Chương 60: Bảo địa tu luyện
Lão Kim Mao
11/12/2020
Theo như ký ức của Hải Lão Thanh, ngay từ lúc sinh ra, thánh tử và thánh nữ của bảy đại tiên môn ở Thiên Kinh Cổ Tính, đã cảm nhận được khí tiên thiên. Ba tuổi đã có thể bắt đầu tu luyện, hai mươi tuổi đối chiến với cường giả Hóa Thần, một trăm tuổi ắt sẽ đạt đến cảnh giới Phản Hư. Từ đó về sau, quá trình tu luyện phát triển vượt bậc. Không có gì bất ngờ xảy ra, thì còn có thể dễ dàng tiến vào cảnh giới Hợp Đạo. Nếu như may mắn, đạt đến Hư Không cảnh cũng không phải việc khó. Có thể nói là tài năng vượt trội, trong hàng tỷ người mới có được một người như thể.
Mặc dù tư chất của Ngao Chấn không thể sánh với các thánh nữ thánh tử, nhưng với cái tuổi này mà cậu ta vẫn có được tài năng như thế, cũng đã rất hiếm thấy rồi.
Bản thân La Thuần phải kết hợp cả tài năng trời phú và cả sức mạnh tinh tú mới được như hiện giờ.
Mọi người ở đây đều nhìn Ngao Chấn, cho rằng cậu ta bị bệnh gì đó.
Ngao Chấn ngờ ngợ, cậu ta gãi gãi đầu nói: "Chẳng lẽ đây là cái khí mà anh nhắc đến? Trông cũng chẳng khó lắm nhỉ!"
La Thuần thở dài đáp: "Vị trí đó không phải bàng quang, là khí hải đan điền. Cậu rất có tài, buổi tối tôi sẽ chỉ dẫn riêng cho cậu."
Những người khác đều cực kỳ hâm mộ, phải may mắn cỡ nào mới có thể được La Thuần chỉ dạy chứ!
Sau đó mọi người tiếp tục luyện công. Rất nhanh Nhị Lão Âm Dương liền có cảm giác. Vốn dĩ nội tình của bọn họ đã như dòng nước, La Thuần chỉ điểm một chút liền nắm được bí quyết, có thể ngưng tụ nội lực, tay không chém xi măng sâu tới ba mét, uy lực mạnh hơn trước kia gấp mười lần. Hai người nửa mừng nửa lo, bái lạy La Thuần nói: "Đa tạ La sư phụ chỉ điểm."
La Thuần hơi do dự, truyền thụ "Âm Dương Công" cho bọn họ. Đây là bộ công pháp Hải Lão Thanh trộm được từ Âm Dương môn, một tông phái hạng ba. Tuy rất tầm thường, nhưng lại thích hợp nhất với hai người họ có thể nói đây là bộ công pháp dành riêng cho hai người họ.
Anh chỉ truyền thụ tầng thứ nhất, hai lão già này đã cảm động đến mức rơi lệ, cặp mắt kích động đỏ bừng.
Bởi vì La Thuần thấy bọn họ hết lòng tuân thủ lời hứa, không giống loại người làm xằng làm bậy, nên mới truyền thụ.
Thấy Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài đỏ mắt, La Thuần lại truyền cho bọn họ hai bộ công pháp phù hợp, sau đó dặn dò: "Công pháp hôm nay tôi truyền thụ, mọi người không được phép truyền lại cho bất cứ kẻ nào, nếu không giết không tha. Ai dám sát hại người vô tội, tôi cũng sẽ xử lý mạnh tay, tuyệt đối không nên nang"
Nếu Công pháp bị truyền lại bừa bãi, chẳng khác nào vũ khí hàng đầu bị tung ra ngoài xã hội. Lỡ kẻ xấu học được, anh thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ khủng khiếp ra sao.
Lưu Kim Đỉnh chắp tay nói: "Tôi tự nguyện gia nhập hội võ thuật Tinh Hà, một lòng kính trọng hội trưởng La, nghiêm túc tuân thủ quy định của hội võ thuật!"
Hình Hoài cũng nghiêm nghị nói: "La sư phụ, tôi rất bội phục cậu, cũng bằng lòng gia nhập hội võ thuật Tinh Hà, quyết cống hiến sức mình vô điều kiện."
"Chúng tôi cũng bằng lòng!" Đám đệ tử ở phía sau cũng hưởng ứng ầm ầm, khuôn mặt tràn. đầy nhiệt huyết,
Những người này đều yêu võ thuật. Được thấy loại công pháp mạnh như thế, có ai mà | chẳng muốn học?
