Chương 557: Dựa vào linh cảm thôi
Lam Nha
19/04/2021
“Đúng vậy, anh quả thực đã từng nói như thế. Xem ra, anh chẳng những là một bác sĩ giỏi mà còn là một thiên tài bói toán!” Lê Hồng Ngọc nói.
“Đại Thông à, con thật có bản lĩnh cao cường! Sao con biết Lê Hồng Ngọc sẽ được khôi phục chức vụ?” Bạch Liên hỏi.
Lưu Bảo Thông trả lời: “Dựa vào linh cảm thôi ạ.”
“Linh cảm của đàn ông cũng linh như vậy sao?” Lê Hồng Ngọc hỏi.
“Chính xác, đôi khi linh cảm của đàn ông khá tốt!” Anh ấy nghĩ thầm, tất cả là do cô ấy có học sinh là hộ quốc bảo vệ!
“Chà, dù sao việc Lê Hồng Ngọc được minh oan và được khôi phục chức vụ là một việc đáng ăn mừng, tối nay chúng ta nhất định phải ăn mừng thật lớn!” Bạch Liên nói.
“Mẹ ơi, mẹ định ăn mừng như thế nào?” Lê Hồng Ngọc hỏi.
“Mẹ định ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn ở nhà hàng. Đại Thông à, tối nay con nhất định phải tới ăn mừng với chúng ta nhé!” Bạch Liên nói.
“Ăn cơm tối ạ?” Lưu Bảo Thông có chút xấu hổ.
“Đúng đó, tối nay bác sẽ gọi thằng Thiên, chắc thằng bé vui lắm. Con nhất định phải đến nhé!” Bạch Liên nói tiếp.
“Dạ, vậy tối nay con sẽ tới cùng anh Thiên!” Lưu Bảo Thông đáp.
“Anh Thiên cái gì, là Thiên, sau này con cứ gọi nó là Thiên được rồi.” Bạch Liên nói.
“Dạ, dạ, là Thiên. Bác gái ơi, nếu không có việc gì con về trước nhé!” Lưu Bảo Thông không dám tưởng tượng, nếu anh ấy gọi Lê Uy Long là Thiên, anh sẽ có phản ứng thế nào.
“Được, tối nay con nhớ tới cùng thằng Thiên đấy!” Bạch Liên lại căn dặn.
“Dạ dạ, con nhất định sẽ đến.” Lưu Bảo Thông đáp.
“Dung à, con mau tiễn Đại Thông xuống lầu đi!” Bạch Liên bảo con gái.
“Dạ!” Lê Hồng Ngọc vui quá nên đi theo Lưu Bảo Thông xuống lầu.
Ở dưới lầu, Lê Hồng Ngọc đỏ mặt nói với Lưu Bảo Thông: “Lúc nãy ăn cơm, mẹ tôi nói linh tinh thôi, anh đừng để ý nhé!”
“Ừm, tôi sẽ không để trong lòng đâu!” Lưu Bảo Thông nói, vẫn ra dáng một người đàn ông thẳng thắn.
“Tôi cảm thấy anh và Lê Uy Long giống như người sắt vậy đó, chẳng lẽ người lính các anh đều thẳng thắn thế hả?” Lê Hồng Ngọc có chút tức giận, anh không để tâm là vì việc đó không đáng lo sao?
“…” Lưu Bảo Thông nhất thời sững sờ, lẽ nào anh đã trả lời sai rồi!
“Được rồi, anh mau về đi!” Lê Hồng Ngọc biết Lưu Bảo Thông bận rộn nên không làm trễ thời gian của anh.
“Được, tối nay gặp lại!” Lưu Bảo Thông nói xong, bèn lên xe jeep lái xe rời khỏi.
Lê Hồng Ngọc đưa mắt nhìn Lưu Bảo Thông đi xa, cô ấy mới đi lên lầu.
Lúc này, trên biển mênh mông, hai đoàn chiến hạm hùng hậu đang từ vùng biển quốc tế tiến thẳng vào phía nam lãnh hải của Long quốc!
Cục bảo vệ biển của Long quốc đang theo dõi hai đoàn chiến hạm này, một từ nước Liệp Ưng, một từ nước Cự Hùng.
Tình huống bất ngờ này đến quá mức đột ngột, cục bảo vệ biển lập tức báo tình hình cho cấp trên.
