Chương 120: Người tình nguyện
Lam Nha
14/04/2021
Lúc này, Ánh Hạ mới phát hiện ra người phụ nữ xinh đẹp nhất Thành phố Đà Lạt, Chu Nhược Mai và người chồng vô dụng Lê Uy Long của cô cũng có mặt ở đây.
Vì Chu Nhược Mai quá nổi tiếng, không mất nhiều thời gian để Ánh Hạ có thể nhận ra cô và thậm chí còn biết cả Lê Uy Long.
"Con nhỏ đứng phía sau, mau qua đây mở khóa còng cho tao?" Trịnh Kiến Sang vốn không phải người gốc ở đây nên không hề biết Chu Nhược Mai là ai. Hắn ta chỉ biết rằng cô rất xinh đẹp.
Phụ nữ đẹp thì thường yếu đuối. Tất nhiên, ngoại trừ Ánh Hạ kia.
Vì vậy, hắn ta cảm thấy sẽ an toàn hơn khi để Chu Nhược Mai đến mở khóa cho mình.
Mặc dù Lê Uy Long cũng đứng sừng sững ở đó, nhưng anh có vóc người cao ráo vạm vỡ. Để một người đàn ông cường tráng như vậy lại gần thật không an toàn chút nào. Không chừng chưa kịp mở được khóa, hắn đã bị anh vặn cổ từ trước ra đằng sau rồi. Trịnh Kiến Sang bất giác nghĩ tới điều đó và nhìn Lê Uy Long đầy e dè.
"Anh kêu tôi ấy hả?" Nguyễn Tú Cẩm tròn mắt hỏi. Vì lời nói của Trịnh Kiến Sang cũng không hề rõ ràng, hắn ta chỉ nói “con nhỏ đứng phía sau”, trong khi cả cô và Dư Hân đều đang núp đằng sau Lê Uy Long.
"Không phải mày, là con nhỏ đứng bên cạnh mày ấy." Trịnh Kiến Sang nói. Mặc dù Nguyễn Tú Cẩm cũng rất khả ái, nhưng người bên cạnh cô còn xinh đẹp hơn nhiều!
Nghe Trịnh Kiến Sang nói điều này, Nguyễn Tú Cẩm cũng nhanh chóng hiểu ra. Qủa thực khi ở cạnh Chu Nhược Mai thì cô chẳng là gì cả!
"Vậy ý anh......là tôi sao? Nhưng sao lại là tôi chứ? Tôi đâu có nghĩa vụ phải giúp anh?" Chu Nhược Mai dè dặt hỏi lại. Nếu bảo cô ấy phải lại gần tên tù nhân xấu xa này, cô thực sự không có can đảm.
Nghe Chu Nhược Mai nói vậy, Trịnh Kiến Sang đột nhiên không biết phải nói thế nào. Cô ấy thực sự không có nghĩa vụ phải giúp hắn mở khóa còng. Chu Nhược Mai chỉ là một người qua đường, cô không phải cảnh sát và cũng chẳng có quan hệ gì với Trịnh Kiến Sang, tại sao cô lại phải giúp đỡ hắn?
"Chiếc xe sẽ được gửi đến đây sớm, nhưng bây giờ không ai dám mở khóa còng cho anh, tại sao không để tôi làm?" Ánh Hạ nhanh chóng nắm bắt cơ hội hiếm có này.
"Không! Tao đã nói là mày không được đến gần mà!! Trừ khi mày lấy súng tự bắn vào chân trước, sau đó mới đến mở khóa cho tao!" Trịnh Kiến Sang gằn giọng nói.
Hắn ta thực sự sợ nữ cảnh sát này đến gần, vì vậy mới yêu cầu cô tự bắn một chân mình trước. Chỉ cần cô ấy bị thương, sức mạnh của cô sẽ giảm đi rất nhiều, như vậy thì hắn ta sẽ không phải dè chừng nữa.
Lúc này Ánh Hạ bắt đầu toát mồ hôi đầm đìa, cô không ngờ Trịnh Kiêm thậm chí còn nghĩ ra hạ sách thâm độc này.
"Nếu chân tôi bị thương, làm sao giúp anh mở khóa được?" Ánh Hạ lo lắng nói.
"Ha! Lo gì chứ. Cô em kiên cường lắm cơ mà! Một cái chân bị thương cũng có hề gì đâu. Mau làm nhanh lên, nếu không tao sẽ giết chết con tin ngay lập tức!" Trịnh Kiến Sang lại lớn tiếng đe dọa. Bây giờ đã không còn ai muốn mở khóa cho hắn, việc ép buộc người khác có vẻ là bất khả thi, hắn ta chỉ còn cách đe dọa nữ cảnh sát Ánh Hạ.
Chỉ có cảnh sát mới thực sự quan tâm đến sự an toàn của con tin, những người ngoài cuộc sẽ không dại dột mà hy sinh an nguy của mình để bảo vệ một người xa lạ.
