Chương 642: Về lại trường
Lam Nha
19/04/2021
Những ông lớn này, có vài người đã từng tham gia lần hội nghị tổ chức bí mật lần trước, đều biết anh là tổng chỉ huy của đoàn kiểm tra.
Không ngờ rằng, đến tổng thanh tra, tổng chỉ huy Lê Uy Long cũng tự mình mở cửa xe có Lê Hồng Ngọc, còn lái xe đưa cô đi, mời cô xuống xe.
Có thể thấy được, Lê Hồng Ngọc quả thực có học sinh là tướng hộ quốc.
Nếu không, người như Lê Uy Long sao có thế cung kính với cô như thế?
Nhưng, họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lê Uy Long chính là vị trướng hộ quốc đó!
Lúc này, Lê Hồng Ngọc đã xuống xe.
Lưu Bảo Thông cũng đi tới bên cạnh Lê Hồng Ngọc.
Thấy nhiều ông lớn trợn mắt nhìn mình như thế, Lê Hồng Ngọc hơi căng thẳng.
“Chào mừng cô Lê Hồng Ngọc về trường.” Các ông lớn đồng thanh hô.
Lê Hồng Ngọc hoảng sợ, căng thẳng đến mức không nhịn được mà nắm chặt tay Lê Uy Long.
Vì xấu hổ, cô ngại không dám nắm tay Lưu Bảo Thông, chỉ đành học cách nắm tay học sinh mình.
“Cô Lê Hồng Ngọc, bình tĩnh đi, chào hỏi họ đi!” Lê Uy Long nói.
Lê Hồng Ngọc chỉ đành chào hỏi họ: “Chào các lãnh đạo!”
“Chào cô Lê!” Các ông lớn lại đồng thanh hô.
Lê Hồng Ngọc đi cùng Lê Uy Long và Lưu Bảo Thông đến trước cổng trường.
“Cô Lê, em không vào trong trường nữa, em chỉ đưa cô tới đây thôi.” Lê Uy Long không muốn làm phiền tới sự yên tĩnh của trường họ, nên quyết định không vào trong.
“Cậu không vào trường cũ xem chút sao?” Lê Hồng Ngọc hỏi.
“Bây giờ các học sinh chuẩn bị vào lớp rồi, em không làm phiễn nữa, lần sau đi, sau này có cơ hội.” Lê Uy Long nói.
“Được thôi, vậy cậu có thời gian thì về trường cũ thăm chút nhé!” Lê Hồng Ngọc nói.
“Được, cô mau đi vào đi!” Lê Uy Long nói.
“Ừm, vậy tôi đi vào trước, tạm biệt.” Lê Hồng Ngọc nói.
“Tạm biệt cô Lê Hồng Ngọc.” Lê Uy Long nói.
Lê Uy Long không đi vào, Lưu Bảo Thông đương nhiên cũng không.
Tiếp theo đỏ, tts và một vài người cấp bậc tương đối thấp tự mình đi vào trường cùng Lê Hồng Ngọc.
Một vài người biết Lê Uy Long, lúc này lập tức ồ ạt chạy lên chào hỏi.
“Hiệu trưởng trường học, mọi người xử lí thế nào?” Lê Uy Long hỏi.
“Hiệu trưởng cũ có hành vi không chính đáng, đã bị thôi việc hai ngày trước.” Một người nói.
“Ông ta và Lương Trọng bẩn thỉu như nhau, coi thường pháp luật, hãm hại cô Lê Hồng Ngọc, chỉ đơn giản là cách chức thôi sao?” Lê Uy Long hỏi một cách lạnh lùng.
Nghe Lê Uy Long hỏi thế, các ông lớn toát mồ hôi. Họ đều biết. Lương Trọng và con trai ông ta đều đã mất tích một cách kì lạ, theo tin tức thì đã bị Lê Uy Long xử lí bí mật rồi. Vợ của Lương Trọng cũng đã bị xử lí rồi.
Mà hiệu trưởng cũ Tiền Đức Hưng cũng có liên quan tới vụ án này, chỉ bị cách chức thôi, cách trừng phạt này quá nhẹ nhàng.
“Tôi lập tức gọi điện cho hội hộ pháp, bắt Tiền Đức Hưng về quy án, tra xét đến cùng!” Một người phản ứng kịp, lập tức cầm điện thoại gọi điện.
Sau khi có người bắt máy, người nọ giới thiệu thân phận, bảo hội hộ pháp bắt Tiền Đức Hưng.
Đợi người nọ gọi điện xong, Lê Uy Long lại hỏi: “Trường học không thể không có hiệu trưởng, hiệu trưởng mới đã có chưa?”
“Thời gian gấp rút quá, nhất thời vẫn chưa tìm được người thích hợp, nhưng chúng tôi sẽ chọn người xong nhanh thôi.” Người khác nói.
