Chương 256: Vết thương lòng
Lam Nha
14/04/2021
Trước chuyến hành quân về chiến trường phía Tây của Lê Uy Long lần trước, Chu Nhược Mai chỉ hôn anh một cách chớp nhoáng. Nhưng lần này, cô đã không hề buông tay trong một khoảng thời gian khá dài.
Lê Uy Long bất giác không biết nên làm gì.
Cả hai lần đều là Chu Nhược Mai chủ động và cả hai người đều cảm thấy lâng lâng hồi hộp.
Tuy nhiên, Lê Uy Long hiện đang trong tâm trạng tồi tệ khi nghĩ đến việc cha mình đã bị Tô Ánh Tuyết chà đạp và đuổi ra khỏi biệt thự, anh vẫn rất tức giận nên chỉ một lúc sau khi hôn, anh lặng lẽ đẩy Chu Nhược Mai ra.
"Vĩnh Thiên, có chuyện gì với anh vậy?" Chu Nhược Mai đã chuẩn bị tinh thần để cho đi tất cả mọi thứ, nhưng cô không ngờ Lê Uy Long lại đẩy mình ra trong lúc quan trọng này.
"Xin lỗi, tâm trạng tôi không được tốt lắm...." Lê Uy Long nói xong và lập tức rời khỏi phòng của Chu Nhược Mai. Mặc dù anh đã nói sẽ không giết Tô Ánh Tuyết, nhưng anh vẫn còn rất hận Tô Ánh Tuyết nên nhất thời chưa thể nguôi ngoai, vì vậy anh không có tâm trạng để vui vẻ với Chu Nhược Mai trong lúc này.
Thấy thái độ thờ ơ này của Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai sững sờ. Cô không ngờ rằng dù mình đã buông bỏ tất cả sĩ diện của bản thân và chủ động làm chuyện đó với Lê Uy Long, anh vẫn không quan tâm! Chẳng lẽ là vì cô không đủ hấp dẫn?
Tuy nhiên, cô cũng có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Vĩnh Thiên. Bất cứ ai khi biết người cha nuôi mình hằng kính trọng đã bị bóc lột và bị đuổi đi giữa đêm khuya như vậy đều sẽ đau lòng cả thôi.
Dù sao, Lê Uy Long đã nể mặt Dư Hân mà không giết mẹ cô, như vậy đã là may mắn lắm rồi!
Vì vậy, Chu Nhược Mai không dám đòi hỏi quá nhiều, chồng cô đang có một nút thắt trong lòng và cô cần phải chờ một thời gian để nút thắt đó được gỡ bỏ.
Sau khi trở về phòng, Vĩnh Thiên trằn trọc trên giường rất lâu mà không tài nào ngủ được. Trong tâm trí của anh vẫn cứ hiện ra những hình ảnh Tô Ánh Tuyết đã gây khó dễ cho ông Dương như thế nào. Điều này khiến anh đau lòng khôn xiết!
Tô Ánh Tuyết là mẹ vợ của anh, anh không thể tấn công hay đánh bà ấy, điều này khiến anh rất khổ tâm.
Chu Nhược Mai cũng không thể ngủ được. Thái độ của Lê Uy Long đối với cô đột nhiên trở nên lạnh nhạt, khiến cô rất đau lòng.
Những tình cảm vừa mới được nhen nhóm lên và chỉ một chút nữa thôi chốt ngăn cách cuối cùng sẽ được phá bỏ, nhưng không ngờ vì sai lầm của mẹ cô mà đã để lại thêm một khoảng trống khác. Thậm chí mối quan hệ này dường như đã đứng trên bờ vực tan vỡ.
Vế thương lòng này, biết đến khi nào mới có thể lành lại?
......................................
Ngày hôm sau..........
Một công văn bổ nhiệm cảnh sát Ánh Hạ làm giám đốc mới của Sở cảnh sát đã được chuyển đến, và ngay lập tức, toàn bộ nhân sự trong Sở cảnh sát đều nhao nhao lên như vỡ trận.
Không ai có thể ngờ được rằng Ánh Hạ, một nữ đội trưởng nhỏ bé của đội cảnh sát điều tra, lại đột nhiên được bổ nhiệm làm giám đốc Sở.
