Chương 23: Kẻ hiệp khách dùng bạo lực “đụng chạm” tới luật pháp
Lão Kim Mao
08/12/2020
Khi cả nhà họ Diệp bước xuống từ trên xe, vô số phóng viên nhanh
chóng vây quanh họ và đặt câu hỏi: Với tư cách là gia tộc kinh doanh nổi tiếng của thành phố, họ có cảm nghĩ gì khi con rể mắc tội cố ý giết
người?
Cũng có người hỏi Diệp Băng Dung rằng: Chồng cô bị tình nghi là kẻ giết người, liệu cô có định ly hôn với anh hay không?
Cả gia đình nhà họ Diệp chẳng có lòng dạ nào để đối phó với đám phóng viên này, họ chỉ đẩy mấy người này ra rồi vội vàng tiến vào tòa án.
Hàng ghế dự thính được lấp đầy bởi người nhà họ Lâm, nhìn thấy gia đình Diệp Thái tiến vào, trên gương mặt của rất nhiều người lộ ra nụ cười châm chọc. Người cầm trịch nhà họ Lâm – Lâm Nhất Phong cười ha hả: “Diệp Thái à, trùng hợp làm sao, cháu trai tôi làm việc tại nhà họ Đường ở thủ đô, con rể ông lại đánh thương nó, lần này, người ta đích thân ra tay rồi nha, ít nhất thằng con rể nhà ông cũng phải lĩnh án ba mươi năm đó, đừng trách tội tôi!”
Diệp Thái hừ lạnh một tiếng, dẫn vợ con ngồi sang một bên khác.
Diệp Băng Dung nhìn La Thuần từ phía xa, anh đeo còng tay đứng ở đó; sống mũi cô cay cay, suýt chút nữa đã bật khóc.
La Thuần mỉm cười với cô, ý bảo cứ yên tâm.
Hai tên Lâm Hạo và Lâm Đằng đều phải quấn băng gạc, ngồi ở vị trí dành cho nguyên cáo, Lâm Hạo dùng khẩu hình miệng nói với anh rằng: “Mày chết chắc rồi!”, nói xong bật cười ha hả, liếc nhìn về phía Diệp Băng Dung ở hàng ghế dự thính, không quên gằn giọng bổ sung một câu: “Mày yên tâm, tao sẽ giúp mày ‘chăm sóc’ cô vợ xinh đẹp tử tế!”
Trên mặt La Thuần không có biểu cảm gì, ở trong lòng anh, Lâm Hạo chẳng khác gì người chết. Chỉ cần hôm nay phiên tòa xét xử hoàn tất, anh sẽ nhân cơ hội này chạy trốn, xử lý cái thằng cầm thú này trước rồi tính tiếp.
Ba phút sau, phiên tòa chính thức khai mạc, La Thuần thẳng thắn thừa nhận mọi tội trạng. Chánh án nhanh chóng công bố bản án: “Bị cáo La Thuần, do cố ý giết người không thành, xử phạt tù giam giữ với thời hạn ba mươi…”
“Khoan đã!”
Đúng vào lúc này, cửa hông của phòng xử án bật mở, một người đàn ông mặc vest bước tới bên cạnh chánh án, nói nhỏ mấy câu gì đó, chánh án lập tức hô lên: “Tình tiết vụ án có sự thay đổi, phiên tòa tạm dừng!”
Chánh án vội vàng rời đi, La Thuần cũng bị dẫn theo.
Đám người nhà họ Lâm trợn trừng hai mắt, buồn bực hỏi: “Chuyện gì thế này? Rõ ràng đã định tội rồi, sao tự dưng lại tạm dừng phiên tòa?”
“Lẽ nào nhà họ Diệp có chỗ dựa gì à?” Lâm Nhất Phong nhìn về phía gia đình Diệp Thái, ông ta cũng đang hoang mang và lẩm bẩm: “Chuyện gì thế này, lẽ nào đám người mà mình đã cầu xin trước kia đã chịu đồng ý giúp rồi?”
La Thuần bị dẫn tới phòng nghỉ ở bên cạnh, vừa bước vào thì anh đã sững sờ, lập tức hành lễ chào: “Chào thủ trưởng.”
Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế hừ lạnh một tiếng rồi phất tay: “Mở khóa còng tay, xích chân ra!”
Người ở bên cạnh lập tức bước tới mở khóa còng tay và xích chân cho anh, chánh án và những người khác khom lưng, cúi đầu ở bên cạnh, thậm chí họ còn không dám thở mạnh.
“Tôi dẫn người đi đây!” Người đàn ông trung niên kia đứng thẳng dậy rồi xách túi đi ra ngoài. Hai thanh niên trẻ tuổi khác mặc vest gọn gàng, ngẩng cao đầu, đi sát phía sau, căn bản không thèm quan tâm tới bất kỳ ai trong căn phòng này.
Đợi người đi rồi, chánh án cuối cùng cũng được thở phào một tiếng. Thẩm phán ở bên cạnh hỏi: “Chuyện gì thế này? Sao họ dẫn người đi mất rồi?”
“Chứ không thì sao? Người của đoàn Cảnh vệ đấy, cậu có trêu vào được không?”, chánh án mắng cho một câu.
La Thuần nghênh ngang đi ra khỏi tòa án, nghi hoặc hỏi: “Lão Đàm, sao ông lại qua đây? Có phải ông muốn gọi tôi về đội không? Tôi không đi đâu nhé!”
“Mới lấy được cô vợ trẻ đẹp, coi cậu đắc ý chưa kìa.” Lão Đàm chui vào bên trong một chiếc xe quân dụng, La Thuần cũng vào theo, hai thanh niên trẻ đứng canh ở bên ngoài.
“Nếu tôi không nghe phong phanh gì đó, chắc cậu phải vào tù bóc lịch rồi đấy, biết không? Xảy ra chuyện thế này sao không chịu gọi điện thoại cho tôi hả?” Lão Đàm trừng mắt với anh, châm một điếu thuốc.
La Thuần rất cảm động, không phải anh không muốn gọi điện mà vì quả thật anh không có mặt mũi nào làm phiền thủ trưởng cũ. Bản thân anh đã rời khỏi đội Số 1, huống hồ chuyện này kể ra cũng không có gì vẻ vang!
Lão Đàm rít một hơi thuốc dài: “Tôi đã xin với cấp trên rồi, cậu tiếp tục làm việc dưới trướng tôi, chấp hành một nhiệm vụ bí mật. Cậu yên tâm, ở trong nước thôi, rất tự do.”
“Nhiệm vụ gì thế ạ?” La Thuần không hiểu với tình hình trong nước có nhiệm vụ gì phải cần mình chấp hành.
“Nhiệm vụ này ấy hả...” Lão Đàm hút vài hơi thuốc rồi mới nói: “Cậu biết câu ‘Hiệp khách dùng bạo lực đụng chạm tới luật pháp’ này chứ? Bây giờ cái đám biết luyện võ vẽ kia quá hung hăng ngang ngược, xuất quỷ nhập thần, hở ra là đánh người với phóng hỏa, lại không nắm được nhược điểm của chúng. Có vài thế lực cắm rễ khá phức tạp, thậm chí đã xâm nhập tới cả chính quyền, phía trên rất kiêng kị đấy.”
Ông ấy nói như vậy, La Thuần cũng đã hiểu phần nào, anh gật đầu: “Quả thật rất ngông cuồng! Cái tên Lâm Đằng kia còn tự nhận mình là cao thủ Hóa Kình gì đó, có vẻ rất khá khẩm.”
“Cậu giao đấu với hắn rồi à?” Mặt lão Đàm có vẻ biến sắc.
“Đương nhiên, nếu không làm sao tôi bị bắt được.”
Lão Đàm phải nhìn nhận lại La Thuần một lần nữa: “Khá đấy nha cậu nhóc, cao thủ Hóa Kình đã được coi là nhân vật đỉnh cao lắm rồi, nếu cậu đã đánh được nó thì không sao hết. Cậu chỉ cần chú ý mấy người tự xưng là Tông Sư, những người này mới là cao thủ thực sự, cả nước mới đếm được vài người thôi. Mục tiêu của cấp trên rất rõ ràng, họ muốn tóm đống thế lực đen tối ngông cuồng này, sau đó ‘răng rắc’ một cái!” Ông ấy làm động tác chặt đầu. “Ờm…” La Thuần gật gật đầu, thầm nghĩ, chẳng phải bản thân mình ‘phụng chỉ’ diệt trừ đám cặn bã đó sao?
