Chương 206: Buổi lễ phúng điếu (3)
Lam Nha
14/04/2021
Trên đường đi, Lê Uy Long, Chu Nhược Mai và những người khác nhìn thấy rất nhiều phương tiện đều hướng về phía Nghĩa trang Minh Thọ. Nhiều người trong số họ còn cầm hoa trắng trên tay.
"Tại sao lại có nhiều người đổ về hướng này như vậy?" Lê Uy Long hỏi.
"Anh Thiên, anh không biết đấy thôi. Hôm nay khi công chiếu đoạn video về trận chiến đẫm máu của ông Dương Văn Diệp, rất nhiều người đã thể hiện sự cảm động và muốn đến đây để tưởng niệm ông." Thiên Thành nói.
"Vậy thì cậu cần chú ý thắt chặt an ninh hơn nữa. Nhiều người đến thế này nhưng buổi lễ vẫn phải được diễn ra một cách có trật tự, không được có bất kì một sự lộn xộn nào." Lê Uy Long căn dặn.
"Anh đừng lo điều này. Tối đã sắp xếp ổn thỏa rồi." Thiên Thành nói.
"Rất tốt!” Lê Uy Long nhẹ giọng.
...
Khi Lê Uy Long đến nghĩa trang Minh Thọ, anh thấy rằng đã có một đám đông lớn tập trung sẵn ở đó. Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều bị chặn lại bên ngoài sợi dây bởi các binh sĩ.
Xung quanh nghĩa trang, những binh sĩ đã đứng trang nghiêm thành một hàng dài.
Thiên Thành và một nhóm binh sĩ lái xe thẳng vào nghĩa trang cùng Lê Uy Long, Chu Nhược Mai, Ánh Hạ, Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm.
Sau khi ra khỏi xe, mọi người lặng lẽ đi đến ngôi mộ của Dương Văn Diệp.
Lúc này bên ngôi mộ của ông đã có hai hàng lính nghiêm trang đứng cạnh. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ cho một buổi lễ phúng điếu trang nghiêm.
Bia mộ của ông được khắc dòng chữ: Trung thành, tận tụy hi sinh vì công lý.
Liệt sĩ Dương Văn Diệp sống mãi.
Lúc đầu Chu Nhược Mai, Ánh Hạ, Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm không biết ai đã sắp xếp buổi lễ này cho Lê Uy Long mà có thể chu đáo và trang trọng như vậy. Tuy nhiên, đã trải qua sự kiện với sư đoàn của Lê Uy Long hôm qua nên họ nhanh chóng nhận ra rằng đây chính là sự chuẩn bị của những người lính trong đội quân của anh. Đây vốn chỉ là những người chịu trách nhiệm cho công tác chuẩn bị. Họ đến đây từ trước còn sư đoàn vẫn ở phía sau.
Những binh sĩ đều đứng trang nghiêm như tượng. Tay họ đeo găng màu trắng, buộc khăn tang trắng ở cánh tay và súng của họ đều nạp đạn!
Khi Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đến ngôi mộ của Dương Văn Diệp, hàng lính lập tức cúi đầu.
Sau khi quỳ xuống, Lê Uy Long nói với Thiên Thành: "Nếu nhiều người đã muốn đến đây để viếng bố tôi như thế thì cậu hãy cho từng người một bước bước vào!"
Mục đích chính của buổi lễ phúng điếu mà anh tổ chức hôm nay là để cho toàn bộ công dân thành phố biết rằng cha của anh đã chết một cách anh hùng vì công lý. Bây giờ những người này đã đến để bày tỏ sự tiếc thương và muốn chia buồn cùng anh thì làm sao anh có thể từ chối?
"Được." Thiên Thành ngay lập tức đi ra ngoài để sắp xếp.
Tiếp theo Ánh Hạ, Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm cũng cúi đầu trước phần mộ của người đã khuất.
...
Lúc này Chu Hòa và Tôn Lệ Bình vừa lái xe đến bên ngoài nghĩa trang Minh Thọ. Cả hai giật mình, không tin nổi khi nhìn thấy đám đông trước cửa nghĩa trang. Họ không thể tưởng tượng được lại có nhiều người đến đây viếng ông Dương Văn Diệp như vậy.
Khi chuẩn bị bước vào, họ liền bị hàng binh lính phía ngoài chặn lại: "Hiện tại, ông bà chưa thể vào."
"Tại sao? Chúng tôi là bố mẹ vợ của Lê Uy Long. Hãy cho chúng tôi vào!" Tô Ánh Tuyết nói.
