Chương 15: Hỏa Bạo Lang!
Ngã Bản Bất Thường
04/12/2019
Qua đi vài tháng, tại một căn nhà gỗ nhỏ trong rừng toàn bộ cây cối
đều trơ trụi lông lá, trông như một khu tử địa, chim cũng không thèm
tới, chỉ có một số loài yêu thú toàn thân bốc hỏa đi loanh quanh trong
rừng, đặc biệt giữa trời hanh khô này lại không bị cháy chút nào.
Tại một nơi nào đó không xa, một đám bụi mù bay tung tóe, lửa thiêu cháy cả một vùng, hừng hừng như lò hỏa thiêu, trên một cành cây đại thụ sừng sững là hai người Sở Hành Đoan mặc trang phục giản dị với chiếc bố y mỏng manh, đầu tóc gọn gàng đứng trên quan sát làm cho hai người có chút khí chất mộc mạc, không phong lưu.
Phía dưới chiến trường là thân hình Việt Hưng mặt tuôn mồ hôi như mưa, tóc bết dính lại vào nhau, để thân trần lộ cơ bắp đã thành hình, tuy không được cường tráng như Sở Mạnh nhưng ở tuổi mười sáu như hắn liền xem như vô cùng xuất sắc. Đồng thời hắn cũng để lộ ra cánh tay bị cụt năm ngoái ngay khi vừa tới Táng Địa cốc. Tay phải cầm đoản đao liên tục di chuyển, vừa phải tránh những cái hố nhỏ đang bốc lửa, vừa đánh vài quyền xua tan đi những viên Hỏa Bạo Đạn không thể né tránh do yêu thú hỏa hệ trước mặt gây ra.
Yêu thú này giống lang hình, thân vừa rộng vừa lớn, hai mắt đỏ nhìn chằm chằm con mồi, thỉnh thoảng lại há miệng tích tụ nguyên khí hỏa hệ bắn ra Hỏa Bạo Đạn về hướng di động của Việt Hưng. Đuôi như đuôi sư, bốn chân to lớn mà cường tráng, thỉnh thoảng lại lung linh trong biển lửa.
Hỏa Đạn Lang này là yêu thú tấn công tầm xa, uy lực mỗi viên vô cùng lớn và những cái hố nhỏ đang bốc lửa chính là hậu quả. Hiện tại hắn không phải mặc thiết bài hay thiết hoàn vì những dụng cụ đó một khi chạm vào Hỏa Bạo Đạn sẽ bạo vô cùng lớn, có thể bắn cháy bỏng cả thân hình hắn, gây ra chấn động nội thương vô cùng nghiêm trọng, hỏa khí bên trong phối hợp với độc của Độc gia sẽ xé nát kinh mạch của hắn.
Lướt qua những đường kẻ nhỏ giữa đống hố bốc lửa, bản thân Việt Hưng như cảm thấy cực hạn, cũng bắt đầu áp sát lại gần Hỏa Bạo Lang. Hỏa Bạo Lang thấy Lương Việt Hưng lao tới gần mình, nhanh chóng há miệng súc tích hỏa khí, chỉ thấy trong miệng nó tụ thành khoảng chục hỏa điểm.
Hỏa điểm liên tục bắn vào mặt Việt Hưng làm hắn có chút hoảng, vội vàng đem đoản đao trong tay lên chắn, hỏa điểm thỉnh thoảng lại lướt qua đầu hắn làm tóc hắn rụng vài căn. Đoản đao này có chút ngắn nhưng vẫn đủ che mặt hắn không bị bắt nát thành cái sàng.
Hỏa điểm bắn ra chỉ còn lại một điểm cuối cùng, miệng nó lại há rộng định hấp thụ thêm hỏa khí thiên địa biến thành Hỏa Bạo Cầu. Ngay lập tức Việt Hưng vung cây đao liên tục chịu đựng hỏa điểm suốt từ nãy vào cổ của nó.
Còn chưa chém được một đoạn thì đoản đao đã bị gãy mất nửa đường ngang của thân đao, vừa vặn găm vào cổ nó thì gãy hoàn toàn. Việt Hưng thấy đoản đao đã gãy mất một nửa, máu từ cổ Hỏa Bạo Lang liên tục chảy ra, rơi xuống đất liền biến thành đám độc hỏa ăn mòn đất tạo thành những cái lỗ nhỏ.
Chỉ còn một nửa cây đoản đao, Việt Hưng súc lực nhảy lên cao, tay cầm đoạn đao leo lên trên lưng Hỏa Bạo Lang liên tục đâm vào mắt nó khiến nó bị mù, máu trong đôi lang nhãn chảy ra.
