Chương 96: Trong hoàn cảnh nguy hiểm vẫn ngoan cố chống lại
Lão Kim Mao
25/12/2020
Cùng cái lúc mà Ngao Chấn ra tay trước, Nhị lão Âm Dương cũng theo đó ra tay với một tên gần nhất.
Đó là tên trước đó đã dùng đao đối phó với Lý Thanh Lôi, hai người ngắm chuẩn vào vết thương của hắn ta, cùng ra tay, một cú đấm cùng lúc đánh tới, tên đó miễn cưỡng chống đỡ cú đấm của Phó Dương, nhưng lập tức bị lực cú đấm của Phó Âm tác động đến nỗi thất khiếu chảy máu, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Nhị lão Âm Dương đã phối hợp với nhau mấy chục năm rồi, sau khi đánh chết tên này, lập tức chuyển hướng, tấn công về phía Trương Triệu Long, đạo lý đánh giặc trước tiên phải bắt vua giặc bọn họ đều hiểu.
Lưu Kim Đỉnh thét một tiếng rồi xông lên, đánh một trận với hai người tông sư Thiên Cảnh trong đó, Hình Hoài chắn ở trước mặt nhóm người Diệp Băng Dung, kiếm trong tay phát ra ánh sáng khắp trời, khiến cho đối phương không có cách nào xông lên bậc thềm được.
Thiết Lãng vừa giải quyết xong nhóm người Ngao Chấn, nghe thấy tiếng hét thất thanh của Trương Triệu Long liền quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Nhị lão Âm Dương đã đánh chết hai người đẹp bên cạnh Trương Triệu Long, vươn tay ra túm lấy Trương Triệu Long, ông ta giật bắn mình, hét lên: “Hai lão tặc các ông, tránh ra cho tôi!”
Thân hình như điện, trong chớp mắt đã đứng sau lưng Nhị lão Âm Dương, vung cú đấm đánh vào giữa lưng đối phương.
Nhị lão Âm Dương không thể không bỏ qua Trương Triệu Long, từng người một quay người lại đỡ lấy một đấm, hai người bị tác động đến nỗi không ngừng lùi lại phía sau, khắp người khí huyết cuộn trào.
Thiết Lãng kinh ngạc nói: “Hai ông có thể chống đỡ được một cú đấm của tôi?”
Nhị lão Âm Dương cười khà khà và nói: “Nhờ có sự chiếu ứng của La tiên sinh, hai huynh đệ chúng tôi đã bước vào Không Cảnh.”
Trong mắt Thiết Lãng lóe lên sự sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Thế thì lại càng không thể giữ lại hai ông được rồi!”
Nhún người phóng lên, phải toàn lực đánh giết Nhị lão Âm Dương.
Lưu Kim Đỉnh ở phía bên kia trơ trọi một mình không ai giúp đỡ, lập tức lâm vào cuộc chiến đấu gian khổ, không lâu sau anh ta phát ra một tiếng gào lớn, sau lưng bị người ta cắt ra thành một cái lỗ dài.
“Lão Lưu!” Hình Hoài kêu thất thanh một tiếng, có lòng muốn đi giúp anh ta, nhưng khổ nỗi lại bị người ta chặn kín, không có cách nào thoát thân, trong lúc bức bách bị ăn một gậy vào đùi, xém chút nữa là ngã xuống. Ánh mắt anh ta lạnh lùng nghiêm nghị, trở tay rút ra một thanh kiếm sáng lóa, chém đứt ngang cổ tay của tên đó.
“Mau đến giúp Lão Lưu!” Trong miệng Ngao Chấn đang nôn ra máu, vẫn vũng vẫy nhảy lên xông về phía Lưu Kim Đỉnh. Lý Thanh Lôi và Lộ Tinh cũng qua giúp đỡ.
“Bắt phụ nữ của nhà họ Diệp lại trước!” Thiết Lãng đang giao đấu với Nhị lão Âm Dương vội vàng không quên ra lệnh chỉ huy, lúc này áp lực của Hình Hoài càng tăng lên, cộng thêm việc trêи đùi bị thương, một chút sơ suất, lại bị người ta phá vỡ phòng tuyến xông vào.
