Chương 48: Nhà họ Diệp ở thủ đô
Lão Kim Mao
08/12/2020
“Cái gì?”
Đinh Uyển há hốc miệng, thầm nghĩ chẳng lẽ chồng của Diệp Băng Dung là một tên ngốc
hay sao, một món hời béo bở như vậy mà cũng không thèm đếm xỉa?
Hoàng Viễn không hề tức giận, ông ta biết rõ thực lực của Tống Đông. Ngày đó, sau khi nhìn
thấy La Thuần, ông ta đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải móc nối quan hệ với anh. Lần
đầu tư này, ông ta vốn là lấy thể diện cho La Thuần, đầu tư ba trăm triệu để đổi lấy một người
bạn.
Ông ta suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục nói: “Cậu La, tôi biết có thể là cậu không quan tâm đến
chút tiền này, nhưng bây giờ mở võ quán đã trở thành xu thế. Thậm chí nhà họ Ngải ở Tề
Châu còn thành lập hội võ đạo Đồng Minh, chỉnh đốn lại tất cả võ quán ở Tề Lỗ. Nếu cậu
muốn đối đầu với họ, mà không có thực lực của chính mình thì sao mà được?”
La Thuần đột nhiên nhớ đến kho báu giấu ở dưới Lop Nur, nhỡ đâu sau này anh có được ba
ngàn bộ áo giáp vàng, dùng võ quán để che mắt thiên hạ có lẽ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
“Ông không sợ bị ảnh hưởng à? Nhà họ Ngải không dễ chọc vào đâu!” La Thuần như cười
như không nhìn Hoàng Viễn.
Hoàng Viễn nhếch mép cười đáp: “Thật lòng mà nói, bố mẹ tôi mất sớm, tôi là một cô nhi, lại
không thể sinh con, nên có thể nói là không vướng bận gì cả. Sản nghiệp bây giờ đều là tôi
nỗ lực phấn đấu mà có, tôi chẳng thích gì, chỉ thích cá cược. Tôi cược cậu La là nhân tài
trong thiên hạ, sớm muộn sẽ có ngày nổi tiếng. Hợp tác với cậu dù có thua, tôi cũng cam
tâm tình nguyện.”
“Thú vị đấy!” La Thuần gật đầu cười nói: “Được, ông bỏ ra ba trăm triệu, lợi nhuận chúng ta
chia đôi. Nhưng tôi có một điều kiện, ông phải giúp doanh nghiệp Diệp thị có chỗ đứng vững
chắc ở Hà tây.”
Trước khi xuất chinh, phải chuẩn bị sẵn lương thực và cây cỏ.
Trong giai đoạn này, La Thuần vẫn cần kinh tế để chống đỡ, bởi sau này khi đột phá đến
“cảnh giới Ngưng Khí”, anh sẽ cần rất nhiều tài nguyên, nên thiếu tiền là không thể được.
Thực lực của anh vẫn chưa đủ tầm để vươn ra thế giới, trừ khi anh tu luyện đến đại cảnh
giới Luyện Khí viên mãn thì mới có thể tung hoành ngang dọc khắp nơi được.
“Cảm ơn cậu La đã đồng ý!”
Hoàng Viễn không hề che giấu sự hưng phấn của mình, ông ta xoa tay nói: “Vậy bây giờ tôi
sẽ đi chuẩn bị ngay, không biết cậu La muốn đặt tên gì cho võ quán của mình?”
La Thuần suy nghĩ hồi lâu đáp: “Đặt là… hội võ thuật Tinh Hà đi!”
Từ khi nhận được truyền thừa của vị tiền bối hành khất đó, anh đã coi mình là đồ đệ của môn
phái Tinh Hải. Nhưng dùng cái tên “Tinh Hải” thì có vẻ hơi khoa trương, nên anh dứt khoát lùi
xuống một bậc, đặt là Tinh Hà.
