Chương 1103
Lam Nha
13/07/2023
Trò hay sắp diễn ra, mấy tên cai tù bắt đầu thi nhau lôi điện thoại quay lại tất cả.
Từ khi chào đời cho tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Hà Ngọc Vinh cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Trong nơi ngục tù tăm tối này đâu đâu cũng thấy cai tù, thấy những tên tay sai của kẻ thù, không có bất kỳ một ai đến cứu cô ấy cả, mà cho dù có đến cũng chỉ là đến để tìm cái chết.
Tay chân của cô ấy bị trói chặt, lúc này đây, tình cảnh cô ấy phải đối mặt thật đúng là muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong!
Mà đúng lúc này, bên ngoài nhà tù truyền tới một tiếng nổ vang dội, trời đất rung chuyển!
Là tiếng xe quân sự đang lao tới!
Advertisement
Ngay sau đó, tiếng pháo vang lên không ngừng!
“Rầm rầm rầm…”
Tiếng thuốc nổ, tiếng pháo cứ ‘ầm ầm’ nổ vang bên ngoài nhà tù Vây Ma.
“A… A… A… A… A…”
Advertisement
“Ôi ôi ôi…”
Đi kèm theo tiếng pháo ấy là những tiếng kêu gào thảm thiết, bên ngoài nhà tù cũng vậy, chẳng những thế, mấy âm thanh đó còn nhốn nháo, còn lớn hơn bên trong nhiều lần!
Những kẻ cai quản nhà tù trong này đều vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ, không biết chuyện gì đang xảy ra nữa!
Tên cai tù cầm đầu đang c ởi quần cũng sợ hãi, giật cả mình, ngây người mất một lúc.
Hà Ngọc Vinh cũng thất thật kỳ quái, rốt cuộc là ai lại bắn pháo bên ngoài nhà tù Vây Ma nhỉ?
“Tại sao bên ngoài lại có tiếng pháo?” Một tên cai tù giữ hai chân Hà Ngọc Vinh nói.
“Không hay rồi, mau, mau đi ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra!” Tên cầm đầu vừa mặc quần vừa sợ hãi dẫn những tên còn lại chạy ra ngoài.
Mấy tên cai tù đang vây xem cũng biết rất có khả năng là sắp xảy ra chuyện lớn nên nhanh chóng giải tán, nhao nhao chạy ra ngoài.
Những tên khác cũng thả Hà Ngọc Vinh rồi lao ra khỏi cái lồng giam này.
Vậy mà lúc bọn họ chạy đi cũng chẳng quên đóng cửa tù lại.
Hà Ngọc Vinh thấy mấy tên cai tù chạy đi mới thở dài một hơi.
Lúc này đây, tuy khóa sắt khóa chân cô ấy đã bị mở ra nhưng cánh cửa của lồng giam này vẫn bị khóa chặt, cô ấy không thể nào mà chạy trốn ra ngoài được.
“Rầm rầm rầm…”
“Uỳnh… uỳnh… uỳnh…”
“Rầm rầm rầm…”
“A… A… A… A… A…”
“Đoàng… đoàng… đoàng…”
“Tằng… tằng… tằng…”
Bên ngoài nhà tù Vây Ma không ngừng vang lên âm thành của những tiếng bom nổ, tiếng súng và vô số tiếng kêu thảm thiết thi nhau vang lên.
Hà Ngọc Vinh nghe những tiếng pháo và tiếng súng kịch liệt như thế, trong lòng không khỏi nhen nhói lên hy vọng, chẳng lẽ là quân đội Hạ Quốc đến?
Hà Ngọc Vinh đoán không sai, đúng thật là quân đội Hạ Quốc đến cứu cô ấy!
Chẳng qua là có một điều cô ấy không hề ngờ tới, cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Lê Vĩnh Thiên đích thân dẫn Sư đoàn dũng sĩ và đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đến cứu cô ấy!
Lúc này, bên ngoài nhà tù Vây Ma.
Tay Lê Vĩnh Thiên cầm Tiểu Thính Vũ Lâu chỉ huy sư đoàn dũng sĩ vây công nhà tù Vây Ma.
Đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đi theo bên cạnh Lê Vĩnh Thiên quan sát cuộc chiến.
Lê Vĩnh Thiên tranh thủ giữa lúc trời sáng, sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, giấu diếm được địch nhân, bằng tốc độ nhanh nhất để hành quân, thẳng tiến đến nhà tù Vây Ma.
Bởi vì trời vừa sáng, Hà Ngọc Vinh sẽ bị xử tử, anh phải cứu Hà Ngọc Vinh ra trước khi trời sáng.
