Chương 300: Chảy máu mũi
Lam Nha
14/04/2021
Khi Lê Uy Long cởi bỏ hết quần áo của Chu Nhược Mai, máu mũi của anh đã chảy ra không thể kiểm soát được nữa.
Anh chỉ nhìn vài lần, cũng không dám nhìn thêm, vì sợ mình mất kiểm soát nên anh liền lấy quần áo sạch đã chuẩn bị xong mặc vào cho cô.
Lê Uy Long vừa chảy máu mũi vừa cẩn thận mặc cho Chu Nhược Mai từng thứ một, từ trong ra ngoài.
Tuy nhiên, đúng lúc này thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đương nhiên, khi Lê Uy Long cúi người mặc áo ngoài cho Chu Nhược Mai, Chu Nhược Mai đã yên lặng chìm vào giấc ngủ, đột nhiên mở hai tay ra, vòng tay qua cổ anh rồi dùng sức kéo xuống!
Lê Uy Long đã trải qua nhiều cuộc chiến nhưng lúc này lại mất cảnh giác, anh loạng choạng, lại bị Chu Nhược Mai kéo ngã xuống người cô.
Một mùi hương cơ thể thơm ngát ngọt ngào tỏa ra, Lê Uy Long ngay lập tức trở nên mê mang, muốn thoát khỏi hương thơm của vợ mình là việc còn khó hơn lên trời.
Trong bệnh viện.
Sau khi Lưu Bảo Thông thoa một ít thuốc cho Nguyễn Tú Cẩm, vết sưng trên khuôn mặt cô ấy nhanh chóng biến mất.
“Bác sĩ Đại Thông, thuốc của ông thật thần kỳ, cảm ơn anh!” Nguyễn Tú Cẩm cảm kích nói với Lưu Bảo Thông.
“Cô Tú Hằng, cô không cần phải khách sáo.” Lục Đại Đồng nói.
“Thuốc có giá bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả tiền thuốc trước.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Không cần trả tiền, chỉ là một ít dược thảo, cũng không đáng bao nhiêu.” Lưu Bảo Thông biết Nguyễn Tú Cẩm là bạn thân nhất của vợ Lê Uy Long, làm sao có thể thu tiền của cô ấy được.
“Như thế thì không ổn, nhiều ít gì thì anh cũng phải nhận một chút!” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Cô Tú Hằng không cần để ý. Tôi và Lê Uy Long, chồng của bạn thân cô là chiến hữu của nhau. Nếu tôi lấy tiền của cô thì quá khách sáo rồi. Lê Uy Long sẽ mắng tôi.” Lưu Bảo Thông nói.
“Hóa ra anh và Lê Uy Long là chiến hữu. Như vậy cũng không lạ khi anh ấy chỉ định anh chữa trị cho tôi.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Đúng vậy, hôm nay tôi đến đây để chữa bệnh cho bố cô giáo của Lê Uy Long.” Lưu Bảo Thông nói.
“Thì ra là vậy.” Nguyễn Tú Cẩm cảm thấy những người mà Lê Uy Long sao lại đều trâu bò như vậy, nếu không phải là vị tướng nổi tiếng thì đều là những bác sĩ thiên tài.
“Cô Tú Hằng, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đưa cô về nhà!” Lúc này, Hà Ngọc Lan nói. Bởi vì Nguyễn Tú Cẩm là bạn thân nhất của vợ Lê Uy Long và bị thương để cứu vợ anh, ngay cả khi Lê Uy Long không ra lệnh, cô ấy vẫn phải chăm sóc cho Nguyễn Tú Cẩm.
“Vậy thì cảm ơn cô!” Nguyễn Tú Cẩm vừa hay không có xe để về, Hà Ngọc Lan đưa cô về là tốt nhất. Đồng thời, cô cũng có chuyện cần làm rõ với Hà Ngọc Lan.
Vì vậy, Hà Ngọc Lan lái xe đưa Nguyễn Tú Cẩm trở về.
“Mối quan hệ của cô và Lê Uy Long là gì?” Trên đường về, Nguyễn Tú Cẩm hỏi. Vì Hà Ngọc Lan đến nhà hàng Đại Thành cùng với Lê Uy Long, cô là bạn thân của Chu Nhược Mai, cô phải điều tra mối quan hệ giữa Hà Ngọc Lan và Lê Uy Long cho Chu Nhược Mai.