Tên đó mặt đầy máu tươi, giơ tay ra tóm lấy Diệp Thái.
Diêp Băng Dung hoảng sợ, trong đầu trống rỗng, trong lúc vội vã không có thời gian để nghĩ nhiều, khẽ hét lên một tiếng: “Trấn!”
Trong bụng dưới bỗng nhiên dậy lên một luồng nhiệt, liên thông đến tinh thần đại não, cùng với chữ “Trấn” này xông ra ngoài cơ thể.
Tên đó như gặp phải sét đánh, cơ thể bất động tại chỗ khoảng nửa giây.
Chính là lúc nửa giây này, Hình Hoài đã trở tay, một kiếm chém đứt đầu tên đó. Diệp Thái nhấc một chân lên đá hắn ra ngoài và rơi xuống bậc thềm, hét to lên với Diệp Băng Bồng sắc mặt trắng bệch: “Đưa mẹ còn vào trong phòng!”
Đường Thiền sớm đã bị dọa đến nỗi hai chân run cầm cập, vội vàng cùng với Diệp Băng Bồng lùi vào trong phòng.
Diệp Băng Dung cảm thấy kinh ngạc với cảm giác huyền diệu vừa nãy, nhưng dù cho có hét lên cả nửa ngày, thì cũng không có được kết quả như thế nữa rồi.
Không lâu sau, Nhị lão Âm Dương lần lượt truyền đến tiếng kêu thảm thiết, bị Thiết Lãng đánh bay ra ngoài, nằm trêи đất nôn ra máu.
Khóe miệng Thiết Lãng cũng dính một vết máu, bịt miệng lại, mãi hồi lâu mới điều chỉnh lại được, lạnh lùng nói: “Hai người các ông lại có thể hơn tôi, bước vào Không Cảnh đã là điều tất nhiên, nhưng đáng tiếc là hôm nay lại chính là ngày giỗ của hai ông, Nhị lão Âm Dương, cuối cùng cũng không có duyên với Không Cảnh.”
Phó Dương cười khà khà, lộ ra hàm răng đỏ tươi: “Yên tâm, ông cũng không sống được lâu đâu.”
Thiết Lãng mang vẻ mặt khinh bỉ, nhìn Nhị lão Âm Dương một cái, quay người và nói: “Nên kết thúc chiến đấu rồi!”
Tung người tấn công về phía Hình Hoài, Hình Hoài đang vội vàng ứng phó, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen tấn công đến, trong chớp mắt hàng nghìn hàng vạn ánh sáng của kiếm trong tay biến mất, ngoảnh lại lấy được một thanh kiếm mạnh đến nỗi có một không hai từ chỗ bóng đen này
“Giỏi!”
Đến cả Thiết Lãng cũng không kìm nổi kêu giỏi, lật tay gãy một cái lên thân kiếm, gan bàn tay của Hình Hoài rách toác, thanh kiếm dài rơi khỏi tay, vội vàng lùi lại phía sau, nhưng vẫn bị Thiết Lãng đấm trúng, trong chớp mắt xương vai rạn nứt, mất đi năng lực chiến đấu.
“Mau lùi ra!”
Ngao Chấn thấy Thiết Lãng lại công phá phòng vệ của Hình Hoài, lập tức nhào người xông tới, thế ghì lưng ngồi ngựa đánh một cú đấm vào sau lưng Thiết Lãng.
Năm luồng chân khí đều ngưng tụ trêи vai phải, một cú đấm mạnh mẽ trực tiếp đánh vào giữa lưng của Thiết Lãng.
Lý Thanh Lôi hung dữ hét lên và xông tới, anh ta không còn thanh đao dài nữa, vẫn cứ lấy thân mình chống đỡ, với sức chống đỡ của cơ thể anh ta bây giờ, có thể đâm vỡ nát một dãy núi giả.
Thiết Lãng đã bị thương, không dám buông lỏng, vội vàng dứt ra chống đỡ cú đấm mạnh mẽ của Ngao Chấn.
Bịch!
