Chương 105: Con của Chúa trời
Lão Kim Mao
25/12/2020
Sắc mặt Trương Đức hơi thay đổi, lẩm bẩm: “Hắn có được rồi, lời đồn quả
nhiên là thật, hắn có được ba ngàn bộ quần áo giáp vàng rồi!”
Ngao Chấn vung dao chém đứt đầu của một tên trong số đó, hét lớn: “Giết, không chừa một kẻ nào!”
Lý Thanh Lôi mặc bộ giáp đen, giống như cỗ xe tăng xông vào, rất giống với tàu hỏa cao tốc đang chạy, những người đứng chắn trước mặt đều bị húc bay ra ngoài, không có kẻ nào là không gãy xương trật gân. Có kẻ vung dao chém lên người anh ta, đốm lửa nhỏ bắn tung té tứ phía, chỉ phát ra tiếng leng keng, Lý Thanh Lôi không bị chút tổn thương nào.
Khi mà anh ta chưa mặc áo giáp thì đã có thể chống đỡ được đạn dược rồi, bây giờ trêи người lại còn mặc áo giáp đen của Huyền Vũ, được xem là dao và súng thật sự cũng không xuyên thủng, nước lửa cũng không xâm nhập vào được.
Những tên trêи phía ngoài tường nhân cơ hội này bắn một viên đạn tên lửa về phía Lý Thanh Lôi, sau khi một tiếng bịch lớn vang lên, cơ thể Lý Thanh Lôi rung chuyển, lật ngược cú đấm đánh kẻ địch ở bên cạnh một cái phọt óc ra. Những tên khác chưa từng nhìn thấy loại vũ khí giết người như thế này, đều bị dọa đến nỗi không ngừng lùi lại phía sau.
Trương Đức kêu to: “Hai vị sứ giả, trêи người bọn chúng đang mặc những bảo vật đó, mau bắt lấy bọn chúng.”
Lý Thanh Lôi nghe thấy liền xông về phía hai người mặc áo choàng đen đó, không ngờ một ngọn lửa mãnh liệt ập xuống đầu, không ngừng đốt cháy bộ áo giáp trêи người anh ta. Nhưng tiếc là bộ áo giáp đen này có năng lực phòng ngự cực cao, hoàn toàn ngăn cách khói lửa và nhiệt độ ở bên ngoài, Lý Thanh Lôi cười phá lên một tiếng, vươn tay ra tóm lấy cổ của hai người đó.
Từ sau khi anh ta tu luyện Chàng Thiên Quyết, cơ thể lại trưởng thành một lần nữa, đã cao gần hai mét, cả người giống như là một tiểu tiên, tóm hai người này dễ dàng gọn nhẹ như thể tóm tượng vải vậy.
Cái người dùng lửa hét lớn một tiếng, hóa ra hắn ta là người nước ngoài.
Người kia ở bên cạnh hai tay tóm chặt lấy cổ tay của Lý Thanh Lôi, dùng lực ném ra, thân hình cao lớn của Lý Thanh Lôi lại bị nhấc bổng lên không trung, bị đập xuống đất một cách độc ác.
Lộ Tinh ở cách đó không xa hít ngược một hơi khí lạnh vào trong, thầm nghĩ Lý Thanh Lôi chí ít cũng phải nặng hơn ba trăm cân, lại bị người này ném bay lên, rốt cuộc hắn ta có sức mạnh lớn cỡ nào chứ?
Mắt thấy tên đó túm Lý Thanh Lôi lên, quăng ném loạn xạ trêи mặt đất, Lộ Tinh ép hai tên bên cạnh lùi lại phía sau, xoay người lại xông về phía tên biết sử dụng lửa, chuẩn bị vây Ngụy cứu Triệu.
Cái tên biết dùng lửa thấy Lộ Tinh xông đến, vội vàng phóng ra hai quả cầu lửa, nhưng Lộ Tinh vươn tay ra tóm gọn, hai quả cầu lửa lập tức hợp thành một quả cầu lửa lớn hơn thế, ngắm vào đỉnh đầu của đối phương ném xuống.
Tên đó kinh ngạc và nói: “Cô cũng là người dị năng!”