“Lê Uy Long và tôi cũng là chiến hữu.” Hà Ngọc Lan nói.
“Lê Uy Long thực sự có một chiến hữu là nữ sao?” Nguyễn Tú Cẩm nghi ngờ.
“Chuyện này có gì lạ đâu? Nếu tôi không phải chiến hữu của Lê Uy Long, nếu tôi không phải là một người lính, liệu tôi có thể mạnh mẽ như vậy, có thể chiến đấu với hàng chục tên bọn chúng không?”
Nguyễn Tú Cẩm chợt nhận ra rằng Hà Ngọc Lan mạnh đến mức một mình có thể đánh bại hàng chục bảo vệ.
“Cô và Lê Uy Long chỉ là đồng đội đơn thuần?” Nguyễn Tú Cẩm lại hỏi.
“Ngoài quan hệ đồng đội, cô nghĩ tôi có liên quan gì đến anh ấy?” Hà Ngọc Lan hỏi ngược lại.
Cô ấy thực sự muốn có một mối quan hệ sâu sắc hơn với Lê Uy Long, nhưng anh đã kết hôn rồi!
Điều quan trọng nhất là anh quá chung thủy, anh không quan tâm đến phụ nữ nào khác ngoài vợ mình.
Đôi khi cô ấy không hiểu, làm thế nào Chu Nhược Mai lại khiến Lê Uy Long một lòng với cô như vậy.
“Tôi còn tưởng rằng cô đến nhà hàng Đại Thành cùng anh ấy thì quan hệ cũng phải thân thiết chứ!” Nguyễn Tú Cẩm ngượng ngùng nói.
“Tôi đang ăn tối với anh ấy, khi chúng tôi biết được tin có chuyện xảy ra ở nhà hàng Đại Thành thì lập tức chạy đến ngay.” Hà Ngọc Lan nói.
Nghĩ đến việc Chu Nhược Mai trúng độc, Lê Uy Long lúc này có lẽ đang dùng cách nào đó để tiêu độc cho Chu Nhược Mai, Hà Ngọc Lan bỗng cảm thấy u sầu.
Tuy nhiên, đây là chuyện của vợ chồng họ, bản thân cô không quản được.
“Cái gì? Hai người ăn cùng nhau?” Nguyễn Tú Cẩm ngạc nhiên hỏi.
Anh chỉ nhìn vài lần, cũng không dám nhìn thêm, vì sợ mình mất kiểm soát nên anh liền lấy quần áo sạch đã chuẩn bị xong mặc vào cho cô.
Lê Uy Long vừa chảy máu mũi vừa cẩn thận mặc cho Chu Nhược Mai từng thứ một, từ trong ra ngoài.
Tuy nhiên, đúng lúc này thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đương nhiên, khi Lê Uy Long cúi người mặc áo ngoài cho Chu Nhược Mai, Chu Nhược Mai đã yên lặng chìm vào giấc ngủ, đột nhiên mở hai tay ra, vòng tay qua cổ anh rồi dùng sức kéo xuống!
Lê Uy Long đã trải qua nhiều cuộc chiến nhưng lúc này lại mất cảnh giác, anh loạng choạng, lại bị Chu Nhược Mai kéo ngã xuống người cô.
Một mùi hương cơ thể thơm ngát ngọt ngào tỏa ra, Lê Uy Long ngay lập tức trở nên mê mang, muốn thoát khỏi hương thơm của vợ mình là việc còn khó hơn lên trời.
Trong bệnh viện.
Sau khi Lưu Bảo Thông thoa một ít thuốc cho Nguyễn Tú Cẩm, vết sưng trên khuôn mặt cô ấy nhanh chóng biến mất.
“Bác sĩ Đại Thông, thuốc của ông thật thần kỳ, cảm ơn anh!” Nguyễn Tú Cẩm cảm kích nói với Lưu Bảo Thông.
“Cô Tú Hằng, cô không cần phải khách sáo.” Lục Đại Đồng nói.
“Thuốc có giá bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả tiền thuốc trước.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Không cần trả tiền, chỉ là một ít dược thảo, cũng không đáng bao nhiêu.” Lưu Bảo Thông biết Nguyễn Tú Cẩm là bạn thân nhất của vợ Lê Uy Long, làm sao có thể thu tiền của cô ấy được.
