Chương 457: Tôi đã nghĩ ra được phương pháp phá giải rồi
Lam Nha
16/04/2021
Khi Harry nhận được điện thoại, biết được thuộc hạ của mình đã thành công bắt được Nguyễn Tú Cẩm, liền lập tức yêu cầu bọn họ đưa thẳng cô ấy đến núi Hổ Sơn và bảo bọn họ đợi yên ở đó.
Sau đó, Harry ngay lập tức báo cáo tình hình với George: “Ông George, chúng tôi đã thành công bắt được Nguyễn Tú Cẩm, người bạn thân của Chu Nhược Mai rồi.”
“Tốt, hiện tại người đang ở đâu?” George hưng phấn hỏi.
“Tôi đã yêu cầu bọn họ đưa thẳng đến núi Hổ Sơn chờ chúng ta.” Harry nói.
“Được, anh làm tốt lắm, bây giờ chúng ta nhanh chóng đi đến núi Hổ Sơn, rồi sau đó uy hiếp Chu Nhược Mai đến giúp chúng ta phá giải ván cờ tàn này.” George nói.
“Vậy còn Lê Uy Long thì sao? Hôm nay anh ta lại giết hơn mười mấy người thuộc hạ của tôi, món nợ này đã đến lúc phải giải quyết với anh ta rồi.” Harry nói.
“Đúng vậy, anh hãy dẫn theo tất cả đội ngũ của mình đến đây. Đợi sau khi Chu Nhược Mai phá giải được ván cờ, chúng ta sẽ để Lê Uy Long đến giải cứu vợ của anh ta, sau đó ở trong hang động giết chết Lê Uy Long để trả thù cho những người thuộc hạ đã chết của anh.” George nói.
“Được, tối nay chính là ngày chết của Lê Uy Long.” Harry hung ác nói.
“Ừ, tôi thực sự không ngờ rằng vợ của Lê Uy Long lại là cao thủ cờ tướng, không những có thể bắt vợ của anh ta giúp chúng ta phá giải ván cờ, mà còn có thể lợi dụng vợ của anh ta để dồn anh ta vào chỗ chết, đúng thật là một công đôi việc.” George nói.
Mà ngay lúc này, Tôn Quốc Tài lại vội vã xông vào, kích động nói: “Tôi đã nghĩ ra được phương pháp phá giải rồi, tôi đã nghĩ ra được phương pháp phá giải rồi.”
George và Harry nghe vậy đều không khỏi sửng sốt.
“Ông thực sự nghĩ ra phương pháp phá giải rồi ư?” George nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Thật mà, tôi thật sự đã nghĩ ra phương pháp phá giải rồi.” Tôn Quốc Tài nói.
Tối hôm qua, sau khi từ hang động trở về, ông ta vẫn rất không cam tâm, liên tục nghiên cứu phương pháp phá giải ván cờ tàn đó. Sau khi trải qua một đêm suy nghĩ, lúc nãy đột nhiên nghĩ ra được phương pháp phá giải, cho nên ông ta mới phấn khích chạy ngay đến nói cho George biết.
“Tôi đã không tin một ông già như ông có thể phá giải được ván cờ tàn đó nữa, bây giờ chúng tôi đã tìm được cao thủ khác tới rồi, không có chuyện của ông nữa, ông hãy mau cút đi đi.” Harry đã bị Tôn Quốc Tài hại chết ba người thuộc hạ, nên mới không chịu tin ông ta đã có thể nghĩ ra được phương pháp phá giải.
“Anh lại dám coi thường tôi? Tôi là ông vua cờ có tiếng tăm lẫy lừng nhất, các anh còn mời được cao thủ nào tới giúp phá giải ván cờ tàn này?” Tôn Quốc Tài hỏi.
“Cao thủ mà chúng tôi mời đến chính là Chu Nhược Mai, vị vua cờ mới trẻ tuổi và tài năng nhất của Long Quốc.” Harry nói.
“Chu Nhược Mai? Các anh lại đi mời cô nhóc miệng còn hôi sữa đó đến giúp các anh phá giải ván cờ này? Các anh thật quá ngây thơ đi, khi tôi xưng bá trong giới cờ tướng của Long Quốc, cô ấy còn chưa ra đời nữa kìa.” Tôn Quốc Tài khinh thường nói.
Đều là người trong ngành, tất nhiên ông ta cũng từng nghe nói đến Chu Nhược Mai đã giành được giải quán quân trong cuộc thi đấu tranh giành vua cờ tướng ở Long Quốc vào những năm về trước, nhưng lúc đó ông ta đã nhập cư đến Đông Quốc, nên không đến tham gia cuộc thi đấu tranh giành vua cờ tướng năm đó.