Lão Đàm đưa anh một tấm giấy chứng nhận: “Cầm lấy cái này, nếu gặp phiền phức gì thì cứ xòe ra, nó tương đương với kim bài miễn tử. Nhưng tôi cảnh cáo cậu, không được làm ầm ĩ, lặng lẽ mà ra tay thôi, hành động cẩn thận một chút, thể hiện cho tốt, sau này cậu mới thoát được kiếp số “qua cầu rút ván”, hiểu chưa?”
“Đã rõ ạ!”
“Rõ rồi thì cút đi!”
La Thuần có vẻ bịn rịn không nỡ: “Ăn với nhau bữa cơm đi!”
“Ai rảnh đâu hả, thôi tôi đi đây, cậu tự chú ý an toàn đấy!”
La Thuần nhìn chiếc xe ô tô biến mất trong tầm mắt, bấy giờ mới hoàn hồn, vỗ vỗ cuốn sổ nhỏ trên tay.
Có được ‘tấm kim bài miễn tử ‘này, trong thời gian ngắn, anh sẽ không cần ăn cơm tù, còn về nhà họ Lâm...
“Tiểu Thuần!” Diệp Thái chạy tới, kinh ngạc thốt lên: “Con không sao rồi! Ban nãy tòa án tuyên bố chứng cứ không đủ nên đã phóng thích cho con ngay tại tòa, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
La Thuần cất cuốn sổ đi rồi đáp: “Không có gì ạ, thủ trưởng cũ cứu con một phen, chúng ta về nhà thôi!”
Diệp Băng Dung cũng chạy tới, ôm chặt lấy La Thuần, cô có vẻ rất căng thẳng: “Em còn tưởng anh thật sự sẽ phải ngồi tù, sợ chết đi được!”
“Để em phải chịu khổ rồi!” La Thuần sờ vào vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn nơi khóe miệng vợ, vừa đau lòng vừa thương xót, lại càng thêm căm hận Lâm Hạo.
Đúng vào lúc này, người nhà họ Lâm hùng hổ bước tới, Lâm Nhất Phong cười cợt từ phía xa: “Không ngờ chúng mày cũng có tí bản lĩnh đấy, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, thủ đoạn của nhà họ Lâm này còn nhiều lắm, cứ chờ đấy mà xem.”
Lâm Hạo nháy mắt nhếch mi với La Thuần, ra vẻ nham hiểm: “Giữ cô vợ của mày cho kỹ nha, đừng để con ả lạc đàn!”
La Thuần cười nhạt: “Giữ cái đầu của mày cho chắc nha, đừng để nó rơi xuống đất.”
“Dám đánh gãy một tay của tao, tối nay, tao nhất định sẽ giết cả nhà mày!” Lâm Đằng lạnh lùng nói một câu như vậy rồi dẫn cả nhà họ Lâm đi ra ngoài.
Khi La Thuần xuất hiện ở cửa, tất cả mọi người trợn mắt há miệng, vô cùng kinh ngạc.
“Tại sao anh ta vẫn bình yên vậy? Tôi nghe được tin hành lang là anh ta sắp bị tuyên án rồi cơ mà!”
“Lẽ nào nhà họ Lâm tha cho anh ta một lần? Không thể nào!”
Một số nhân vật cấp cao hơn thì hỉ mũi khinh thường: “Có lẽ nhà họ Diệp vẫn còn “chống lưng”, nhưng không thoát được vận mệnh bị nhà họ Lâm tiêu diệt đâu, nếu không dùng cách công khai được, người ta chơi chiêu trong âm thầm đấy! Đừng quên nhà họ Lâm phất lên nhờ cái gì!”