Đặc biệt là Đỗ Xuân Dương, phó giám đốc của Sở cảnh sát, ông nghĩ rằng khi Hoàng Minh Yên đã chết, thì người thích hợp nhất để ngồi vào ghế giám đốc phải là mình. Đỗ Xuân Dương không thể tin nổi việc một nữ cảnh sát như Ánh Hạ lại chiếm được vị trí đó! Như vậy đồng nghĩa với việc ông ta sẽ phải chấp nhận làm cấp dưới của cô.
Chính Ánh Hạ cũng không ngờ rằng mình sẽ trở thành giám đốc. Tất cả điều này cứ như trong một giấc mơ vậy, nó không thể là thật được!
Nhưng công văn bổ nhiệm thực sự đã được gửi đến từ cấp trên. Công văn này là hàng thật, và nó đang thực sự nằm ở ngay trước mắt cô. Cô không thể tự lừa dối mình được nữa.
Nghĩ về những lời của Lê Uy Long hôm trước, Ánh Hạ thực sự ngưỡng mộ tài bói toán của anh ta. Lê Uy Long này nên ra ngoài mở một cơ sở bói toán ngay lập tức, anh ta hẳn sẽ kiếm bộn tiền.
Dĩ nhiên cô không hề biết rằng thực ra Lê Uy Long đã tổ chức một cuộc họp vào ngày hôm qua để thuyết phục ban lãnh đạo thành phố bổ nhiệm cô vào vị trí này.
Những đồng nghiệp trong Sở cảnh sát thấy Ánh Hạ giờ đây đã trở thành giám đốc mới thì không hài lòng chút nào, nhưng họ vẫn ra vẻ chúc mừng cô.
Ngay khi Ánh Hạ trở thành giám đốc, dĩ nhiên cô không cần phải e dè nữa, ngay lập tức thực thi quyền lực của mình. Cô cho triệu tập một cuộc họp bao gồm tất cả mọi người trong Sở cảnh sát, sắp xếp các nhiệm vụ, tăng cường thực thi pháp luật, tổ chức lại mạng lưới an ninh công cộng ở thành phố Đà Lạt và điều tra cẩn thận từng vụ việc cáo trạng, cũng như các trường hợp xử án bất công trong quá khứ.
Lê Uy Long bất giác không biết nên làm gì.
Cả hai lần đều là Chu Nhược Mai chủ động và cả hai người đều cảm thấy lâng lâng hồi hộp.
Tuy nhiên, Lê Uy Long hiện đang trong tâm trạng tồi tệ khi nghĩ đến việc cha mình đã bị Tô Ánh Tuyết chà đạp và đuổi ra khỏi biệt thự, anh vẫn rất tức giận nên chỉ một lúc sau khi hôn, anh lặng lẽ đẩy Chu Nhược Mai ra.
"Vĩnh Thiên, có chuyện gì với anh vậy?" Chu Nhược Mai đã chuẩn bị tinh thần để cho đi tất cả mọi thứ, nhưng cô không ngờ Lê Uy Long lại đẩy mình ra trong lúc quan trọng này.
"Xin lỗi, tâm trạng tôi không được tốt lắm...." Lê Uy Long nói xong và lập tức rời khỏi phòng của Chu Nhược Mai. Mặc dù anh đã nói sẽ không giết Tô Ánh Tuyết, nhưng anh vẫn còn rất hận Tô Ánh Tuyết nên nhất thời chưa thể nguôi ngoai, vì vậy anh không có tâm trạng để vui vẻ với Chu Nhược Mai trong lúc này.
Thấy thái độ thờ ơ này của Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai sững sờ. Cô không ngờ rằng dù mình đã buông bỏ tất cả sĩ diện của bản thân và chủ động làm chuyện đó với Lê Uy Long, anh vẫn không quan tâm! Chẳng lẽ là vì cô không đủ hấp dẫn?
Tuy nhiên, cô cũng có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Vĩnh Thiên. Bất cứ ai khi biết người cha nuôi mình hằng kính trọng đã bị bóc lột và bị đuổi đi giữa đêm khuya như vậy đều sẽ đau lòng cả thôi.