Hỏa Bạo Lang bị đâm mù mắt, cảm thấy đau đớn toàn thân giãy dụa muốn hất văng Việt Hưng xuống khỏi lưng nó nhưng Việt Hưng giống như con đỉa vậy, bám chặt lấy hỏa mao của nó. Bạo Lang bị mù lại gặp phải Việt Hưng bám dai như vậy, tinh thần như muốn tan biến, không chút sức phản kháng. Bất ngờ, Việt Hưng dùng quyền phải liên tục đánh lên đầu Bạo Lang, khiến đầu nó bị chấn ong ong, tâm thần bất định, di chuyển như một tên tửu quỷ rồi ngã xuống.
Bạo Lang ngã xuống khiến bụi mù xung quanh hiện lên, hỏa mao trên cơ thể nó từ xích hỏa sắc dần trở nên nhạt màu, cuối cùng biến thành bạch mao. Đầu nó bị Phong Lực Quyền của Việt Hưng đánh nát, lộ ra vụn xương sọ cùng máu me be bét liên tục chảy xuôi xuống mặt đất.
Thấy Bạo Lang không còn động đậy nữa, bản thân Việt Hưng mới nằm vật ra đất thở hồng hộc, vô cùng mệt mỏi khi thực hiện yêu cầu của Sở Mạnh và Sở Hành Đoan. Hai người họ Sở đứng trên cây nhìn thấy Việt Hưng như vậy khuôn mặt vui vẻ, Sở Mạnh nói:
Thúc thúc! Xem ra Việt Hưng rất cố gắng, dù mệt mỏi những vẫn muốn hạ gục nó, đồng thời cũng để lộ quá nhiều sơ hở! Mối quan hệ giữa hai người sau khi rời khỏi gia tộc mấy tháng nay cũng thay đổi từ gia chủ xa lạ sang thúc thúc thân thiết hơn, đồng thời tay Sở Mạnh chỉ về phía thân cây bên cạnh hắn. Trên đó đã đâm khoảng ba mươi chín nén hương, nén cuối cùng cũng vừa mới tắt lửa, hương khói vẫn còn bốc lên mờ ảo.
Sở Hành Đoan nghe vậy cũng vô cùng tán đồng, gật đầu nói:
Ân! Nếu đối mặt với một kẻ địch khác trong bóng tối, chỉ sợ là hắn đã chết rồi. Đáng tiếc, ta lại hại hắn, đem một cánh tay của hắn đoạn đi, không thì hắn đã có thể tu luyện, cũng như đánh với Hỏa Bạo Lang phải lâu hơn trước nhiều lần. Sở Mạnh nghe thấy như vậy cũng thở dài, nghĩ lại cũng thấy nửa đúng nửa sai! Nếu Sở Hành Đoan không đoạn một tay mà hút độc tố trong huyết dịch ra ngoài thì Việt Hưng cũng sẽ cạn kiệt sinh lực, chưa kể đến Sở gia đã xuống dốc, ngay cả dược liệu trị thương bổ huyết còn khó kiếm, toàn bộ đều nhờ sức một mình Sở Hành Đoan đến chèo chống.
Lại nhớ về Lương Đấu Thiên từ ngày đó tới bây giờ không biết đi nơi nào? Liệu có tìm thấy thần dược hồi phục lại một cánh tay cho biểu đệ hay không? Cũng có thể là đã nằm lại ở trên đường cũng nên.
…
…
Tại một nơi nào đó, chỉ có cỏ dại mọc cao tận bảy xích, đối với thân hình trung niên mặt xẹo mặc áo da dày liên tục đi trong này chẳng khác nào cá gặp nước, mặc dù là hắn ta liên tục làm những bụi cỏ xung quanh thân chuyển động.
Trên lưng hắn còn cõng một cô nương tầm hai mươi hai tuổi mặc thanh sam để lộ bộ ngực đầy đặn áp sát lưng hắn, mặt trắng, môi hồng, mi thanh mục tú, mái gạt qua hai bên, tóc búi nhẹ kèm theo cây trâm hình hồ điệp đính lên vài viên ngọc thạch trong suốt nhiều màu, cánh hồ điệp gắn thêm vài sợi dây đồng dạng thỉnh thoảng lại được ánh sáng chiếu vào làm nó lóe lên một chút hào quang.
Người trung niên kia biết hắn cõng nàng là sai, cũng bởi hắn đã có thê tử, có nhi tử của mình và đây cũng không phải thê tử của hắn. Vì hắn chình là Lương Đấu Thiên, đang trên hành trình tìm thần dược chữa thương! Mặc dù không biết loại thần dược này có thể đem lại diệu dụng gì những hắn vẫn cố gắng đi tìm dù chỉ là một tia hi vọng mong manh nhất.
