểu rồi thì tốt. Vì vậy, bây giờ cứ để bọn chúng thích làm gì thì làm đi. Chúng đầu tư càng nhiều tiền thì càng tốt. Dù sao thì cuối cùng nó cũng sẽ là của chúng ta.” Lê Uy Long nói.
“Anh Thiên, không ngờ anh không chỉ dùng binh như thần trên chiến trường, mà còn có một bộ óc kinh doanh xuất sắc!” Thiên Thành cười.
“Đây thật ra cũng được coi là chiến tranh thương mại. Chúng ta chỉ lao về phía trước, nắm lấy sơ hở chết người của chúng, dùng một đòn khiến chúng câm miệng, khiến tất cả bọn chúng thua cuộc.” Lê Uy Long nói.
“Anh Thiên hành động không theo lẽ thường. Bên kia có lẽ sẽ nghĩ rằng anh sẽ cố gắng chống đỡ cho tập đoàn Galaxy của chị dâu bằng mọi giá. Nhưng anh lại không làm gì cả, để mặc bọn chúng. Bọn chúng sẽ như thể đánh vào bịch bống, khiến chúng mất bình tĩnh. Anh Thiên thật là thông minh!” Thiên Thành nói.
“Được rồi, anh không cần phải tâng bốc tôi. Trong khoảng thời gian gần đây, chúng ta phải theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Tập đoàn Vương Lôi, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”
“Tôi biết rồi. Tuy nhiên, vì bên kia muốn ám sát anh, tôi e rằng chúng ta không thể không đề phòng! Tôi vẫn lo lắng rằng anh sẽ gặp nguy hiểm. Tôi nghĩ chúng ta vẫn phải triển khai thêm binh lính để bảo vệ anh.” Thiên Thành nói.
“Có chuyện gì mà tôi chưa trải qua chứ? Việc bố trí người bảo vệ tôi chắc chắn sẽ khiến chúng cảnh giác.” Lê Uy Long nói.
“Nhưng anh là hộ soái bảo vệ của Long quốc. Anh không thể xảy ra bất cứ chuyện gì! Đối phó với những lực lượng Đông quốc này không đáng để anh mạo hiểm.” Thiên Thành nói.
“Anh không cần phải nói thêm gì nữa, tôi đã quyết định rồi. Muốn dẫn rắn ra khỏi hố, trước tiên phải thể hiện điểm yếu của mình. Hơn nữa, bọn chúng đã lâu không tấn công tôi, tôi cho rằng bọn chúng có âm mưu khác.” Lê Uy Long nói.
“Ngoài muốn ám sát anh ra, họ còn có âm mưu gì?” Thiên Thành hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa. Đây chỉ là suy đoán của tôi. Tóm lại, anh chỉ cần theo dõi sát sao mọi động thái của chúng.” Lê Uy Long nói.
“Được rồi, tôi sẽ cho người giám sát.” Thiên Thành nói.
“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì cứ vậy đi.” Lê Uy Long nói.
“Được, anh Thiên ngủ ngon.”
Sau khi Lê Uy Long cúp điện thoại, anh đi vào phòng mình tắm.
Khi đang tắm, anh thấy vết rách ở chân nghiêm trọng hơn anh nghĩ, máu chảy khắp chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.