“Được được, hội võ thuật Tinh Hà hay đấy, tôi sẽ đi làm ngay! Tạm biệ La phu nhân, tạm biệt
mọi người!” Hoàng Viễn chắp tay với đám người Diệp Băng Dung, nhưng không hề nhòm
ngó đến Trương Văn Hải, mà dẫn cô gái đẹp đó vội vã rời đi.
Trương Văn Hải và Đinh Uyển đứng thừ người ra tại chỗ hồi lâu, hai người họ đều thấy trong
lòng khó chịu vô cùng. Đến Hoàng tổng còn ăn nói khép nép với người nhà họ Diệp như vậy,
đặc biệt là La Thuần này, như thể anh mới là chủ của nhà họ Diệp. Không lẽ anh thật sự có
bản lĩnh thần thông quảng đại gì sao?
Trong lòng Đinh Uyển thấy vừa hối hận, vừa hổ thẹn, đúng là uổng cái danh có đôi mắt tinh
tường của mình. Cô ta cứ ngỡ vớ được Trương Văn Hải là coi như tương lai không phải lo
nghĩ nữa, ngờ đâu cô ta lại năm lần bảy lượt đánh giá nhầm về anh chàng lính tầm thường
này. Trong lòng cô ta càng thêm đố kỵ với Diệp Băng Dung, tại sao ông trời lại ban hết mọi
thứ tốt đẹp cho cô chứ!
Hai người họ không đợi thêm được nữa, vội vàng chào tạm biệt, sau đó bực tức trở về nhà.
Diệp Băng Bồng có vẻ hả hê nói: “Ai bảo con mụ chết tiệt này suốt ngày huênh hoang cơ,
tưởng mình gả cho một gã con ông cháu cha thì oách lắm đấy. Chị tôi đây mới gọi là có con
mắt tinh tường kiếm được một ông chồng cực phẩm này, đúng không anh rể?”
La Thuần mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng Diệp Băng Dung lại thấy hổ thẹn. Chẳng qua
cô chỉ là một con ngốc mắt mù thôi, nếu không phải bố cô ra sức tác thành, không biết bây
giờ cô đã bị tên ngụy quân tử Dương Hải Quân đó lừa thành ra cái dạng gì rồi.
Nghĩ đến đây, cô nắm chặt lấy tay của Diệp Thái và La Thuần, thấy mình đúng thật là cô gái
hạnh phúc nhất trên cõi đời này.
Mấy người bọn họ đi dạo phố đến xế chiều, sau đó cùng đến một nhà hàng hoàng gia sang
trọng nhất trong thành phố dùng bữa. La Thuần và Diệp Băng Dung đi tìm bãi đỗ xe ở gần
đó, còn Diệp Thái, Đường Thiền và Diệp Băng Bồng đi đến cổng của nhà hàng. Không ngờ
lúc bước vào cửa, họ lại bị mấy người vệ sĩ mặc áo đen giơ tay ra chặn lại: “Xin lỗi, hôm nay
nhà hàng này đã được bao trọn rồi, mời đi chỗ khác cho.”
Diệp Băng Bông nói: “Các anh không phải người ở đây đúng không? Ai bao nhà hàng vậy?
Sao tôi chưa nghe nói?”
Vệ sĩ mất kiên nhẫn đáp: “Ai bao cô không cần hỏi, tóm lại là người cô không thể đụng đến,
mau đi đi!”
Diệp Băng Bồng bật cười nói: “Ở cái đất Hà Đông này vẫn có người mà nhà họ Diệp chúng
tôi không thể chọc vào sao, anh nói xem là ai, anh rể tôi sẽ đánh cho hắn rụng hết răng luôn!”
“Nhà họ Diệp, các người là ai?” Mấy tên vệ sĩ đều ngẩn ra, nghi hoặc đánh giá ba người họ.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng còi xe thể thao, ba người họ cùng ngoảnh lại nhìn thì thấy
hai chiếc Ferrari dừng ở cửa, một chiếc màu đỏ, một chiếc màu vàng. Mấy thanh niên nam
nữ bước từ trên xe xuống, dẫn đầu là một thanh niên có nước da ngăm đen, hắn ôm hai cô
gái đẹp bên cạnh. Phía sau hắn còn có một cô nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, sau nữa là một
người đàn ông trung tuổi bị chột mắt.
