Chương 277: Vô tư lự
Lam Nha
14/04/2021
"Cô còn rảnh rang nghĩ đến việc đi ăn ở đâu nữa sao? Cứ ăn ở bất kỳ chỗ nào gần đây là được." Lê Uy Long cáu kỉnh nói.
"Gì chứ? Anh không thể chọn một cách ngẫu nhiên như vậy được! Khi còn ở căn cứ phía Tây, chúng tôi luôn được ăn uống với những thực đơn tốt nhất từ chuyên gia dinh dưỡng. Lần này tôi cố gắng lắm mới thuyết phục được sĩ quan Lưu cho phép đến thành phố xa xôi này để bảo vệ anh. Anh nhất định phải tìm một nhà hàng thật nổi tiếng để chiêu đãi tôi một bữa ăn ra trò chứ?” Hà Ngọc Lan tự tin nói.
"Tôi không hề yêu cầu cô phải đến, đây là cô tự nguyện mà!" Lê Uy Long cau mày nói.
"Tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng đã đến. Đây là sân nhà của anh. Anh phải đối xử và chăm sóc tôi tử tế. Nếu không, khi trở về phía Tây, tôi sẽ nói với tất cả mọi người rằng anh là một kẻ keo kiệt." Cô nói.
"Cô còn dám lan truyền tin đồn thất thiệt sao?" Lê Uy Long giận dữ nói.
"Đây không phải là tin đồn, mà là sự thật!" Hà Ngọc Lan nói.
"Được, cô giỏi lắm, tôi sẽ mời hai người một bữa thật ngon được chưa!" Lê Uy Long bất lực nói.
"Vậy mới được chứ!" Ngọc Vinh nói một cách tự mãn.
Vừa nãy Hà Ngọc Lan đã đến bằng xe của Thiên Thành. Bây giờ cô lại muốn được đi xe của Lê Uy Long.
"Thế cô lái xe đi." Lê Uy Long thấy Hà Ngọc Lan có vẻ quá phấn khích nên muốn dập tắt bớt.
"Tại sao một cô gái như tôi lại phải lái xe?" Hà Ngọc Lan có chút không vui.
"Vì tôi là Tổng tư lệnh quân đội, là thượng cấp của cô! Chẳng lẽ cô lại đòi tôi phải lái xe cho cô nữa à?" Lê Uy Long nói.
"Phải, tôi không thể cãi lại anh rồi! Tuy nhiên, tôi chỉ vừa mới đến Đà Lạt và tôi không quen với đường xá ở đây. Tôi sợ đi sai đường nên không thể lái xe trong thời gian này được. Tôi sẽ lái xe cho anh sau khi làm quen với Thành phố này đã!" Hà Ngọc Lan nói.
Lê Uy Long quá mệt mỏi với những lý do của Hà Ngọc Lan, anh ta không muốn phải nói chuyện vô nghĩa với cô ấy thêm nữa, vì vậy anh đã nhanh chóng ngồi vào vị trí lái xe.
Hà Ngọc Lan cũng vào ngồi ở ghế hành khách.
Thiên Thành không biết Lê Uy Long định sẽ đưa Hà Ngọc Lan đi ăn tối ở đâu, vì vậy anh chỉ có thể đi theo sau xe của họ.
Lê Uy Long không nói nên lời khi thấy Hà Ngọc Lan đang ngồi vô cùng thoải mái trên ghế hành khách như một bà chủ. Đường đường là một Tổng tư lệnh oai nghiêm, vậy mà giờ đây anh lại phải làm tài xế cho một nữ quân nhân.
"Cô đã phát hiện ra ai là người đứng sau ra lệnh cho Bai đầu trọc đánh trọng thương cha của cô Lê chưa?" Lê Uy Long hỏi.
"Tôi đã tìm ra rồi, trước khi chết, Bai đầu trọc đã nói rằng người chỉ thị cho hắn là ủy viên hội đồng nhân dân thành phố Đà Lạt, Lương Trọng." Hà Ngọc Lan nói.
"Qủa nhiên là ông ta!" Lê Uy Long thực sự đã đoán trước rằng người đó chắc hẳn phải là Lương Trọng.
"Anh định giải quyết Lương Trọng đó thế nào? Hay là để tôi ra tay nhanh gọn luôn? Tôi sẽ giết ông ta." Hà Ngọc Lan nói.
"Đừng hành động vội, Lương Trọng dù sao cũng là Uỷ viên hội đồng nhân dân thành phố." Lê Uy Long nói.
"Được rồi, vậy tùy anh quyết định." Hà Ngọc Lan nói.
"......" Lê Uy Long không nói nên lời, cô ta có phải là quá tự mãn rồi không? Nếu cô ấy không nghe lời anh, chẳng lẽ cô có quyền tự quyết định sao?
Lê Uy Long không biết nên đưa Hà Ngọc Lan đi ăn ở đâu. Chợt trông thấy một nhà hàng tên là Milky Pavilion có vẻ cao cấp gần đó, anh liền cho xe dừng lại ở đây.
Lê Uy Long không có kế hoạch gọi 19 đặc vụ còn lại đi ăn cùng họ. Bởi vì quá nhiều người ăn cùng nhau sẽ rất dễ thu hút sự chú ý.
Dù sao, không phải là họ không có tiền để ăn, anh sẽ để họ tự quyết định chuyện này.