Người con gái trên thân hắn đây chính là một người hắn vô tình gặp được trong khi đi tìm. Chính nàng đã từ trên vách núi cao tới mắt phàm cũng khó mà nhìn thấy ở biên cảnh ba nhà Vũ, Độc, Bội, rơi xuống thân hắn. Thường thì người ở dưới sẽ là người bị thương nặng nhất, ai ngờ nàng ta lại chính là người bị thương, còn hắn lại không chút vết tích nào cả.
Có thể đây là một cơ duyên nào đó mà thượng thiên ‘ném’ xuống đầu hắn, để hắn nắm bắt lấy tìm ra một con đường mới cho bản thân hoặc cho nhi tử của hắn.
Khuôn mặt nàng có chút đỏ hồng thuận lại không hề e ngại trước một người lạ như hắn càng khiến hắn thêm nghi ngờ dù mới gặp được khoảng nửa tháng. Đây có phải một đại tiểu thư của gia tộc nào đó tự tin có người đi theo âm thầm bảo vệ hay không? Hay do bản thân hắn không chút sức chiến đấu nào nên mới vô lo, không nghĩ gì nhiều về hắn?
Nếu là Long gia thì hắn cũng chả dám bén mảng tới, hắn biết quá khứ của Cẩm Tuyền, nàng vì chạy khỏi cuộc ép hôn bản thân không muốn mà gặp được hắn, giờ mà đến Long gia cũng không biết cuộc sống sau này thế nào dù cô nương này có là đại tiểu thư Long gia đi nữa.
Nhưng lúc hắn rời khỏi Táng Địa cốc được hơn một năm qua đều là đi về hướng Tây, ngược lại vị trí Long gia ở phía Bắc, đi bộ ròng rã suốt nhiều ngày trời mới vượt qua địa phận hai nhà Bối gia cùng Độc gia, được nửa đoạn đường Vũ gia theo như kiến thức của hắn và cô nương này nghĩ tới.
Nơi đây chính là Thảo Đằng Nguyên, một vùng bình nguyên với cỏ mọc cao vô cùng với những cây đại thụ thỉnh thoảng xuất hiện. Bên dưới mỗi cây đại thụ là một con sông suối nhỏ dẫn ra ngoài đại hải kia càng làm bọn họ tin tưởng đây là địa bàn Vũ gia.
Tại một nơi nào đó không xa, một đám bụi mù bay tung tóe, lửa thiêu cháy cả một vùng, hừng hừng như lò hỏa thiêu, trên một cành cây đại thụ sừng sững là hai người Sở Hành Đoan mặc trang phục giản dị với chiếc bố y mỏng manh, đầu tóc gọn gàng đứng trên quan sát làm cho hai người có chút khí chất mộc mạc, không phong lưu.
Phía dưới chiến trường là thân hình Việt Hưng mặt tuôn mồ hôi như mưa, tóc bết dính lại vào nhau, để thân trần lộ cơ bắp đã thành hình, tuy không được cường tráng như Sở Mạnh nhưng ở tuổi mười sáu như hắn liền xem như vô cùng xuất sắc. Đồng thời hắn cũng để lộ ra cánh tay bị cụt năm ngoái ngay khi vừa tới Táng Địa cốc. Tay phải cầm đoản đao liên tục di chuyển, vừa phải tránh những cái hố nhỏ đang bốc lửa, vừa đánh vài quyền xua tan đi những viên Hỏa Bạo Đạn không thể né tránh do yêu thú hỏa hệ trước mặt gây ra.
Yêu thú này giống lang hình, thân vừa rộng vừa lớn, hai mắt đỏ nhìn chằm chằm con mồi, thỉnh thoảng lại há miệng tích tụ nguyên khí hỏa hệ bắn ra Hỏa Bạo Đạn về hướng di động của Việt Hưng. Đuôi như đuôi sư, bốn chân to lớn mà cường tráng, thỉnh thoảng lại lung linh trong biển lửa.
Hỏa Đạn Lang này là yêu thú tấn công tầm xa, uy lực mỗi viên vô cùng lớn và những cái hố nhỏ đang bốc lửa chính là hậu quả. Hiện tại hắn không phải mặc thiết bài hay thiết hoàn vì những dụng cụ đó một khi chạm vào Hỏa Bạo Đạn sẽ bạo vô cùng lớn, có thể bắn cháy bỏng cả thân hình hắn, gây ra chấn động nội thương vô cùng nghiêm trọng, hỏa khí bên trong phối hợp với độc của Độc gia sẽ xé nát kinh mạch của hắn.