Anh dẫn theo đại quân đến nhà tù Vây Ma, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai tiến hành tập kích nhà tù Vây Ma.
Lê Vĩnh Thiên không dẫn hơn một trăm nghìn quân Trung Nguyên đến vây đánh nhà tù Vây Ma mà sắp xếp cho họ mai phục trên đường từ thủ đô của Sư Quốc đến nhà tù Vây Ma.
Bởi vì Lê Vĩnh Thiên đã dự liệu được một chuyện, khi Quốc Vương Sư Quốc biết được chuyện nhà tù Vây Ma bị tập kích, đương nhiên là sẽ phái binh từ thủ đô đến trợ giúp nhà tù Vây Ma.
Anh bố trí một trăm nghìn quân Trung Nguyên mai phục ở nửa đường trước, phục kích những kẻ sắp chạy đến trợ giúp nhà tù Vây Ma.
“Rầm rầm rầm……”
“Tằng tằng tằng…”
“Rầm rầm rầm…”
“A… A… A…”
“Uỳnh uỳnh uỳnh…”
Sư đoàn dũng sĩ không ngừng phát động công kích với nhà tù Vây Ma, cai ngục bên ngoài nhà tù Vây Ma bị đánh tơi tả, người chết ngựa đổ, chiến trường nhốn nháo, gào khóc thảm thiết.
Tuy nhà tù Vây Ma được xưng là nhà tù được đề phòng nghiêm cẩn nhất Sư Quốc, trang bị, vũ khí của cai tù cũng được xếp vào hàng tốt nhất nhưng những thứ này sao có thể sánh ngang được với Lê Vĩnh Thiên, với sư đoàn dũng sĩ đã trải qua trăm trận chiến, sao bọn chúng có thể đánh thắng được?
Trang bị của sư đoàn dũng sĩ tốt hơn nhiều so với trang bị của mấy tên cai tù nhà tù Vây Ma.
Lúc này, mấy tên cai tù trong nhà giam cũng đã nhốn nháo chạy tới, nhìn thấy bên ngoài là đại quân của Hạ Quốc hơn nữa còn có trang bị tốt nhất lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán!
Đại quân của Hạ Quốc vây xung quanh nhà tù Vây Ma, vô số xe tăng không ngừng bắn đánh, nổ tung những tên cai tù xung quanh, máu thịt văng tung tóe.
Từ khi chào đời cho tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Hà Ngọc Vinh cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Trong nơi ngục tù tăm tối này đâu đâu cũng thấy cai tù, thấy những tên tay sai của kẻ thù, không có bất kỳ một ai đến cứu cô ấy cả, mà cho dù có đến cũng chỉ là đến để tìm cái chết.
Tay chân của cô ấy bị trói chặt, lúc này đây, tình cảnh cô ấy phải đối mặt thật đúng là muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong!
Mà đúng lúc này, bên ngoài nhà tù truyền tới một tiếng nổ vang dội, trời đất rung chuyển!
Là tiếng xe quân sự đang lao tới!
Advertisement
Ngay sau đó, tiếng pháo vang lên không ngừng!
“Rầm rầm rầm…”
Tiếng thuốc nổ, tiếng pháo cứ ‘ầm ầm’ nổ vang bên ngoài nhà tù Vây Ma.
“A… A… A… A… A…”
Advertisement
“Ôi ôi ôi…”
Đi kèm theo tiếng pháo ấy là những tiếng kêu gào thảm thiết, bên ngoài nhà tù cũng vậy, chẳng những thế, mấy âm thanh đó còn nhốn nháo, còn lớn hơn bên trong nhiều lần!
Những kẻ cai quản nhà tù trong này đều vô cùng kinh ngạc và hoảng sợ, không biết chuyện gì đang xảy ra nữa!
Tên cai tù cầm đầu đang c ởi quần cũng sợ hãi, giật cả mình, ngây người mất một lúc.
Hà Ngọc Vinh cũng thất thật kỳ quái, rốt cuộc là ai lại bắn pháo bên ngoài nhà tù Vây Ma nhỉ?
“Tại sao bên ngoài lại có tiếng pháo?” Một tên cai tù giữ hai chân Hà Ngọc Vinh nói.
“Không hay rồi, mau, mau đi ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra!” Tên cầm đầu vừa mặc quần vừa sợ hãi dẫn những tên còn lại chạy ra ngoài.
Mấy tên cai tù đang vây xem cũng biết rất có khả năng là sắp xảy ra chuyện lớn nên nhanh chóng giải tán, nhao nhao chạy ra ngoài.