Tiếng Hán của hắn ta không được chuẩn cho lắm, nhưng Lộ Tinh nghe vẫn hiểu, cô ta không hề biết dùng lửa, chỉ là bộ hỏa giáp Chu Tước trêи người này vốn dĩ đã thuộc tính hỏa, khiến cho chân khí mà cô ta phát ra đều giống như có ngọn lửa vậy, cô cười yêu kiều một tiếng và nói: “Không lẽ chỉ có người nước ngoài bọn mày biết chơi lửa sao!” Quả cầu lửa trong tay pha lẫn chân khí được đánh ra ngoài, tên đó vội vàng phóng ra ngọn lửa chặn lại, nhưng vẫn bị đốt cháy mất mũ của áo choàng, lộ ra một khuôn mặt người nước ngoài đầy râu ria.
Lúc này, trong phòng khách đã chiến đấu gần đến phần cuối, mười tám người mặc áo giáp vàng giết chết một tông sư Thiên Cảnh đến nỗi không còn một mảnh giáp nào, Trương Đức thì bị Nhị lão Âm Dương vây chặt, Ngao Chấn và Đường Hiệp nhân cơ hội đánh lén, tóm gọn Trương Đức, điểm vào huyệt đạo.
Hai tên mặc áo choàng đen thấy cục diện đã thay đổi, đều cùng lúc thu người lùi lại phía sau, muốn chạy trốn.
“Mày chạy thoát được ư?”
Dưới gót chân Ngao Chấn bước những nhịp bước kỳ lạ, trong chớp mắt đã vòng ra phía sau hai tên đó, đồng thời tóm chặt sau lưng đối phương, Đường Hiệp ngắm từ trêи đỉnh đầu xuống, thanh kiếm mảnh trong tay trực tiếp đâm thẳng vào yết hầu kẻ địch.
Lý Thanh Lôi lại bò từ dưới đất dậy, giận giữ hét một tiếng, lao về phía tên Jack lúc nãy ngông cuồng đánh mình.
Ba người sớm đã không ưa gì bọn chúng, liên thủ tấn công, cho dù là cường giả Không Cảnh cũng phải nuốt hận tại chỗ.
Cái tên dùng lửa hét lớn một tiếng, trong chớp mắt trêи cơ thể bốc ra ngọn lửa ngút trời, chắn mất tầm nhìn của ba người, hắn ta thu người lại chạy thoát về phía cửa.
Nhưng Lộ Tinh sớm đã canh chừng ở đó, mười ngón tay nhảy múa, giống như bông hoa sen trắng thuần khiết nở rộ, mười ngón tay liên tục ấn lên người của tên dùng lửa, đối phương kêu gào thảm thiết không ngừng, không biết là xương cốt trêи người đã gãy bao nhiêu cái rồi, ngã nhào nằm trêи đất thở dốc liên tục.
Tên sức lực cực lớn kia thì bị đánh vỡ xương lồng ngực, lại bị Đường Hiệp đâm xuyên vào tim, chết ngay tại chỗ.
“Jack!”
Tên dùng lửa vẻ mặt đau thương, nhìn đồng bọn một cái, lại quay sang trừng mắt nhìn Lộ Tinh, hai mắt tràn đầy sự thù hận và nói: “Ngài Paul tôn kính của bọn tao sẽ giết sạch bọn mày.”
Ngao Chấn cúi người xuống, nhìn hắn cười khì khì và nói: “Vậy thì cho hỏi ngài Paul tôn kính của bọn mày là óc lợn ư? Lại dám đối đầu với hội võ thuật Tinh Hà bọn tao sao?”
Tên đó cười haha và nói: “Ngài Paul là con của Chúa Giêsu, ngài sẽ xử lý bọn mày! Haha, haha haha……”
Cười lớn mấy tiếng, đột nhiên sắc mặt hắn ta cứng ngắc, đứt khí mà chết.
Ngao Chấn vội vàng đưa tay lên kiểm tra hơi thở, khó hiểu nói: “Tắt thở rồi? Tiểu sư muội, muội ra tay mạnh quá rồi nhỉ?”
