Chương 108: Trốn chạy
Lam Nha
14/04/2021
Cuối cùng, sự thật diễn ra chứng minh rằng Lê Uy Long đã đúng.
Những người đang trong vị trí phục kích vừa trông thấy đồng đội của mình chết dưới mưa dao bay của Lê Uy Long và vẫn còn chưa hết sốc. Vì vậy họ đã không kịp phản ứng khi Lê Uy Long đột nhiên xông vào.
Trong khoảnh khắc, Lê Uy Long đã chạy vào với một tốc độ thần thánh và nhnh chóng cắt đứt sợi dây đang trói tay Chu Nhược Mai.
Sợi dây vừa đứt, anh ta lập tức ôm ngang eo Chu Nhược Mai và cả hai cùng ngã xuống đất.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên bản thân Chu Nhược Mai cũng chưa kịp hoàn hồn.
“Còn trơ mắt ra nhìn à! Bắn hắn ta nhanh lên!” Ngụy An Khánh là người định thần lại đầu tiên và điên tiết gào lên.
Nghe tiếng hét chói tai của Ngụy An Khánh, những thuộc hạ ở đó bắt đầu bình tĩnh lại, và ngay lập tức bắn xối xả vào Lê Uy Long từ mọi hướng.
"Pằng...Pằng-----Roẹt---------------"
Những tiếng súng dữ dội vang lên, vô số viên đạn bay vút về phía Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai.
Hai người lúc này đã trở thành mục tiêu duy nhất của cuộc tấn công!
"Ối....." Chu Nhược Mai sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, cảm thấy rằng mình đã hoàn toàn rơi vào trận chiến kinh hoàng không lối thoát.
Với quá nhiều súng và đạn bắn ra liên tiếp như vậy, Lê Uy Long không thể chặn lại tất cả chỉ với một thanh kiếm.
Chặn được đạn bay về phía anh thì có thể Dư Hân sẽ bị bắn trúng hoặc ngược lại. Như vậy thì quá nguy hiểm, anh không dám làm liều. Vì vậy, Lê Uy Long ngay lập tức ôm chặt Chu Nhược Mai trong vòng tay và nhảy lên cao.
“Cái.......cái quái gì ...thế?!"
“Oái!!” “Á Á Á........”
Những tiếng hét của đám côn đồ bỗng vang lên.
Vì lúc này Lê Uy Long đã nhảy lên và di chuyển bằng cách giẫm lên đầu bọn chúng. Khi anh và Chu Nhược Mai bất ngờ nhảy lên trên cao, những kẻ đang bắn anh đã nã đạn trúng vào chính những đồng bọn đứng đối diện của mình khiến cả một đám đông lực lượng chết ngay tại chỗ.
Những tên đầu gấu này trông thì to khỏe dữ tợn, nhưng thực ra hầu hết chúng không có kinh nghiệm chiến đấu, nên không có gì đáng ngạc nhiên khi những sai lầm ngu ngốc như vậy xảy ra.
Ngụy An Khánh phải chứng kiến sự tấn công ngu ngốc của đàn em mình khiến lực lượng hao tổn quá nhiều, hắn ta tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên, các cơ mặt cau có như muốn bùng cháy, và hắn hoàn toàn không nói nên lời.
"Dừng lại ngay, chúng mày đang bắn ai thế hả? Một lũ ngu!" Ngụy An Khánh cuối cùng không chịu nổi nữa và hét lên giận dữ.
Tuy nhiên, trong sự hỗn loạn của cuộc bắn súng vừa nãy, rất nhiều người trong băng Hổ Báo đã chết dưới họng súng. Những kẻ sống sót còn lại thì đều mặt cắt không còn một giọt máu, sợ đến toát mồ hôi lạnh. Bọn họ hoàn toàn không biết phản ứng thế nào vào lúc này....
Chu Nhược Mai đang được Lê Uy Long ôm và di chuyển giữa không trung, lúc này cô mới dám hé mắt nhìn ra và thấy rất nhiều người ngã bịch xuống vũng máu lớn và không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Một lúc sau, cô chợt cảm thấy cơ thể mình dường như đang rơi xuống.