Những tên khác cũng thả Hà Ngọc Vinh rồi lao ra khỏi cái lồng giam này.
Vậy mà lúc bọn họ chạy đi cũng chẳng quên đóng cửa tù lại.
Hà Ngọc Vinh thấy mấy tên cai tù chạy đi mới thở dài một hơi.
Lúc này đây, tuy khóa sắt khóa chân cô ấy đã bị mở ra nhưng cánh cửa của lồng giam này vẫn bị khóa chặt, cô ấy không thể nào mà chạy trốn ra ngoài được.
“Rầm rầm rầm…”
“Uỳnh… uỳnh… uỳnh…”
“Rầm rầm rầm…”
“A… A… A… A… A…”
“Đoàng… đoàng… đoàng…”
“Tằng… tằng… tằng…”
Bên ngoài nhà tù Vây Ma không ngừng vang lên âm thành của những tiếng bom nổ, tiếng súng và vô số tiếng kêu thảm thiết thi nhau vang lên.
Hà Ngọc Vinh nghe những tiếng pháo và tiếng súng kịch liệt như thế, trong lòng không khỏi nhen nhói lên hy vọng, chẳng lẽ là quân đội Hạ Quốc đến?
Hà Ngọc Vinh đoán không sai, đúng thật là quân đội Hạ Quốc đến cứu cô ấy!
Chẳng qua là có một điều cô ấy không hề ngờ tới, cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Lê Vĩnh Thiên đích thân dẫn Sư đoàn dũng sĩ và đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đến cứu cô ấy!
Lúc này, bên ngoài nhà tù Vây Ma.
Tay Lê Vĩnh Thiên cầm Tiểu Thính Vũ Lâu chỉ huy sư đoàn dũng sĩ vây công nhà tù Vây Ma.
Đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đi theo bên cạnh Lê Vĩnh Thiên quan sát cuộc chiến.
Lê Vĩnh Thiên tranh thủ giữa lúc trời sáng, sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, giấu diếm được địch nhân, bằng tốc độ nhanh nhất để hành quân, thẳng tiến đến nhà tù Vây Ma.
Bởi vì trời vừa sáng, Hà Ngọc Vinh sẽ bị xử tử, anh phải cứu Hà Ngọc Vinh ra trước khi trời sáng.
Anh dẫn theo đại quân đến nhà tù Vây Ma, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai tiến hành tập kích nhà tù Vây Ma.
Lê Vĩnh Thiên không dẫn hơn một trăm nghìn quân Trung Nguyên đến vây đánh nhà tù Vây Ma mà sắp xếp cho họ mai phục trên đường từ thủ đô của Sư Quốc đến nhà tù Vây Ma.
Bởi vì Lê Vĩnh Thiên đã dự liệu được một chuyện, khi Quốc Vương Sư Quốc biết được chuyện nhà tù Vây Ma bị tập kích, đương nhiên là sẽ phái binh từ thủ đô đến trợ giúp nhà tù Vây Ma.
Anh bố trí một trăm nghìn quân Trung Nguyên mai phục ở nửa đường trước, phục kích những kẻ sắp chạy đến trợ giúp nhà tù Vây Ma.
“Rầm rầm rầm……”
“Tằng tằng tằng…”
“Rầm rầm rầm…”
“A… A… A…”
“Uỳnh uỳnh uỳnh…”
Sư đoàn dũng sĩ không ngừng phát động công kích với nhà tù Vây Ma, cai ngục bên ngoài nhà tù Vây Ma bị đánh tơi tả, người chết ngựa đổ, chiến trường nhốn nháo, gào khóc thảm thiết.
Tuy nhà tù Vây Ma được xưng là nhà tù được đề phòng nghiêm cẩn nhất Sư Quốc, trang bị, vũ khí của cai tù cũng được xếp vào hàng tốt nhất nhưng những thứ này sao có thể sánh ngang được với Lê Vĩnh Thiên, với sư đoàn dũng sĩ đã trải qua trăm trận chiến, sao bọn chúng có thể đánh thắng được?
Trang bị của sư đoàn dũng sĩ tốt hơn nhiều so với trang bị của mấy tên cai tù nhà tù Vây Ma.
Lúc này, mấy tên cai tù trong nhà giam cũng đã nhốn nháo chạy tới, nhìn thấy bên ngoài là đại quân của Hạ Quốc hơn nữa còn có trang bị tốt nhất lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán!
Đại quân của Hạ Quốc vây xung quanh nhà tù Vây Ma, vô số xe tăng không ngừng bắn đánh, nổ tung những tên cai tù xung quanh, máu thịt văng tung tóe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.