Nhị Lão Âm Dương vò đầu bứt tai, than thở. Lưu Kim Đỉnh thấy thế cười nói: "Mấy ông sao thế, bắt rận hả? Có cần tôi giúp không!"
Phó Dương vỗ đùi nói: "Thật ra chúng tôi đã hứa với sự phụ giúp đỡ nhà họ Ngải, nên... | Cũng không thể cải tà quy chính nhanh như thể được, mọi người sẽ chê cười chúng tôi
không coi trọng chữ tín mất!"
Giọng của Ngải Vũ Phi bỗng vang lên: "Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Ngải sẽ ra sức vì hội võ thuật Tinh Hà, thế nên các ông cũng không coi như là trái lệnh sư phụ."
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lạ Thuần, mỉm cười nói: "Tôi đã chuyển giao tất cả tài sản của nhà | họ Ngải cho anh, thế nên tôi cũng là người làm công cho anh đấy!"
Ngày hôm qua cô ấy trăn trở suy nghĩ cả đêm, cách duy nhất giúp nhà họ Ngải tồn tại mà không đối lập với La Thuần, chính là cả hai cùng đứng trên một cái thuyền. Tài sản của nhà họ Ngải rất lớn, nhưng cô chẳng hề hứng thú. Cô ấy tặng hết tài sản cho La Thuân cũng không đau lòng, trái lại còn rất vui vẻ.
La Thuần thấy nụ cười rực rỡ của cô ấy, thì thầm than thở trong lòng, đứng lên nói: "Hôm nay tạm thời đến đây đi."
Ngày đó võ quán lớn nhất ở Tề Châu của nhà họ Ngải bị gỡ bảng hiệu, đổi thành hội võ thuật Tinh Hà. Nhà họ Diệp cũng chính thức đến ở Tề Châu, mở rộng sự nghiệp dưới sự giúp đỡ của nhà họ Ngải.
La Thuần giao một phần danh sách nguyên liệu cho Ngải Vũ Phi, nhờ cô ấy giúp anh phát động toàn bộ lực lượng tìm kiếm tài nguyên tu luyện.
Xế chiều, Ngải Vũ Phỉ dẫn La Thuần và Ngao Chấn đi leo núi. Lên tới đỉnh núi, La Thuân chợt phát hiện phía xa có một bảo địa mây mù lượn lờ, dựa núi gần sông, linh khí dồi dào. Mặc dù cách xa mấy ngàn mét, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được linh khí đậm đặc ở nơi đó. Đây quả thực chính là bảo địa mà ai cũng ước mơ được đến để tu hành. Thế là anh vội hỏi: "Đấy là chỗ nào?"
"Đấy là Long Sơn." Ngao Chấn trầm giọng nói: "Trước kia nhà tôi ở đó."
"Đi, qua đó xem thử."
Dưới chân tòa núi này có một hồ nước lớn, cách khu vực thành thị rất gần. Trước kia đây là một cái thôn, sau này đã bị phá bỏ và dời đi đến nơi khác. Hiện tại nơi này có vẻ rất hoang vu, còn sót lại mấy căn nhà cũ kỹ, có một số đã sụp đổ.
Ngoài cửa thôn còn lóe lên ánh đèn, rất nhiều người bày quán bán đồ nhậu. Ngao Chấn kể: "Mỗi ngày đều có người lên đây leo núi. Trước kia người trong thôn còn mở mấy quán ăn dân dã, cũng có thể kiếm chút tiền. Không ngờ bây giờ họ lại bày quầy bán đồ nhậu ở đây kiếm sống qua ngày."
"Anh Chấn!"
Chủ quầy hàng rong vừa thấy Ngao Chấn lập tức chào hỏi, những người bán hàng khác cũng biết Ngào Chấn, thi nhau vẫy tay hỏi han.
La Thuần hài lòng gật đầu nói: "Chuyện nhỏ thôi. Chỉ cần có thể sở hữu mảnh đất này, cho mỗi người bọn họ một căn biệt thự cũng được."
Ngao Chấn ngạc nhiên đáp: "Chỗ này đúng là một mảnh đất quý, người già ở thôn chúng tôi có thể sống ít nhất đến chín mươi tuổi. Mỗi sáng sớm thức dậy tôi đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, leo lên đỉnh núi cũng không mệt, nhưng leo ngọn núi khác thì lại mệt muốn chết"
"Nơi này tràn trề linh khí, là bảo địa tu hành."
