Chương 220: Mối họa từ Đông quốc
Lam Nha
14/04/2021
Tạ Ngọc Liên cũng vui mừng khôn xiết khi nghe tin phái viên của Thủ tướng thực sự đã đến, và nghĩ rằng người đó đến đây là để ngăn Lê Uy Long làm những điều sai trái.
Bà ta còn cảm thấy rằng vị phái viên này đã đến quá muộn. Bây giờ các con cháu của Trương gia gần như đã chết hết.
Tuy nhiên, đến muộn vẫn hơn là không đến. Ít nhất bây giờ người đó cũng có thể cứu bà và người con trai cả Trương Minh Thành.
Chỉ cần có thể giữ lại một chút máu mủ của Trương gia, bà ta nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù Lê Uy Long trong tương lai!
Một lúc sau, người phái viên của Thủ tướng đã vội vã đến cạnh Lê Uy Long.
"Xin chào! Không biết Thủ tướng gửi anh đến đây là có việc gì?" Lê Uy Long lo lắng hỏi.
"Báo cáo với Tổng Tư lệnh, ngài Thủ tướng kêu tôi đến đây để gửi một cặp điếu văn cho lễ tưởng niệm của ông Dương Văn Diệp, điếu văn này được chính ngài ấy viết. Tiếc là có vẻ tôi đã đến muộn..." Vị phái viên nói.
Nghe tới đây, Trương Minh Thành và Tạ Ngọc Liên đều bị sốc. Thủ tướng thực sự đã đích thân viết một điếu văn cho Dương Văn Diệp, và gửi người đến để trao tặng nó? Không phải ông ta gửi phái viên đến để ngăn Lê Uy Long lạm quyền giết người sao?
"Chắc là trên đường đến đây có chút trục trặc nên anh mới đến muộn nhỉ!?" Lê Uy Long hỏi lại.
"Vâng, thật xin lỗi! Vừa nãy trên đường đến đây tôi đã gặp tắc đường, vậy nên đã bị trễ." Người đưa tin nói với vẻ rất áy náy.
Sau đó, anh ta lấy tờ điếu văn được viết bởi chính Thủ tướng và từ từ mở ra.
Sau đó, người phái viên bắt đầu đọc to:
“Kính viếng người con trung thành và lẫm liệt của đất nước, ông mãi là tấm gương sáng soi cho tất cả chúng ta!”
Khi mọi người nhìn thấy những dòng chữ ngay ngắn và được viết bằng một loại mực nhũ lấp lánh này, họ thực sự tin rằng đó chính là chữ viết tay của Thủ tướng!
Không ai dám tin rằng ngài Thủ tướng thực sự sẽ viết dòng điếu văn này cho cha nuôi của Lê Uy Long!
Đây là vinh dự mà không phải ai cũng may mắn có được!
Sau khi đọc xong, người phái viên kính cẩn đặt cuộn điếu văn lên trước ngôi mộ của Dương Văn Diệp, rồi cúi đầu kính cẩn trước trong yên lặng.
Mặc dù có rất nhiều xác chết đang nằm la liệt trước ngôi mộ của ông Dương, nhưng người phái viên dưỡng như đã nhắm mắt làm ngơ với chúng, như thể những xác chết này đã nằm trong dự đoán của anh ta.
"Soái tướng, xin chia buồn." Sau khi kết thúc một phút mặc niệm, đặc phái viên nói lời chia buồn với Lê Uy Long.
"Khoan đã, anh phái viên, Thủ tướng yêu cầu anh đến đây ngoài việc này ra thì còn việc gì nữa không?" Trương Minh Thành lo lắng hỏi.
"Không có gì khác, Thủ tướng chỉ yêu cầu tôi gửi cuộn điếu văn đến liệt sĩ Dương Văn Diệp." Đặc phái viên nói.
" Lê Uy Long này đang lạm sát người vô tội một cách bừa bãi ở đây, xin anh làm ơn báo lại chuyện này với Thủ tướng, để ngài ấy có thể kịp thời ngăn hắn ta lại!" Trướng Phong Thành nói vội vã, cố gắng níu lại một chút hy vọng mong manh.
