Chương 957: Có biến
Lam Nha
12/07/2023
“Không xong rồi, hình như bọn họ đã triển khai quy mô lớn để tìm kiếm chúng ta rồi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Lê Tịnh Vy nói.
“Đừng hoảng sợ, trước hết chúng ta lui về đã, theo một con đường nhỏ khác để đi đến nhà ga.” Triệu Đình Vũ nói.
“Ừ, trước hết cứ về trước rồi nói sau, đừng để bọn họ phát hiện.” Lê Tuyết Tương cũng nói.
Kết quả là cả bốn người nhanh chóng chạy về.
Nhưng mà, bọn họ chưa chạy được bao xa, đã nhìn thấy một nhóm người mang theo súng đuổi theo từ phía sau!
Thấy vậy, bốn người đều kinh hãi.
“Phía trước có người đang đuổi đến đây, phía sau cũng có người chặn đường rồi. Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lê Tịnh Vy sợ hãi nói.
“Nhanh chóng chạy qua đường bên này, trốn vào rừng trước, nhanh lên!” Triệu Đình Vũ dứt khoát nói.
“Được! Mau chạy lên núi, nếu để bọn họ phát hiện được thì quá muộn rồi!” Lê Tuyết Tương nói.
Vì vậy bốn người liền chạy vào rừng cây bên đường, chui vào bụi rậm, chạy một mạch lên đỉnh núi.
Khi lên đến đỉnh núi, cả bốn người mới dám dừng lại.
“Tiếp theo, chúng ta nên làm gì?” Lê Tịnh Vy thở hổn hển hỏi.
“Trước hết chúng ta cứ trốn một lúc ở đây, chờ đến khi bọn họ tản ra chúng ta sẽ đến nhà ga.” Triệu Đình Vũ nói.
“Chúng ta không thể đi đến nhà ga.” Lê Tuyết Tương nói.
“Tại sao?” Triệu Đình Vũ hỏi.
“Bởi vì chắc chắn nhà họ Đỗ đã đoán được rằng chúng ta sẽ đến nhà ga để trốn khỏi thành phố Vĩnh Thụy bằng ô tô. Nến bọn họ nhất định đã giăng bẫy ở khắp nơi chỉ đợi chúng ta chui đầu vào lưới thôi.” Lê Tuyết Tương nói.
Triệu Đình Vũ cũng cảm thấy những gì Lê Tuyết Tương nói rất là hợp lý, và cũng bắt đầu bất lực: “Vậy chúng ta phải làm gì?”
“Trước hết chúng ta cứ ở trên núi đợi đến khi trời sáng đã, chờ đến khi trời sáng, có nhiều người, bọn họ nhất định sẽ không dám hành động tùy tiện, đến khi đó chúng ta hãy đi đến nhà ga.”Lê Tuyết Tương nói.
“Được, vậy chúng ta cứ ở trên núi đợi trời sáng thôi.” Triệu Đình Vũ nói.
Dưới chân núi, nhóm người nhà họ Đỗ và Hách Diệp không thấy Triệu Đình Vũ và những người khác đâu, nên đi tìm kiếm ở khắp nơi.
Triệu Đình Vũ và mọi người đứng ở trên núi nhìn thấy hai nhóm người đã bỏ đi, nhưng họ vẫn không dám đi xuống, sợ lại gặp phải đám người đó.
Bốn người bọn họ chỉ có thể ở trên núi đợi đến khi trời sáng, dù sao cũng đã hơn bốn giờ sáng, không còn bao lâu nữa là đến bình minh.
Đỗ Quang và Ngụy Thái Phượng vẫn khổ sở chờ đợi trong tòa nhà đang xây dựng dở dang, vẫn không thấy tin tức Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy bị bắt, bọn họ bắt thở dài.
“Rốt cuộc là sao vậy, phái nhiều người như vậy, sao có thể không bắt được dù chỉ là một người chứ!” Đỗ Quang tức giận nói.
“Ra lệnh cho mọi người tiếp tục tăng cường tìm kiếm, nhất định phải bắt được người khi trời còn chưa sáng! Nếu không, đến lúc trời sáng có nhiều người rồi, sẽ khó mà hành động!” Ngụy Thái Phượng cũng lo lắng nói.
“Người của chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy dấu vết của những người đó, có khi nào bọn họ đã rời khỏi thành phố Vĩnh Thụy rồi không!” Đỗ Quang nói.
“Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại còn không có xe vào ban đêm, bọn họ không thể nào chạy thoát khỏi thành phố Vĩnh Thụy được!” Ngụy Thái Phượng nói một cách chắc chắn.
“Vậy thì rốt cuộc họ đã chạy đi đâu chứ?” Đỗ Quang nói.
“Chúng ta gióng trống khua chiêng đuổi bắt như vậy, chắc chắn đã bị bọn họ phát hiện, sau đó trốn ở đâu đó rồi. Tiếp tục truy tìm, cho dù có phải đào sâu ba thước đất, cũng phải tìm cho ra bọn họ!” Ngụy Thái Phượng nói.
“Được rồi, anh sẽ cho bọn họ tiếp tục tăng cường tìm kiếm, tiến hành tìm kiếm trên diện rộng!” Đỗ Quang nói.
Ngày hôm sau, tại thành phố Quốc Hòa.
Hôm nay là ngày tổ chức lễ tưởng niệm các chiến sĩ đã hy sinh trong Kháng chiến chống lại quân thù.
Hơn nữa, cùng là ngày tuyên thệ trước khi xuất quân.