Sau khi tiếng vang lớn vang lên, năm đường chân khí của Ngao Chấn vỡ nát, ngã bay ra ngoài, Thiết Lãng cũng bị đánh đến lảo đảo loạng choạng. Vừa đúng vào lúc này, thân hình giống như cỗ xe tăng của Lý Thanh Lôi không màng sống chết lao tới, liên tiếp húc vào người Thiết Lãng.
Thiết Lãng bị húc bay ra ngoài, người trong không trung không có chỗ để mượn lực, xa xăm nhìn thấy Đường Hiệp từ trêи đỉnh đầu bay xuống, thanh kiếm đen mảnh dài trực tiếp đâm vào yết hầu. Hai ngón tay của Lộ Tinh đâm xuyên vào mắt. Dẫu sao thì bản thân Thiết Lãng cũng đã trải qua hàng trăm trận chiến, ứng biến cực kỳ nhanh, đưa tay ra chặn ngay trước mắt, tay kia kẹp chặt lấy thanh kiếm của Đường Hiệp, dốc hết toàn lực, thanh kiếm đen gãy thành từng đoạn.
Đường Hiệp kinh ngạc, vội vàng buông tay, nhưng vẫn bị khí kình giống như sóng lớn tấn công, xương cánh tay cũng đứt thành nhiều khúc, bị đánh bay ra ngoài.
Lộ Tinh thầm kêu lên ‘tình hình không ổn rồi’, vội vàng thu người lùi lại phía sau, nhưng vẫn bị Thiết Lãng đánh trúng vào bụng dưới, trước mắt tối thui, ngất ngay tại chỗ.
Cuối cùng hiện trường cũng ổn định lại, người của Trương Triệu Long dẫn theo tổn thất hơn một nửa, nhưng cuối cùng cũng đánh cho nhiều cao thủ của nhà họ Diệp mất đi năng lực chiến đấu, hắn ta lập tức vung tay nói: “Mau, bắt hai người phụ nữ này lại cho tao, những người còn lại thì trói lại đưa về, đợi cái tên họ La kia cắn câu.”
Diệp Thái biết đã không thể cứu vãn, nói nhỏ với Diệp Băng Dung: “Con mau đưa mẹ con và Băng Bồng rời khỏi đây, tìm một chỗ nào đó trốn đi, đợi tiểu Thuần xuất hiện thì các con hãy lộ diện, mau đi đi!”
Ông ta liền đẩy Diệp Băng Dung vào trong phòng, rút khẩu súng như hông ra, bắn bằng bằng liên tiếp mấy phát vào Trương Triệu Long.
Khẩu súng này là ông ta đặc biệt nhờ người mua về phòng thân, bình thường thì tông sư Thiên Cảnh không sợ súng đạn, nhưng Trương Triệu Long lại không phải là tông sư, súng đạn vẫn có thể lấy mạng của hắn ta.
Thiết Lãng vội vàng quay người lại đẩy Trương Triệu Long ra, kéo hắn ta vào phía sau xe, vẻ mặt lạnh lùng bước về phía Diệp Thái.
Lý Thanh Lôi loạng choạng chặn ở trước mặt Diệp Thái, Ngao Chấn cũng bò tới, kề vai đứng bên cạnh Lý Thanh Lôi. Mặc dù Đường Hiệp đã mất đi năng lực chiến đấu, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng cơn đau trêи cánh tay, đứng vào một chỗ với hai vị sư huynh.
Ngao Chấn nhìn Lộ Tinh một cái, thương sót nói: “Tiểu sư muội đã chết rồi ư?”
“Liều chết với bọn chúng thôi!” Khóe mắt Lý Thanh Lôi như muốn nổ tung, nắm chặt cú đấm.
“Trong hoàn cảnh nguy hiểm vẫn ngoan cố chống lại, không biết sống chết!” Thiết Lãng giơ tay lên, từ từ tiến lại gần ba người bọn họ.
Đột nhiên, trêи đỉnh đầu truyền đến tiếng gào thét chói tai, sắc mặt Thiết Lãng thay đổi lớn, vội vàng nghiêng mình lùi lại phía sau, mặt đất trước mặt phát ra âm thanh cực lớn, dưới đất xuất hiện một lỗ hổng hình cú đấm lớn.
“Mau nhìn kìa!”
