Chương 1030: Nổ súng
Lam Nha
13/07/2023
Lê Tịnh Vi trên lầu nhìn thấy Ngụy Thái Phượng thế mà chạy trốn được, lập tức giật nảy mình. Nếu để cho người đàn bà độc ác Ngụy Thái Phượng chạy thoát, có phải sau này nhất định sẽ bị bà ta trả thù?
Binh sĩ nhìn thấy Ngụy Thái Phượng chạy trốn, lập tức nhao nhao nổ súng vào bà ta.
Ở khoảng đất trống này, bọn họ làm sao có thể để Ngụy Thái Phượng chạy thoát cơ chứ?
Advertisement
Những binh sĩ này đều là binh sĩ đến từ Sư đoàn của Hộ soái Lê Vĩnh Thiên, sớm đã cùng anh trải qua trăm trận chiến, giờ mà để một người phụ nữ chạy thoát khỏi nơi hành quyết, chẳng phải sẽ khiến người khác chê cười hay sao?
“Đoàng đoàng đoàng…”
Advertisement
Một loạt tiếng súng vang lên, vô số viên đạn găm vào lưng Ngụy Thái Phượng.
Ngụy Thái Phượng lập tức ngã nhào về phía trước, cả người bị bắn thành tổ ong.
Máu không ngừng chảy ra từ cơ thể bà, bà bị bắn chết ngay tại chỗ.
Lê Tịnh Vi nhìn thấy Ngụy Thái Phượng ngã trong vũng máu và chết thảm hại như thế nên cô có chút sợ hãi không dám xem.
Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh một tù nhân bị bắn, không ngờ cảnh tượng lại thê thảm như vậy.
Tuy nhiên, mặc dù cảnh tượng quá bi thảm, nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm sau khi chứng kiến những người táng tận lương tâm này bị xử lý.
Lúc này, dưới sự cứu chữa của Lưu Đại Thông và các quân y, Triệu Đình Vũ đã hồi phục sắc mặt.
Triệu Vũ Ngọc lo lắng không ngơi, thấy anh trai tuy chưa tỉnh lại nhưng sắc mặt đã khá lên rất nhiều, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ, cô gái đứng ở cửa sổ là con gái của mẹ à?” Lúc đó Lê Vĩnh Thiên mới có thời gian hỏi câu này.
“Đúng vậy, con bé tên là Lê Tịnh Vi, con bé là con gái mẹ.” Lê Tuyết Tương nói.
“Mẹ, mẹ tái hôn rồi à?” Lê Vĩnh Thiên hỏi lại.
“Không, mẹ không tái hôn.” Lê Tuyết Tương nói.
“Mẹ không tái hôn thì làm sao có thể có con gái được?” Lê Tuyết Tương bối rối hỏi.
Lê Tịnh Vi nghe thấy Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên đang nói về mình thì liền đi đến, nói: “Em là do mẹ nhặt về đó.”
Lê Vĩnh Thiên bỗng dưng tỉnh ngộ, nói: “Thì ra em là con gái nuôi của mẹ.”
“Vâng.” Lê Tịnh Vi nói.
“Vĩnh Thiên, con là con trai của mẹ còn TV là con gái của mẹ. Từ nay, hai con sẽ là anh em một nhà.” Lê Tuyết Tương nói.
“Vâng, không ngờ con còn có một đứa em gái nữa.” Lê Vĩnh Thiên vui vẻ nói.
“Tịnh Vi, mau gọi anh trai đi.” Lê Tuyết Tương nói với Lê Tịnh Vi.
“Anh trai …” Lê Tịnh Vi có chút ngượng ngùng gọi.
“Ừ, em gái, trông em thế này chắc vẫn đang học cấp ba nhỉ?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Vâng, anh trai, em bây giờ đang học lớp 12.” Lê Tịnh Vi đáp.
“Thành tích thế nào?” Lê Vĩnh Thiên lại hỏi.