"Những chuyện nhỏ nhặt này không nên làm phiền đến Thủ tướng, ngài ấy đủ bận rồi." Đặc phái viên nói, đôi mắt lạnh lùng không hề để ý đến vẻ thảm hại của Trương Minh Thành.
"Tôi không tin ông ấy có thể làm ngơ như vậy, anh cảm phiền thông báo lại qua điện thoại với Thủ tướng giúp tôi, tôi muốn nói chuyện riêng với ngài ấy!" Trương Minh Thành thều thào nói.
Lúc này, điện thoại di động của Lê Uy Long đột nhiên reo lên, anh lấy nó ra và ngạc nhiên khi thấy rằng đó là cuộc gọi của ngài Thủ tướng!
Vĩnh Thiên không dám lơ là, và vội vàng trả lời ngay: "Vâng, tôi nghe thưa Thủ tướng!"
Ngay khi nghe Lê Uy Long nói hai từ “Thủ tướng”, Trương Minh Thành và Tạ Ngọc Liên đột nhiên thắp lại hy vọng của họ. Hẳn là Thủ tướng muốn đích thân ngăn chặn Lê Uy Long!
"Lê Soái, cậu đã nhận được bài điếu văn tôi viết riêng cho ông Dương chưa??" Thủ tướng hỏi.
"Vâng, tôi vừa nhận được rồi, cảm ơn ngài." Lê Uy Long kính cẩn nói.
"Ừ, cậu đừng quá đau lòng mà thành tâm bệnh. Đất nước chúng ta vẫn còn phải trông cậy vào năng lực của cậu nữa!", ngài Thủ tướng ôn tồn nói.
"Vâng. Tôi biết." Lê Uy Long đáp.
"Nghe nói tối qua cậu đã ra lệnh cho người của Minh Hải xông vào đại sứ quán Đông quốc, cậu cũng bạo thật đấy!", Thủ tướng nói.
"Đêm qua, tôi nhận được tin Trương Minh Thành đã mang những thông tin tuyệt mật quốc gia tới lãnh sự quán Đông quốc định để bàn giao cho họ. Tình hình quá cấp bách. Tôi lo rằng những thông tin tuyệt mật này sẽ rơi vào tay người Đông quốc, nên đã không kịp hỏi ý kiến của Thủ tướng. Xin ngài tùy ý trách phạt!" Lê Uy Long nói.
Bà ta còn cảm thấy rằng vị phái viên này đã đến quá muộn. Bây giờ các con cháu của Trương gia gần như đã chết hết.
Tuy nhiên, đến muộn vẫn hơn là không đến. Ít nhất bây giờ người đó cũng có thể cứu bà và người con trai cả Trương Minh Thành.
Chỉ cần có thể giữ lại một chút máu mủ của Trương gia, bà ta nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù Lê Uy Long trong tương lai!
Một lúc sau, người phái viên của Thủ tướng đã vội vã đến cạnh Lê Uy Long.
"Xin chào! Không biết Thủ tướng gửi anh đến đây là có việc gì?" Lê Uy Long lo lắng hỏi.
"Báo cáo với Tổng Tư lệnh, ngài Thủ tướng kêu tôi đến đây để gửi một cặp điếu văn cho lễ tưởng niệm của ông Dương Văn Diệp, điếu văn này được chính ngài ấy viết. Tiếc là có vẻ tôi đã đến muộn..." Vị phái viên nói.
Nghe tới đây, Trương Minh Thành và Tạ Ngọc Liên đều bị sốc. Thủ tướng thực sự đã đích thân viết một điếu văn cho Dương Văn Diệp, và gửi người đến để trao tặng nó? Không phải ông ta gửi phái viên đến để ngăn Lê Uy Long lạm quyền giết người sao?
"Chắc là trên đường đến đây có chút trục trặc nên anh mới đến muộn nhỉ!?" Lê Uy Long hỏi lại.
"Vâng, thật xin lỗi! Vừa nãy trên đường đến đây tôi đã gặp tắc đường, vậy nên đã bị trễ." Người đưa tin nói với vẻ rất áy náy.
Sau đó, anh ta lấy tờ điếu văn được viết bởi chính Thủ tướng và từ từ mở ra.
Sau đó, người phái viên bắt đầu đọc to:
“Kính viếng người con trung thành và lẫm liệt của đất nước, ông mãi là tấm gương sáng soi cho tất cả chúng ta!”