Tuy nhiên, ở trong vòng tay Vĩnh Thiên khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn. Cảm giác hệt như đang phiêu lưu trong một giấc mơ vậy!!
Bất giác, Chu Nhược Mai cảm thấy rằng cho dù mình phải chết cùng với Lê Uy Long như vậy thì cũng không có gì phải hối tiếc nữa.
Tuy nhiên, Lê Uy Long làm sao có thể chết dễ dàng như thế được?
Sau khi Lê Uy Long vừa chạm chân xuống đất cùng với Chu Nhược Mai trong tay, anh ta lập tức nắm lấy cơ hội mà lao nhanh ra cửa!
Vĩnh Thiên chỉ có một đoản kiếm, không có súng hay bất cứ vũ khí gì khác, anh còn phải bảo vệ sự an toàn cho Dư Hân nữa. Vì vậy, anh không thể chiến đấu với bọn chúng quá lâu được, đó chỉ là một hạ sách.
Nhà máy này đã bị phục kích ở tất cả các phía, thực sự quá nguy hiểm. Trước tiên, anh phải chạy ra ngoài để thay đổi vị trí chiến đấu của mình, như vậy may ra mới có cơ hội chiến thắng.
"Bùm...Pằng.....Pằng"
Ngụy An Khánh vừa nhác thấy bóng Lê Uy Long nhảy ra cùng Chu Nhược Mai thì vội vã bắn lia lịa về phía anh.
Những thuộc hạ đang ở bên cạnh hắn cũng lập tức làm theo và bắn Lê Uy Long liên tiếp.
Tuy nhiên, Lê Uy Long sở hữu đôi chân với tốc độ của vận động viên điền kinh, anh chạy nhanh đến mức đạn chưa kịp tới nơi thì người đã lao ra khỏi cổng nhà máy.
"Theo tao!" Ngụy An Khánh lại hét lớn, nghiến răng giận dữ khi thấy Lê Uy Long đã trốn thoát.
Những người đang trong vị trí phục kích vừa trông thấy đồng đội của mình chết dưới mưa dao bay của Lê Uy Long và vẫn còn chưa hết sốc. Vì vậy họ đã không kịp phản ứng khi Lê Uy Long đột nhiên xông vào.
Trong khoảnh khắc, Lê Uy Long đã chạy vào với một tốc độ thần thánh và nhnh chóng cắt đứt sợi dây đang trói tay Chu Nhược Mai.
Sợi dây vừa đứt, anh ta lập tức ôm ngang eo Chu Nhược Mai và cả hai cùng ngã xuống đất.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên bản thân Chu Nhược Mai cũng chưa kịp hoàn hồn.
“Còn trơ mắt ra nhìn à! Bắn hắn ta nhanh lên!” Ngụy An Khánh là người định thần lại đầu tiên và điên tiết gào lên.
Nghe tiếng hét chói tai của Ngụy An Khánh, những thuộc hạ ở đó bắt đầu bình tĩnh lại, và ngay lập tức bắn xối xả vào Lê Uy Long từ mọi hướng.
"Pằng...Pằng-----Roẹt---------------"
Những tiếng súng dữ dội vang lên, vô số viên đạn bay vút về phía Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai.
Hai người lúc này đã trở thành mục tiêu duy nhất của cuộc tấn công!
"Ối....." Chu Nhược Mai sợ hãi nhắm chặt hai mắt lại, cảm thấy rằng mình đã hoàn toàn rơi vào trận chiến kinh hoàng không lối thoát.
Với quá nhiều súng và đạn bắn ra liên tiếp như vậy, Lê Uy Long không thể chặn lại tất cả chỉ với một thanh kiếm.
Chặn được đạn bay về phía anh thì có thể Dư Hân sẽ bị bắn trúng hoặc ngược lại. Như vậy thì quá nguy hiểm, anh không dám làm liều. Vì vậy, Lê Uy Long ngay lập tức ôm chặt Chu Nhược Mai trong vòng tay và nhảy lên cao.