Ngoài ra, đây cũng là ngày mà Lê Uy Long muốn xử tử những kẻ phản bội là nhà họ Trần và nhà họ Phan.
“Đừng hoảng sợ, trước hết chúng ta lui về đã, theo một con đường nhỏ khác để đi đến nhà ga.” Triệu Đình Vũ nói.
“Ừ, trước hết cứ về trước rồi nói sau, đừng để bọn họ phát hiện.” Lê Tuyết Tương cũng nói.
Kết quả là cả bốn người nhanh chóng chạy về.
Nhưng mà, bọn họ chưa chạy được bao xa, đã nhìn thấy một nhóm người mang theo súng đuổi theo từ phía sau!
Thấy vậy, bốn người đều kinh hãi.
“Phía trước có người đang đuổi đến đây, phía sau cũng có người chặn đường rồi. Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lê Tịnh Vy sợ hãi nói.
“Nhanh chóng chạy qua đường bên này, trốn vào rừng trước, nhanh lên!” Triệu Đình Vũ dứt khoát nói.
“Được! Mau chạy lên núi, nếu để bọn họ phát hiện được thì quá muộn rồi!” Lê Tuyết Tương nói.
Vì vậy bốn người liền chạy vào rừng cây bên đường, chui vào bụi rậm, chạy một mạch lên đỉnh núi.
Khi lên đến đỉnh núi, cả bốn người mới dám dừng lại.
“Tiếp theo, chúng ta nên làm gì?” Lê Tịnh Vy thở hổn hển hỏi.
“Trước hết chúng ta cứ trốn một lúc ở đây, chờ đến khi bọn họ tản ra chúng ta sẽ đến nhà ga.” Triệu Đình Vũ nói.
“Chúng ta không thể đi đến nhà ga.” Lê Tuyết Tương nói.
“Tại sao?” Triệu Đình Vũ hỏi.
“Bởi vì chắc chắn nhà họ Đỗ đã đoán được rằng chúng ta sẽ đến nhà ga để trốn khỏi thành phố Vĩnh Thụy bằng ô tô. Nến bọn họ nhất định đã giăng bẫy ở khắp nơi chỉ đợi chúng ta chui đầu vào lưới thôi.” Lê Tuyết Tương nói.
Triệu Đình Vũ cũng cảm thấy những gì Lê Tuyết Tương nói rất là hợp lý, và cũng bắt đầu bất lực: “Vậy chúng ta phải làm gì?”
“Trước hết chúng ta cứ ở trên núi đợi đến khi trời sáng đã, chờ đến khi trời sáng, có nhiều người, bọn họ nhất định sẽ không dám hành động tùy tiện, đến khi đó chúng ta hãy đi đến nhà ga.”Lê Tuyết Tương nói.
“Được, vậy chúng ta cứ ở trên núi đợi trời sáng thôi.” Triệu Đình Vũ nói.
Dưới chân núi, nhóm người nhà họ Đỗ và Hách Diệp không thấy Triệu Đình Vũ và những người khác đâu, nên đi tìm kiếm ở khắp nơi.
Triệu Đình Vũ và mọi người đứng ở trên núi nhìn thấy hai nhóm người đã bỏ đi, nhưng họ vẫn không dám đi xuống, sợ lại gặp phải đám người đó.
Bốn người bọn họ chỉ có thể ở trên núi đợi đến khi trời sáng, dù sao cũng đã hơn bốn giờ sáng, không còn bao lâu nữa là đến bình minh.
Đỗ Quang và Ngụy Thái Phượng vẫn khổ sở chờ đợi trong tòa nhà đang xây dựng dở dang, vẫn không thấy tin tức Triệu Đình Vũ, Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vy bị bắt, bọn họ bắt thở dài.
“Rốt cuộc là sao vậy, phái nhiều người như vậy, sao có thể không bắt được dù chỉ là một người chứ!” Đỗ Quang tức giận nói.
“Ra lệnh cho mọi người tiếp tục tăng cường tìm kiếm, nhất định phải bắt được người khi trời còn chưa sáng! Nếu không, đến lúc trời sáng có nhiều người rồi, sẽ khó mà hành động!” Ngụy Thái Phượng cũng lo lắng nói.
“Người của chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy dấu vết của những người đó, có khi nào bọn họ đã rời khỏi thành phố Vĩnh Thụy rồi không!” Đỗ Quang nói.
“Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lại còn không có xe vào ban đêm, bọn họ không thể nào chạy thoát khỏi thành phố Vĩnh Thụy được!” Ngụy Thái Phượng nói một cách chắc chắn.
“Vậy thì rốt cuộc họ đã chạy đi đâu chứ?” Đỗ Quang nói.
“Chúng ta gióng trống khua chiêng đuổi bắt như vậy, chắc chắn đã bị bọn họ phát hiện, sau đó trốn ở đâu đó rồi. Tiếp tục truy tìm, cho dù có phải đào sâu ba thước đất, cũng phải tìm cho ra bọn họ!” Ngụy Thái Phượng nói.
“Được rồi, anh sẽ cho bọn họ tiếp tục tăng cường tìm kiếm, tiến hành tìm kiếm trên diện rộng!” Đỗ Quang nói.
Ngày hôm sau, tại thành phố Quốc Hòa.
Hôm nay là ngày tổ chức lễ tưởng niệm các chiến sĩ đã hy sinh trong Kháng chiến chống lại quân thù.
Hơn nữa, cùng là ngày tuyên thệ trước khi xuất quân.
Ngoài ra, đây cũng là ngày mà Lê Uy Long muốn xử tử những kẻ phản bội là nhà họ Trần và nhà họ Phan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.