Bản thân Ánh Hạ cũng rất do dự, cô dĩ nhiên không muốn làm tổn hại chân mình. Nhưng lại không có cách nào khác để xử lý việc này.
"Nhanh lên, không thì tao sẽ đâm con ý tá này trước đấy!" Trịnh Kiến Sang vừa nói vừa dùng tay ấn mảnh chai vỡ vào cổ Bích Loan.
Vùng cổ của cô gái bắt đầu rướm máu!
Nữ y tá Bích Loan sợ hãi run lên, nhưng vì cổ cô đã bị chèn ép bởi mảnh vỡ bình truyền sắc nhọn nên đến nhúc nhích cũng không dám, nói gì đến kêu la.
Trong lòng cô lúc này là nỗi tuyệt vọng buồn bã xem lẫn sự tiếc nuối. Cô vẫn còn quá trẻ, còn đang ở cái tuổi rực rỡ nhất của cuộc đời. Cuộc sống tươi đẹp của cô chỉ vừa mới bắt đầu. Chẳng lẽ lại phải chịu chết dưới tay kẻ điên loạn này sao?
Thấy Trịnh Kiến Sang ra tay quá tàn nhẫn, Ánh Hạ thực sự lo lắng rằng hắn ta sẽ quẫn trí mà giết chết cô y tá kia, nên cô đành nghiến răng nói: "Được rồi, tôi làm, tôi sẽ tự bắn vào chân mình, được chưa?!!"
Dứt lời, Ánh Hạ lập tức chĩa khẩu súng trong tay nhắm vào chân phải của mình.
Những người hiếu kỳ lúc nãy vừa mới vội vàng đứng tản ra, thấy sự việc bỗng trở nên kịch tính hơn thì lại nhanh chóng tập hợp lại để xem.
Một nữ cảnh sát lại bị buộc phải tự bắn gãy chân mình, chuyện điên rồ này khiến tất cả mọi người đều nín thở và im lặng. Không khí bỗng trở nên thật căng thẳng.
"Khoan! Để tôi....Tôi sẽ mở khóa còng giúp anh!" Chu Nhược Mai lên tiếng. Lúc nãy là vì cô đã từ chối giúp Trịnh Kiến Sang nên mới khiến hắn ép buộc Ánh Hạ phải tự bắn chân mình. Chu Nhược Mai cảm thấy rất áy náy nên đã quyết định giúp gã tù nhân.
Không phải chỉ là mở một cái khóa thôi sao? Có gì to tát đâu!! Cô sẽ ổn thôi! So với nó, giữ cho cái chân của nữ cảnh sát lành lặn vẫn quan trọng hơn.
Vì Chu Nhược Mai quá nổi tiếng, không mất nhiều thời gian để Ánh Hạ có thể nhận ra cô và thậm chí còn biết cả Lê Uy Long.
"Con nhỏ đứng phía sau, mau qua đây mở khóa còng cho tao?" Trịnh Kiến Sang vốn không phải người gốc ở đây nên không hề biết Chu Nhược Mai là ai. Hắn ta chỉ biết rằng cô rất xinh đẹp.
Phụ nữ đẹp thì thường yếu đuối. Tất nhiên, ngoại trừ Ánh Hạ kia.
Vì vậy, hắn ta cảm thấy sẽ an toàn hơn khi để Chu Nhược Mai đến mở khóa cho mình.
Mặc dù Lê Uy Long cũng đứng sừng sững ở đó, nhưng anh có vóc người cao ráo vạm vỡ. Để một người đàn ông cường tráng như vậy lại gần thật không an toàn chút nào. Không chừng chưa kịp mở được khóa, hắn đã bị anh vặn cổ từ trước ra đằng sau rồi. Trịnh Kiến Sang bất giác nghĩ tới điều đó và nhìn Lê Uy Long đầy e dè.
"Anh kêu tôi ấy hả?" Nguyễn Tú Cẩm tròn mắt hỏi. Vì lời nói của Trịnh Kiến Sang cũng không hề rõ ràng, hắn ta chỉ nói “con nhỏ đứng phía sau”, trong khi cả cô và Dư Hân đều đang núp đằng sau Lê Uy Long.
"Không phải mày, là con nhỏ đứng bên cạnh mày ấy." Trịnh Kiến Sang nói. Mặc dù Nguyễn Tú Cẩm cũng rất khả ái, nhưng người bên cạnh cô còn xinh đẹp hơn nhiều!
Nghe Trịnh Kiến Sang nói điều này, Nguyễn Tú Cẩm cũng nhanh chóng hiểu ra. Qủa thực khi ở cạnh Chu Nhược Mai thì cô chẳng là gì cả!
"Vậy ý anh......là tôi sao? Nhưng sao lại là tôi chứ? Tôi đâu có nghĩa vụ phải giúp anh?" Chu Nhược Mai dè dặt hỏi lại. Nếu bảo cô ấy phải lại gần tên tù nhân xấu xa này, cô thực sự không có can đảm.