“Cái.......cái quái gì ...thế?!"
“Oái!!” “Á Á Á........”
Những tiếng hét của đám côn đồ bỗng vang lên.
Vì lúc này Lê Uy Long đã nhảy lên và di chuyển bằng cách giẫm lên đầu bọn chúng. Khi anh và Chu Nhược Mai bất ngờ nhảy lên trên cao, những kẻ đang bắn anh đã nã đạn trúng vào chính những đồng bọn đứng đối diện của mình khiến cả một đám đông lực lượng chết ngay tại chỗ.
Những tên đầu gấu này trông thì to khỏe dữ tợn, nhưng thực ra hầu hết chúng không có kinh nghiệm chiến đấu, nên không có gì đáng ngạc nhiên khi những sai lầm ngu ngốc như vậy xảy ra.
Ngụy An Khánh phải chứng kiến sự tấn công ngu ngốc của đàn em mình khiến lực lượng hao tổn quá nhiều, hắn ta tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên, các cơ mặt cau có như muốn bùng cháy, và hắn hoàn toàn không nói nên lời.
"Dừng lại ngay, chúng mày đang bắn ai thế hả? Một lũ ngu!" Ngụy An Khánh cuối cùng không chịu nổi nữa và hét lên giận dữ.
Tuy nhiên, trong sự hỗn loạn của cuộc bắn súng vừa nãy, rất nhiều người trong băng Hổ Báo đã chết dưới họng súng. Những kẻ sống sót còn lại thì đều mặt cắt không còn một giọt máu, sợ đến toát mồ hôi lạnh. Bọn họ hoàn toàn không biết phản ứng thế nào vào lúc này....
Chu Nhược Mai đang được Lê Uy Long ôm và di chuyển giữa không trung, lúc này cô mới dám hé mắt nhìn ra và thấy rất nhiều người ngã bịch xuống vũng máu lớn và không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Một lúc sau, cô chợt cảm thấy cơ thể mình dường như đang rơi xuống.
Tuy nhiên, ở trong vòng tay Vĩnh Thiên khiến cô cảm thấy vô cùng an toàn. Cảm giác hệt như đang phiêu lưu trong một giấc mơ vậy!!
Bất giác, Chu Nhược Mai cảm thấy rằng cho dù mình phải chết cùng với Lê Uy Long như vậy thì cũng không có gì phải hối tiếc nữa.
Tuy nhiên, Lê Uy Long làm sao có thể chết dễ dàng như thế được?
Sau khi Lê Uy Long vừa chạm chân xuống đất cùng với Chu Nhược Mai trong tay, anh ta lập tức nắm lấy cơ hội mà lao nhanh ra cửa!
Vĩnh Thiên chỉ có một đoản kiếm, không có súng hay bất cứ vũ khí gì khác, anh còn phải bảo vệ sự an toàn cho Dư Hân nữa. Vì vậy, anh không thể chiến đấu với bọn chúng quá lâu được, đó chỉ là một hạ sách.
Nhà máy này đã bị phục kích ở tất cả các phía, thực sự quá nguy hiểm. Trước tiên, anh phải chạy ra ngoài để thay đổi vị trí chiến đấu của mình, như vậy may ra mới có cơ hội chiến thắng.
"Bùm...Pằng.....Pằng"
Ngụy An Khánh vừa nhác thấy bóng Lê Uy Long nhảy ra cùng Chu Nhược Mai thì vội vã bắn lia lịa về phía anh.
Những thuộc hạ đang ở bên cạnh hắn cũng lập tức làm theo và bắn Lê Uy Long liên tiếp.
Tuy nhiên, Lê Uy Long sở hữu đôi chân với tốc độ của vận động viên điền kinh, anh chạy nhanh đến mức đạn chưa kịp tới nơi thì người đã lao ra khỏi cổng nhà máy.
"Theo tao!" Ngụy An Khánh lại hét lớn, nghiến răng giận dữ khi thấy Lê Uy Long đã trốn thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.