Chương 1227
Lam Nha
13/07/2023
Trần Hiểu Sinh nghe Triệu Đình Vũ nói vậy liền tức giận nói: “Chúng tôi không phải đã báo tin cho anh đem Càn Khôn Thất Đao để đổi lấy em gái anh mà, tại sao anh không đem đao phổ đến?”
“Các anh bảo tôi đem đến là tôi phải đem đến sao? Vậy không phải là tôi rất mất mặt hay sao?” Triệu Đình Vũ nói.
“Anh… anh cần mặt mũi còn hơn là tính mạng của em gái mình hay sao?” Người luôn điềm tĩnh như Trần Hiểu Sinh cũng sắp bị Triệu Đình Vũ làm cho phát cáu.
Advertisement
“Đao phổ của Càn Khôn Thất Đao tuyệt đối không thể rơi vào tay những kẻ độc ác như các anh được.” Triệu Đình Vũ nói.
“Nếu anh không đem đao phổ tới thì anh đến đây làm cái gì?” Trần Hiểu Sinh hỏi.
Advertisement
“Tôi tới cứu em gái.” Triệu Đình Vũ nói.
“Anh định dựa vào cái gì để cứu em gái?” Trần Hiểu Sinh chế nhạo nói.
“Dựa vào thanh đao trong tay tôi.” Triệu Đình Vũ lạnh lùng nói.
“Nực cười, chỉ với một thanh đao mà anh nghĩ anh có thể cứu được em gái anh khỏi tay chúng tôi sao? Thật là suy nghĩ viễn vông!” Trần Hiểu Sinh nói.
“Anh mau chạy đi, không cần phải nói nhiều với anh ta, anh không cần lo cho em đâu!” Triệu Vũ Ngọc biết Triệu Đình Vũ không mang theo đao phổ đến nên chắc chắc là sẽ rất nguy hiểm bởi vậy cô ấy liền giục anh ấy chạy đi.
“Em là em gái của anh, làm sao anh có thể không lo cho em được chứ? Hơn nữa anh cũng đã đến rồi thì làm sao mà đi đi được?” Triệu Đình Vũ nói.
“Anh thật ngốc, sao lại tự tìm đến chỗ chết chứ! Anh mau đi đi, đừng lo cho em!”
Triệu Vũ Ngọc cảm thấy nếu để một mình anh trai mình đi thì còn có cơ hội nhưng nếu đưa cả cô ấy đi thì đây là điều không thể.
“Muốn đi thì cùng đi, muốn chết thì cùng chết, anh tuyệt đối sẽ không bỏ em lại một mình đâu!” Triệu Đình Vũ nói.
Lúc này Trần Hiểu Sinh liền nói: “Triệu Đình Vũ, tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, anh có thể trở về đem đao phổ của Càn Khôn Thất Đao đến đây để trao đổi.”
Anh ta nhận được mệnh lệnh là phải lấy được đao phổ nhưng nếu không lấy được đao phổ thì có giết em gái của Triệu Đình Vũ cũng không có ý nghĩa gì.
Mục đích thực sự chuyến đi của họ chính là lấy được đao phổ Càn Khôn Thất Đao!
“Anh cho rằng tôi là đồ ngốc sao, cho dù tôi có đem đao phổ tới thì các anh cũng sẽ không buông tha cho chúng tôi. Sau khi lấy được đao phổ anh nhất định sẽ giết chúng tôi vì vậy tôi sẽ không bị các anh lừa đâu!” Triệu Đình Vũ nói.
Tất nhiên là anh ấy biết rằng sau khi người của điện Thiên Cang lấy được đao phổ thì họ sẽ không bao giờ buông tha cho anh ấy và em gái của anh ấy.
Bởi vì bản thân là người của Ma Đao Môn mà Ma Đao Môn đã bị bọn họ phá hủy hết rồi, để ngăn chặn sau này bản thân sẽ không bị bọn họ trả thù nên nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.
Nếu như không đem đao phổ tới thì có lẽ bản thân sẽ còn cơ hội, bọn họ sẽ không thể giết bản thân anh ấy trước khi lấy được đao phổ.