Lộ Tinh đảo con ngươi và nói: “Họa này muội sẽ gánh.”
Phó Âm giữ chặt miệng của tên này nhìn qua nhìn lại và nói: “Uống thuốc độc rồi.”
“Bỏ đi!” Ngao Chấn lắc lắc đầu, nhìn Trương Đức một cái và nói: “Bắt lấy lão già này là đủ rồi, hai vị Nhị lão đưa ông ta về báo cáo, chúng tôi đi diệt sạch những hang ổ khác của tên cẩu tặc này, tiện thể đem về thêm ít chứng cứ.”
Nhị lão Âm Dương dẫn theo tên Trương Đức sắc mặt trắng bạch, vội vã lên máy bay chiến đấu về Tề Châu, bay thẳng đến Long Sơn.
Lúc này La Thuần đang thong thả ăn nho, từ lúc anh hạ lệnh đi bắt Trương Đức đến giờ cũng chỉ mới có ba tiếng đồng hồ, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Nhị lão Âm Dương dẫn theo Trương Đức bước vào, ấn ông ta quỳ rạp xuống trước mặt La Thuần.
Ôn Điềm căng thẳng nói: “Bố tôi đâu?”
Phó Dương nói: “Người thương nhân họ Ôn ư? Tên tiểu tử Ngao Chấn gọi điện cho tôi rồi, nói là có bị thương một chút, nhưng không có gì đáng ngại, sẽ trở về nhanh thôi.”
Cuối cùng Ôn Điềm cũng thở phào một hơi, cả người mềm nhũn ra ngồi trêи ghế sofa.
Vô số phú hào ở bốn xung quanh nhìn thấy người bị bắt về quả nhiên là Trương Đức, trong lòng vô cùng sợ hãi kinh ngạc, còn không đến ba tiếng đồng hồ mà La Thuần lại có thể ở xa ngàn vạn dặm bắt được Trương Đức, thế lực này cũng quá đủ để sợ hãi kinh ngạc rồi, không phải nên nói là trong ngàn dặm anh ấy muốn bắt kẻ nào thì bắt kẻ đó sao?”
Người thanh niên ban nãy vẻ mặt càng căng thẳng hơn, đâu còn có chút ung dung điềm tĩnh nào nữa, chỉ sợ La Thuần thấy không vui thì sẽ bóp chết mình.
Vẻ mặt La thuần nhìn Trương Đức không chút biểu cảm và nói: “Đầu tiên là ông giết tôi ở Lop Nur, sau đó lại đối phó với người thân của tôi, ông có từng nghĩ sẽ có kết cục như ngày hôm nay không?”
Trương Đức gượng cười đau khổ và nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc, tao không có gì để nói cả, La Thuần quả thực mày rất mạnh, là tao đánh giá thấp mày. Nhưng chút thế lực này của mày mà đi so sánh với những thế lực khác trêи thế giới thì chỉ có thể xem là bé nhỏ không đáng nhắc tới, đệ tử của mày đã giết hai thuộc hạ của Paul, mày ở đó đợi chết đi nhé.”
La Thuần hỏi: “Paul là kẻ nào?”
“Mày không giết tao thì tao sẽ nói cho mày biết.”
Vốn dĩ La Thuần cũng dự định đưa ông ta vào nhà lao, gật đầu nói: “Được, tôi không giết ông.”
Trương Đức suy ngẫm, chậm rãi nói: “Khoảng vài ngày trước có hai người dị năng đến tìm tôi, bọn chúng tự xưng là đến từ Thiên quốc, thờ phụng ngài Paul con của Chúa trời, vì mày đã đắc tội với thuộc hạ của tổ chức Dạ Sát của bọn chúng, nên bọn chúng muốn liên thủ với tao để đối phó với mày, đến lúc đó sẽ chia đôi số bảo vật mà mày đã chiếm được ở dưới lòng đất Lop Nur. Hai tên đó biết dị năng đặc biệt, có thể so sánh với cường giả Không Cảnh, một tên trong đó biết dùng lửa, tên kia……”
Nói đến đây thì đột nhiên hai mắt ông ta trợn tròn, trong cổ họng giống như bị mắc một thứ gì đó, ngay lập tức cả cơ thể nổ tung, biến thành một đống máu và sương.