Có người chỉ chỉ lên đỉnh đầu, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một đốm đen trong không trung từ nhỏ trở nên to, nhanh chóng rơi xuống.
Đó là tên trước đó đã dùng đao đối phó với Lý Thanh Lôi, hai người ngắm chuẩn vào vết thương của hắn ta, cùng ra tay, một cú đấm cùng lúc đánh tới, tên đó miễn cưỡng chống đỡ cú đấm của Phó Dương, nhưng lập tức bị lực cú đấm của Phó Âm tác động đến nỗi thất khiếu chảy máu, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Nhị lão Âm Dương đã phối hợp với nhau mấy chục năm rồi, sau khi đánh chết tên này, lập tức chuyển hướng, tấn công về phía Trương Triệu Long, đạo lý đánh giặc trước tiên phải bắt vua giặc bọn họ đều hiểu.
Lưu Kim Đỉnh thét một tiếng rồi xông lên, đánh một trận với hai người tông sư Thiên Cảnh trong đó, Hình Hoài chắn ở trước mặt nhóm người Diệp Băng Dung, kiếm trong tay phát ra ánh sáng khắp trời, khiến cho đối phương không có cách nào xông lên bậc thềm được.
Thiết Lãng vừa giải quyết xong nhóm người Ngao Chấn, nghe thấy tiếng hét thất thanh của Trương Triệu Long liền quay đầu lại nhìn, đúng lúc nhìn thấy Nhị lão Âm Dương đã đánh chết hai người đẹp bên cạnh Trương Triệu Long, vươn tay ra túm lấy Trương Triệu Long, ông ta giật bắn mình, hét lên: “Hai lão tặc các ông, tránh ra cho tôi!”
Thân hình như điện, trong chớp mắt đã đứng sau lưng Nhị lão Âm Dương, vung cú đấm đánh vào giữa lưng đối phương.
Nhị lão Âm Dương không thể không bỏ qua Trương Triệu Long, từng người một quay người lại đỡ lấy một đấm, hai người bị tác động đến nỗi không ngừng lùi lại phía sau, khắp người khí huyết cuộn trào.
Thiết Lãng kinh ngạc nói: “Hai ông có thể chống đỡ được một cú đấm của tôi?”
Nhị lão Âm Dương cười khà khà và nói: “Nhờ có sự chiếu ứng của La tiên sinh, hai huynh đệ chúng tôi đã bước vào Không Cảnh.”
Trong mắt Thiết Lãng lóe lên sự sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Thế thì lại càng không thể giữ lại hai ông được rồi!”
Nhún người phóng lên, phải toàn lực đánh giết Nhị lão Âm Dương.
Lưu Kim Đỉnh ở phía bên kia trơ trọi một mình không ai giúp đỡ, lập tức lâm vào cuộc chiến đấu gian khổ, không lâu sau anh ta phát ra một tiếng gào lớn, sau lưng bị người ta cắt ra thành một cái lỗ dài.
“Lão Lưu!” Hình Hoài kêu thất thanh một tiếng, có lòng muốn đi giúp anh ta, nhưng khổ nỗi lại bị người ta chặn kín, không có cách nào thoát thân, trong lúc bức bách bị ăn một gậy vào đùi, xém chút nữa là ngã xuống. Ánh mắt anh ta lạnh lùng nghiêm nghị, trở tay rút ra một thanh kiếm sáng lóa, chém đứt ngang cổ tay của tên đó.
“Mau đến giúp Lão Lưu!” Trong miệng Ngao Chấn đang nôn ra máu, vẫn vũng vẫy nhảy lên xông về phía Lưu Kim Đỉnh. Lý Thanh Lôi và Lộ Tinh cũng qua giúp đỡ.
“Bắt phụ nữ của nhà họ Diệp lại trước!” Thiết Lãng đang giao đấu với Nhị lão Âm Dương vội vàng không quên ra lệnh chỉ huy, lúc này áp lực của Hình Hoài càng tăng lên, cộng thêm việc trêи đùi bị thương, một chút sơ suất, lại bị người ta phá vỡ phòng tuyến xông vào.
Tên đó mặt đầy máu tươi, giơ tay ra tóm lấy Diệp Thái.