Dù sao, Lê Uy Long đã nể mặt Dư Hân mà không giết mẹ cô, như vậy đã là may mắn lắm rồi!
Vì vậy, Chu Nhược Mai không dám đòi hỏi quá nhiều, chồng cô đang có một nút thắt trong lòng và cô cần phải chờ một thời gian để nút thắt đó được gỡ bỏ.
Sau khi trở về phòng, Vĩnh Thiên trằn trọc trên giường rất lâu mà không tài nào ngủ được. Trong tâm trí của anh vẫn cứ hiện ra những hình ảnh Tô Ánh Tuyết đã gây khó dễ cho ông Dương như thế nào. Điều này khiến anh đau lòng khôn xiết!
Tô Ánh Tuyết là mẹ vợ của anh, anh không thể tấn công hay đánh bà ấy, điều này khiến anh rất khổ tâm.
Chu Nhược Mai cũng không thể ngủ được. Thái độ của Lê Uy Long đối với cô đột nhiên trở nên lạnh nhạt, khiến cô rất đau lòng.
Những tình cảm vừa mới được nhen nhóm lên và chỉ một chút nữa thôi chốt ngăn cách cuối cùng sẽ được phá bỏ, nhưng không ngờ vì sai lầm của mẹ cô mà đã để lại thêm một khoảng trống khác. Thậm chí mối quan hệ này dường như đã đứng trên bờ vực tan vỡ.
Vế thương lòng này, biết đến khi nào mới có thể lành lại?
......................................
Ngày hôm sau..........
Một công văn bổ nhiệm cảnh sát Ánh Hạ làm giám đốc mới của Sở cảnh sát đã được chuyển đến, và ngay lập tức, toàn bộ nhân sự trong Sở cảnh sát đều nhao nhao lên như vỡ trận.
Không ai có thể ngờ được rằng Ánh Hạ, một nữ đội trưởng nhỏ bé của đội cảnh sát điều tra, lại đột nhiên được bổ nhiệm làm giám đốc Sở.
Đặc biệt là Đỗ Xuân Dương, phó giám đốc của Sở cảnh sát, ông nghĩ rằng khi Hoàng Minh Yên đã chết, thì người thích hợp nhất để ngồi vào ghế giám đốc phải là mình. Đỗ Xuân Dương không thể tin nổi việc một nữ cảnh sát như Ánh Hạ lại chiếm được vị trí đó! Như vậy đồng nghĩa với việc ông ta sẽ phải chấp nhận làm cấp dưới của cô.
Chính Ánh Hạ cũng không ngờ rằng mình sẽ trở thành giám đốc. Tất cả điều này cứ như trong một giấc mơ vậy, nó không thể là thật được!
Nhưng công văn bổ nhiệm thực sự đã được gửi đến từ cấp trên. Công văn này là hàng thật, và nó đang thực sự nằm ở ngay trước mắt cô. Cô không thể tự lừa dối mình được nữa.
Nghĩ về những lời của Lê Uy Long hôm trước, Ánh Hạ thực sự ngưỡng mộ tài bói toán của anh ta. Lê Uy Long này nên ra ngoài mở một cơ sở bói toán ngay lập tức, anh ta hẳn sẽ kiếm bộn tiền.
Dĩ nhiên cô không hề biết rằng thực ra Lê Uy Long đã tổ chức một cuộc họp vào ngày hôm qua để thuyết phục ban lãnh đạo thành phố bổ nhiệm cô vào vị trí này.
Những đồng nghiệp trong Sở cảnh sát thấy Ánh Hạ giờ đây đã trở thành giám đốc mới thì không hài lòng chút nào, nhưng họ vẫn ra vẻ chúc mừng cô.
Ngay khi Ánh Hạ trở thành giám đốc, dĩ nhiên cô không cần phải e dè nữa, ngay lập tức thực thi quyền lực của mình. Cô cho triệu tập một cuộc họp bao gồm tất cả mọi người trong Sở cảnh sát, sắp xếp các nhiệm vụ, tăng cường thực thi pháp luật, tổ chức lại mạng lưới an ninh công cộng ở thành phố Đà Lạt và điều tra cẩn thận từng vụ việc cáo trạng, cũng như các trường hợp xử án bất công trong quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.