Trông thấy người đàn ông trung tuổi này, sắc mặt Diệp Thái có vẻ hơi khó coi.
Mấy người vệ sĩ lập tức tiến lên nghênh đón nói: “Phi thiếu gia, cậu đến rồi ạ, đã bao nhà
hàng rồi ạ.”
“Ừm!”
Phi thiếu gia đáp một tiếng, chuẩn bị đi vào bên trong. Trông thấy Diệp Thái, hắn dừng bước,
suy ngẫm một lúc lâu nói: “À, hình như tôi đã gặp ông rồi. Ông chẳng phải là Diệp Lập Thái bị
đuổi ra khỏi nhà họ Diệp à? Ay da, trùng hợp thật đấy, tính ra thì ông còn là chú tôi đấy!”
Nghe thấy cái tên “Diệp Lập Thái” này, Diệp Thái run lên, thờ ơ đáp: “Tên đệm của cậu là
Nguyên, tên đầy đủ là Diệp Nguyên Phi đúng không? Ừm, tôi nhớ rồi, cậu là con trai của
Diệp Lập Hải. Đúng là ngựa quen đường cũ, cha con có đạo đức y như nhau.”
Diệp Nguyên Phi biến sắc mặt, ném cốc trà sữa đang cầm xuống đất, chỉ vào Diệp Thái
mắng nhiếc: “Một kẻ đáng thương bị đuổi ra khỏi nhà như ông thì huyênh hoang cái nỗi gì?
Tôi nói cho ông biết, ông đã không còn bất kỳ mối quan hệ gì với nhà họ Diệp chúng tôi nữa
rồi, đừng quên bố mẹ ông đã phải ngồi tù như thế nào!”
Đôi mắt Diệp Thái đỏ ngàu, ông cười lạnh nói: “Đúng, tôi chẳng còn chút quan hệ gì với nhà
họ Diệp ở thủ đô nữa cả. Chúng tôi là nhà họ Diệp ở Hà Đông, mau chóng cút về nơi đó đi,
ở đây không tới lượt cậu giương oai đâu.”
“Ha ha!” Diệp Nguyên Phi ôm bụng cười nói: “Buồn cười chết mất, lão già nhà ông thú vị
phết nhờ. Ỷ có chút danh tiếng ở cái đất Hà Đông này để lên mặt với tôi đây à? Tốt xấu gì thì
ông cũng đã từng sống ở nhà họ Diệp, lẽ nào không biết nhà họ Diệp chúng tôi chỉ cần động
ngón tay một cái là có thể làm ông biến mất hoàn toàn ở Hà Đông à?”
Nghe thấy hắn mắng bố mình là lão già, Diệp Băng Bồng lập tức dựng lông, chống nạnh quát
lớn: “Không tin đấy, thử đi xem nào! Anh dám động vào một ngón tay của chúng tôi, anh rể
tôi sẽ đánh anh tàn phế. Cái gì mà nhà họ Diệp ở thủ đô, đều là lũ rác rưởi hết, còn anh là
cái loại cặn bã trong các loại cặn bã! Đen như mực còn bày đặt ra ngoài bao gái, lúc đẻ anh
ra sao mẹ không suy nghĩ cho kỹ nhỉ! Khốn kiếp!” Khi cô còn lăn lộn trong xa hội, có câu khó
nghe nào chưa từng nói đâu, mấy câu này đã có thể coi là có đạo đức lắm rồi đấy.
“Con ranh kia nói gì thế hả?”
Diệp Nguyên Phi chưa từng bị ai mắng như thế bao giờ, sắc mặt hắn tím tái, hắn khua tay
nói: “Bắt nó lại cho tao, ông đây phải dạy cho con nhãi này một trận!”