Tuy không biết nhà họ Lâm sẽ giở chiêu trò trong âm thầm như thế nào nhưng đa số người dân đều nghe được thông tin rằng: Nhà họ Lâm đã tuyên bố tối nay sẽ khiến nhà họ Diệp biến mất hoàn toàn khỏi thành phố Hà Đông.
Cũng có người hỏi Diệp Băng Dung rằng: Chồng cô bị tình nghi là kẻ giết người, liệu cô có định ly hôn với anh hay không?
Cả gia đình nhà họ Diệp chẳng có lòng dạ nào để đối phó với đám phóng viên này, họ chỉ đẩy mấy người này ra rồi vội vàng tiến vào tòa án.
Hàng ghế dự thính được lấp đầy bởi người nhà họ Lâm, nhìn thấy gia đình Diệp Thái tiến vào, trên gương mặt của rất nhiều người lộ ra nụ cười châm chọc. Người cầm trịch nhà họ Lâm – Lâm Nhất Phong cười ha hả: “Diệp Thái à, trùng hợp làm sao, cháu trai tôi làm việc tại nhà họ Đường ở thủ đô, con rể ông lại đánh thương nó, lần này, người ta đích thân ra tay rồi nha, ít nhất thằng con rể nhà ông cũng phải lĩnh án ba mươi năm đó, đừng trách tội tôi!”
Diệp Thái hừ lạnh một tiếng, dẫn vợ con ngồi sang một bên khác.
Diệp Băng Dung nhìn La Thuần từ phía xa, anh đeo còng tay đứng ở đó; sống mũi cô cay cay, suýt chút nữa đã bật khóc.
La Thuần mỉm cười với cô, ý bảo cứ yên tâm.
Hai tên Lâm Hạo và Lâm Đằng đều phải quấn băng gạc, ngồi ở vị trí dành cho nguyên cáo, Lâm Hạo dùng khẩu hình miệng nói với anh rằng: “Mày chết chắc rồi!”, nói xong bật cười ha hả, liếc nhìn về phía Diệp Băng Dung ở hàng ghế dự thính, không quên gằn giọng bổ sung một câu: “Mày yên tâm, tao sẽ giúp mày ‘chăm sóc’ cô vợ xinh đẹp tử tế!”
Trên mặt La Thuần không có biểu cảm gì, ở trong lòng anh, Lâm Hạo chẳng khác gì người chết. Chỉ cần hôm nay phiên tòa xét xử hoàn tất, anh sẽ nhân cơ hội này chạy trốn, xử lý cái thằng cầm thú này trước rồi tính tiếp.
Ba phút sau, phiên tòa chính thức khai mạc, La Thuần thẳng thắn thừa nhận mọi tội trạng. Chánh án nhanh chóng công bố bản án: “Bị cáo La Thuần, do cố ý giết người không thành, xử phạt tù giam giữ với thời hạn ba mươi…”
“Khoan đã!”
Đúng vào lúc này, cửa hông của phòng xử án bật mở, một người đàn ông mặc vest bước tới bên cạnh chánh án, nói nhỏ mấy câu gì đó, chánh án lập tức hô lên: “Tình tiết vụ án có sự thay đổi, phiên tòa tạm dừng!”
Chánh án vội vàng rời đi, La Thuần cũng bị dẫn theo.
Đám người nhà họ Lâm trợn trừng hai mắt, buồn bực hỏi: “Chuyện gì thế này? Rõ ràng đã định tội rồi, sao tự dưng lại tạm dừng phiên tòa?”
“Lẽ nào nhà họ Diệp có chỗ dựa gì à?” Lâm Nhất Phong nhìn về phía gia đình Diệp Thái, ông ta cũng đang hoang mang và lẩm bẩm: “Chuyện gì thế này, lẽ nào đám người mà mình đã cầu xin trước kia đã chịu đồng ý giúp rồi?”
La Thuần bị dẫn tới phòng nghỉ ở bên cạnh, vừa bước vào thì anh đã sững sờ, lập tức hành lễ chào: “Chào thủ trưởng.”
Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế hừ lạnh một tiếng rồi phất tay: “Mở khóa còng tay, xích chân ra!”
