Chương 232: Câu chuyện về Kiều Vy (1)
Lam Nha
14/04/2021
Đúng lúc này tình cờ có một nhà hàng lớn tên là Grand Hyatt ngay trước mặt họ và Lê Uy Long nói luôn: "Hãy đến nhà hàng Grand Hyatt ở phía trước!"
"Được." Thiên Thành đáp.
"Đừng đến nhà hàng Grand Hyatt. Cô nghe nói rằng Grand Hyatt là một nhà hàng năm sao. Đồ ăn bên trong chắc chắn sẽ rất đắt." Lê Hồng Ngọc nói.
Trước đây cô chỉ là một giáo viên trung học bình thường và mức lương của cô không cao lắm. Cô chưa bao giờ đến một nhà hàng năm sao nhưng cô cũng biết rằng đồ ăn trong một nhà hàng năm sao như vậy đương nhiên phải rất đắt.
"Không sao đâu, thưa cô. Cô đừng lo lắng. Em vẫn còn tiền mà. Mà chẳng phải cô vừa mới bảo phải tiêu hết chỗ tiền riêng của em thì em mới có động lực mà đi tìm việc làm sao?" Lê Uy Long cười nhớ lại câu nói đùa của cô giáo.
Lê Hồng Ngọc là giáo viên đáng kính nhất của anh. Cô đã rất tốt với anh ngày anh còn ngồi trên ghế nhà trường. Bây giờ có thể tình cờ gặp lại cô sau mấy năm liền thì nhất định anh phải mời cô tới một nhà hàng tử tế.
Cô giáo cười hiền. Nghe giọng Vĩnh Thiên rất tự tin nên cô đành chiều theo ý cậu học trò của mình. Lê Uy Long là con rể của một gia đình giàu có như Chu gia, lại có một người vợ là hoa khôi của thành phố, biết đâu vợ cậu lại rất rộng rãi mà cho cậu nhiều tiền riêng!
Thiên Thành lái xe đến bãi đậu xe của nhà hàng và dừng lại, sau đó ba người họ ra khỏi xe và đi về phía lối vào của nhà hàng Grand Hyatt.
Dịch vụ của một nhà hàng năm sao hẳn nhiên phải rất tốt. Ngay khi bước vào cửa, một hàng dài nhân viên tiếp đón cung kính cúi đầu chào ba người bọn họ.
Mặc dù Lê Uy Long, Thiên Thành và Lê Hồng Ngọc ăn mặc tương đối bình thường, nhưng lễ tân nhà hàng vô cùng chuyên nghiệp, không hề thể hiện một sự khinh thường hay nhạo báng mà hết sức cung kính chào đón ba người ngay khi họ bước vào.
Thường thì ta hay thấy trên phim cảnh những người nghèo khi đi ăn nhà hàng bị khinh miệt hoặc đối xử lạnh nhạt nhưng ở đây thì hoàn toàn khác. Bởi vì những lễ tân này đón tiếp quá nhiều người giàu mỗi ngày, họ từng thấy rất nhiều người giàu có nhưng lại trông vô cùng giản dị nếu không muốn nói là quê mùa. Vì vậy họ không dám đánh giá khách hàng qua vẻ bề ngoài của họ.
Lê Uy Long có rất nhiều chuyện muốn nói với Lê Hồng Ngọc trong bữa ăn, nên anh không chọn bàn phía ngoài mà chọn phòng ăn số 668.
Đây là lần đầu tiên cô Lê Hồng Ngọc bước chân vào một nơi sang trọng như vậy nên cô hoàn toàn bối rối. Lê Uy Long và Thiên Thành nhận thấy vẻ lúng túng của cô giáo nên hai người đi hai bên để cô đi ở giữa.
Vào phòng, Lê Uy Long gọi một số món ăn ngon và yêu cầu phục vụ đi chuẩn bị. Anh nhìn cô giáo và hỏi:
"Cô Dung, cô gái nhảy ra khỏi tòa nhà hiện tại thế nào?"
Lê Uy Long hỏi ngay. Anh muốn biết thêm về vấn đề này.