Khi mọi người nhìn thấy những dòng chữ ngay ngắn và được viết bằng một loại mực nhũ lấp lánh này, họ thực sự tin rằng đó chính là chữ viết tay của Thủ tướng!
Không ai dám tin rằng ngài Thủ tướng thực sự sẽ viết dòng điếu văn này cho cha nuôi của Lê Uy Long!
Đây là vinh dự mà không phải ai cũng may mắn có được!
Sau khi đọc xong, người phái viên kính cẩn đặt cuộn điếu văn lên trước ngôi mộ của Dương Văn Diệp, rồi cúi đầu kính cẩn trước trong yên lặng.
Mặc dù có rất nhiều xác chết đang nằm la liệt trước ngôi mộ của ông Dương, nhưng người phái viên dưỡng như đã nhắm mắt làm ngơ với chúng, như thể những xác chết này đã nằm trong dự đoán của anh ta.
"Soái tướng, xin chia buồn." Sau khi kết thúc một phút mặc niệm, đặc phái viên nói lời chia buồn với Lê Uy Long.
"Khoan đã, anh phái viên, Thủ tướng yêu cầu anh đến đây ngoài việc này ra thì còn việc gì nữa không?" Trương Minh Thành lo lắng hỏi.
"Không có gì khác, Thủ tướng chỉ yêu cầu tôi gửi cuộn điếu văn đến liệt sĩ Dương Văn Diệp." Đặc phái viên nói.
" Lê Uy Long này đang lạm sát người vô tội một cách bừa bãi ở đây, xin anh làm ơn báo lại chuyện này với Thủ tướng, để ngài ấy có thể kịp thời ngăn hắn ta lại!" Trướng Phong Thành nói vội vã, cố gắng níu lại một chút hy vọng mong manh.
"Những chuyện nhỏ nhặt này không nên làm phiền đến Thủ tướng, ngài ấy đủ bận rồi." Đặc phái viên nói, đôi mắt lạnh lùng không hề để ý đến vẻ thảm hại của Trương Minh Thành.
"Tôi không tin ông ấy có thể làm ngơ như vậy, anh cảm phiền thông báo lại qua điện thoại với Thủ tướng giúp tôi, tôi muốn nói chuyện riêng với ngài ấy!" Trương Minh Thành thều thào nói.
Lúc này, điện thoại di động của Lê Uy Long đột nhiên reo lên, anh lấy nó ra và ngạc nhiên khi thấy rằng đó là cuộc gọi của ngài Thủ tướng!
Vĩnh Thiên không dám lơ là, và vội vàng trả lời ngay: "Vâng, tôi nghe thưa Thủ tướng!"
Ngay khi nghe Lê Uy Long nói hai từ “Thủ tướng”, Trương Minh Thành và Tạ Ngọc Liên đột nhiên thắp lại hy vọng của họ. Hẳn là Thủ tướng muốn đích thân ngăn chặn Lê Uy Long!
"Lê Soái, cậu đã nhận được bài điếu văn tôi viết riêng cho ông Dương chưa??" Thủ tướng hỏi.
"Vâng, tôi vừa nhận được rồi, cảm ơn ngài." Lê Uy Long kính cẩn nói.
"Ừ, cậu đừng quá đau lòng mà thành tâm bệnh. Đất nước chúng ta vẫn còn phải trông cậy vào năng lực của cậu nữa!", ngài Thủ tướng ôn tồn nói.
"Vâng. Tôi biết." Lê Uy Long đáp.
"Nghe nói tối qua cậu đã ra lệnh cho người của Minh Hải xông vào đại sứ quán Đông quốc, cậu cũng bạo thật đấy!", Thủ tướng nói.
"Đêm qua, tôi nhận được tin Trương Minh Thành đã mang những thông tin tuyệt mật quốc gia tới lãnh sự quán Đông quốc định để bàn giao cho họ. Tình hình quá cấp bách. Tôi lo rằng những thông tin tuyệt mật này sẽ rơi vào tay người Đông quốc, nên đã không kịp hỏi ý kiến của Thủ tướng. Xin ngài tùy ý trách phạt!" Lê Uy Long nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.