“Có câu nói sóng sau đè sóng trước, nói không chừng khả năng chơi cờ của người ta còn lợi hại hơn ông nhiều.” Harry nói.
“Không thể nào, ngay cả tôi cũng không thể phá giải được ván cờ này, cô ấy tuyệt đối cũng không thể phá giải được, các anh đừng hy vọng hão huyền nữa. Trên đời này, chỉ có tôi mới có thể phá giải được một ván cờ thâm thúy như vậy.” Tôn Quốc Tài nói.
“Được rồi, các người đừng nói nữa. Ông Quốc Minh, nếu ông đã nghĩ ra phương pháp phá giải rồi, vậy thì hãy cùng chúng tôi đến núi Hổ Sơn đi.” George nhìn thấy Harry và Tôn Quốc Tài lại bắt đầu tranh chấp, nên vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Ông George, nếu ông định đưa ông già này đi, vậy chúng ta có nên gọi Chu Nhược Mai đến không?” Harry hỏi.
“Đương nhiên là có, nếu anh không gọi Chu Nhược Mai đến, thì làm sao có thể uy hiếp Lê Uy Long tới tìm cái chết được?” George nói.
“Nếu đã muốn gọi Chu Nhược Mai đến, thì tại sao lại phải dẫn ông già này đi theo? Tôi không tin ông ta có thể phá giải được, ông đừng để ông ta lại làm hại thuộc hạ của tôi.” Harry rất phản đối việc đưa Tôn Quốc Tài đến núi Hổ Sơn.
“Bởi vì Chu Nhược Mai cũng không chắc là có thể phá giải được, nếu nhiều người sẽ có thêm một phần trí tuệ, cứ để cho hai vị vua cờ trẻ và già cùng nhau đi nghiên cứu ván cờ tàn này, thì sẽ càng có thêm hy vọng hơn.” George nói.
“Tôi lo rằng vua cờ mới và vua cờ cũ có những ý kiến khác nhau, rồi sẽ gây ra điểm bất đồng và nảy sinh sự tranh chấp, điều này ngược lại sẽ phản tác dụng.” Harry nói.
“Nhưng ông Quốc Minh đã nói rằng ông ta đã nghĩ ra được phương pháp phá giải rồi, chúng ta phải cho ông ta thêm một cơ hội để thử lại.” George nói.
“Thôi được, vậy chúng ta hãy mau chóng hành động đi.” Harry nói.
“Ừ, mau chóng triệu tập đội ngũ của anh, bây giờ bắt đầu xuất phát.” George nói
Sau đó, Harry ngay lập tức báo cáo tình hình với George: “Ông George, chúng tôi đã thành công bắt được Nguyễn Tú Cẩm, người bạn thân của Chu Nhược Mai rồi.”
“Tốt, hiện tại người đang ở đâu?” George hưng phấn hỏi.
“Tôi đã yêu cầu bọn họ đưa thẳng đến núi Hổ Sơn chờ chúng ta.” Harry nói.
“Được, anh làm tốt lắm, bây giờ chúng ta nhanh chóng đi đến núi Hổ Sơn, rồi sau đó uy hiếp Chu Nhược Mai đến giúp chúng ta phá giải ván cờ tàn này.” George nói.
“Vậy còn Lê Uy Long thì sao? Hôm nay anh ta lại giết hơn mười mấy người thuộc hạ của tôi, món nợ này đã đến lúc phải giải quyết với anh ta rồi.” Harry nói.
“Đúng vậy, anh hãy dẫn theo tất cả đội ngũ của mình đến đây. Đợi sau khi Chu Nhược Mai phá giải được ván cờ, chúng ta sẽ để Lê Uy Long đến giải cứu vợ của anh ta, sau đó ở trong hang động giết chết Lê Uy Long để trả thù cho những người thuộc hạ đã chết của anh.” George nói.
“Được, tối nay chính là ngày chết của Lê Uy Long.” Harry hung ác nói.
“Ừ, tôi thực sự không ngờ rằng vợ của Lê Uy Long lại là cao thủ cờ tướng, không những có thể bắt vợ của anh ta giúp chúng ta phá giải ván cờ, mà còn có thể lợi dụng vợ của anh ta để dồn anh ta vào chỗ chết, đúng thật là một công đôi việc.” George nói.
Mà ngay lúc này, Tôn Quốc Tài lại vội vã xông vào, kích động nói: “Tôi đã nghĩ ra được phương pháp phá giải rồi, tôi đã nghĩ ra được phương pháp phá giải rồi.”
George và Harry nghe vậy đều không khỏi sửng sốt.
“Ông thực sự nghĩ ra phương pháp phá giải rồi ư?” George nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Thật mà, tôi thật sự đã nghĩ ra phương pháp phá giải rồi.” Tôn Quốc Tài nói.
