Chương 869: Không chấp nhận đầu hàng
Lam Nha
12/07/2023
Bên ngoài nhà họ Phan.
Tướng sĩ Long Quốc nhìn thấy kẻ thù đều giơ cờ trắng lên, bỏ vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng, toàn bộ đều ngừng bắn.
“Hộ soái, quân địch đầu hàng rồi.” Lê Lương Quân nói.
“Taylor này, thật đúng là cái tên nhát gan tham sống sợ chết. Nhanh như vậy đã đầu hàng rồi, thế mà còn không biết xấu hổ nói là chiến thần vô địch à?” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái lần này lấy một địch hai, đánh chết chiến thần bất bại Arnold, buộc chiến thần vô địch Taylor đầu hàng. Trận chiến này đánh ra quốc uy của Long Quốc, uy danh của hộ soái, càng là nổi tiếng thiên hạ!” Phạm Cương nói.
“Không, tôi cảm thấy uy danh của tôi vẫn không đủ để khiến thiên hạ sợ hãi.” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái khiêm tốn rồi, anh cũng đã đánh bại chiến thần bất bại Arnold và Taylor nổi tiếng thiên hạ rồi, lẽ nào vẫn không đủ để khiến thiên hạ sợ hãi hay sao?” Phạm Cương nói.
“Nếu như tôi chấp nhận sự đầu hàng của họ, bọn họ trở thành tù binh, chúng ta không thể tuỳ ý giết họ nữa.” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái, ý của anh là gì?” Phạm Cương không hiểu ý của Lê Uy Long là gì, liền hỏi.
“Những quân địch này, sau khi tiến vào thành phố Quốc Hòa của tôi, không có việc xấu nào là không làm, tội ác ngập trời. Tôi đã từng nói, tôi sẽ giết hết những kẻ địch đến trong thành phố Quốc Hòa, những tên cầm thú này phải vì tội ác của mình mà trả giá đắt!” Lê Uy Long nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hộ soái, lẽ nào anh muốn bắn chết tù binh sao?” Phạm Cương kinh ngạc hỏi.
“Anh nói sai rồi, mặc dù bọn họ muốn đầu hàng, nhưng tôi có quyền không chấp nhận sự đầu hàng của bọn họ. Chỉ cần không chấp nhận bọn họ đầu hàng thì không tính là bắn giết tù binh!” Lê Uy Long nói.
Phạm Cương và Lê Lương Quân nghe thấy Lê Uy Long nói như thế, nhất thời bừng tỉnh.
“Tôi hiểu rồi. Chỉ cần vẫn ở trên chiến trường, chỉ cần chúng ta không chấp nhận sự đầu hàng của bọn họ, bọn họ liền không phải là tù binh.” Phạm Cương nói.
“Đúng vậy, nếu như để bọn họ trở thành tù binh, sau này bọn họ sẽ có khả năng được cứu chuộc trở về. Đặc biệt là Taylor, quốc vương nước Cự Hùng khẳng định sẽ muốn cố gắng hết sức cứu gã ta về, chúng ta tuyệt đối không thể thả hổ về rừng!” Lê Lương Quân nói.
“Không sai! Chúng ta tuyệt đối không thể thả hổ về rừng, để lại hậu hoạn! Cuộc chiến tranh xâm lược bọn họ phát động này khiến Long Quốc của chúng ta không ít tướng sĩ chết trên chiến trường, tôi chỉ có thể giết sạch hết những kẻ xâm lược, mới giải hết mối hận trong lòng tôi, mới có thể vì những tướng sĩ đã hi sinh báo thù rửa hận!”
“Chỉ có chém sạch giết sạch những kẻ địch đến mới có thể tăng cường uy quốc chúng ta, kẻ địch mới biết sự tàn nhẫn của Lê Uy Long tôi, uy danh của Lê Uy Long tôi, mới có thể khiến thiên hạ sợ hãi!”
Lê Uy Long nghĩ đến những tướng sĩ chết thảm trên tay kẻ địch, còn có những người dân bị những tên cầm thú đó tàn sát, cũng như phụ nữ Long Quốc bị những tên cầm thú đó làm nhục, trong lòng anh chính là tràn ngập tức giận, sát ý ngập trời.
“Hộ soái, chúng ta tiếp theo nên làm sao mới tương đối ổn thoả? Nếu như không chấp nhận sự đầu hàng của bọn chúng, bọn chúng trở thành chó cùng rứt giậu, đến một cái cá chết lưới rách, chúng ta phải tiêu diệt năm nghìn tên địch đó cũng phải trả giá một vài thương vong.” Phạm Cương nói.