Đinh Uyển há hốc miệng, thầm nghĩ chẳng lẽ chồng của Diệp Băng Dung là một tên ngốc
hay sao, một món hời béo bở như vậy mà cũng không thèm đếm xỉa?
Hoàng Viễn không hề tức giận, ông ta biết rõ thực lực của Tống Đông. Ngày đó, sau khi nhìn
thấy La Thuần, ông ta đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải móc nối quan hệ với anh. Lần
đầu tư này, ông ta vốn là lấy thể diện cho La Thuần, đầu tư ba trăm triệu để đổi lấy một người
bạn.
Ông ta suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục nói: “Cậu La, tôi biết có thể là cậu không quan tâm đến
chút tiền này, nhưng bây giờ mở võ quán đã trở thành xu thế. Thậm chí nhà họ Ngải ở Tề
Châu còn thành lập hội võ đạo Đồng Minh, chỉnh đốn lại tất cả võ quán ở Tề Lỗ. Nếu cậu
muốn đối đầu với họ, mà không có thực lực của chính mình thì sao mà được?”
La Thuần đột nhiên nhớ đến kho báu giấu ở dưới Lop Nur, nhỡ đâu sau này anh có được ba
ngàn bộ áo giáp vàng, dùng võ quán để che mắt thiên hạ có lẽ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
“Ông không sợ bị ảnh hưởng à? Nhà họ Ngải không dễ chọc vào đâu!” La Thuần như cười
như không nhìn Hoàng Viễn.
Hoàng Viễn nhếch mép cười đáp: “Thật lòng mà nói, bố mẹ tôi mất sớm, tôi là một cô nhi, lại
không thể sinh con, nên có thể nói là không vướng bận gì cả. Sản nghiệp bây giờ đều là tôi
nỗ lực phấn đấu mà có, tôi chẳng thích gì, chỉ thích cá cược. Tôi cược cậu La là nhân tài
trong thiên hạ, sớm muộn sẽ có ngày nổi tiếng. Hợp tác với cậu dù có thua, tôi cũng cam
tâm tình nguyện.”
“Thú vị đấy!” La Thuần gật đầu cười nói: “Được, ông bỏ ra ba trăm triệu, lợi nhuận chúng ta
chia đôi. Nhưng tôi có một điều kiện, ông phải giúp doanh nghiệp Diệp thị có chỗ đứng vững
chắc ở Hà tây.”
Trước khi xuất chinh, phải chuẩn bị sẵn lương thực và cây cỏ.
Trong giai đoạn này, La Thuần vẫn cần kinh tế để chống đỡ, bởi sau này khi đột phá đến
“cảnh giới Ngưng Khí”, anh sẽ cần rất nhiều tài nguyên, nên thiếu tiền là không thể được.
Thực lực của anh vẫn chưa đủ tầm để vươn ra thế giới, trừ khi anh tu luyện đến đại cảnh
giới Luyện Khí viên mãn thì mới có thể tung hoành ngang dọc khắp nơi được.
“Cảm ơn cậu La đã đồng ý!”
Hoàng Viễn không hề che giấu sự hưng phấn của mình, ông ta xoa tay nói: “Vậy bây giờ tôi
sẽ đi chuẩn bị ngay, không biết cậu La muốn đặt tên gì cho võ quán của mình?”
La Thuần suy nghĩ hồi lâu đáp: “Đặt là… hội võ thuật Tinh Hà đi!”
Từ khi nhận được truyền thừa của vị tiền bối hành khất đó, anh đã coi mình là đồ đệ của môn
phái Tinh Hải. Nhưng dùng cái tên “Tinh Hải” thì có vẻ hơi khoa trương, nên anh dứt khoát lùi
xuống một bậc, đặt là Tinh Hà.