Thiên Thành cũng đi theo đến nhà hàng Milky Pavilion. Sau đó, ba người họ cùng đi lên lầu hai tìm một bàn trống để ngồi xuống.
"Gì chứ? Anh không thể chọn một cách ngẫu nhiên như vậy được! Khi còn ở căn cứ phía Tây, chúng tôi luôn được ăn uống với những thực đơn tốt nhất từ chuyên gia dinh dưỡng. Lần này tôi cố gắng lắm mới thuyết phục được sĩ quan Lưu cho phép đến thành phố xa xôi này để bảo vệ anh. Anh nhất định phải tìm một nhà hàng thật nổi tiếng để chiêu đãi tôi một bữa ăn ra trò chứ?” Hà Ngọc Lan tự tin nói.
"Tôi không hề yêu cầu cô phải đến, đây là cô tự nguyện mà!" Lê Uy Long cau mày nói.
"Tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng đã đến. Đây là sân nhà của anh. Anh phải đối xử và chăm sóc tôi tử tế. Nếu không, khi trở về phía Tây, tôi sẽ nói với tất cả mọi người rằng anh là một kẻ keo kiệt." Cô nói.
"Cô còn dám lan truyền tin đồn thất thiệt sao?" Lê Uy Long giận dữ nói.
"Đây không phải là tin đồn, mà là sự thật!" Hà Ngọc Lan nói.
"Được, cô giỏi lắm, tôi sẽ mời hai người một bữa thật ngon được chưa!" Lê Uy Long bất lực nói.
"Vậy mới được chứ!" Ngọc Vinh nói một cách tự mãn.
Vừa nãy Hà Ngọc Lan đã đến bằng xe của Thiên Thành. Bây giờ cô lại muốn được đi xe của Lê Uy Long.
"Thế cô lái xe đi." Lê Uy Long thấy Hà Ngọc Lan có vẻ quá phấn khích nên muốn dập tắt bớt.
"Tại sao một cô gái như tôi lại phải lái xe?" Hà Ngọc Lan có chút không vui.
"Vì tôi là Tổng tư lệnh quân đội, là thượng cấp của cô! Chẳng lẽ cô lại đòi tôi phải lái xe cho cô nữa à?" Lê Uy Long nói.
"Phải, tôi không thể cãi lại anh rồi! Tuy nhiên, tôi chỉ vừa mới đến Đà Lạt và tôi không quen với đường xá ở đây. Tôi sợ đi sai đường nên không thể lái xe trong thời gian này được. Tôi sẽ lái xe cho anh sau khi làm quen với Thành phố này đã!" Hà Ngọc Lan nói.
Lê Uy Long quá mệt mỏi với những lý do của Hà Ngọc Lan, anh ta không muốn phải nói chuyện vô nghĩa với cô ấy thêm nữa, vì vậy anh đã nhanh chóng ngồi vào vị trí lái xe.
Hà Ngọc Lan cũng vào ngồi ở ghế hành khách.
Thiên Thành không biết Lê Uy Long định sẽ đưa Hà Ngọc Lan đi ăn tối ở đâu, vì vậy anh chỉ có thể đi theo sau xe của họ.
Lê Uy Long không nói nên lời khi thấy Hà Ngọc Lan đang ngồi vô cùng thoải mái trên ghế hành khách như một bà chủ. Đường đường là một Tổng tư lệnh oai nghiêm, vậy mà giờ đây anh lại phải làm tài xế cho một nữ quân nhân.
"Cô đã phát hiện ra ai là người đứng sau ra lệnh cho Bai đầu trọc đánh trọng thương cha của cô Lê chưa?" Lê Uy Long hỏi.
"Tôi đã tìm ra rồi, trước khi chết, Bai đầu trọc đã nói rằng người chỉ thị cho hắn là ủy viên hội đồng nhân dân thành phố Đà Lạt, Lương Trọng." Hà Ngọc Lan nói.
"Qủa nhiên là ông ta!" Lê Uy Long thực sự đã đoán trước rằng người đó chắc hẳn phải là Lương Trọng.
"Anh định giải quyết Lương Trọng đó thế nào? Hay là để tôi ra tay nhanh gọn luôn? Tôi sẽ giết ông ta." Hà Ngọc Lan nói.
"Đừng hành động vội, Lương Trọng dù sao cũng là Uỷ viên hội đồng nhân dân thành phố." Lê Uy Long nói.
"Được rồi, vậy tùy anh quyết định." Hà Ngọc Lan nói.
"......" Lê Uy Long không nói nên lời, cô ta có phải là quá tự mãn rồi không? Nếu cô ấy không nghe lời anh, chẳng lẽ cô có quyền tự quyết định sao?
Lê Uy Long không biết nên đưa Hà Ngọc Lan đi ăn ở đâu. Chợt trông thấy một nhà hàng tên là Milky Pavilion có vẻ cao cấp gần đó, anh liền cho xe dừng lại ở đây.
Lê Uy Long không có kế hoạch gọi 19 đặc vụ còn lại đi ăn cùng họ. Bởi vì quá nhiều người ăn cùng nhau sẽ rất dễ thu hút sự chú ý.
Dù sao, không phải là họ không có tiền để ăn, anh sẽ để họ tự quyết định chuyện này.
Thiên Thành cũng đi theo đến nhà hàng Milky Pavilion. Sau đó, ba người họ cùng đi lên lầu hai tìm một bàn trống để ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.