Chương 1111
Lam Nha
13/07/2023
Lê Vĩnh Thiên liếc xuống liền nhìn thấy mắt cá chân Hà Ngọc Vinh vết thương chồng chất, máu chảy ròng ròng đột nhiên anh cảm thấy đau lòng.
Vết thương ở mắt cá chân của Hà Ngọc Vinh là do lúc trước đánh nhau với mấy tên Cai ngục muốn làm ô uế cô.
Khi đó, cô đã dùng sợi dây xích trên cổ chân mình để siết cổ hai tên cai ngục cho đến chết.
Trong khi siết cổ mấy tên Cai ngục này, tất nhiên mắt cá chân của cô cũng bị thương.
Advertisement
“Tôi sẽ ôm cô ra ngoài.” Lê Vĩnh Thiên nhìn thấy Hà Ngọc Vinh đã phải chịu đựng quá nhiều khổ sở như vậy trong lòng cảm thấy không đành lòng, vì vậy anh quyết định tự mình ôm cô ra khỏi nhà tù!
“Cái này… cái này tôi làm sao lại không biết xấu hổ như vậy được?” Hà Ngọc Vinh không ngờ Lê Vĩnh Thiên thật sự muốn ôm chính mình đi ra ngoài!
“Cô đã ám sát thành công Quốc Vương Sư Quốc, đã lập nên chiến công quân sự vĩ đại cho Đại Long Quốc ta. Bây giờ cô lại đang bị thương rất nặng và không thể đi lại được, vậy nên việc tôi ôm cô ra khỏi nhà tù là chuyện đương nhiên, cô không cần phải suy nghĩ quá nhiều làm gì”, Lê Vĩnh Thiên nói.
Nhìn thấy Hà Ngọc Vinh không chỉ có thương tích ở mắt cá chân, mà toàn thân đầy sẹo, thậm chí quần áo cũng có chút rách nát, Lê Vĩnh Thiên lập tức cởi áo khoác ngoài, khoác lên người Hà Ngọc Vinh.
Advertisement
Khi Hà Ngọc Vinh nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên vốn là một người đàn ông thẳng thắn, tâm như sắt thép vậy mà cũng có lúc thể hiện ra một mặt ân cần chu đáo như vậy làm cho cô không khỏi cảm động.
“Cảm ơn Hộ Soái.” Hà Ngọc Vinh nói.
“Cô đối với tôi đâu cần phải khách sáo như vậy để làm gì? Hiện tại cô chính là anh hùng của Đại Long quốc, cho nên không cần phải như vậy” Lê Vĩnh Thiên nói.
Sau đó, Lê Vĩnh Thiên nhìn thấy tay của Hà Ngọc Vinh vẫn đang đeo xích sắt, liền nói: “Đưa tay cô ra đây.”
“Tại sao anh muốn tôi đưa tay ra?” Hà Ngọc Vinh hỏi.
“Giúp cô cắt xích sắt!” Lê Vĩnh Thiên cũng không muốn tìm chìa khóa để mở khóa, anh muốn dùng thần kiếm Tiểu Lâu Thính Vũ trực tiếp cắt đứt xích sắt trong tay Hà Ngọc Vinh.
“Được.” Hà Ngọc Vinh lập tức duỗi tay ra.
Lê Vĩnh Thiên nâng thần kiếm Tiểu Lâu Thính Vũ trong tay lên và chém mạnh một kiếm vào sợi xích sắt trên cổ tay của Hà Ngọc Vinh.
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên kèm với một tiếng nổ, sợi dây xích trên tay của Hà Ngọc Vinh liền bị cắt đứt.
Cuối cùng thì tay của Hà Ngọc Vinh cũng đã tìm được tự do.
Thần kiếm Tiểu Lâu Thính Vũ là một thanh kiếm vô song, chém sắt như chém bùn là kỹ năng cơ bản nhất của nó.
Lúc này, Phạm Cường mới dẫn những binh lính tinh nhuệ của Hổ bôn sư đoàn tiến vào trong ngục.
“Ngọc Vinh, cô có sao không?” Phạm Cường hỏi với vẻ lo lắng khi nhìn thấy Hà Ngọc Vinh.
“Tôi không sao, không ngờ Phạm Tướng cũng tới rồi.” Hà Ngọc Vinh nhìn thấy Phạm Cường và những người của Hổ bôn sư đoàn cũng đến, đương nhiên cô cũng rất vui.
“Cô là đại anh hùng của Long Quốc, Hộ soái đã đích thân tới, tôi có thể không tới sao?” Phạm Cường thành thật nói.
“Phạm Cường, cậu đến đúng lúc lắm” Lê Vĩnh Thiên tiếp lời.
Khi Hà Ngọc Vinh nghe Lê Vĩnh Thiên nói điều này, trái tim của cô đột nhiên hoảng loạn, cô cho rằng Lê Vĩnh Thiên không buông được mặt mũi của mình xuống trước mặt mọi người đó đó sẽ yêu cầu Phạm Cường đến để ôm cô ra khỏi nhà tù.