“Để các tướng sĩ chuẩn bị sẵn sàng, đợi sau khi kẻ địch toàn bộ đều bỏ vũ khí xuống hết, buông bỏ cảnh giác, đột nhiên nói với bọn chúng biết không chấp nhận đầu hàng, sau đó lập tức nổ súng bắn chết bọn chúng!” Lê Uy Long nói.
“Vâng!”
Trong nhà họ Phan.
“Tướng quân, quân binh của Lê Uy Long đã ngừng bắn rồi, chúng ta nhanh ra ngoài đi đầu hàng đi!” Một tên tướng địch nói.
“Được rồi, chúng ta ra ngoài đầu hàng đi!” Mặc dù trong lòng Taylor trăm ngàn lần không cam tâm, nhưng chuyện đã đến lúc này, gã ta chỉ đành nhẫn nhục đi ra ngoài đầu hàng.
Các tướng sĩ của gã ta cũng đi theo ra bên ngoài.
Kể cả Taylor, tất cả quân địch đều giơ hai tay lên đi ra từ nhà họ Phan.
Quân địch bên ngoài, sớm đã toàn bộ bỏ vũ khí xuống hết rồi, chỉ đợi Taylor ra ngoài nói chuyện với Lê Uy Long.
“Lê Uy Long, tôi đã dẫn đầu tướng sĩ của tôi đầu hàng rồi, xin anh đối xử tốt với tù binh!” Taylor vừa đi ra ngoài vừa lớn tiếng nói.
“Taylor, những tên cầm thú của anh ở thành phố Quốc Hòa của tôi đã tiến hành tàn sát cực kì bi thảm, không có chuyện gì xấu là chưa làm, tôi không chấp nhận sự đầu hàng của các anh! Nhặt vũ khí của các anh lên, chúng ta quyết định một trận sống còn!” Lê Uy Long uy phong lẫm liệt nói.
Taylor và những quân binh của gã nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, toàn bộ đều sửng sốt, không phản ứng kịp.
Tất cả những điều này hoàn toàn xảy ra ngoài dự liệu của bọn họ!
Bọn họ toàn bộ đều không nghĩ đến, Lê Uy Long cư nhiên sẽ không chấp nhận đầu hàng!
“Đánh!”
Phạm Cương và Lê Lương Quân đồng thời ra lệnh một tiếng!
Tướng sĩ Long Quốc nhìn thấy kẻ thù đều giơ cờ trắng lên, bỏ vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng, toàn bộ đều ngừng bắn.
“Hộ soái, quân địch đầu hàng rồi.” Lê Lương Quân nói.
“Taylor này, thật đúng là cái tên nhát gan tham sống sợ chết. Nhanh như vậy đã đầu hàng rồi, thế mà còn không biết xấu hổ nói là chiến thần vô địch à?” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái lần này lấy một địch hai, đánh chết chiến thần bất bại Arnold, buộc chiến thần vô địch Taylor đầu hàng. Trận chiến này đánh ra quốc uy của Long Quốc, uy danh của hộ soái, càng là nổi tiếng thiên hạ!” Phạm Cương nói.
“Không, tôi cảm thấy uy danh của tôi vẫn không đủ để khiến thiên hạ sợ hãi.” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái khiêm tốn rồi, anh cũng đã đánh bại chiến thần bất bại Arnold và Taylor nổi tiếng thiên hạ rồi, lẽ nào vẫn không đủ để khiến thiên hạ sợ hãi hay sao?” Phạm Cương nói.
“Nếu như tôi chấp nhận sự đầu hàng của họ, bọn họ trở thành tù binh, chúng ta không thể tuỳ ý giết họ nữa.” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái, ý của anh là gì?” Phạm Cương không hiểu ý của Lê Uy Long là gì, liền hỏi.
“Những quân địch này, sau khi tiến vào thành phố Quốc Hòa của tôi, không có việc xấu nào là không làm, tội ác ngập trời. Tôi đã từng nói, tôi sẽ giết hết những kẻ địch đến trong thành phố Quốc Hòa, những tên cầm thú này phải vì tội ác của mình mà trả giá đắt!” Lê Uy Long nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hộ soái, lẽ nào anh muốn bắn chết tù binh sao?” Phạm Cương kinh ngạc hỏi.
“Anh nói sai rồi, mặc dù bọn họ muốn đầu hàng, nhưng tôi có quyền không chấp nhận sự đầu hàng của bọn họ. Chỉ cần không chấp nhận bọn họ đầu hàng thì không tính là bắn giết tù binh!” Lê Uy Long nói.