“Được được, hội võ thuật Tinh Hà hay đấy, tôi sẽ đi làm ngay! Tạm biệ La phu nhân, tạm biệt
mọi người!” Hoàng Viễn chắp tay với đám người Diệp Băng Dung, nhưng không hề nhòm
ngó đến Trương Văn Hải, mà dẫn cô gái đẹp đó vội vã rời đi.
Trương Văn Hải và Đinh Uyển đứng thừ người ra tại chỗ hồi lâu, hai người họ đều thấy trong
lòng khó chịu vô cùng. Đến Hoàng tổng còn ăn nói khép nép với người nhà họ Diệp như vậy,
đặc biệt là La Thuần này, như thể anh mới là chủ của nhà họ Diệp. Không lẽ anh thật sự có
bản lĩnh thần thông quảng đại gì sao?
Trong lòng Đinh Uyển thấy vừa hối hận, vừa hổ thẹn, đúng là uổng cái danh có đôi mắt tinh
tường của mình. Cô ta cứ ngỡ vớ được Trương Văn Hải là coi như tương lai không phải lo
nghĩ nữa, ngờ đâu cô ta lại năm lần bảy lượt đánh giá nhầm về anh chàng lính tầm thường
này. Trong lòng cô ta càng thêm đố kỵ với Diệp Băng Dung, tại sao ông trời lại ban hết mọi
thứ tốt đẹp cho cô chứ!
Hai người họ không đợi thêm được nữa, vội vàng chào tạm biệt, sau đó bực tức trở về nhà.
Diệp Băng Bồng có vẻ hả hê nói: “Ai bảo con mụ chết tiệt này suốt ngày huênh hoang cơ,
tưởng mình gả cho một gã con ông cháu cha thì oách lắm đấy. Chị tôi đây mới gọi là có con
mắt tinh tường kiếm được một ông chồng cực phẩm này, đúng không anh rể?”
La Thuần mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng Diệp Băng Dung lại thấy hổ thẹn. Chẳng qua
cô chỉ là một con ngốc mắt mù thôi, nếu không phải bố cô ra sức tác thành, không biết bây
giờ cô đã bị tên ngụy quân tử Dương Hải Quân đó lừa thành ra cái dạng gì rồi.
Nghĩ đến đây, cô nắm chặt lấy tay của Diệp Thái và La Thuần, thấy mình đúng thật là cô gái
hạnh phúc nhất trên cõi đời này.
Mấy người bọn họ đi dạo phố đến xế chiều, sau đó cùng đến một nhà hàng hoàng gia sang
trọng nhất trong thành phố dùng bữa. La Thuần và Diệp Băng Dung đi tìm bãi đỗ xe ở gần
đó, còn Diệp Thái, Đường Thiền và Diệp Băng Bồng đi đến cổng của nhà hàng. Không ngờ
lúc bước vào cửa, họ lại bị mấy người vệ sĩ mặc áo đen giơ tay ra chặn lại: “Xin lỗi, hôm nay
nhà hàng này đã được bao trọn rồi, mời đi chỗ khác cho.”
Diệp Băng Bông nói: “Các anh không phải người ở đây đúng không? Ai bao nhà hàng vậy?
Sao tôi chưa nghe nói?”
Vệ sĩ mất kiên nhẫn đáp: “Ai bao cô không cần hỏi, tóm lại là người cô không thể đụng đến,
mau đi đi!”
Diệp Băng Bồng bật cười nói: “Ở cái đất Hà Đông này vẫn có người mà nhà họ Diệp chúng
tôi không thể chọc vào sao, anh nói xem là ai, anh rể tôi sẽ đánh cho hắn rụng hết răng luôn!”
“Nhà họ Diệp, các người là ai?” Mấy tên vệ sĩ đều ngẩn ra, nghi hoặc đánh giá ba người họ.
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng còi xe thể thao, ba người họ cùng ngoảnh lại nhìn thì thấy
hai chiếc Ferrari dừng ở cửa, một chiếc màu đỏ, một chiếc màu vàng. Mấy thanh niên nam
nữ bước từ trên xe xuống, dẫn đầu là một thanh niên có nước da ngăm đen, hắn ôm hai cô
gái đẹp bên cạnh. Phía sau hắn còn có một cô nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, sau nữa là một
người đàn ông trung tuổi bị chột mắt.