Tối hôm qua, sau khi từ hang động trở về, ông ta vẫn rất không cam tâm, liên tục nghiên cứu phương pháp phá giải ván cờ tàn đó. Sau khi trải qua một đêm suy nghĩ, lúc nãy đột nhiên nghĩ ra được phương pháp phá giải, cho nên ông ta mới phấn khích chạy ngay đến nói cho George biết.
“Tôi đã không tin một ông già như ông có thể phá giải được ván cờ tàn đó nữa, bây giờ chúng tôi đã tìm được cao thủ khác tới rồi, không có chuyện của ông nữa, ông hãy mau cút đi đi.” Harry đã bị Tôn Quốc Tài hại chết ba người thuộc hạ, nên mới không chịu tin ông ta đã có thể nghĩ ra được phương pháp phá giải.
“Anh lại dám coi thường tôi? Tôi là ông vua cờ có tiếng tăm lẫy lừng nhất, các anh còn mời được cao thủ nào tới giúp phá giải ván cờ tàn này?” Tôn Quốc Tài hỏi.
“Cao thủ mà chúng tôi mời đến chính là Chu Nhược Mai, vị vua cờ mới trẻ tuổi và tài năng nhất của Long Quốc.” Harry nói.
“Chu Nhược Mai? Các anh lại đi mời cô nhóc miệng còn hôi sữa đó đến giúp các anh phá giải ván cờ này? Các anh thật quá ngây thơ đi, khi tôi xưng bá trong giới cờ tướng của Long Quốc, cô ấy còn chưa ra đời nữa kìa.” Tôn Quốc Tài khinh thường nói.
Đều là người trong ngành, tất nhiên ông ta cũng từng nghe nói đến Chu Nhược Mai đã giành được giải quán quân trong cuộc thi đấu tranh giành vua cờ tướng ở Long Quốc vào những năm về trước, nhưng lúc đó ông ta đã nhập cư đến Đông Quốc, nên không đến tham gia cuộc thi đấu tranh giành vua cờ tướng năm đó.
“Có câu nói sóng sau đè sóng trước, nói không chừng khả năng chơi cờ của người ta còn lợi hại hơn ông nhiều.” Harry nói.
“Không thể nào, ngay cả tôi cũng không thể phá giải được ván cờ này, cô ấy tuyệt đối cũng không thể phá giải được, các anh đừng hy vọng hão huyền nữa. Trên đời này, chỉ có tôi mới có thể phá giải được một ván cờ thâm thúy như vậy.” Tôn Quốc Tài nói.
“Được rồi, các người đừng nói nữa. Ông Quốc Minh, nếu ông đã nghĩ ra phương pháp phá giải rồi, vậy thì hãy cùng chúng tôi đến núi Hổ Sơn đi.” George nhìn thấy Harry và Tôn Quốc Tài lại bắt đầu tranh chấp, nên vội vàng lên tiếng ngăn cản.
“Ông George, nếu ông định đưa ông già này đi, vậy chúng ta có nên gọi Chu Nhược Mai đến không?” Harry hỏi.
“Đương nhiên là có, nếu anh không gọi Chu Nhược Mai đến, thì làm sao có thể uy hiếp Lê Uy Long tới tìm cái chết được?” George nói.
“Nếu đã muốn gọi Chu Nhược Mai đến, thì tại sao lại phải dẫn ông già này đi theo? Tôi không tin ông ta có thể phá giải được, ông đừng để ông ta lại làm hại thuộc hạ của tôi.” Harry rất phản đối việc đưa Tôn Quốc Tài đến núi Hổ Sơn.
“Bởi vì Chu Nhược Mai cũng không chắc là có thể phá giải được, nếu nhiều người sẽ có thêm một phần trí tuệ, cứ để cho hai vị vua cờ trẻ và già cùng nhau đi nghiên cứu ván cờ tàn này, thì sẽ càng có thêm hy vọng hơn.” George nói.
“Tôi lo rằng vua cờ mới và vua cờ cũ có những ý kiến khác nhau, rồi sẽ gây ra điểm bất đồng và nảy sinh sự tranh chấp, điều này ngược lại sẽ phản tác dụng.” Harry nói.
“Nhưng ông Quốc Minh đã nói rằng ông ta đã nghĩ ra được phương pháp phá giải rồi, chúng ta phải cho ông ta thêm một cơ hội để thử lại.” George nói.
“Thôi được, vậy chúng ta hãy mau chóng hành động đi.” Harry nói.
“Ừ, mau chóng triệu tập đội ngũ của anh, bây giờ bắt đầu xuất phát.” George nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.