Nghe Chu Nhược Mai nói vậy, Trịnh Kiến Sang đột nhiên không biết phải nói thế nào. Cô ấy thực sự không có nghĩa vụ phải giúp hắn mở khóa còng. Chu Nhược Mai chỉ là một người qua đường, cô không phải cảnh sát và cũng chẳng có quan hệ gì với Trịnh Kiến Sang, tại sao cô lại phải giúp đỡ hắn?
"Chiếc xe sẽ được gửi đến đây sớm, nhưng bây giờ không ai dám mở khóa còng cho anh, tại sao không để tôi làm?" Ánh Hạ nhanh chóng nắm bắt cơ hội hiếm có này.
"Không! Tao đã nói là mày không được đến gần mà!! Trừ khi mày lấy súng tự bắn vào chân trước, sau đó mới đến mở khóa cho tao!" Trịnh Kiến Sang gằn giọng nói.
Hắn ta thực sự sợ nữ cảnh sát này đến gần, vì vậy mới yêu cầu cô tự bắn một chân mình trước. Chỉ cần cô ấy bị thương, sức mạnh của cô sẽ giảm đi rất nhiều, như vậy thì hắn ta sẽ không phải dè chừng nữa.
Lúc này Ánh Hạ bắt đầu toát mồ hôi đầm đìa, cô không ngờ Trịnh Kiêm thậm chí còn nghĩ ra hạ sách thâm độc này.
"Nếu chân tôi bị thương, làm sao giúp anh mở khóa được?" Ánh Hạ lo lắng nói.
"Ha! Lo gì chứ. Cô em kiên cường lắm cơ mà! Một cái chân bị thương cũng có hề gì đâu. Mau làm nhanh lên, nếu không tao sẽ giết chết con tin ngay lập tức!" Trịnh Kiến Sang lại lớn tiếng đe dọa. Bây giờ đã không còn ai muốn mở khóa cho hắn, việc ép buộc người khác có vẻ là bất khả thi, hắn ta chỉ còn cách đe dọa nữ cảnh sát Ánh Hạ.
Chỉ có cảnh sát mới thực sự quan tâm đến sự an toàn của con tin, những người ngoài cuộc sẽ không dại dột mà hy sinh an nguy của mình để bảo vệ một người xa lạ.
Bản thân Ánh Hạ cũng rất do dự, cô dĩ nhiên không muốn làm tổn hại chân mình. Nhưng lại không có cách nào khác để xử lý việc này.
"Nhanh lên, không thì tao sẽ đâm con ý tá này trước đấy!" Trịnh Kiến Sang vừa nói vừa dùng tay ấn mảnh chai vỡ vào cổ Bích Loan.
Vùng cổ của cô gái bắt đầu rướm máu!
Nữ y tá Bích Loan sợ hãi run lên, nhưng vì cổ cô đã bị chèn ép bởi mảnh vỡ bình truyền sắc nhọn nên đến nhúc nhích cũng không dám, nói gì đến kêu la.
Trong lòng cô lúc này là nỗi tuyệt vọng buồn bã xem lẫn sự tiếc nuối. Cô vẫn còn quá trẻ, còn đang ở cái tuổi rực rỡ nhất của cuộc đời. Cuộc sống tươi đẹp của cô chỉ vừa mới bắt đầu. Chẳng lẽ lại phải chịu chết dưới tay kẻ điên loạn này sao?
Thấy Trịnh Kiến Sang ra tay quá tàn nhẫn, Ánh Hạ thực sự lo lắng rằng hắn ta sẽ quẫn trí mà giết chết cô y tá kia, nên cô đành nghiến răng nói: "Được rồi, tôi làm, tôi sẽ tự bắn vào chân mình, được chưa?!!"
Dứt lời, Ánh Hạ lập tức chĩa khẩu súng trong tay nhắm vào chân phải của mình.
Những người hiếu kỳ lúc nãy vừa mới vội vàng đứng tản ra, thấy sự việc bỗng trở nên kịch tính hơn thì lại nhanh chóng tập hợp lại để xem.
Một nữ cảnh sát lại bị buộc phải tự bắn gãy chân mình, chuyện điên rồ này khiến tất cả mọi người đều nín thở và im lặng. Không khí bỗng trở nên thật căng thẳng.
"Khoan! Để tôi....Tôi sẽ mở khóa còng giúp anh!" Chu Nhược Mai lên tiếng. Lúc nãy là vì cô đã từ chối giúp Trịnh Kiến Sang nên mới khiến hắn ép buộc Ánh Hạ phải tự bắn chân mình. Chu Nhược Mai cảm thấy rất áy náy nên đã quyết định giúp gã tù nhân.
Không phải chỉ là mở một cái khóa thôi sao? Có gì to tát đâu!! Cô sẽ ổn thôi! So với nó, giữ cho cái chân của nữ cảnh sát lành lặn vẫn quan trọng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.