Chương 899: Tôi sẽ tìm ra cách
Lam Nha
12/07/2023
“Được, được rồi, để thím hỏi lại Lệ Ngọc xem thế nào, để xem chuyện của Phi
Dương sự thể ra làm sao, nó có thực sự phản quốc theo địch hay không,
hay trong chuyện này có hiểu lầm gì khác hay không.” Kim Ngọc nói.
“Dạ, vậy thím tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện rồi nói sau. Nếu Phi Dương thực sự làm ra loại chuyện này thì cháu chắc chắn sẽ không nói hộ gì cho nó được.”Chu Nhược Mai đáp.
Bấy giờ, tại phòng họp của khách sạn Thiên Long.
Lê Uy Long và phần đông các tướng sĩ đã trải qua một cuộc tranh luận cực kỳ gay gắt, trên vấn đề có xuất binh viễn chinh hay không vẫn chưa thể đưa ra bất kỳ kết quả nào.
Các bên ủng hộ xuất chinh hay phản đối xuất chính đều tự có lỹ lẽ vững chắc riêng, quốc vương Long Quốc cũng chưa thể đưa ra quyết định trong khoảng thời gian ngắn được.
“Xuất chính chinh phạt năm nước cùng một lúc có thể là không được khả thi cho lắm. Thế này đi, chúng ta lựa chọn một biện pháp trung lập nhất, trước tiên hãy cứ chinh phạt một nước nào đó đã rồi từng bước từng bước tiến hành, ý kiến của mọi người ra sao?” Quốc vương Long Quốc nói.
“Quốc vương ra ý này rất hay! Chúng ta cứ từng bước một chinh phục dần dần, nhất định sẽ gặt hái được thành công!”
“Đúng, diệt một kẻ đối địch trong số đó có thể tạo được hiệu ứng giết gà dọa khỉ, còn lại bốn nước kia chắc chắn sẽ bị kinh sợ, có thể sẽ trực tiếp cúi đầu chịu phục với nước ta!”
“Đúng vậy, quốc vương đề ra sách lượng này quả thật là sáng suôt. CHúng ta đánh dập đầu một trong số bọn chúng thì bốn nước còn lại có thể sẽ không đánh mà hàng. Nếu chúng không chịu cúi đầu xưng thần thì chúng ta lại tập trung binh lực, từng bước đánh chắc để thu phục bọn chúng, như vậy quả thực khả thi hơn hẳn việc cùng lúc dẫn quân đi chinh phạt năm nước.”
Các tướng sĩ đều tỏ ý khen ngợi và ủng hộ ý kiến của quốc vương Long Quốc .
Quốc vương thấy các vị tướng sĩ đều đồng loạt tán thành mà Lê Uy Long thì vẫn một mực không nói một lời, bèn lên tiếng hỏi:” Hộ soái Lê, hộ soái thi thấy thế nào?”
“Quốc vương, mạt tưởng vẫn cho rằng, không nên xuất binh thảo phạt bất cứ nước địch nào hết.” Lê Uy Long đáp.
“Lê Uy Long vừa dứt lời, tất cả mọi người ai nấy đều kinh ngạc nhìn lại anh.
Chửng ai có thể ngờ rằng, hộ soái đệ nhất Long quốc uy doanh chèn ép tướng địch như Lê Uy Long, chính giữa lúc lửa chiến đang dậy hừng hực thế nầy lại bàn lùi như thế!
Long chủ đã nhượng bộ nhiều như thế, lựa chọn sẽ đánh bại từng nước một, thân là chiến thần Thiên Long mà lại có thể lên tiếng phản đối như vậy!
Thế này chẳng phải là ra mặt đối nghịch với quốc vương Long quốc đó sao?
“Hộ soái Lê, nói xem lý do của cậu là thế nào, cớ sao không thể xuất binh?” quốc vương Long quốc không có biểu lộ gì bất mãn, hỏi.
Mấy người như Trần Kiệt, Vũ Hải, Phạm Cương thấy quốc vưng không tỏ vể gì trên mặt thì ai nấy đều âm thầm lau mồ hôi thay cho Lê Uy Long, bắt đầu thấy lo lắng cho anh.
Cứ hết lần này tới lần khác làm ra chuyện trái ý của quốc vương như vậy, xúc phạm quốc vướng, phải mà làm không ra sao thì sẽ bị cách chức mất thôi!