Người ở bên cạnh lập tức bước tới mở khóa còng tay và xích chân cho anh, chánh án và những người khác khom lưng, cúi đầu ở bên cạnh, thậm chí họ còn không dám thở mạnh.
“Tôi dẫn người đi đây!” Người đàn ông trung niên kia đứng thẳng dậy rồi xách túi đi ra ngoài. Hai thanh niên trẻ tuổi khác mặc vest gọn gàng, ngẩng cao đầu, đi sát phía sau, căn bản không thèm quan tâm tới bất kỳ ai trong căn phòng này.
Đợi người đi rồi, chánh án cuối cùng cũng được thở phào một tiếng. Thẩm phán ở bên cạnh hỏi: “Chuyện gì thế này? Sao họ dẫn người đi mất rồi?”
“Chứ không thì sao? Người của đoàn Cảnh vệ đấy, cậu có trêu vào được không?”, chánh án mắng cho một câu.
La Thuần nghênh ngang đi ra khỏi tòa án, nghi hoặc hỏi: “Lão Đàm, sao ông lại qua đây? Có phải ông muốn gọi tôi về đội không? Tôi không đi đâu nhé!”
“Mới lấy được cô vợ trẻ đẹp, coi cậu đắc ý chưa kìa.” Lão Đàm chui vào bên trong một chiếc xe quân dụng, La Thuần cũng vào theo, hai thanh niên trẻ đứng canh ở bên ngoài.
“Nếu tôi không nghe phong phanh gì đó, chắc cậu phải vào tù bóc lịch rồi đấy, biết không? Xảy ra chuyện thế này sao không chịu gọi điện thoại cho tôi hả?” Lão Đàm trừng mắt với anh, châm một điếu thuốc.
La Thuần rất cảm động, không phải anh không muốn gọi điện mà vì quả thật anh không có mặt mũi nào làm phiền thủ trưởng cũ. Bản thân anh đã rời khỏi đội Số 1, huống hồ chuyện này kể ra cũng không có gì vẻ vang!
Lão Đàm rít một hơi thuốc dài: “Tôi đã xin với cấp trên rồi, cậu tiếp tục làm việc dưới trướng tôi, chấp hành một nhiệm vụ bí mật. Cậu yên tâm, ở trong nước thôi, rất tự do.”
“Nhiệm vụ gì thế ạ?” La Thuần không hiểu với tình hình trong nước có nhiệm vụ gì phải cần mình chấp hành.
“Nhiệm vụ này ấy hả...” Lão Đàm hút vài hơi thuốc rồi mới nói: “Cậu biết câu ‘Hiệp khách dùng bạo lực đụng chạm tới luật pháp’ này chứ? Bây giờ cái đám biết luyện võ vẽ kia quá hung hăng ngang ngược, xuất quỷ nhập thần, hở ra là đánh người với phóng hỏa, lại không nắm được nhược điểm của chúng. Có vài thế lực cắm rễ khá phức tạp, thậm chí đã xâm nhập tới cả chính quyền, phía trên rất kiêng kị đấy.”
Ông ấy nói như vậy, La Thuần cũng đã hiểu phần nào, anh gật đầu: “Quả thật rất ngông cuồng! Cái tên Lâm Đằng kia còn tự nhận mình là cao thủ Hóa Kình gì đó, có vẻ rất khá khẩm.”
“Cậu giao đấu với hắn rồi à?” Mặt lão Đàm có vẻ biến sắc.
“Đương nhiên, nếu không làm sao tôi bị bắt được.”
Lão Đàm phải nhìn nhận lại La Thuần một lần nữa: “Khá đấy nha cậu nhóc, cao thủ Hóa Kình đã được coi là nhân vật đỉnh cao lắm rồi, nếu cậu đã đánh được nó thì không sao hết. Cậu chỉ cần chú ý mấy người tự xưng là Tông Sư, những người này mới là cao thủ thực sự, cả nước mới đếm được vài người thôi. Mục tiêu của cấp trên rất rõ ràng, họ muốn tóm đống thế lực đen tối ngông cuồng này, sau đó ‘răng rắc’ một cái!” Ông ấy làm động tác chặt đầu. “Ờm…” La Thuần gật gật đầu, thầm nghĩ, chẳng phải bản thân mình ‘phụng chỉ’ diệt trừ đám cặn bã đó sao?