Phạm Cường này sớm không đến, muộn không đến, Tại sao anh ta lại cố tình đến vào lúc này chứ?
“Hổ soái, anh có chuyện gì không, xin cứ tự nhiên phân phó!” Phạm Cường bước đến và nói.
“Giúp tôi cầm kiếm.” Lê Vĩnh Thiên trả lời.
“Vâng!” Phạm Cường không biết tại sao Lê Vĩnh Thiên lại yêu cầu mình mang kiếm giúp anh ấy, nhưng anh ta không dám hỏi thêm.
Khi Hà Ngọc Vinh nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên chỉ nhờ Phạm Cường giúp anh cầm kiếm, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, thật may cô còn nghĩ rằng anh ấy sẽ để Phạm Cường đến mang mình ra khỏi nhà tù cơ đấy!
Sau khi Lê Vĩnh Thiên đưa thanh kiếm cho Phạm Cường, thì không nói thêm gì nữa, anh ta trực tiếp vươn hai tay ra và ôm lấy cơ thể đầy thương tích của Hà Ngọc Vinh lên!
Lê Vĩnh Thiên coi Hà Ngọc Vinh như một nàng công chúa mà ôm vào lòng!
Hà Ngọc Vinh lập tức được sủng mà xấu hổ, khuôn mặt tái nhợt của cô cũng vì thế mà đỏ bừng.
Trước sự chứng kiến của rất nhiều người, Lê Vĩnh Thiên đã thực sự tự mình ôm cô ra khỏi nhà tù, anh ôm cô như đang ôm một nàng công chúa!
Bản thân cô cũng hơi xấu hổ vì điều này.
Nhưng Lê Vĩnh Thiên không có biểu hiện gì cả, anh vốn không quan tâm người khác nghĩ thế nào.
Lý do Lê Vĩnh Thiên ôm Hà Ngọc Vinh ra khỏi nhà tù là vì anh biết rõ hành động lần này của Hà Ngọc Vinh là cửu tử nhất sinh, nhưng cô chưa bao giờ do dự trong lúc làm nhiệm vụ và cô đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ gần như là bất khả thi này.
Cô ấy đã bị thương vì Đại Long Quốc và xứng đáng được đối xử như một anh hùng.
Mà anh, với tư cách đệ nhất hộ quốc Hộ soái của Đại Lòng Quốc sẽ tự mình đưa cô ra khỏi nơi này, và coi đó như là nghi thức cao nhất trong lịch sử của Long Quốc để chào đón cô ra khỏi nhà tù.
Bởi vì không thể nào Quốc Vương Long Quốc đến ôm cô ra ngoài được.
Đại Long Quốc ngoài Long chủ ra thì chỉ có mình anh là người có cấp bậc cao nhất mà thôi.
Vết thương ở mắt cá chân của Hà Ngọc Vinh là do lúc trước đánh nhau với mấy tên Cai ngục muốn làm ô uế cô.
Khi đó, cô đã dùng sợi dây xích trên cổ chân mình để siết cổ hai tên cai ngục cho đến chết.
Trong khi siết cổ mấy tên Cai ngục này, tất nhiên mắt cá chân của cô cũng bị thương.
Advertisement
“Tôi sẽ ôm cô ra ngoài.” Lê Vĩnh Thiên nhìn thấy Hà Ngọc Vinh đã phải chịu đựng quá nhiều khổ sở như vậy trong lòng cảm thấy không đành lòng, vì vậy anh quyết định tự mình ôm cô ra khỏi nhà tù!
“Cái này… cái này tôi làm sao lại không biết xấu hổ như vậy được?” Hà Ngọc Vinh không ngờ Lê Vĩnh Thiên thật sự muốn ôm chính mình đi ra ngoài!
“Cô đã ám sát thành công Quốc Vương Sư Quốc, đã lập nên chiến công quân sự vĩ đại cho Đại Long Quốc ta. Bây giờ cô lại đang bị thương rất nặng và không thể đi lại được, vậy nên việc tôi ôm cô ra khỏi nhà tù là chuyện đương nhiên, cô không cần phải suy nghĩ quá nhiều làm gì”, Lê Vĩnh Thiên nói.
Nhìn thấy Hà Ngọc Vinh không chỉ có thương tích ở mắt cá chân, mà toàn thân đầy sẹo, thậm chí quần áo cũng có chút rách nát, Lê Vĩnh Thiên lập tức cởi áo khoác ngoài, khoác lên người Hà Ngọc Vinh.
Advertisement
Khi Hà Ngọc Vinh nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên vốn là một người đàn ông thẳng thắn, tâm như sắt thép vậy mà cũng có lúc thể hiện ra một mặt ân cần chu đáo như vậy làm cho cô không khỏi cảm động.
“Cảm ơn Hộ Soái.” Hà Ngọc Vinh nói.
“Cô đối với tôi đâu cần phải khách sáo như vậy để làm gì? Hiện tại cô chính là anh hùng của Đại Long quốc, cho nên không cần phải như vậy” Lê Vĩnh Thiên nói.
Sau đó, Lê Vĩnh Thiên nhìn thấy tay của Hà Ngọc Vinh vẫn đang đeo xích sắt, liền nói: “Đưa tay cô ra đây.”