"Cô bé nhảy xuống từ tầng ba, bị thương nặng phần cột sống. Hiện giờ cô bé vẫn đang ở trong bệnh viện. Dù đã tốn rất nhiều tiền nhưng chưa thể chữa khỏi được. Đến nay thì gia đình của cô cũng đã tiêu hết đến cả số tiền tiết kiệm cuối cùng..."
"Nhà trường và gia đình họ Lương không hề đền bù cho cô bé chút gì sao?" Lê Uy Long hỏi lại.
"Nhà trường đã đổ hoàn toàn trách nhiệm cho cô thì họ nào có trách nhiệm đền bù? Còn không cần phải nói, gia đình họ Lương không thừa nhận rằng con trai họ ép buộc cô nữ sinh phải nhảy khỏi tòa nhà. Nếu họ bồi thường thì khác nào họ gián tiếp thừa nhận sự liên quan của con trai họ với vụ tai nạn của cô gái!" Lê Hồng Ngọc thở dài.
"Em hiểu rồi. Hiệu trưởng trường bây giờ vẫn là thầy Thăng phải không?" Lê Uy Long hỏi lại.
"Không. Thầy Thăng đã chuyển công tác tới trường trung học quận từ lâu. Hiệu trưởng hiện tại là hiệu trưởng mới được chuyển đến hai năm trước, tên là Hùng Dũng." Lê Hồng Ngọc nói.
"Hóa ra là như vậy."
Lê Uy Long trầm ngâm. Dựa trên những gì anh biết về Hiệu trưởng Chu khi còn đi học thì anh tin chắc ông sẽ không bao giờ làm điều đó. Hóa ra bây giờ trường đã thay đổi hiệu trưởng.
"Nhân cách của Hiệu trưởng mới này cực kì tồi tệ. Ông ta còn thường xuyên quấy rối nữ giáo viên. So với Hiệu trưởng Chu trước đây, ông ta hoàn toàn trái ngược." Lê Hồng Ngọc nói.
"Trường trung học số 1 Nam Giang vốn trang nghiêm như thế nay lại phải chịu sự lãnh đạo của loại hiệu trưởng thế này thì sao có thể giáo dục tốt học sinh? Trường cũ của em, trường trung học số 1 Nam Giang, nhất định không được phá hỏng bởi loại cặn bã này!" Lê Uy Long giận dữ nói.
"Được." Thiên Thành đáp.
"Đừng đến nhà hàng Grand Hyatt. Cô nghe nói rằng Grand Hyatt là một nhà hàng năm sao. Đồ ăn bên trong chắc chắn sẽ rất đắt." Lê Hồng Ngọc nói.
Trước đây cô chỉ là một giáo viên trung học bình thường và mức lương của cô không cao lắm. Cô chưa bao giờ đến một nhà hàng năm sao nhưng cô cũng biết rằng đồ ăn trong một nhà hàng năm sao như vậy đương nhiên phải rất đắt.
"Không sao đâu, thưa cô. Cô đừng lo lắng. Em vẫn còn tiền mà. Mà chẳng phải cô vừa mới bảo phải tiêu hết chỗ tiền riêng của em thì em mới có động lực mà đi tìm việc làm sao?" Lê Uy Long cười nhớ lại câu nói đùa của cô giáo.
Lê Hồng Ngọc là giáo viên đáng kính nhất của anh. Cô đã rất tốt với anh ngày anh còn ngồi trên ghế nhà trường. Bây giờ có thể tình cờ gặp lại cô sau mấy năm liền thì nhất định anh phải mời cô tới một nhà hàng tử tế.
Cô giáo cười hiền. Nghe giọng Vĩnh Thiên rất tự tin nên cô đành chiều theo ý cậu học trò của mình. Lê Uy Long là con rể của một gia đình giàu có như Chu gia, lại có một người vợ là hoa khôi của thành phố, biết đâu vợ cậu lại rất rộng rãi mà cho cậu nhiều tiền riêng!
Thiên Thành lái xe đến bãi đậu xe của nhà hàng và dừng lại, sau đó ba người họ ra khỏi xe và đi về phía lối vào của nhà hàng Grand Hyatt.
Dịch vụ của một nhà hàng năm sao hẳn nhiên phải rất tốt. Ngay khi bước vào cửa, một hàng dài nhân viên tiếp đón cung kính cúi đầu chào ba người bọn họ.