Lão Đàm đưa anh một tấm giấy chứng nhận: “Cầm lấy cái này, nếu gặp phiền phức gì thì cứ xòe ra, nó tương đương với kim bài miễn tử. Nhưng tôi cảnh cáo cậu, không được làm ầm ĩ, lặng lẽ mà ra tay thôi, hành động cẩn thận một chút, thể hiện cho tốt, sau này cậu mới thoát được kiếp số “qua cầu rút ván”, hiểu chưa?”
“Đã rõ ạ!”
“Rõ rồi thì cút đi!”
La Thuần có vẻ bịn rịn không nỡ: “Ăn với nhau bữa cơm đi!”
“Ai rảnh đâu hả, thôi tôi đi đây, cậu tự chú ý an toàn đấy!”
La Thuần nhìn chiếc xe ô tô biến mất trong tầm mắt, bấy giờ mới hoàn hồn, vỗ vỗ cuốn sổ nhỏ trên tay.
Có được ‘tấm kim bài miễn tử ‘này, trong thời gian ngắn, anh sẽ không cần ăn cơm tù, còn về nhà họ Lâm...
“Tiểu Thuần!” Diệp Thái chạy tới, kinh ngạc thốt lên: “Con không sao rồi! Ban nãy tòa án tuyên bố chứng cứ không đủ nên đã phóng thích cho con ngay tại tòa, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
La Thuần cất cuốn sổ đi rồi đáp: “Không có gì ạ, thủ trưởng cũ cứu con một phen, chúng ta về nhà thôi!”
Diệp Băng Dung cũng chạy tới, ôm chặt lấy La Thuần, cô có vẻ rất căng thẳng: “Em còn tưởng anh thật sự sẽ phải ngồi tù, sợ chết đi được!”
“Để em phải chịu khổ rồi!” La Thuần sờ vào vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn nơi khóe miệng vợ, vừa đau lòng vừa thương xót, lại càng thêm căm hận Lâm Hạo.
Đúng vào lúc này, người nhà họ Lâm hùng hổ bước tới, Lâm Nhất Phong cười cợt từ phía xa: “Không ngờ chúng mày cũng có tí bản lĩnh đấy, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, thủ đoạn của nhà họ Lâm này còn nhiều lắm, cứ chờ đấy mà xem.”
Lâm Hạo nháy mắt nhếch mi với La Thuần, ra vẻ nham hiểm: “Giữ cô vợ của mày cho kỹ nha, đừng để con ả lạc đàn!”
La Thuần cười nhạt: “Giữ cái đầu của mày cho chắc nha, đừng để nó rơi xuống đất.”
“Dám đánh gãy một tay của tao, tối nay, tao nhất định sẽ giết cả nhà mày!” Lâm Đằng lạnh lùng nói một câu như vậy rồi dẫn cả nhà họ Lâm đi ra ngoài.
Khi La Thuần xuất hiện ở cửa, tất cả mọi người trợn mắt há miệng, vô cùng kinh ngạc.
“Tại sao anh ta vẫn bình yên vậy? Tôi nghe được tin hành lang là anh ta sắp bị tuyên án rồi cơ mà!”
“Lẽ nào nhà họ Lâm tha cho anh ta một lần? Không thể nào!”
Một số nhân vật cấp cao hơn thì hỉ mũi khinh thường: “Có lẽ nhà họ Diệp vẫn còn “chống lưng”, nhưng không thoát được vận mệnh bị nhà họ Lâm tiêu diệt đâu, nếu không dùng cách công khai được, người ta chơi chiêu trong âm thầm đấy! Đừng quên nhà họ Lâm phất lên nhờ cái gì!”
Tuy không biết nhà họ Lâm sẽ giở chiêu trò trong âm thầm như thế nào nhưng đa số người dân đều nghe được thông tin rằng: Nhà họ Lâm đã tuyên bố tối nay sẽ khiến nhà họ Diệp biến mất hoàn toàn khỏi thành phố Hà Đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.