Thiên Thành vừa ra đến cửa, nghe thấy tiếng của Tô Ánh Tuyết, liền nói với những người lính: "Hãy cho họ vào!"
Bố mẹ vợ của Lê Uy Long đang ở đây. Dĩ nhiên họ phải được vào!
"Vâng!" Người lính ngay lập tức thu lại cánh tay đang chắn trước mặt Chu Hòa và Tô Ánh Tuyết.
Chu Hòa và Tô Ánh Tuyết nhanh chóng đi về phía phần mộ của Dương Văn Diệp.
Lúc này, Thiên Thành nói với những công dân đang đang chờ đợi phía ngoài để chia buồn và bày tỏ sự tiếc thương: "Đừng lo lắng, mọi người. Mời mọi người hãy giữ trật tự khi bước vào. Xin hoàn toàn giữ im lặng.”
Sau đó, Thiên Thành cho phép những người lính nới lỏng đám đông, đưa họ vào để chia buồn. Tất cả đều đi thành hàng trật tự. Họ đến trước bia mộ ông, cúi đầu lặng lẽ mặc niệm, gửi hoa… Toàn bộ nghĩa trang chìm sâu trong sự yên tĩnh.
Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đứng ở hai bên, thành kính cảm ơn từng người một, những người đã đến để bày tỏ lời chia buồn với gia đình họ.
Gia đình Lâm Khánh Hoa và Bích Loan cũng đứng trong hàng người chờ đợi.
Bích Loan cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi tận mắt được nhìn thấy Lê Uy Long đứng trước phần mộ của cha anh. Hóa ra Thiên Thành thực sự có khả năng giải cứu Lê Uy Long và thực sự người anh hùng của cô đã an toàn. Tuy nhiên, bây giờ khi tất cả đều đang yên lặng tưởng nhớ người quá cố, cô không thể lên tiếng hỏi han, đành đứng ở xa nhìn Lê Uy Long không rời mắt.
Lâm Khánh Hoa quỳ xuống trước bia mộ của Dương Văn Diệp và khóc rất lâu. Sau đó, Chu Nhược Mai an ủi cô bé và giúp cô dứng dậy.
Hầu hết mọi người đến đây để tỏ lòng thương tiếc đều không muốn rời đi ngay nhưng họ đều ý thức phải nhường chỗ cho những người đang xếp hàng phía sau nữa.
"Tại sao lại có nhiều người đổ về hướng này như vậy?" Lê Uy Long hỏi.
"Anh Thiên, anh không biết đấy thôi. Hôm nay khi công chiếu đoạn video về trận chiến đẫm máu của ông Dương Văn Diệp, rất nhiều người đã thể hiện sự cảm động và muốn đến đây để tưởng niệm ông." Thiên Thành nói.
"Vậy thì cậu cần chú ý thắt chặt an ninh hơn nữa. Nhiều người đến thế này nhưng buổi lễ vẫn phải được diễn ra một cách có trật tự, không được có bất kì một sự lộn xộn nào." Lê Uy Long căn dặn.
"Anh đừng lo điều này. Tối đã sắp xếp ổn thỏa rồi." Thiên Thành nói.
"Rất tốt!” Lê Uy Long nhẹ giọng.
...
Khi Lê Uy Long đến nghĩa trang Minh Thọ, anh thấy rằng đã có một đám đông lớn tập trung sẵn ở đó. Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều bị chặn lại bên ngoài sợi dây bởi các binh sĩ.
Xung quanh nghĩa trang, những binh sĩ đã đứng trang nghiêm thành một hàng dài.
Thiên Thành và một nhóm binh sĩ lái xe thẳng vào nghĩa trang cùng Lê Uy Long, Chu Nhược Mai, Ánh Hạ, Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm.
Sau khi ra khỏi xe, mọi người lặng lẽ đi đến ngôi mộ của Dương Văn Diệp.
Lúc này bên ngôi mộ của ông đã có hai hàng lính nghiêm trang đứng cạnh. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ cho một buổi lễ phúng điếu trang nghiêm.
Bia mộ của ông được khắc dòng chữ: Trung thành, tận tụy hi sinh vì công lý.
Liệt sĩ Dương Văn Diệp sống mãi.