La Thuần lên tiếng tán thưởng: "Có lẽ đi khắp cả nước, cũng chưa chắc tìm được nơi nào tốt như thế này. Đa số các bảo địa tu hành đều ở sâu trong rừng già núi thẳm. Có thể tìm ra một nơi như vậy ở gần thành thị, chẳng trách nhà họ Ngải bất chấp mọi giá để giành được no."
Ngải Vũ Phì cười ngượng đáp: "Không phải chúng tôi muốn cướp, mà tất cả mọi người ở phương Bắc đều muốn cướp. Thậm chí thủ đô cũng sai người tới cướp. Bây giờ giá của mảnh đất trống này đã lên đến hơn một tỷ tám, đã thế vẫn còn tăng giá. Có người ước lượng, không đủ năm tỷ thì sẽ không giành được nó."
"Năm tỷ?" La Thuần lắc đầu nói: "Mười tỷ trăm tỷ tôi cũng mua. Với tôi, tiền bạc không thể cân nhắc giá trị của mảnh đất này."
Ngải Vũ Phi ngẩn ngơ, cô ấy không hỏi nhiều, chỉ nói: "Vốn dĩ mảnh đất này được một xí nghiệp nhỏ trong thành phố thu mua. Nhưng đối thủ cạnh tranh quá mạnh mẽ, bọn họ biết mình nuột không trôi, thế nên đã quyết định lây phương thức cạnh tranh để bán ra. Hai ngày nữa buổi đấu giá sẽ diễn ra. Ban đầu bác hai tôi tổ chức Đồng Minh hội, cũng chính là để tăng cường thực lực của nhà họ Ngải, giành được mảnh đất này."
La Thuần lạnh lùng cười nói: "Tôi phải có được nó, ai dám nhúng tay, tôi sẽ chặt tay kẻ đó!"
Ngao Chấn liếc nhìn quầy hàng rong xung quanh, khẽ than thở: "Chỉ khổ những người dân trong thôn thôi."
La Thuần vỗ vai của cậu ta, nói: "Cậu yên tâm, đến lúc tôi giành được nó, nếu người ở thôn cậu muốn ở lại, tôi sẽ miễn phí sửa sang phòng ốc quầy quán. Sau này nơi đây sẽ là trụ sở của hội võ thuật Tinh Hà, không có phương tiện công cộng là không được."
Ngao Chấn vui vẻ đáp: "Thế tôi thay mặt người dân trong thôn cảm ơn La sư phụ! Nào, tôi | mời mọi người ăn đồ nướng!"
Ba người mới vừa ngồi xuống ghế, phía xa bỗng có bụi mù bay lên, mấy chiếc xe hơi màu đen chạy tới.
Những người bán hàng rong vội vàng rút gây rút dao, như chuẩn bị đánh nhau. Ngao Chấn đập bàn đứng dậy: "Lại là đám lưu manh muốn chiếm đất kia!"
Mặc dù tư chất của Ngao Chấn không thể sánh với các thánh nữ thánh tử, nhưng với cái tuổi này mà cậu ta vẫn có được tài năng như thế, cũng đã rất hiếm thấy rồi.
Bản thân La Thuần phải kết hợp cả tài năng trời phú và cả sức mạnh tinh tú mới được như hiện giờ.
Mọi người ở đây đều nhìn Ngao Chấn, cho rằng cậu ta bị bệnh gì đó.
Ngao Chấn ngờ ngợ, cậu ta gãi gãi đầu nói: "Chẳng lẽ đây là cái khí mà anh nhắc đến? Trông cũng chẳng khó lắm nhỉ!"
La Thuần thở dài đáp: "Vị trí đó không phải bàng quang, là khí hải đan điền. Cậu rất có tài, buổi tối tôi sẽ chỉ dẫn riêng cho cậu."
Những người khác đều cực kỳ hâm mộ, phải may mắn cỡ nào mới có thể được La Thuần chỉ dạy chứ!
Sau đó mọi người tiếp tục luyện công. Rất nhanh Nhị Lão Âm Dương liền có cảm giác. Vốn dĩ nội tình của bọn họ đã như dòng nước, La Thuần chỉ điểm một chút liền nắm được bí quyết, có thể ngưng tụ nội lực, tay không chém xi măng sâu tới ba mét, uy lực mạnh hơn trước kia gấp mười lần. Hai người nửa mừng nửa lo, bái lạy La Thuần nói: "Đa tạ La sư phụ chỉ điểm."
La Thuần hơi do dự, truyền thụ "Âm Dương Công" cho bọn họ. Đây là bộ công pháp Hải Lão Thanh trộm được từ Âm Dương môn, một tông phái hạng ba. Tuy rất tầm thường, nhưng lại thích hợp nhất với hai người họ có thể nói đây là bộ công pháp dành riêng cho hai người họ.