Trông thấy người đàn ông trung tuổi này, sắc mặt Diệp Thái có vẻ hơi khó coi.
Mấy người vệ sĩ lập tức tiến lên nghênh đón nói: “Phi thiếu gia, cậu đến rồi ạ, đã bao nhà
hàng rồi ạ.”
“Ừm!”
Phi thiếu gia đáp một tiếng, chuẩn bị đi vào bên trong. Trông thấy Diệp Thái, hắn dừng bước,
suy ngẫm một lúc lâu nói: “À, hình như tôi đã gặp ông rồi. Ông chẳng phải là Diệp Lập Thái bị
đuổi ra khỏi nhà họ Diệp à? Ay da, trùng hợp thật đấy, tính ra thì ông còn là chú tôi đấy!”
Nghe thấy cái tên “Diệp Lập Thái” này, Diệp Thái run lên, thờ ơ đáp: “Tên đệm của cậu là
Nguyên, tên đầy đủ là Diệp Nguyên Phi đúng không? Ừm, tôi nhớ rồi, cậu là con trai của
Diệp Lập Hải. Đúng là ngựa quen đường cũ, cha con có đạo đức y như nhau.”
Diệp Nguyên Phi biến sắc mặt, ném cốc trà sữa đang cầm xuống đất, chỉ vào Diệp Thái
mắng nhiếc: “Một kẻ đáng thương bị đuổi ra khỏi nhà như ông thì huyênh hoang cái nỗi gì?
Tôi nói cho ông biết, ông đã không còn bất kỳ mối quan hệ gì với nhà họ Diệp chúng tôi nữa
rồi, đừng quên bố mẹ ông đã phải ngồi tù như thế nào!”
Đôi mắt Diệp Thái đỏ ngàu, ông cười lạnh nói: “Đúng, tôi chẳng còn chút quan hệ gì với nhà
họ Diệp ở thủ đô nữa cả. Chúng tôi là nhà họ Diệp ở Hà Đông, mau chóng cút về nơi đó đi,
ở đây không tới lượt cậu giương oai đâu.”
“Ha ha!” Diệp Nguyên Phi ôm bụng cười nói: “Buồn cười chết mất, lão già nhà ông thú vị
phết nhờ. Ỷ có chút danh tiếng ở cái đất Hà Đông này để lên mặt với tôi đây à? Tốt xấu gì thì
ông cũng đã từng sống ở nhà họ Diệp, lẽ nào không biết nhà họ Diệp chúng tôi chỉ cần động
ngón tay một cái là có thể làm ông biến mất hoàn toàn ở Hà Đông à?”
Nghe thấy hắn mắng bố mình là lão già, Diệp Băng Bồng lập tức dựng lông, chống nạnh quát
lớn: “Không tin đấy, thử đi xem nào! Anh dám động vào một ngón tay của chúng tôi, anh rể
tôi sẽ đánh anh tàn phế. Cái gì mà nhà họ Diệp ở thủ đô, đều là lũ rác rưởi hết, còn anh là
cái loại cặn bã trong các loại cặn bã! Đen như mực còn bày đặt ra ngoài bao gái, lúc đẻ anh
ra sao mẹ không suy nghĩ cho kỹ nhỉ! Khốn kiếp!” Khi cô còn lăn lộn trong xa hội, có câu khó
nghe nào chưa từng nói đâu, mấy câu này đã có thể coi là có đạo đức lắm rồi đấy.
“Con ranh kia nói gì thế hả?”
Diệp Nguyên Phi chưa từng bị ai mắng như thế bao giờ, sắc mặt hắn tím tái, hắn khua tay
nói: “Bắt nó lại cho tao, ông đây phải dạy cho con nhãi này một trận!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.