Lúc đầu Chu Nhược Mai, Ánh Hạ, Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm không biết ai đã sắp xếp buổi lễ này cho Lê Uy Long mà có thể chu đáo và trang trọng như vậy. Tuy nhiên, đã trải qua sự kiện với sư đoàn của Lê Uy Long hôm qua nên họ nhanh chóng nhận ra rằng đây chính là sự chuẩn bị của những người lính trong đội quân của anh. Đây vốn chỉ là những người chịu trách nhiệm cho công tác chuẩn bị. Họ đến đây từ trước còn sư đoàn vẫn ở phía sau.
Những binh sĩ đều đứng trang nghiêm như tượng. Tay họ đeo găng màu trắng, buộc khăn tang trắng ở cánh tay và súng của họ đều nạp đạn!
Khi Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đến ngôi mộ của Dương Văn Diệp, hàng lính lập tức cúi đầu.
Sau khi quỳ xuống, Lê Uy Long nói với Thiên Thành: "Nếu nhiều người đã muốn đến đây để viếng bố tôi như thế thì cậu hãy cho từng người một bước bước vào!"
Mục đích chính của buổi lễ phúng điếu mà anh tổ chức hôm nay là để cho toàn bộ công dân thành phố biết rằng cha của anh đã chết một cách anh hùng vì công lý. Bây giờ những người này đã đến để bày tỏ sự tiếc thương và muốn chia buồn cùng anh thì làm sao anh có thể từ chối?
"Được." Thiên Thành ngay lập tức đi ra ngoài để sắp xếp.
Tiếp theo Ánh Hạ, Ngô Vy và Nguyễn Tú Cẩm cũng cúi đầu trước phần mộ của người đã khuất.
...
Lúc này Chu Hòa và Tôn Lệ Bình vừa lái xe đến bên ngoài nghĩa trang Minh Thọ. Cả hai giật mình, không tin nổi khi nhìn thấy đám đông trước cửa nghĩa trang. Họ không thể tưởng tượng được lại có nhiều người đến đây viếng ông Dương Văn Diệp như vậy.
Khi chuẩn bị bước vào, họ liền bị hàng binh lính phía ngoài chặn lại: "Hiện tại, ông bà chưa thể vào."
"Tại sao? Chúng tôi là bố mẹ vợ của Lê Uy Long. Hãy cho chúng tôi vào!" Tô Ánh Tuyết nói.
Thiên Thành vừa ra đến cửa, nghe thấy tiếng của Tô Ánh Tuyết, liền nói với những người lính: "Hãy cho họ vào!"
Bố mẹ vợ của Lê Uy Long đang ở đây. Dĩ nhiên họ phải được vào!
"Vâng!" Người lính ngay lập tức thu lại cánh tay đang chắn trước mặt Chu Hòa và Tô Ánh Tuyết.
Chu Hòa và Tô Ánh Tuyết nhanh chóng đi về phía phần mộ của Dương Văn Diệp.
Lúc này, Thiên Thành nói với những công dân đang đang chờ đợi phía ngoài để chia buồn và bày tỏ sự tiếc thương: "Đừng lo lắng, mọi người. Mời mọi người hãy giữ trật tự khi bước vào. Xin hoàn toàn giữ im lặng.”
Sau đó, Thiên Thành cho phép những người lính nới lỏng đám đông, đưa họ vào để chia buồn. Tất cả đều đi thành hàng trật tự. Họ đến trước bia mộ ông, cúi đầu lặng lẽ mặc niệm, gửi hoa… Toàn bộ nghĩa trang chìm sâu trong sự yên tĩnh.
Lê Uy Long và Chu Nhược Mai đứng ở hai bên, thành kính cảm ơn từng người một, những người đã đến để bày tỏ lời chia buồn với gia đình họ.
Gia đình Lâm Khánh Hoa và Bích Loan cũng đứng trong hàng người chờ đợi.
Bích Loan cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi tận mắt được nhìn thấy Lê Uy Long đứng trước phần mộ của cha anh. Hóa ra Thiên Thành thực sự có khả năng giải cứu Lê Uy Long và thực sự người anh hùng của cô đã an toàn. Tuy nhiên, bây giờ khi tất cả đều đang yên lặng tưởng nhớ người quá cố, cô không thể lên tiếng hỏi han, đành đứng ở xa nhìn Lê Uy Long không rời mắt.
Lâm Khánh Hoa quỳ xuống trước bia mộ của Dương Văn Diệp và khóc rất lâu. Sau đó, Chu Nhược Mai an ủi cô bé và giúp cô dứng dậy.
Hầu hết mọi người đến đây để tỏ lòng thương tiếc đều không muốn rời đi ngay nhưng họ đều ý thức phải nhường chỗ cho những người đang xếp hàng phía sau nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.