Anh chỉ truyền thụ tầng thứ nhất, hai lão già này đã cảm động đến mức rơi lệ, cặp mắt kích động đỏ bừng.
Bởi vì La Thuần thấy bọn họ hết lòng tuân thủ lời hứa, không giống loại người làm xằng làm bậy, nên mới truyền thụ.
Thấy Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài đỏ mắt, La Thuần lại truyền cho bọn họ hai bộ công pháp phù hợp, sau đó dặn dò: "Công pháp hôm nay tôi truyền thụ, mọi người không được phép truyền lại cho bất cứ kẻ nào, nếu không giết không tha. Ai dám sát hại người vô tội, tôi cũng sẽ xử lý mạnh tay, tuyệt đối không nên nang"
Nếu Công pháp bị truyền lại bừa bãi, chẳng khác nào vũ khí hàng đầu bị tung ra ngoài xã hội. Lỡ kẻ xấu học được, anh thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ khủng khiếp ra sao.
Lưu Kim Đỉnh chắp tay nói: "Tôi tự nguyện gia nhập hội võ thuật Tinh Hà, một lòng kính trọng hội trưởng La, nghiêm túc tuân thủ quy định của hội võ thuật!"
Hình Hoài cũng nghiêm nghị nói: "La sư phụ, tôi rất bội phục cậu, cũng bằng lòng gia nhập hội võ thuật Tinh Hà, quyết cống hiến sức mình vô điều kiện."
"Chúng tôi cũng bằng lòng!" Đám đệ tử ở phía sau cũng hưởng ứng ầm ầm, khuôn mặt tràn. đầy nhiệt huyết,
Những người này đều yêu võ thuật. Được thấy loại công pháp mạnh như thế, có ai mà | chẳng muốn học?
Nhị Lão Âm Dương vò đầu bứt tai, than thở. Lưu Kim Đỉnh thấy thế cười nói: "Mấy ông sao thế, bắt rận hả? Có cần tôi giúp không!"
Phó Dương vỗ đùi nói: "Thật ra chúng tôi đã hứa với sự phụ giúp đỡ nhà họ Ngải, nên... | Cũng không thể cải tà quy chính nhanh như thể được, mọi người sẽ chê cười chúng tôi
không coi trọng chữ tín mất!"
Giọng của Ngải Vũ Phi bỗng vang lên: "Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Ngải sẽ ra sức vì hội võ thuật Tinh Hà, thế nên các ông cũng không coi như là trái lệnh sư phụ."
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lạ Thuần, mỉm cười nói: "Tôi đã chuyển giao tất cả tài sản của nhà | họ Ngải cho anh, thế nên tôi cũng là người làm công cho anh đấy!"
Ngày hôm qua cô ấy trăn trở suy nghĩ cả đêm, cách duy nhất giúp nhà họ Ngải tồn tại mà không đối lập với La Thuần, chính là cả hai cùng đứng trên một cái thuyền. Tài sản của nhà họ Ngải rất lớn, nhưng cô chẳng hề hứng thú. Cô ấy tặng hết tài sản cho La Thuân cũng không đau lòng, trái lại còn rất vui vẻ.
La Thuần thấy nụ cười rực rỡ của cô ấy, thì thầm than thở trong lòng, đứng lên nói: "Hôm nay tạm thời đến đây đi."
Ngày đó võ quán lớn nhất ở Tề Châu của nhà họ Ngải bị gỡ bảng hiệu, đổi thành hội võ thuật Tinh Hà. Nhà họ Diệp cũng chính thức đến ở Tề Châu, mở rộng sự nghiệp dưới sự giúp đỡ của nhà họ Ngải.
La Thuần giao một phần danh sách nguyên liệu cho Ngải Vũ Phi, nhờ cô ấy giúp anh phát động toàn bộ lực lượng tìm kiếm tài nguyên tu luyện.
Xế chiều, Ngải Vũ Phỉ dẫn La Thuần và Ngao Chấn đi leo núi. Lên tới đỉnh núi, La Thuân chợt phát hiện phía xa có một bảo địa mây mù lượn lờ, dựa núi gần sông, linh khí dồi dào. Mặc dù cách xa mấy ngàn mét, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được linh khí đậm đặc ở nơi đó. Đây quả thực chính là bảo địa mà ai cũng ước mơ được đến để tu hành. Thế là anh vội hỏi: "Đấy là chỗ nào?"
"Đấy là Long Sơn." Ngao Chấn trầm giọng nói: "Trước kia nhà tôi ở đó."
"Đi, qua đó xem thử."