Cấp trên biết tình hình rất nghiêm trọng, nên trực tiếp thông báo tình hình khẩn cấp với quốc vương của Long quốc.
“Đại Thông à, con thật có bản lĩnh cao cường! Sao con biết Lê Hồng Ngọc sẽ được khôi phục chức vụ?” Bạch Liên hỏi.
Lưu Bảo Thông trả lời: “Dựa vào linh cảm thôi ạ.”
“Linh cảm của đàn ông cũng linh như vậy sao?” Lê Hồng Ngọc hỏi.
“Chính xác, đôi khi linh cảm của đàn ông khá tốt!” Anh ấy nghĩ thầm, tất cả là do cô ấy có học sinh là hộ quốc bảo vệ!
“Chà, dù sao việc Lê Hồng Ngọc được minh oan và được khôi phục chức vụ là một việc đáng ăn mừng, tối nay chúng ta nhất định phải ăn mừng thật lớn!” Bạch Liên nói.
“Mẹ ơi, mẹ định ăn mừng như thế nào?” Lê Hồng Ngọc hỏi.
“Mẹ định ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn ở nhà hàng. Đại Thông à, tối nay con nhất định phải tới ăn mừng với chúng ta nhé!” Bạch Liên nói.
“Ăn cơm tối ạ?” Lưu Bảo Thông có chút xấu hổ.
“Đúng đó, tối nay bác sẽ gọi thằng Thiên, chắc thằng bé vui lắm. Con nhất định phải đến nhé!” Bạch Liên nói tiếp.
“Dạ, vậy tối nay con sẽ tới cùng anh Thiên!” Lưu Bảo Thông đáp.
“Anh Thiên cái gì, là Thiên, sau này con cứ gọi nó là Thiên được rồi.” Bạch Liên nói.
“Dạ, dạ, là Thiên. Bác gái ơi, nếu không có việc gì con về trước nhé!” Lưu Bảo Thông không dám tưởng tượng, nếu anh ấy gọi Lê Uy Long là Thiên, anh sẽ có phản ứng thế nào.
“Được, tối nay con nhớ tới cùng thằng Thiên đấy!” Bạch Liên lại căn dặn.
“Dạ dạ, con nhất định sẽ đến.” Lưu Bảo Thông đáp.
“Dung à, con mau tiễn Đại Thông xuống lầu đi!” Bạch Liên bảo con gái.
“Dạ!” Lê Hồng Ngọc vui quá nên đi theo Lưu Bảo Thông xuống lầu.
Ở dưới lầu, Lê Hồng Ngọc đỏ mặt nói với Lưu Bảo Thông: “Lúc nãy ăn cơm, mẹ tôi nói linh tinh thôi, anh đừng để ý nhé!”
“Ừm, tôi sẽ không để trong lòng đâu!” Lưu Bảo Thông nói, vẫn ra dáng một người đàn ông thẳng thắn.
“Tôi cảm thấy anh và Lê Uy Long giống như người sắt vậy đó, chẳng lẽ người lính các anh đều thẳng thắn thế hả?” Lê Hồng Ngọc có chút tức giận, anh không để tâm là vì việc đó không đáng lo sao?
“…” Lưu Bảo Thông nhất thời sững sờ, lẽ nào anh đã trả lời sai rồi!
“Được rồi, anh mau về đi!” Lê Hồng Ngọc biết Lưu Bảo Thông bận rộn nên không làm trễ thời gian của anh.
“Được, tối nay gặp lại!” Lưu Bảo Thông nói xong, bèn lên xe jeep lái xe rời khỏi.
Lê Hồng Ngọc đưa mắt nhìn Lưu Bảo Thông đi xa, cô ấy mới đi lên lầu.
Lúc này, trên biển mênh mông, hai đoàn chiến hạm hùng hậu đang từ vùng biển quốc tế tiến thẳng vào phía nam lãnh hải của Long quốc!
Cục bảo vệ biển của Long quốc đang theo dõi hai đoàn chiến hạm này, một từ nước Liệp Ưng, một từ nước Cự Hùng.
Tình huống bất ngờ này đến quá mức đột ngột, cục bảo vệ biển lập tức báo tình hình cho cấp trên.
Cấp trên biết tình hình rất nghiêm trọng, nên trực tiếp thông báo tình hình khẩn cấp với quốc vương của Long quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.