Mặc dù Lê Uy Long, Thiên Thành và Lê Hồng Ngọc ăn mặc tương đối bình thường, nhưng lễ tân nhà hàng vô cùng chuyên nghiệp, không hề thể hiện một sự khinh thường hay nhạo báng mà hết sức cung kính chào đón ba người ngay khi họ bước vào.
Thường thì ta hay thấy trên phim cảnh những người nghèo khi đi ăn nhà hàng bị khinh miệt hoặc đối xử lạnh nhạt nhưng ở đây thì hoàn toàn khác. Bởi vì những lễ tân này đón tiếp quá nhiều người giàu mỗi ngày, họ từng thấy rất nhiều người giàu có nhưng lại trông vô cùng giản dị nếu không muốn nói là quê mùa. Vì vậy họ không dám đánh giá khách hàng qua vẻ bề ngoài của họ.
Lê Uy Long có rất nhiều chuyện muốn nói với Lê Hồng Ngọc trong bữa ăn, nên anh không chọn bàn phía ngoài mà chọn phòng ăn số 668.
Đây là lần đầu tiên cô Lê Hồng Ngọc bước chân vào một nơi sang trọng như vậy nên cô hoàn toàn bối rối. Lê Uy Long và Thiên Thành nhận thấy vẻ lúng túng của cô giáo nên hai người đi hai bên để cô đi ở giữa.
Vào phòng, Lê Uy Long gọi một số món ăn ngon và yêu cầu phục vụ đi chuẩn bị. Anh nhìn cô giáo và hỏi:
"Cô Dung, cô gái nhảy ra khỏi tòa nhà hiện tại thế nào?"
Lê Uy Long hỏi ngay. Anh muốn biết thêm về vấn đề này.
"Cô bé nhảy xuống từ tầng ba, bị thương nặng phần cột sống. Hiện giờ cô bé vẫn đang ở trong bệnh viện. Dù đã tốn rất nhiều tiền nhưng chưa thể chữa khỏi được. Đến nay thì gia đình của cô cũng đã tiêu hết đến cả số tiền tiết kiệm cuối cùng..."
"Nhà trường và gia đình họ Lương không hề đền bù cho cô bé chút gì sao?" Lê Uy Long hỏi lại.
"Nhà trường đã đổ hoàn toàn trách nhiệm cho cô thì họ nào có trách nhiệm đền bù? Còn không cần phải nói, gia đình họ Lương không thừa nhận rằng con trai họ ép buộc cô nữ sinh phải nhảy khỏi tòa nhà. Nếu họ bồi thường thì khác nào họ gián tiếp thừa nhận sự liên quan của con trai họ với vụ tai nạn của cô gái!" Lê Hồng Ngọc thở dài.
"Em hiểu rồi. Hiệu trưởng trường bây giờ vẫn là thầy Thăng phải không?" Lê Uy Long hỏi lại.
"Không. Thầy Thăng đã chuyển công tác tới trường trung học quận từ lâu. Hiệu trưởng hiện tại là hiệu trưởng mới được chuyển đến hai năm trước, tên là Hùng Dũng." Lê Hồng Ngọc nói.
"Hóa ra là như vậy."
Lê Uy Long trầm ngâm. Dựa trên những gì anh biết về Hiệu trưởng Chu khi còn đi học thì anh tin chắc ông sẽ không bao giờ làm điều đó. Hóa ra bây giờ trường đã thay đổi hiệu trưởng.
"Nhân cách của Hiệu trưởng mới này cực kì tồi tệ. Ông ta còn thường xuyên quấy rối nữ giáo viên. So với Hiệu trưởng Chu trước đây, ông ta hoàn toàn trái ngược." Lê Hồng Ngọc nói.
"Trường trung học số 1 Nam Giang vốn trang nghiêm như thế nay lại phải chịu sự lãnh đạo của loại hiệu trưởng thế này thì sao có thể giáo dục tốt học sinh? Trường cũ của em, trường trung học số 1 Nam Giang, nhất định không được phá hỏng bởi loại cặn bã này!" Lê Uy Long giận dữ nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.