“Quốc vương, nếu chúng ta lưa chọn đánh từng nước một, nếu như hao tốn quá nhiều thời gian thì bốn nước còn lại cũng đã có thời gian chuẩn bị ổn thỏa rồi, đến lúc đó bọn họ hoàn toàn có thể liên hiệp lại để cùng nhau đối phó lại chúng ta!”
“Một khi chiến hỏa đã dấy lên thì liên minh các quốc gia khắp thiên hạ này sẽ cảm thấy bất an, nhất định sẽ coi nước chúng ta là kẻ thù chung, bọn họ sẽ không thể nào nhắm mắt làm ngơ cho qua được nhất định sẽ gia nhập trận chiến này.”
Lê Uy Long nói nguyên nhân không thể xuất binh ra.
“Thế này không được, thế kia cũng không xong, chẳng lẽ niớc ra vĩnh viễn chỉ có thể ngồi chờ cho nước khác tới đánh úp mà không thể tự mình chủ động ra quân hay sao?” Quốc vương Long quốc rất không hài lòng mà hỏi ngươc lại.
“Quốc vương, mạt tướng cho rằng, vấn đề có xuất binh chinh phạt hay không này vẫn cần thiết phải bàn bạc kỹ càng thêm nữa, không thể hành động thiếu suy nghĩ được.” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái Lê, phải biết tận dụng thời cơ chứ! Cơ hội như thế này chính là ngàn năm một thuở, cậu là hộ soái mạnh nhất của Long quốc chúng ta, chiến trăm trận trăm thắng, thái độ bay giờ sao lại dùng dằng quá vậy?” Quốc vương Long quốc nói.
“Quốc vương, mạt tướng cho rằng, trước hết điều quan trọng nhất là vẫn phải bắt bọn họ bồi thường, nếu bọn họ không chịu thỏa hiệp, chúng ta hãy còn có biện pháp khác, không thể dễ dàng khai chiến như thế được! Một tướng chiến một thành, thây khô chất thành đống, vẫn kính xin quốc vương hãy vì dân chúng khắp thiên hạ làm cốt lõi nước nhà.” Lê Uy Long nói.
“Nếu bọn chúng không chịu thỏa hiệp thì ngoài việc khai chiến ra, chúng ta còn có cách gì khác nữa ư?” Quốc vương Long quốc hỏi.
“Đến lúc đó hẵng xem tình huống mà định, hiện tại tôi vẫn chưa thể nghĩ ra được đối sách phù hợp.” Lê Uy Long đáp.
“Tôi chỉ sợ bởi vì sự dùng dằng do dự của cậu mà sẽ chậm trễ thời cơ chiến đấu mà thôi!” quốc vương Long quốc nói.
“Các binh sĩ của mỗi quốc gia vốn chẳng hề có mồi thù hận nào với nhau, nếu xảy ra chiến sự âu đều là mẫu thuẫn xảy ra giữa các nguyên thủ các quốc gia, tự đó mà khiến vô số binh sĩ đối chọi nhau trên chiến trường, sinh tử chém giết, sẽ dẫn đến biết bao trai tráng chết trận sa trường, kính xin quốc vương hãy nghĩ kỹ.” Lê Uy Long đáp.
“Da ngựa bọc thây trở về chính là vinh quang của quân nhân, hộ soái Lê chớ có lòng dạ đàn bà.” Bây giờ, một gã quan chức nhìn Lê Uy Long một mực mạo phạm quốc vương thì không thể nhẫn nhịn thêm bèn mở miệng nói.
“Được rồi, không phải nói thêm gì nữa. Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, ngày sau lại bàn tiếp!” Quốc vương Long quốc thấy Lê Uy Long đều xuất ý kiến phản đổi xuất binh thì cũng chẳng còn tâm tình bàn luận thêm gì nữa.
Nếu muốn xuất binh, anh ta vẫn còn phải dựa vào Lê Uy Long dẫn binh ra chiến trường nữa.
Mà bấy giờ hộ soái mạnh nhất Long quốc Lê Uy Long lại không bằng lòng xuất bình thì anh ta cũng chẳng biết phải giao phó cho ai lãnh binh xuất chiến, thống soái triệu quân nữa.
Tuy rằng ngoài Lê Uy Long ra, Long quốc hãy còn bốn vị hộ soái, nhưng năng lực điều binh tác chiến của bốn vị hộ soái này lại không bằng được với Lê Uy Long.
Quốc vương Long quốc nói xong thì dẫn đầu ra khỏi phòng họp.
Những quan chức đi theo cũng lập tức theo bước quốc vương Long quốc ra ngoài.
Còn lại đám tướng sĩ thì ai nấy cũng lục tục rời đi.