“Như thế thì không ổn, nhiều ít gì thì anh cũng phải nhận một chút!” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Cô Tú Hằng không cần để ý. Tôi và Lê Uy Long, chồng của bạn thân cô là chiến hữu của nhau. Nếu tôi lấy tiền của cô thì quá khách sáo rồi. Lê Uy Long sẽ mắng tôi.” Lưu Bảo Thông nói.
“Hóa ra anh và Lê Uy Long là chiến hữu. Như vậy cũng không lạ khi anh ấy chỉ định anh chữa trị cho tôi.” Nguyễn Tú Cẩm nói.
“Đúng vậy, hôm nay tôi đến đây để chữa bệnh cho bố cô giáo của Lê Uy Long.” Lưu Bảo Thông nói.
“Thì ra là vậy.” Nguyễn Tú Cẩm cảm thấy những người mà Lê Uy Long sao lại đều trâu bò như vậy, nếu không phải là vị tướng nổi tiếng thì đều là những bác sĩ thiên tài.
“Cô Tú Hằng, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đưa cô về nhà!” Lúc này, Hà Ngọc Lan nói. Bởi vì Nguyễn Tú Cẩm là bạn thân nhất của vợ Lê Uy Long và bị thương để cứu vợ anh, ngay cả khi Lê Uy Long không ra lệnh, cô ấy vẫn phải chăm sóc cho Nguyễn Tú Cẩm.
“Vậy thì cảm ơn cô!” Nguyễn Tú Cẩm vừa hay không có xe để về, Hà Ngọc Lan đưa cô về là tốt nhất. Đồng thời, cô cũng có chuyện cần làm rõ với Hà Ngọc Lan.
Vì vậy, Hà Ngọc Lan lái xe đưa Nguyễn Tú Cẩm trở về.
“Mối quan hệ của cô và Lê Uy Long là gì?” Trên đường về, Nguyễn Tú Cẩm hỏi. Vì Hà Ngọc Lan đến nhà hàng Đại Thành cùng với Lê Uy Long, cô là bạn thân của Chu Nhược Mai, cô phải điều tra mối quan hệ giữa Hà Ngọc Lan và Lê Uy Long cho Chu Nhược Mai.
“Lê Uy Long và tôi cũng là chiến hữu.” Hà Ngọc Lan nói.
“Lê Uy Long thực sự có một chiến hữu là nữ sao?” Nguyễn Tú Cẩm nghi ngờ.
“Chuyện này có gì lạ đâu? Nếu tôi không phải chiến hữu của Lê Uy Long, nếu tôi không phải là một người lính, liệu tôi có thể mạnh mẽ như vậy, có thể chiến đấu với hàng chục tên bọn chúng không?”
Nguyễn Tú Cẩm chợt nhận ra rằng Hà Ngọc Lan mạnh đến mức một mình có thể đánh bại hàng chục bảo vệ.
“Cô và Lê Uy Long chỉ là đồng đội đơn thuần?” Nguyễn Tú Cẩm lại hỏi.
“Ngoài quan hệ đồng đội, cô nghĩ tôi có liên quan gì đến anh ấy?” Hà Ngọc Lan hỏi ngược lại.
Cô ấy thực sự muốn có một mối quan hệ sâu sắc hơn với Lê Uy Long, nhưng anh đã kết hôn rồi!
Điều quan trọng nhất là anh quá chung thủy, anh không quan tâm đến phụ nữ nào khác ngoài vợ mình.
Đôi khi cô ấy không hiểu, làm thế nào Chu Nhược Mai lại khiến Lê Uy Long một lòng với cô như vậy.
“Tôi còn tưởng rằng cô đến nhà hàng Đại Thành cùng anh ấy thì quan hệ cũng phải thân thiết chứ!” Nguyễn Tú Cẩm ngượng ngùng nói.
“Tôi đang ăn tối với anh ấy, khi chúng tôi biết được tin có chuyện xảy ra ở nhà hàng Đại Thành thì lập tức chạy đến ngay.” Hà Ngọc Lan nói.
Nghĩ đến việc Chu Nhược Mai trúng độc, Lê Uy Long lúc này có lẽ đang dùng cách nào đó để tiêu độc cho Chu Nhược Mai, Hà Ngọc Lan bỗng cảm thấy u sầu.
Tuy nhiên, đây là chuyện của vợ chồng họ, bản thân cô không quản được.
“Cái gì? Hai người ăn cùng nhau?” Nguyễn Tú Cẩm ngạc nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.