Ngao Chấn vung dao chém đứt đầu của một tên trong số đó, hét lớn: “Giết, không chừa một kẻ nào!”
Lý Thanh Lôi mặc bộ giáp đen, giống như cỗ xe tăng xông vào, rất giống với tàu hỏa cao tốc đang chạy, những người đứng chắn trước mặt đều bị húc bay ra ngoài, không có kẻ nào là không gãy xương trật gân. Có kẻ vung dao chém lên người anh ta, đốm lửa nhỏ bắn tung té tứ phía, chỉ phát ra tiếng leng keng, Lý Thanh Lôi không bị chút tổn thương nào.
Khi mà anh ta chưa mặc áo giáp thì đã có thể chống đỡ được đạn dược rồi, bây giờ trêи người lại còn mặc áo giáp đen của Huyền Vũ, được xem là dao và súng thật sự cũng không xuyên thủng, nước lửa cũng không xâm nhập vào được.
Những tên trêи phía ngoài tường nhân cơ hội này bắn một viên đạn tên lửa về phía Lý Thanh Lôi, sau khi một tiếng bịch lớn vang lên, cơ thể Lý Thanh Lôi rung chuyển, lật ngược cú đấm đánh kẻ địch ở bên cạnh một cái phọt óc ra. Những tên khác chưa từng nhìn thấy loại vũ khí giết người như thế này, đều bị dọa đến nỗi không ngừng lùi lại phía sau.
Trương Đức kêu to: “Hai vị sứ giả, trêи người bọn chúng đang mặc những bảo vật đó, mau bắt lấy bọn chúng.”
Lý Thanh Lôi nghe thấy liền xông về phía hai người mặc áo choàng đen đó, không ngờ một ngọn lửa mãnh liệt ập xuống đầu, không ngừng đốt cháy bộ áo giáp trêи người anh ta. Nhưng tiếc là bộ áo giáp đen này có năng lực phòng ngự cực cao, hoàn toàn ngăn cách khói lửa và nhiệt độ ở bên ngoài, Lý Thanh Lôi cười phá lên một tiếng, vươn tay ra tóm lấy cổ của hai người đó.
Từ sau khi anh ta tu luyện Chàng Thiên Quyết, cơ thể lại trưởng thành một lần nữa, đã cao gần hai mét, cả người giống như là một tiểu tiên, tóm hai người này dễ dàng gọn nhẹ như thể tóm tượng vải vậy.
Cái người dùng lửa hét lớn một tiếng, hóa ra hắn ta là người nước ngoài.
Người kia ở bên cạnh hai tay tóm chặt lấy cổ tay của Lý Thanh Lôi, dùng lực ném ra, thân hình cao lớn của Lý Thanh Lôi lại bị nhấc bổng lên không trung, bị đập xuống đất một cách độc ác.
Lộ Tinh ở cách đó không xa hít ngược một hơi khí lạnh vào trong, thầm nghĩ Lý Thanh Lôi chí ít cũng phải nặng hơn ba trăm cân, lại bị người này ném bay lên, rốt cuộc hắn ta có sức mạnh lớn cỡ nào chứ?
Mắt thấy tên đó túm Lý Thanh Lôi lên, quăng ném loạn xạ trêи mặt đất, Lộ Tinh ép hai tên bên cạnh lùi lại phía sau, xoay người lại xông về phía tên biết sử dụng lửa, chuẩn bị vây Ngụy cứu Triệu.
Cái tên biết dùng lửa thấy Lộ Tinh xông đến, vội vàng phóng ra hai quả cầu lửa, nhưng Lộ Tinh vươn tay ra tóm gọn, hai quả cầu lửa lập tức hợp thành một quả cầu lửa lớn hơn thế, ngắm vào đỉnh đầu của đối phương ném xuống.
Tên đó kinh ngạc và nói: “Cô cũng là người dị năng!”