Diêp Băng Dung hoảng sợ, trong đầu trống rỗng, trong lúc vội vã không có thời gian để nghĩ nhiều, khẽ hét lên một tiếng: “Trấn!”
Trong bụng dưới bỗng nhiên dậy lên một luồng nhiệt, liên thông đến tinh thần đại não, cùng với chữ “Trấn” này xông ra ngoài cơ thể.
Tên đó như gặp phải sét đánh, cơ thể bất động tại chỗ khoảng nửa giây.
Chính là lúc nửa giây này, Hình Hoài đã trở tay, một kiếm chém đứt đầu tên đó. Diệp Thái nhấc một chân lên đá hắn ra ngoài và rơi xuống bậc thềm, hét to lên với Diệp Băng Bồng sắc mặt trắng bệch: “Đưa mẹ còn vào trong phòng!”
Đường Thiền sớm đã bị dọa đến nỗi hai chân run cầm cập, vội vàng cùng với Diệp Băng Bồng lùi vào trong phòng.
Diệp Băng Dung cảm thấy kinh ngạc với cảm giác huyền diệu vừa nãy, nhưng dù cho có hét lên cả nửa ngày, thì cũng không có được kết quả như thế nữa rồi.
Không lâu sau, Nhị lão Âm Dương lần lượt truyền đến tiếng kêu thảm thiết, bị Thiết Lãng đánh bay ra ngoài, nằm trêи đất nôn ra máu.
Khóe miệng Thiết Lãng cũng dính một vết máu, bịt miệng lại, mãi hồi lâu mới điều chỉnh lại được, lạnh lùng nói: “Hai người các ông lại có thể hơn tôi, bước vào Không Cảnh đã là điều tất nhiên, nhưng đáng tiếc là hôm nay lại chính là ngày giỗ của hai ông, Nhị lão Âm Dương, cuối cùng cũng không có duyên với Không Cảnh.”
Phó Dương cười khà khà, lộ ra hàm răng đỏ tươi: “Yên tâm, ông cũng không sống được lâu đâu.”
Thiết Lãng mang vẻ mặt khinh bỉ, nhìn Nhị lão Âm Dương một cái, quay người và nói: “Nên kết thúc chiến đấu rồi!”
Tung người tấn công về phía Hình Hoài, Hình Hoài đang vội vàng ứng phó, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen tấn công đến, trong chớp mắt hàng nghìn hàng vạn ánh sáng của kiếm trong tay biến mất, ngoảnh lại lấy được một thanh kiếm mạnh đến nỗi có một không hai từ chỗ bóng đen này
“Giỏi!”
Đến cả Thiết Lãng cũng không kìm nổi kêu giỏi, lật tay gãy một cái lên thân kiếm, gan bàn tay của Hình Hoài rách toác, thanh kiếm dài rơi khỏi tay, vội vàng lùi lại phía sau, nhưng vẫn bị Thiết Lãng đấm trúng, trong chớp mắt xương vai rạn nứt, mất đi năng lực chiến đấu.
“Mau lùi ra!”
Ngao Chấn thấy Thiết Lãng lại công phá phòng vệ của Hình Hoài, lập tức nhào người xông tới, thế ghì lưng ngồi ngựa đánh một cú đấm vào sau lưng Thiết Lãng.
Năm luồng chân khí đều ngưng tụ trêи vai phải, một cú đấm mạnh mẽ trực tiếp đánh vào giữa lưng của Thiết Lãng.
Lý Thanh Lôi hung dữ hét lên và xông tới, anh ta không còn thanh đao dài nữa, vẫn cứ lấy thân mình chống đỡ, với sức chống đỡ của cơ thể anh ta bây giờ, có thể đâm vỡ nát một dãy núi giả.
Thiết Lãng đã bị thương, không dám buông lỏng, vội vàng dứt ra chống đỡ cú đấm mạnh mẽ của Ngao Chấn.
Bịch!
Sau khi tiếng vang lớn vang lên, năm đường chân khí của Ngao Chấn vỡ nát, ngã bay ra ngoài, Thiết Lãng cũng bị đánh đến lảo đảo loạng choạng. Vừa đúng vào lúc này, thân hình giống như cỗ xe tăng của Lý Thanh Lôi không màng sống chết lao tới, liên tiếp húc vào người Thiết Lãng.