Không đợi Lê Tịnh Vi đáp, Lê Tuyết Tương đã giành nói: “Thành tích của em gái con khá tốt, vẫn luôn nằm trong top đầu.”
Binh sĩ nhìn thấy Ngụy Thái Phượng chạy trốn, lập tức nhao nhao nổ súng vào bà ta.
Ở khoảng đất trống này, bọn họ làm sao có thể để Ngụy Thái Phượng chạy thoát cơ chứ?
Advertisement
Những binh sĩ này đều là binh sĩ đến từ Sư đoàn của Hộ soái Lê Vĩnh Thiên, sớm đã cùng anh trải qua trăm trận chiến, giờ mà để một người phụ nữ chạy thoát khỏi nơi hành quyết, chẳng phải sẽ khiến người khác chê cười hay sao?
“Đoàng đoàng đoàng…”
Advertisement
Một loạt tiếng súng vang lên, vô số viên đạn găm vào lưng Ngụy Thái Phượng.
Ngụy Thái Phượng lập tức ngã nhào về phía trước, cả người bị bắn thành tổ ong.
Máu không ngừng chảy ra từ cơ thể bà, bà bị bắn chết ngay tại chỗ.
Lê Tịnh Vi nhìn thấy Ngụy Thái Phượng ngã trong vũng máu và chết thảm hại như thế nên cô có chút sợ hãi không dám xem.
Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh một tù nhân bị bắn, không ngờ cảnh tượng lại thê thảm như vậy.
Tuy nhiên, mặc dù cảnh tượng quá bi thảm, nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm sau khi chứng kiến những người táng tận lương tâm này bị xử lý.
Lúc này, dưới sự cứu chữa của Lưu Đại Thông và các quân y, Triệu Đình Vũ đã hồi phục sắc mặt.
Triệu Vũ Ngọc lo lắng không ngơi, thấy anh trai tuy chưa tỉnh lại nhưng sắc mặt đã khá lên rất nhiều, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ, cô gái đứng ở cửa sổ là con gái của mẹ à?” Lúc đó Lê Vĩnh Thiên mới có thời gian hỏi câu này.
“Đúng vậy, con bé tên là Lê Tịnh Vi, con bé là con gái mẹ.” Lê Tuyết Tương nói.
“Mẹ, mẹ tái hôn rồi à?” Lê Vĩnh Thiên hỏi lại.
“Không, mẹ không tái hôn.” Lê Tuyết Tương nói.
“Mẹ không tái hôn thì làm sao có thể có con gái được?” Lê Tuyết Tương bối rối hỏi.
Lê Tịnh Vi nghe thấy Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên đang nói về mình thì liền đi đến, nói: “Em là do mẹ nhặt về đó.”
Lê Vĩnh Thiên bỗng dưng tỉnh ngộ, nói: “Thì ra em là con gái nuôi của mẹ.”
“Vâng.” Lê Tịnh Vi nói.
“Vĩnh Thiên, con là con trai của mẹ còn TV là con gái của mẹ. Từ nay, hai con sẽ là anh em một nhà.” Lê Tuyết Tương nói.
“Vâng, không ngờ con còn có một đứa em gái nữa.” Lê Vĩnh Thiên vui vẻ nói.
“Tịnh Vi, mau gọi anh trai đi.” Lê Tuyết Tương nói với Lê Tịnh Vi.
“Anh trai …” Lê Tịnh Vi có chút ngượng ngùng gọi.
“Ừ, em gái, trông em thế này chắc vẫn đang học cấp ba nhỉ?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Vâng, anh trai, em bây giờ đang học lớp 12.” Lê Tịnh Vi đáp.
“Thành tích thế nào?” Lê Vĩnh Thiên lại hỏi.
Không đợi Lê Tịnh Vi đáp, Lê Tuyết Tương đã giành nói: “Thành tích của em gái con khá tốt, vẫn luôn nằm trong top đầu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.