Tiếng Hán của hắn ta không được chuẩn cho lắm, nhưng Lộ Tinh nghe vẫn hiểu, cô ta không hề biết dùng lửa, chỉ là bộ hỏa giáp Chu Tước trêи người này vốn dĩ đã thuộc tính hỏa, khiến cho chân khí mà cô ta phát ra đều giống như có ngọn lửa vậy, cô cười yêu kiều một tiếng và nói: “Không lẽ chỉ có người nước ngoài bọn mày biết chơi lửa sao!” Quả cầu lửa trong tay pha lẫn chân khí được đánh ra ngoài, tên đó vội vàng phóng ra ngọn lửa chặn lại, nhưng vẫn bị đốt cháy mất mũ của áo choàng, lộ ra một khuôn mặt người nước ngoài đầy râu ria.
Lúc này, trong phòng khách đã chiến đấu gần đến phần cuối, mười tám người mặc áo giáp vàng giết chết một tông sư Thiên Cảnh đến nỗi không còn một mảnh giáp nào, Trương Đức thì bị Nhị lão Âm Dương vây chặt, Ngao Chấn và Đường Hiệp nhân cơ hội đánh lén, tóm gọn Trương Đức, điểm vào huyệt đạo.
Hai tên mặc áo choàng đen thấy cục diện đã thay đổi, đều cùng lúc thu người lùi lại phía sau, muốn chạy trốn.
“Mày chạy thoát được ư?”
Dưới gót chân Ngao Chấn bước những nhịp bước kỳ lạ, trong chớp mắt đã vòng ra phía sau hai tên đó, đồng thời tóm chặt sau lưng đối phương, Đường Hiệp ngắm từ trêи đỉnh đầu xuống, thanh kiếm mảnh trong tay trực tiếp đâm thẳng vào yết hầu kẻ địch.
Lý Thanh Lôi lại bò từ dưới đất dậy, giận giữ hét một tiếng, lao về phía tên Jack lúc nãy ngông cuồng đánh mình.
Ba người sớm đã không ưa gì bọn chúng, liên thủ tấn công, cho dù là cường giả Không Cảnh cũng phải nuốt hận tại chỗ.
Cái tên dùng lửa hét lớn một tiếng, trong chớp mắt trêи cơ thể bốc ra ngọn lửa ngút trời, chắn mất tầm nhìn của ba người, hắn ta thu người lại chạy thoát về phía cửa.
Nhưng Lộ Tinh sớm đã canh chừng ở đó, mười ngón tay nhảy múa, giống như bông hoa sen trắng thuần khiết nở rộ, mười ngón tay liên tục ấn lên người của tên dùng lửa, đối phương kêu gào thảm thiết không ngừng, không biết là xương cốt trêи người đã gãy bao nhiêu cái rồi, ngã nhào nằm trêи đất thở dốc liên tục.
Tên sức lực cực lớn kia thì bị đánh vỡ xương lồng ngực, lại bị Đường Hiệp đâm xuyên vào tim, chết ngay tại chỗ.
“Jack!”
Tên dùng lửa vẻ mặt đau thương, nhìn đồng bọn một cái, lại quay sang trừng mắt nhìn Lộ Tinh, hai mắt tràn đầy sự thù hận và nói: “Ngài Paul tôn kính của bọn tao sẽ giết sạch bọn mày.”
Ngao Chấn cúi người xuống, nhìn hắn cười khì khì và nói: “Vậy thì cho hỏi ngài Paul tôn kính của bọn mày là óc lợn ư? Lại dám đối đầu với hội võ thuật Tinh Hà bọn tao sao?”
Tên đó cười haha và nói: “Ngài Paul là con của Chúa Giêsu, ngài sẽ xử lý bọn mày! Haha, haha haha……”
Cười lớn mấy tiếng, đột nhiên sắc mặt hắn ta cứng ngắc, đứt khí mà chết.
Ngao Chấn vội vàng đưa tay lên kiểm tra hơi thở, khó hiểu nói: “Tắt thở rồi? Tiểu sư muội, muội ra tay mạnh quá rồi nhỉ?”
Lộ Tinh đảo con ngươi và nói: “Họa này muội sẽ gánh.”