Thiết Lãng bị húc bay ra ngoài, người trong không trung không có chỗ để mượn lực, xa xăm nhìn thấy Đường Hiệp từ trêи đỉnh đầu bay xuống, thanh kiếm đen mảnh dài trực tiếp đâm vào yết hầu. Hai ngón tay của Lộ Tinh đâm xuyên vào mắt. Dẫu sao thì bản thân Thiết Lãng cũng đã trải qua hàng trăm trận chiến, ứng biến cực kỳ nhanh, đưa tay ra chặn ngay trước mắt, tay kia kẹp chặt lấy thanh kiếm của Đường Hiệp, dốc hết toàn lực, thanh kiếm đen gãy thành từng đoạn.
Đường Hiệp kinh ngạc, vội vàng buông tay, nhưng vẫn bị khí kình giống như sóng lớn tấn công, xương cánh tay cũng đứt thành nhiều khúc, bị đánh bay ra ngoài.
Lộ Tinh thầm kêu lên ‘tình hình không ổn rồi’, vội vàng thu người lùi lại phía sau, nhưng vẫn bị Thiết Lãng đánh trúng vào bụng dưới, trước mắt tối thui, ngất ngay tại chỗ.
Cuối cùng hiện trường cũng ổn định lại, người của Trương Triệu Long dẫn theo tổn thất hơn một nửa, nhưng cuối cùng cũng đánh cho nhiều cao thủ của nhà họ Diệp mất đi năng lực chiến đấu, hắn ta lập tức vung tay nói: “Mau, bắt hai người phụ nữ này lại cho tao, những người còn lại thì trói lại đưa về, đợi cái tên họ La kia cắn câu.”
Diệp Thái biết đã không thể cứu vãn, nói nhỏ với Diệp Băng Dung: “Con mau đưa mẹ con và Băng Bồng rời khỏi đây, tìm một chỗ nào đó trốn đi, đợi tiểu Thuần xuất hiện thì các con hãy lộ diện, mau đi đi!”
Ông ta liền đẩy Diệp Băng Dung vào trong phòng, rút khẩu súng như hông ra, bắn bằng bằng liên tiếp mấy phát vào Trương Triệu Long.
Khẩu súng này là ông ta đặc biệt nhờ người mua về phòng thân, bình thường thì tông sư Thiên Cảnh không sợ súng đạn, nhưng Trương Triệu Long lại không phải là tông sư, súng đạn vẫn có thể lấy mạng của hắn ta.
Thiết Lãng vội vàng quay người lại đẩy Trương Triệu Long ra, kéo hắn ta vào phía sau xe, vẻ mặt lạnh lùng bước về phía Diệp Thái.
Lý Thanh Lôi loạng choạng chặn ở trước mặt Diệp Thái, Ngao Chấn cũng bò tới, kề vai đứng bên cạnh Lý Thanh Lôi. Mặc dù Đường Hiệp đã mất đi năng lực chiến đấu, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng cơn đau trêи cánh tay, đứng vào một chỗ với hai vị sư huynh.
Ngao Chấn nhìn Lộ Tinh một cái, thương sót nói: “Tiểu sư muội đã chết rồi ư?”
“Liều chết với bọn chúng thôi!” Khóe mắt Lý Thanh Lôi như muốn nổ tung, nắm chặt cú đấm.
“Trong hoàn cảnh nguy hiểm vẫn ngoan cố chống lại, không biết sống chết!” Thiết Lãng giơ tay lên, từ từ tiến lại gần ba người bọn họ.
Đột nhiên, trêи đỉnh đầu truyền đến tiếng gào thét chói tai, sắc mặt Thiết Lãng thay đổi lớn, vội vàng nghiêng mình lùi lại phía sau, mặt đất trước mặt phát ra âm thanh cực lớn, dưới đất xuất hiện một lỗ hổng hình cú đấm lớn.
“Mau nhìn kìa!”
Có người chỉ chỉ lên đỉnh đầu, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một đốm đen trong không trung từ nhỏ trở nên to, nhanh chóng rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.