Một cuộc hội nghị tuyệt mật bàn về việc có xuất chinh viễn chinh hay không cứ thế tan rã trong không vui vì sự phản đối của Lê Uy Long.
“Dạ, vậy thím tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện rồi nói sau. Nếu Phi Dương thực sự làm ra loại chuyện này thì cháu chắc chắn sẽ không nói hộ gì cho nó được.”Chu Nhược Mai đáp.
Bấy giờ, tại phòng họp của khách sạn Thiên Long.
Lê Uy Long và phần đông các tướng sĩ đã trải qua một cuộc tranh luận cực kỳ gay gắt, trên vấn đề có xuất binh viễn chinh hay không vẫn chưa thể đưa ra bất kỳ kết quả nào.
Các bên ủng hộ xuất chinh hay phản đối xuất chính đều tự có lỹ lẽ vững chắc riêng, quốc vương Long Quốc cũng chưa thể đưa ra quyết định trong khoảng thời gian ngắn được.
“Xuất chính chinh phạt năm nước cùng một lúc có thể là không được khả thi cho lắm. Thế này đi, chúng ta lựa chọn một biện pháp trung lập nhất, trước tiên hãy cứ chinh phạt một nước nào đó đã rồi từng bước từng bước tiến hành, ý kiến của mọi người ra sao?” Quốc vương Long Quốc nói.
“Quốc vương ra ý này rất hay! Chúng ta cứ từng bước một chinh phục dần dần, nhất định sẽ gặt hái được thành công!”
“Đúng, diệt một kẻ đối địch trong số đó có thể tạo được hiệu ứng giết gà dọa khỉ, còn lại bốn nước kia chắc chắn sẽ bị kinh sợ, có thể sẽ trực tiếp cúi đầu chịu phục với nước ta!”
“Đúng vậy, quốc vương đề ra sách lượng này quả thật là sáng suôt. CHúng ta đánh dập đầu một trong số bọn chúng thì bốn nước còn lại có thể sẽ không đánh mà hàng. Nếu chúng không chịu cúi đầu xưng thần thì chúng ta lại tập trung binh lực, từng bước đánh chắc để thu phục bọn chúng, như vậy quả thực khả thi hơn hẳn việc cùng lúc dẫn quân đi chinh phạt năm nước.”
Các tướng sĩ đều tỏ ý khen ngợi và ủng hộ ý kiến của quốc vương Long Quốc .
Quốc vương thấy các vị tướng sĩ đều đồng loạt tán thành mà Lê Uy Long thì vẫn một mực không nói một lời, bèn lên tiếng hỏi:” Hộ soái Lê, hộ soái thi thấy thế nào?”
“Quốc vương, mạt tưởng vẫn cho rằng, không nên xuất binh thảo phạt bất cứ nước địch nào hết.” Lê Uy Long đáp.
“Lê Uy Long vừa dứt lời, tất cả mọi người ai nấy đều kinh ngạc nhìn lại anh.
Chửng ai có thể ngờ rằng, hộ soái đệ nhất Long quốc uy doanh chèn ép tướng địch như Lê Uy Long, chính giữa lúc lửa chiến đang dậy hừng hực thế nầy lại bàn lùi như thế!
Long chủ đã nhượng bộ nhiều như thế, lựa chọn sẽ đánh bại từng nước một, thân là chiến thần Thiên Long mà lại có thể lên tiếng phản đối như vậy!
Thế này chẳng phải là ra mặt đối nghịch với quốc vương Long quốc đó sao?
“Hộ soái Lê, nói xem lý do của cậu là thế nào, cớ sao không thể xuất binh?” quốc vương Long quốc không có biểu lộ gì bất mãn, hỏi.
Mấy người như Trần Kiệt, Vũ Hải, Phạm Cương thấy quốc vưng không tỏ vể gì trên mặt thì ai nấy đều âm thầm lau mồ hôi thay cho Lê Uy Long, bắt đầu thấy lo lắng cho anh.
Cứ hết lần này tới lần khác làm ra chuyện trái ý của quốc vương như vậy, xúc phạm quốc vướng, phải mà làm không ra sao thì sẽ bị cách chức mất thôi!
“Quốc vương, nếu chúng ta lưa chọn đánh từng nước một, nếu như hao tốn quá nhiều thời gian thì bốn nước còn lại cũng đã có thời gian chuẩn bị ổn thỏa rồi, đến lúc đó bọn họ hoàn toàn có thể liên hiệp lại để cùng nhau đối phó lại chúng ta!”