Phó Âm giữ chặt miệng của tên này nhìn qua nhìn lại và nói: “Uống thuốc độc rồi.”
“Bỏ đi!” Ngao Chấn lắc lắc đầu, nhìn Trương Đức một cái và nói: “Bắt lấy lão già này là đủ rồi, hai vị Nhị lão đưa ông ta về báo cáo, chúng tôi đi diệt sạch những hang ổ khác của tên cẩu tặc này, tiện thể đem về thêm ít chứng cứ.”
Nhị lão Âm Dương dẫn theo tên Trương Đức sắc mặt trắng bạch, vội vã lên máy bay chiến đấu về Tề Châu, bay thẳng đến Long Sơn.
Lúc này La Thuần đang thong thả ăn nho, từ lúc anh hạ lệnh đi bắt Trương Đức đến giờ cũng chỉ mới có ba tiếng đồng hồ, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Nhị lão Âm Dương dẫn theo Trương Đức bước vào, ấn ông ta quỳ rạp xuống trước mặt La Thuần.
Ôn Điềm căng thẳng nói: “Bố tôi đâu?”
Phó Dương nói: “Người thương nhân họ Ôn ư? Tên tiểu tử Ngao Chấn gọi điện cho tôi rồi, nói là có bị thương một chút, nhưng không có gì đáng ngại, sẽ trở về nhanh thôi.”
Cuối cùng Ôn Điềm cũng thở phào một hơi, cả người mềm nhũn ra ngồi trêи ghế sofa.
Vô số phú hào ở bốn xung quanh nhìn thấy người bị bắt về quả nhiên là Trương Đức, trong lòng vô cùng sợ hãi kinh ngạc, còn không đến ba tiếng đồng hồ mà La Thuần lại có thể ở xa ngàn vạn dặm bắt được Trương Đức, thế lực này cũng quá đủ để sợ hãi kinh ngạc rồi, không phải nên nói là trong ngàn dặm anh ấy muốn bắt kẻ nào thì bắt kẻ đó sao?”
Người thanh niên ban nãy vẻ mặt càng căng thẳng hơn, đâu còn có chút ung dung điềm tĩnh nào nữa, chỉ sợ La Thuần thấy không vui thì sẽ bóp chết mình.
Vẻ mặt La thuần nhìn Trương Đức không chút biểu cảm và nói: “Đầu tiên là ông giết tôi ở Lop Nur, sau đó lại đối phó với người thân của tôi, ông có từng nghĩ sẽ có kết cục như ngày hôm nay không?”
Trương Đức gượng cười đau khổ và nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc, tao không có gì để nói cả, La Thuần quả thực mày rất mạnh, là tao đánh giá thấp mày. Nhưng chút thế lực này của mày mà đi so sánh với những thế lực khác trêи thế giới thì chỉ có thể xem là bé nhỏ không đáng nhắc tới, đệ tử của mày đã giết hai thuộc hạ của Paul, mày ở đó đợi chết đi nhé.”
La Thuần hỏi: “Paul là kẻ nào?”
“Mày không giết tao thì tao sẽ nói cho mày biết.”
Vốn dĩ La Thuần cũng dự định đưa ông ta vào nhà lao, gật đầu nói: “Được, tôi không giết ông.”
Trương Đức suy ngẫm, chậm rãi nói: “Khoảng vài ngày trước có hai người dị năng đến tìm tôi, bọn chúng tự xưng là đến từ Thiên quốc, thờ phụng ngài Paul con của Chúa trời, vì mày đã đắc tội với thuộc hạ của tổ chức Dạ Sát của bọn chúng, nên bọn chúng muốn liên thủ với tao để đối phó với mày, đến lúc đó sẽ chia đôi số bảo vật mà mày đã chiếm được ở dưới lòng đất Lop Nur. Hai tên đó biết dị năng đặc biệt, có thể so sánh với cường giả Không Cảnh, một tên trong đó biết dùng lửa, tên kia……”
Nói đến đây thì đột nhiên hai mắt ông ta trợn tròn, trong cổ họng giống như bị mắc một thứ gì đó, ngay lập tức cả cơ thể nổ tung, biến thành một đống máu và sương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.