Dưới chân tòa núi này có một hồ nước lớn, cách khu vực thành thị rất gần. Trước kia đây là một cái thôn, sau này đã bị phá bỏ và dời đi đến nơi khác. Hiện tại nơi này có vẻ rất hoang vu, còn sót lại mấy căn nhà cũ kỹ, có một số đã sụp đổ.
Ngoài cửa thôn còn lóe lên ánh đèn, rất nhiều người bày quán bán đồ nhậu. Ngao Chấn kể: "Mỗi ngày đều có người lên đây leo núi. Trước kia người trong thôn còn mở mấy quán ăn dân dã, cũng có thể kiếm chút tiền. Không ngờ bây giờ họ lại bày quầy bán đồ nhậu ở đây kiếm sống qua ngày."
"Anh Chấn!"
Chủ quầy hàng rong vừa thấy Ngao Chấn lập tức chào hỏi, những người bán hàng khác cũng biết Ngào Chấn, thi nhau vẫy tay hỏi han.
La Thuần hài lòng gật đầu nói: "Chuyện nhỏ thôi. Chỉ cần có thể sở hữu mảnh đất này, cho mỗi người bọn họ một căn biệt thự cũng được."
Ngao Chấn ngạc nhiên đáp: "Chỗ này đúng là một mảnh đất quý, người già ở thôn chúng tôi có thể sống ít nhất đến chín mươi tuổi. Mỗi sáng sớm thức dậy tôi đều cảm thấy tinh thần sảng khoái, leo lên đỉnh núi cũng không mệt, nhưng leo ngọn núi khác thì lại mệt muốn chết"
"Nơi này tràn trề linh khí, là bảo địa tu hành."
La Thuần lên tiếng tán thưởng: "Có lẽ đi khắp cả nước, cũng chưa chắc tìm được nơi nào tốt như thế này. Đa số các bảo địa tu hành đều ở sâu trong rừng già núi thẳm. Có thể tìm ra một nơi như vậy ở gần thành thị, chẳng trách nhà họ Ngải bất chấp mọi giá để giành được no."
Ngải Vũ Phì cười ngượng đáp: "Không phải chúng tôi muốn cướp, mà tất cả mọi người ở phương Bắc đều muốn cướp. Thậm chí thủ đô cũng sai người tới cướp. Bây giờ giá của mảnh đất trống này đã lên đến hơn một tỷ tám, đã thế vẫn còn tăng giá. Có người ước lượng, không đủ năm tỷ thì sẽ không giành được nó."
"Năm tỷ?" La Thuần lắc đầu nói: "Mười tỷ trăm tỷ tôi cũng mua. Với tôi, tiền bạc không thể cân nhắc giá trị của mảnh đất này."
Ngải Vũ Phi ngẩn ngơ, cô ấy không hỏi nhiều, chỉ nói: "Vốn dĩ mảnh đất này được một xí nghiệp nhỏ trong thành phố thu mua. Nhưng đối thủ cạnh tranh quá mạnh mẽ, bọn họ biết mình nuột không trôi, thế nên đã quyết định lây phương thức cạnh tranh để bán ra. Hai ngày nữa buổi đấu giá sẽ diễn ra. Ban đầu bác hai tôi tổ chức Đồng Minh hội, cũng chính là để tăng cường thực lực của nhà họ Ngải, giành được mảnh đất này."
La Thuần lạnh lùng cười nói: "Tôi phải có được nó, ai dám nhúng tay, tôi sẽ chặt tay kẻ đó!"
Ngao Chấn liếc nhìn quầy hàng rong xung quanh, khẽ than thở: "Chỉ khổ những người dân trong thôn thôi."
La Thuần vỗ vai của cậu ta, nói: "Cậu yên tâm, đến lúc tôi giành được nó, nếu người ở thôn cậu muốn ở lại, tôi sẽ miễn phí sửa sang phòng ốc quầy quán. Sau này nơi đây sẽ là trụ sở của hội võ thuật Tinh Hà, không có phương tiện công cộng là không được."
Ngao Chấn vui vẻ đáp: "Thế tôi thay mặt người dân trong thôn cảm ơn La sư phụ! Nào, tôi | mời mọi người ăn đồ nướng!"
Ba người mới vừa ngồi xuống ghế, phía xa bỗng có bụi mù bay lên, mấy chiếc xe hơi màu đen chạy tới.
Những người bán hàng rong vội vàng rút gây rút dao, như chuẩn bị đánh nhau. Ngao Chấn đập bàn đứng dậy: "Lại là đám lưu manh muốn chiếm đất kia!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.