“Một khi chiến hỏa đã dấy lên thì liên minh các quốc gia khắp thiên hạ này sẽ cảm thấy bất an, nhất định sẽ coi nước chúng ta là kẻ thù chung, bọn họ sẽ không thể nào nhắm mắt làm ngơ cho qua được nhất định sẽ gia nhập trận chiến này.”
Lê Uy Long nói nguyên nhân không thể xuất binh ra.
“Thế này không được, thế kia cũng không xong, chẳng lẽ niớc ra vĩnh viễn chỉ có thể ngồi chờ cho nước khác tới đánh úp mà không thể tự mình chủ động ra quân hay sao?” Quốc vương Long quốc rất không hài lòng mà hỏi ngươc lại.
“Quốc vương, mạt tướng cho rằng, vấn đề có xuất binh chinh phạt hay không này vẫn cần thiết phải bàn bạc kỹ càng thêm nữa, không thể hành động thiếu suy nghĩ được.” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái Lê, phải biết tận dụng thời cơ chứ! Cơ hội như thế này chính là ngàn năm một thuở, cậu là hộ soái mạnh nhất của Long quốc chúng ta, chiến trăm trận trăm thắng, thái độ bay giờ sao lại dùng dằng quá vậy?” Quốc vương Long quốc nói.
“Quốc vương, mạt tướng cho rằng, trước hết điều quan trọng nhất là vẫn phải bắt bọn họ bồi thường, nếu bọn họ không chịu thỏa hiệp, chúng ta hãy còn có biện pháp khác, không thể dễ dàng khai chiến như thế được! Một tướng chiến một thành, thây khô chất thành đống, vẫn kính xin quốc vương hãy vì dân chúng khắp thiên hạ làm cốt lõi nước nhà.” Lê Uy Long nói.
“Nếu bọn chúng không chịu thỏa hiệp thì ngoài việc khai chiến ra, chúng ta còn có cách gì khác nữa ư?” Quốc vương Long quốc hỏi.
“Đến lúc đó hẵng xem tình huống mà định, hiện tại tôi vẫn chưa thể nghĩ ra được đối sách phù hợp.” Lê Uy Long đáp.
“Tôi chỉ sợ bởi vì sự dùng dằng do dự của cậu mà sẽ chậm trễ thời cơ chiến đấu mà thôi!” quốc vương Long quốc nói.
“Các binh sĩ của mỗi quốc gia vốn chẳng hề có mồi thù hận nào với nhau, nếu xảy ra chiến sự âu đều là mẫu thuẫn xảy ra giữa các nguyên thủ các quốc gia, tự đó mà khiến vô số binh sĩ đối chọi nhau trên chiến trường, sinh tử chém giết, sẽ dẫn đến biết bao trai tráng chết trận sa trường, kính xin quốc vương hãy nghĩ kỹ.” Lê Uy Long đáp.
“Da ngựa bọc thây trở về chính là vinh quang của quân nhân, hộ soái Lê chớ có lòng dạ đàn bà.” Bây giờ, một gã quan chức nhìn Lê Uy Long một mực mạo phạm quốc vương thì không thể nhẫn nhịn thêm bèn mở miệng nói.
“Được rồi, không phải nói thêm gì nữa. Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, ngày sau lại bàn tiếp!” Quốc vương Long quốc thấy Lê Uy Long đều xuất ý kiến phản đổi xuất binh thì cũng chẳng còn tâm tình bàn luận thêm gì nữa.
Nếu muốn xuất binh, anh ta vẫn còn phải dựa vào Lê Uy Long dẫn binh ra chiến trường nữa.
Mà bấy giờ hộ soái mạnh nhất Long quốc Lê Uy Long lại không bằng lòng xuất bình thì anh ta cũng chẳng biết phải giao phó cho ai lãnh binh xuất chiến, thống soái triệu quân nữa.
Tuy rằng ngoài Lê Uy Long ra, Long quốc hãy còn bốn vị hộ soái, nhưng năng lực điều binh tác chiến của bốn vị hộ soái này lại không bằng được với Lê Uy Long.
Quốc vương Long quốc nói xong thì dẫn đầu ra khỏi phòng họp.
Những quan chức đi theo cũng lập tức theo bước quốc vương Long quốc ra ngoài.
Còn lại đám tướng sĩ thì ai nấy cũng lục tục rời đi.
Một cuộc hội nghị tuyệt mật bàn về việc có xuất chinh viễn chinh hay không cứ thế tan rã trong không vui vì sự phản đối của Lê Uy Long.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.