Chương 1170
Lam Nha
13/07/2023
Khi Lê Vĩnh Thiên nghe Triệu Đình Vũ nói như thế, anh đã quyết định rằng mình phải nắm bắt thời gian nhanh chóng học thêm Hiên Viên Cửu Kiếm.
Bởi vì Hắc Long Thôn Nguyệt đao của Ma Đao Môn đã bị người của điện Thiên Cang lấy đi rồi. Nếu một ngày nào đó người của điện Thiên Cang lại đến đoạt lấy Tiểu Lâu Thính Vũ thần kiếm thì lúc đó sẽ có ó một trận chiến giữa anh và người của điện Thiên Cang.
Advertisement
Nếu thật sự người của Điện Thiên Cang kiểm soát Long Cung, thì anh sẽ chủ động tìm người của Điện Thiên Cang quyết chiến một trận sinh tử!
Advertisement
“Anh phải giữ cho cẩn thận cuốn đao phổ Bảy chiêu thức Càn Khôn. Nếu không, người của điện Thiên Cang lại lấy đi đao phổ đó là không được đâu.” Lê Vĩnh Thiên nói với Triệu Đình Vũ.
Lê Vĩnh Thiên vốn luôn nắm giữ Tiểu Lâu Thính Vũ thần kiếm, lại luyện Hiên Viên Cửu Kiếm, nên đương nhiên, anh biết rõ tầm quan trọng của kiếm pháp và đao pháp. Anh cũng tin rằng, trên thế giới thực có cây ma đao như Hắc Long Thôn Nguyệt như vậy.
“Vâng, tôi sẽ giữ gìn nó cẩn thận. Tôi đã cất đao phổ Bảy chiêu thức Càn Khôn ở một nơi bí mật, sẽ không ai có thể tìm thấy nó.” Triệu Đình Vũ nói.
Lê Vĩnh Thiên cũng không muốn hỏi Triệu Đình Vũ nơi cất giữ đao phổ Bảy chiêu thức Càn Khôn. Vì dù sao thì đó cũng là đồ của người ta.
Miễn sao đao phổ Bảy chiêu thức càn khôn Càn Khôn không rơi vào tay người của điện Thiên Cang là được.
Bây giờ bản thân anh đã học được thanh kiếm thứ hai của Hiên Viên Cửu Kiếm. Mặc dù những người ở điện Thiên Cang đã đoạt được Hắc Long Thôn Nguyệt đao, nhưng họ vẫn chưa có được đao phổ Bảy chiêu thức Càn Khôn. Nếu Tiểu Lâu Thính Vũ đấu với Hắc Long Thôn Nguyệt đao, thì cơ hội chiến thắng của anh vẫn cao hơn.
“Hộ soái, Ngụy Nghiêm chỉ là một bộ trưởng nhỏ nhoi. Ông ta có tài năng gì mà quốc vương Long Vương lại trọng dụng ông ta như thế? Lại còn phong ông ta làm tể tướng. Quốc vương Long Quốc sao lại hồ đồ như vậy?” Lại Nhi nói.
Lê Vĩnh Thiên cũng cảm thấy việc dùng người lần này của quốc vương Long Quốc rất có vấn đề. Trước giờ, phong cách dùng người của quốc vương Long Quốc luôn rất anh mình. Tuyệt đối sẽ không bao giờ trong dụng những người như Ngụy Nghiêm như vậy.
Anh bị cách chức do không tuân lệnh quân lệnh. Quốc vương Long Quốc làm thế anh cảm thấy rất hợp lý và không có gì để nói. Nhưng Ngụy Nghiêm – một bộ trưởng không có tài cán gì mà được quốc vương Long Quốc phong làm tể tướng, điều này thật sự rất có vấn đề.
Nhưng trong bệnh viện có rất nhiều người. Không thích hợp để bàn tán những chuyện này, Lê Vĩnh Thiên không tiện nói thêm gì nữa.
“Đừng bàn chuyện của quốc vương Long Quốc và tể tướng Ngụy nữa, để tránh rước thêm những rắc rối không cần thiết.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Lại Nhi đột nhiên tỉnh ngộ, cô cũng không dám thảo luận vấn đề này nữa.
Bởi vì cô biết trong bệnh viện có quá nhiều người, nếu không chú ý mà khiến câu chuyện bàn tán Quốc vương Long Quốc và tể tướng truyền ra ngoài thì sẽ không hay.
“Hộ soái, tôi nghĩ anh sẽ sớm trở lại thôi” Lưu Đại Thông nói.
“Đúng đấy, một tướng giỏi như Hộ soái, sớm muộn gì quốc vương Long Quốc cũng sẽ trọng dụng lại anh mà thôi. Đừng nản lòng!” Lại Nhi cũng nói.
“Chuyện sau này hãy để sau này nói. Tôi không còn là Hộ soái, mọi người đừng gọi tôi là Hộ soái nữa.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Sau đó mọi người trò chuyện thêm một lúc, rồi Lê Vĩnh Thiên, Lê Tuyết Tương, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng rời đi.
Sau khi trở về biệt thự núi Tinh Nguyệt, Lê Vĩnh Thiên trốn vào trong phòng. Anh gọi điện cho Phạm Cương và nhờ Phạm Cương sắp xếp để Trương Minh Nguyệt nhanh chóng trở về nước.
Phạm Cương nhận được cuộc gọi từ Lê Vĩnh Thiên thì ngay lập tức sắp xếp để Trương Minh Nguyệt trở về nước.
Trương Minh Nguyệt đang ở nước Dao Dẫn sau khi nhận được cuộc gọi liền nhanh chóng khởi hành.