“Tại sao anh muốn tôi đưa tay ra?” Hà Ngọc Vinh hỏi.
“Giúp cô cắt xích sắt!” Lê Vĩnh Thiên cũng không muốn tìm chìa khóa để mở khóa, anh muốn dùng thần kiếm Tiểu Lâu Thính Vũ trực tiếp cắt đứt xích sắt trong tay Hà Ngọc Vinh.
“Được.” Hà Ngọc Vinh lập tức duỗi tay ra.
Lê Vĩnh Thiên nâng thần kiếm Tiểu Lâu Thính Vũ trong tay lên và chém mạnh một kiếm vào sợi xích sắt trên cổ tay của Hà Ngọc Vinh.
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên kèm với một tiếng nổ, sợi dây xích trên tay của Hà Ngọc Vinh liền bị cắt đứt.
Cuối cùng thì tay của Hà Ngọc Vinh cũng đã tìm được tự do.
Thần kiếm Tiểu Lâu Thính Vũ là một thanh kiếm vô song, chém sắt như chém bùn là kỹ năng cơ bản nhất của nó.
Lúc này, Phạm Cường mới dẫn những binh lính tinh nhuệ của Hổ bôn sư đoàn tiến vào trong ngục.
“Ngọc Vinh, cô có sao không?” Phạm Cường hỏi với vẻ lo lắng khi nhìn thấy Hà Ngọc Vinh.
“Tôi không sao, không ngờ Phạm Tướng cũng tới rồi.” Hà Ngọc Vinh nhìn thấy Phạm Cường và những người của Hổ bôn sư đoàn cũng đến, đương nhiên cô cũng rất vui.
“Cô là đại anh hùng của Long Quốc, Hộ soái đã đích thân tới, tôi có thể không tới sao?” Phạm Cường thành thật nói.
“Phạm Cường, cậu đến đúng lúc lắm” Lê Vĩnh Thiên tiếp lời.
Khi Hà Ngọc Vinh nghe Lê Vĩnh Thiên nói điều này, trái tim của cô đột nhiên hoảng loạn, cô cho rằng Lê Vĩnh Thiên không buông được mặt mũi của mình xuống trước mặt mọi người đó đó sẽ yêu cầu Phạm Cường đến để ôm cô ra khỏi nhà tù.
Phạm Cường này sớm không đến, muộn không đến, Tại sao anh ta lại cố tình đến vào lúc này chứ?
“Hổ soái, anh có chuyện gì không, xin cứ tự nhiên phân phó!” Phạm Cường bước đến và nói.
“Giúp tôi cầm kiếm.” Lê Vĩnh Thiên trả lời.
“Vâng!” Phạm Cường không biết tại sao Lê Vĩnh Thiên lại yêu cầu mình mang kiếm giúp anh ấy, nhưng anh ta không dám hỏi thêm.
Khi Hà Ngọc Vinh nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên chỉ nhờ Phạm Cường giúp anh cầm kiếm, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, thật may cô còn nghĩ rằng anh ấy sẽ để Phạm Cường đến mang mình ra khỏi nhà tù cơ đấy!
Sau khi Lê Vĩnh Thiên đưa thanh kiếm cho Phạm Cường, thì không nói thêm gì nữa, anh ta trực tiếp vươn hai tay ra và ôm lấy cơ thể đầy thương tích của Hà Ngọc Vinh lên!
Lê Vĩnh Thiên coi Hà Ngọc Vinh như một nàng công chúa mà ôm vào lòng!
Hà Ngọc Vinh lập tức được sủng mà xấu hổ, khuôn mặt tái nhợt của cô cũng vì thế mà đỏ bừng.
Trước sự chứng kiến của rất nhiều người, Lê Vĩnh Thiên đã thực sự tự mình ôm cô ra khỏi nhà tù, anh ôm cô như đang ôm một nàng công chúa!
Bản thân cô cũng hơi xấu hổ vì điều này.
Nhưng Lê Vĩnh Thiên không có biểu hiện gì cả, anh vốn không quan tâm người khác nghĩ thế nào.
Lý do Lê Vĩnh Thiên ôm Hà Ngọc Vinh ra khỏi nhà tù là vì anh biết rõ hành động lần này của Hà Ngọc Vinh là cửu tử nhất sinh, nhưng cô chưa bao giờ do dự trong lúc làm nhiệm vụ và cô đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ gần như là bất khả thi này.
Cô ấy đã bị thương vì Đại Long Quốc và xứng đáng được đối xử như một anh hùng.
Mà anh, với tư cách đệ nhất hộ quốc Hộ soái của Đại Lòng Quốc sẽ tự mình đưa cô ra khỏi nơi này, và coi đó như là nghi thức cao nhất trong lịch sử của Long Quốc để chào đón cô ra khỏi nhà tù.
Bởi vì không thể nào Quốc Vương Long Quốc đến ôm cô ra ngoài được.
Đại Long Quốc ngoài Long chủ ra thì chỉ có mình anh là người có cấp bậc cao nhất mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.