Nếu không khi anh ấy chết đi rồi thì sẽ không một ai biết nơi cất giấu đao phổ Càn Khôn Thất Đao và họ cũng sẽ không bao giờ có được đao phổ Càn Khôn Thất Đao.
“Anh… anh thật sự không định giao ra đao phổ Càn Khôn Thất Đao sao?” Trần Hiểu Sinh rất tức giận, anh ta có thể nhìn thấu được âm mưu của Triệu Đình Vũ.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để đao phổ đao Càn Khôn Thất Đao rơi vào tay kẻ xấu như các anh! Anh không hiểu tiếng người sao?” Triệu Đình Vũ nói.
“Được, được lắm, xem ra tôi không còn kiên nhẫn với anh nữa rồi!” Trần Hiểu Sinh độc ác nói.
“Các anh đã giết bố mẹ của tôi lại còn phá hủy Ma Đạo Môn, tôi và các anh không đội trời chung! Hôm nay tôi phải gi3t chết các anh để báo thù cho Ma Đạo Môn!” Triệu Đình Vũ tràn đầy sát khí và nói.
“Đúng thật là không biết trời cao đất dày! Ngay cả bố của anh còn không phải là đối thủ của chúng tôi, toàn bộ Ma Đạo Môn cũng bị chúng tôi phá hủy thì một tên nhóc hôi hám như anh mà đòi giết chúng tôi và trả thù cho Ma Đạo Môn sao?” Trần Hiểu Sinh nói bằng giọng đầy khinh bỉ.
“Đừng phí lời nữa, vào trận đi!” Triệu Đình Vũ không muốn nói thêm điều gì nữa, anh ấy chỉ muốn chiến đấu để cứu em gái của mình chứ không muốn nói những điều vô dụng.
“Được, nếu anh đã muốn chết thì tôi sẽ giúp anh!” Trần Hiểu Sinh nói xong liền nhìn những người xung quanh để ra lệnh cho bọn họ ra tay.
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Hiểu Sinh, đám người mặc đồ đen đang bất động như người chết liền vụt ra như những đám ma và lập tức vây quanh Triệu Đình Vũ.
Vũ khí được những người U Minh giáo sử dụng đều rất kỳ quặc.
Có người dùng kiếm, có người dùng đao, người thì dùng chùy có người lại dùng bút thậm chí còn dùng quạt sắt.
“Các anh bảo tôi đem đến là tôi phải đem đến sao? Vậy không phải là tôi rất mất mặt hay sao?” Triệu Đình Vũ nói.
“Anh… anh cần mặt mũi còn hơn là tính mạng của em gái mình hay sao?” Người luôn điềm tĩnh như Trần Hiểu Sinh cũng sắp bị Triệu Đình Vũ làm cho phát cáu.
Advertisement
“Đao phổ của Càn Khôn Thất Đao tuyệt đối không thể rơi vào tay những kẻ độc ác như các anh được.” Triệu Đình Vũ nói.
“Nếu anh không đem đao phổ tới thì anh đến đây làm cái gì?” Trần Hiểu Sinh hỏi.
Advertisement
“Tôi tới cứu em gái.” Triệu Đình Vũ nói.
“Anh định dựa vào cái gì để cứu em gái?” Trần Hiểu Sinh chế nhạo nói.
“Dựa vào thanh đao trong tay tôi.” Triệu Đình Vũ lạnh lùng nói.
“Nực cười, chỉ với một thanh đao mà anh nghĩ anh có thể cứu được em gái anh khỏi tay chúng tôi sao? Thật là suy nghĩ viễn vông!” Trần Hiểu Sinh nói.
“Anh mau chạy đi, không cần phải nói nhiều với anh ta, anh không cần lo cho em đâu!” Triệu Vũ Ngọc biết Triệu Đình Vũ không mang theo đao phổ đến nên chắc chắc là sẽ rất nguy hiểm bởi vậy cô ấy liền giục anh ấy chạy đi.
“Em là em gái của anh, làm sao anh có thể không lo cho em được chứ? Hơn nữa anh cũng đã đến rồi thì làm sao mà đi đi được?” Triệu Đình Vũ nói.
“Anh thật ngốc, sao lại tự tìm đến chỗ chết chứ! Anh mau đi đi, đừng lo cho em!”