Cô đã biết rằng Lê Vĩnh Thiên đã bị cách chức, và cô cũng biết rõ đã xảy ra chuyện gì đó ở Long Cung. Bản thân cô cân phải nhanh chóng quay trở lại để điều tra ra sự thật.
Bởi vì Hắc Long Thôn Nguyệt đao của Ma Đao Môn đã bị người của điện Thiên Cang lấy đi rồi. Nếu một ngày nào đó người của điện Thiên Cang lại đến đoạt lấy Tiểu Lâu Thính Vũ thần kiếm thì lúc đó sẽ có ó một trận chiến giữa anh và người của điện Thiên Cang.
Advertisement
Nếu thật sự người của Điện Thiên Cang kiểm soát Long Cung, thì anh sẽ chủ động tìm người của Điện Thiên Cang quyết chiến một trận sinh tử!
Advertisement
“Anh phải giữ cho cẩn thận cuốn đao phổ Bảy chiêu thức Càn Khôn. Nếu không, người của điện Thiên Cang lại lấy đi đao phổ đó là không được đâu.” Lê Vĩnh Thiên nói với Triệu Đình Vũ.
Lê Vĩnh Thiên vốn luôn nắm giữ Tiểu Lâu Thính Vũ thần kiếm, lại luyện Hiên Viên Cửu Kiếm, nên đương nhiên, anh biết rõ tầm quan trọng của kiếm pháp và đao pháp. Anh cũng tin rằng, trên thế giới thực có cây ma đao như Hắc Long Thôn Nguyệt như vậy.
“Vâng, tôi sẽ giữ gìn nó cẩn thận. Tôi đã cất đao phổ Bảy chiêu thức Càn Khôn ở một nơi bí mật, sẽ không ai có thể tìm thấy nó.” Triệu Đình Vũ nói.
Lê Vĩnh Thiên cũng không muốn hỏi Triệu Đình Vũ nơi cất giữ đao phổ Bảy chiêu thức Càn Khôn. Vì dù sao thì đó cũng là đồ của người ta.
Miễn sao đao phổ Bảy chiêu thức càn khôn Càn Khôn không rơi vào tay người của điện Thiên Cang là được.
Bây giờ bản thân anh đã học được thanh kiếm thứ hai của Hiên Viên Cửu Kiếm. Mặc dù những người ở điện Thiên Cang đã đoạt được Hắc Long Thôn Nguyệt đao, nhưng họ vẫn chưa có được đao phổ Bảy chiêu thức Càn Khôn. Nếu Tiểu Lâu Thính Vũ đấu với Hắc Long Thôn Nguyệt đao, thì cơ hội chiến thắng của anh vẫn cao hơn.
“Hộ soái, Ngụy Nghiêm chỉ là một bộ trưởng nhỏ nhoi. Ông ta có tài năng gì mà quốc vương Long Vương lại trọng dụng ông ta như thế? Lại còn phong ông ta làm tể tướng. Quốc vương Long Quốc sao lại hồ đồ như vậy?” Lại Nhi nói.
Lê Vĩnh Thiên cũng cảm thấy việc dùng người lần này của quốc vương Long Quốc rất có vấn đề. Trước giờ, phong cách dùng người của quốc vương Long Quốc luôn rất anh mình. Tuyệt đối sẽ không bao giờ trong dụng những người như Ngụy Nghiêm như vậy.
Anh bị cách chức do không tuân lệnh quân lệnh. Quốc vương Long Quốc làm thế anh cảm thấy rất hợp lý và không có gì để nói. Nhưng Ngụy Nghiêm – một bộ trưởng không có tài cán gì mà được quốc vương Long Quốc phong làm tể tướng, điều này thật sự rất có vấn đề.
Nhưng trong bệnh viện có rất nhiều người. Không thích hợp để bàn tán những chuyện này, Lê Vĩnh Thiên không tiện nói thêm gì nữa.
“Đừng bàn chuyện của quốc vương Long Quốc và tể tướng Ngụy nữa, để tránh rước thêm những rắc rối không cần thiết.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Lại Nhi đột nhiên tỉnh ngộ, cô cũng không dám thảo luận vấn đề này nữa.
Bởi vì cô biết trong bệnh viện có quá nhiều người, nếu không chú ý mà khiến câu chuyện bàn tán Quốc vương Long Quốc và tể tướng truyền ra ngoài thì sẽ không hay.
“Hộ soái, tôi nghĩ anh sẽ sớm trở lại thôi” Lưu Đại Thông nói.
“Đúng đấy, một tướng giỏi như Hộ soái, sớm muộn gì quốc vương Long Quốc cũng sẽ trọng dụng lại anh mà thôi. Đừng nản lòng!” Lại Nhi cũng nói.
“Chuyện sau này hãy để sau này nói. Tôi không còn là Hộ soái, mọi người đừng gọi tôi là Hộ soái nữa.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Sau đó mọi người trò chuyện thêm một lúc, rồi Lê Vĩnh Thiên, Lê Tuyết Tương, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng rời đi.
Sau khi trở về biệt thự núi Tinh Nguyệt, Lê Vĩnh Thiên trốn vào trong phòng. Anh gọi điện cho Phạm Cương và nhờ Phạm Cương sắp xếp để Trương Minh Nguyệt nhanh chóng trở về nước.
Phạm Cương nhận được cuộc gọi từ Lê Vĩnh Thiên thì ngay lập tức sắp xếp để Trương Minh Nguyệt trở về nước.
Trương Minh Nguyệt đang ở nước Dao Dẫn sau khi nhận được cuộc gọi liền nhanh chóng khởi hành.
Cô đã biết rằng Lê Vĩnh Thiên đã bị cách chức, và cô cũng biết rõ đã xảy ra chuyện gì đó ở Long Cung. Bản thân cô cân phải nhanh chóng quay trở lại để điều tra ra sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.