Phạm Cương và Lê Lương Quân nghe thấy Lê Uy Long nói như thế, nhất thời bừng tỉnh.
“Tôi hiểu rồi. Chỉ cần vẫn ở trên chiến trường, chỉ cần chúng ta không chấp nhận sự đầu hàng của bọn họ, bọn họ liền không phải là tù binh.” Phạm Cương nói.
“Đúng vậy, nếu như để bọn họ trở thành tù binh, sau này bọn họ sẽ có khả năng được cứu chuộc trở về. Đặc biệt là Taylor, quốc vương nước Cự Hùng khẳng định sẽ muốn cố gắng hết sức cứu gã ta về, chúng ta tuyệt đối không thể thả hổ về rừng!” Lê Lương Quân nói.
“Không sai! Chúng ta tuyệt đối không thể thả hổ về rừng, để lại hậu hoạn! Cuộc chiến tranh xâm lược bọn họ phát động này khiến Long Quốc của chúng ta không ít tướng sĩ chết trên chiến trường, tôi chỉ có thể giết sạch hết những kẻ xâm lược, mới giải hết mối hận trong lòng tôi, mới có thể vì những tướng sĩ đã hi sinh báo thù rửa hận!”
“Chỉ có chém sạch giết sạch những kẻ địch đến mới có thể tăng cường uy quốc chúng ta, kẻ địch mới biết sự tàn nhẫn của Lê Uy Long tôi, uy danh của Lê Uy Long tôi, mới có thể khiến thiên hạ sợ hãi!”
Lê Uy Long nghĩ đến những tướng sĩ chết thảm trên tay kẻ địch, còn có những người dân bị những tên cầm thú đó tàn sát, cũng như phụ nữ Long Quốc bị những tên cầm thú đó làm nhục, trong lòng anh chính là tràn ngập tức giận, sát ý ngập trời.
“Hộ soái, chúng ta tiếp theo nên làm sao mới tương đối ổn thoả? Nếu như không chấp nhận sự đầu hàng của bọn chúng, bọn chúng trở thành chó cùng rứt giậu, đến một cái cá chết lưới rách, chúng ta phải tiêu diệt năm nghìn tên địch đó cũng phải trả giá một vài thương vong.” Phạm Cương nói.
“Để các tướng sĩ chuẩn bị sẵn sàng, đợi sau khi kẻ địch toàn bộ đều bỏ vũ khí xuống hết, buông bỏ cảnh giác, đột nhiên nói với bọn chúng biết không chấp nhận đầu hàng, sau đó lập tức nổ súng bắn chết bọn chúng!” Lê Uy Long nói.
“Vâng!”
Trong nhà họ Phan.
“Tướng quân, quân binh của Lê Uy Long đã ngừng bắn rồi, chúng ta nhanh ra ngoài đi đầu hàng đi!” Một tên tướng địch nói.
“Được rồi, chúng ta ra ngoài đầu hàng đi!” Mặc dù trong lòng Taylor trăm ngàn lần không cam tâm, nhưng chuyện đã đến lúc này, gã ta chỉ đành nhẫn nhục đi ra ngoài đầu hàng.
Các tướng sĩ của gã ta cũng đi theo ra bên ngoài.
Kể cả Taylor, tất cả quân địch đều giơ hai tay lên đi ra từ nhà họ Phan.
Quân địch bên ngoài, sớm đã toàn bộ bỏ vũ khí xuống hết rồi, chỉ đợi Taylor ra ngoài nói chuyện với Lê Uy Long.
“Lê Uy Long, tôi đã dẫn đầu tướng sĩ của tôi đầu hàng rồi, xin anh đối xử tốt với tù binh!” Taylor vừa đi ra ngoài vừa lớn tiếng nói.
“Taylor, những tên cầm thú của anh ở thành phố Quốc Hòa của tôi đã tiến hành tàn sát cực kì bi thảm, không có chuyện gì xấu là chưa làm, tôi không chấp nhận sự đầu hàng của các anh! Nhặt vũ khí của các anh lên, chúng ta quyết định một trận sống còn!” Lê Uy Long uy phong lẫm liệt nói.
Taylor và những quân binh của gã nghe thấy Lê Uy Long nói như vậy, toàn bộ đều sửng sốt, không phản ứng kịp.
Tất cả những điều này hoàn toàn xảy ra ngoài dự liệu của bọn họ!
Bọn họ toàn bộ đều không nghĩ đến, Lê Uy Long cư nhiên sẽ không chấp nhận đầu hàng!
“Đánh!”
Phạm Cương và Lê Lương Quân đồng thời ra lệnh một tiếng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.