Triệu Vũ Ngọc cảm thấy nếu để một mình anh trai mình đi thì còn có cơ hội nhưng nếu đưa cả cô ấy đi thì đây là điều không thể.
“Muốn đi thì cùng đi, muốn chết thì cùng chết, anh tuyệt đối sẽ không bỏ em lại một mình đâu!” Triệu Đình Vũ nói.
Lúc này Trần Hiểu Sinh liền nói: “Triệu Đình Vũ, tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, anh có thể trở về đem đao phổ của Càn Khôn Thất Đao đến đây để trao đổi.”
Anh ta nhận được mệnh lệnh là phải lấy được đao phổ nhưng nếu không lấy được đao phổ thì có giết em gái của Triệu Đình Vũ cũng không có ý nghĩa gì.
Mục đích thực sự chuyến đi của họ chính là lấy được đao phổ Càn Khôn Thất Đao!
“Anh cho rằng tôi là đồ ngốc sao, cho dù tôi có đem đao phổ tới thì các anh cũng sẽ không buông tha cho chúng tôi. Sau khi lấy được đao phổ anh nhất định sẽ giết chúng tôi vì vậy tôi sẽ không bị các anh lừa đâu!” Triệu Đình Vũ nói.
Tất nhiên là anh ấy biết rằng sau khi người của điện Thiên Cang lấy được đao phổ thì họ sẽ không bao giờ buông tha cho anh ấy và em gái của anh ấy.
Bởi vì bản thân là người của Ma Đao Môn mà Ma Đao Môn đã bị bọn họ phá hủy hết rồi, để ngăn chặn sau này bản thân sẽ không bị bọn họ trả thù nên nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.
Nếu như không đem đao phổ tới thì có lẽ bản thân sẽ còn cơ hội, bọn họ sẽ không thể giết bản thân anh ấy trước khi lấy được đao phổ.
Nếu không khi anh ấy chết đi rồi thì sẽ không một ai biết nơi cất giấu đao phổ Càn Khôn Thất Đao và họ cũng sẽ không bao giờ có được đao phổ Càn Khôn Thất Đao.
“Anh… anh thật sự không định giao ra đao phổ Càn Khôn Thất Đao sao?” Trần Hiểu Sinh rất tức giận, anh ta có thể nhìn thấu được âm mưu của Triệu Đình Vũ.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để đao phổ đao Càn Khôn Thất Đao rơi vào tay kẻ xấu như các anh! Anh không hiểu tiếng người sao?” Triệu Đình Vũ nói.
“Được, được lắm, xem ra tôi không còn kiên nhẫn với anh nữa rồi!” Trần Hiểu Sinh độc ác nói.
“Các anh đã giết bố mẹ của tôi lại còn phá hủy Ma Đạo Môn, tôi và các anh không đội trời chung! Hôm nay tôi phải gi3t chết các anh để báo thù cho Ma Đạo Môn!” Triệu Đình Vũ tràn đầy sát khí và nói.
“Đúng thật là không biết trời cao đất dày! Ngay cả bố của anh còn không phải là đối thủ của chúng tôi, toàn bộ Ma Đạo Môn cũng bị chúng tôi phá hủy thì một tên nhóc hôi hám như anh mà đòi giết chúng tôi và trả thù cho Ma Đạo Môn sao?” Trần Hiểu Sinh nói bằng giọng đầy khinh bỉ.
“Đừng phí lời nữa, vào trận đi!” Triệu Đình Vũ không muốn nói thêm điều gì nữa, anh ấy chỉ muốn chiến đấu để cứu em gái của mình chứ không muốn nói những điều vô dụng.
“Được, nếu anh đã muốn chết thì tôi sẽ giúp anh!” Trần Hiểu Sinh nói xong liền nhìn những người xung quanh để ra lệnh cho bọn họ ra tay.
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Hiểu Sinh, đám người mặc đồ đen đang bất động như người chết liền vụt ra như những đám ma và lập tức vây quanh Triệu Đình Vũ.
Vũ khí được những người U Minh giáo sử dụng đều rất kỳ quặc.
Có người dùng kiếm, có người dùng đao, người thì dùng chùy có người lại dùng bút thậm chí còn dùng quạt sắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.