“Cô Lê Hồng Ngọc từng dạy một vị hộ soái bảo vệ, năng lực dạy học và năng lực công tác của cô ấy đều không phải bàn cãi, các người tự xem xét đi.”
Không ngờ rằng, đến tổng thanh tra, tổng chỉ huy Lê Uy Long cũng tự mình mở cửa xe có Lê Hồng Ngọc, còn lái xe đưa cô đi, mời cô xuống xe.
Có thể thấy được, Lê Hồng Ngọc quả thực có học sinh là tướng hộ quốc.
Nếu không, người như Lê Uy Long sao có thế cung kính với cô như thế?
Nhưng, họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lê Uy Long chính là vị trướng hộ quốc đó!
Lúc này, Lê Hồng Ngọc đã xuống xe.
Lưu Bảo Thông cũng đi tới bên cạnh Lê Hồng Ngọc.
Thấy nhiều ông lớn trợn mắt nhìn mình như thế, Lê Hồng Ngọc hơi căng thẳng.
“Chào mừng cô Lê Hồng Ngọc về trường.” Các ông lớn đồng thanh hô.
Lê Hồng Ngọc hoảng sợ, căng thẳng đến mức không nhịn được mà nắm chặt tay Lê Uy Long.
Vì xấu hổ, cô ngại không dám nắm tay Lưu Bảo Thông, chỉ đành học cách nắm tay học sinh mình.
“Cô Lê Hồng Ngọc, bình tĩnh đi, chào hỏi họ đi!” Lê Uy Long nói.
Lê Hồng Ngọc chỉ đành chào hỏi họ: “Chào các lãnh đạo!”
“Chào cô Lê!” Các ông lớn lại đồng thanh hô.
Lê Hồng Ngọc đi cùng Lê Uy Long và Lưu Bảo Thông đến trước cổng trường.
“Cô Lê, em không vào trong trường nữa, em chỉ đưa cô tới đây thôi.” Lê Uy Long không muốn làm phiền tới sự yên tĩnh của trường họ, nên quyết định không vào trong.
“Cậu không vào trường cũ xem chút sao?” Lê Hồng Ngọc hỏi.
“Bây giờ các học sinh chuẩn bị vào lớp rồi, em không làm phiễn nữa, lần sau đi, sau này có cơ hội.” Lê Uy Long nói.
“Được thôi, vậy cậu có thời gian thì về trường cũ thăm chút nhé!” Lê Hồng Ngọc nói.
“Được, cô mau đi vào đi!” Lê Uy Long nói.
“Ừm, vậy tôi đi vào trước, tạm biệt.” Lê Hồng Ngọc nói.
“Tạm biệt cô Lê Hồng Ngọc.” Lê Uy Long nói.
Lê Uy Long không đi vào, Lưu Bảo Thông đương nhiên cũng không.
Tiếp theo đỏ, tts và một vài người cấp bậc tương đối thấp tự mình đi vào trường cùng Lê Hồng Ngọc.
Một vài người biết Lê Uy Long, lúc này lập tức ồ ạt chạy lên chào hỏi.
“Hiệu trưởng trường học, mọi người xử lí thế nào?” Lê Uy Long hỏi.
“Hiệu trưởng cũ có hành vi không chính đáng, đã bị thôi việc hai ngày trước.” Một người nói.
“Ông ta và Lương Trọng bẩn thỉu như nhau, coi thường pháp luật, hãm hại cô Lê Hồng Ngọc, chỉ đơn giản là cách chức thôi sao?” Lê Uy Long hỏi một cách lạnh lùng.
Nghe Lê Uy Long hỏi thế, các ông lớn toát mồ hôi. Họ đều biết. Lương Trọng và con trai ông ta đều đã mất tích một cách kì lạ, theo tin tức thì đã bị Lê Uy Long xử lí bí mật rồi. Vợ của Lương Trọng cũng đã bị xử lí rồi.
Mà hiệu trưởng cũ Tiền Đức Hưng cũng có liên quan tới vụ án này, chỉ bị cách chức thôi, cách trừng phạt này quá nhẹ nhàng.
“Tôi lập tức gọi điện cho hội hộ pháp, bắt Tiền Đức Hưng về quy án, tra xét đến cùng!” Một người phản ứng kịp, lập tức cầm điện thoại gọi điện.
Sau khi có người bắt máy, người nọ giới thiệu thân phận, bảo hội hộ pháp bắt Tiền Đức Hưng.
Đợi người nọ gọi điện xong, Lê Uy Long lại hỏi: “Trường học không thể không có hiệu trưởng, hiệu trưởng mới đã có chưa?”
“Thời gian gấp rút quá, nhất thời vẫn chưa tìm được người thích hợp, nhưng chúng tôi sẽ chọn người xong nhanh thôi.” Người khác nói.
“Cô Lê Hồng Ngọc từng dạy một vị hộ soái bảo vệ, năng lực dạy học và năng lực công tác của cô ấy đều không phải bàn cãi, các người tự xem xét đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.