Lướt qua những đường kẻ nhỏ giữa đống hố bốc lửa, bản thân Việt Hưng như cảm thấy cực hạn, cũng bắt đầu áp sát lại gần Hỏa Bạo Lang. Hỏa Bạo Lang thấy Lương Việt Hưng lao tới gần mình, nhanh chóng há miệng súc tích hỏa khí, chỉ thấy trong miệng nó tụ thành khoảng chục hỏa điểm.
Hỏa điểm liên tục bắn vào mặt Việt Hưng làm hắn có chút hoảng, vội vàng đem đoản đao trong tay lên chắn, hỏa điểm thỉnh thoảng lại lướt qua đầu hắn làm tóc hắn rụng vài căn. Đoản đao này có chút ngắn nhưng vẫn đủ che mặt hắn không bị bắt nát thành cái sàng.
Hỏa điểm bắn ra chỉ còn lại một điểm cuối cùng, miệng nó lại há rộng định hấp thụ thêm hỏa khí thiên địa biến thành Hỏa Bạo Cầu. Ngay lập tức Việt Hưng vung cây đao liên tục chịu đựng hỏa điểm suốt từ nãy vào cổ của nó.
Còn chưa chém được một đoạn thì đoản đao đã bị gãy mất nửa đường ngang của thân đao, vừa vặn găm vào cổ nó thì gãy hoàn toàn. Việt Hưng thấy đoản đao đã gãy mất một nửa, máu từ cổ Hỏa Bạo Lang liên tục chảy ra, rơi xuống đất liền biến thành đám độc hỏa ăn mòn đất tạo thành những cái lỗ nhỏ.
Chỉ còn một nửa cây đoản đao, Việt Hưng súc lực nhảy lên cao, tay cầm đoạn đao leo lên trên lưng Hỏa Bạo Lang liên tục đâm vào mắt nó khiến nó bị mù, máu trong đôi lang nhãn chảy ra.
Hỏa Bạo Lang bị đâm mù mắt, cảm thấy đau đớn toàn thân giãy dụa muốn hất văng Việt Hưng xuống khỏi lưng nó nhưng Việt Hưng giống như con đỉa vậy, bám chặt lấy hỏa mao của nó. Bạo Lang bị mù lại gặp phải Việt Hưng bám dai như vậy, tinh thần như muốn tan biến, không chút sức phản kháng. Bất ngờ, Việt Hưng dùng quyền phải liên tục đánh lên đầu Bạo Lang, khiến đầu nó bị chấn ong ong, tâm thần bất định, di chuyển như một tên tửu quỷ rồi ngã xuống.
Bạo Lang ngã xuống khiến bụi mù xung quanh hiện lên, hỏa mao trên cơ thể nó từ xích hỏa sắc dần trở nên nhạt màu, cuối cùng biến thành bạch mao. Đầu nó bị Phong Lực Quyền của Việt Hưng đánh nát, lộ ra vụn xương sọ cùng máu me be bét liên tục chảy xuôi xuống mặt đất.
Thấy Bạo Lang không còn động đậy nữa, bản thân Việt Hưng mới nằm vật ra đất thở hồng hộc, vô cùng mệt mỏi khi thực hiện yêu cầu của Sở Mạnh và Sở Hành Đoan. Hai người họ Sở đứng trên cây nhìn thấy Việt Hưng như vậy khuôn mặt vui vẻ, Sở Mạnh nói:
Thúc thúc! Xem ra Việt Hưng rất cố gắng, dù mệt mỏi những vẫn muốn hạ gục nó, đồng thời cũng để lộ quá nhiều sơ hở! Mối quan hệ giữa hai người sau khi rời khỏi gia tộc mấy tháng nay cũng thay đổi từ gia chủ xa lạ sang thúc thúc thân thiết hơn, đồng thời tay Sở Mạnh chỉ về phía thân cây bên cạnh hắn. Trên đó đã đâm khoảng ba mươi chín nén hương, nén cuối cùng cũng vừa mới tắt lửa, hương khói vẫn còn bốc lên mờ ảo.
Sở Hành Đoan nghe vậy cũng vô cùng tán đồng, gật đầu nói:
Ân! Nếu đối mặt với một kẻ địch khác trong bóng tối, chỉ sợ là hắn đã chết rồi. Đáng tiếc, ta lại hại hắn, đem một cánh tay của hắn đoạn đi, không thì hắn đã có thể tu luyện, cũng như đánh với Hỏa Bạo Lang phải lâu hơn trước nhiều lần. Sở Mạnh nghe thấy như vậy cũng thở dài, nghĩ lại cũng thấy nửa đúng nửa sai! Nếu Sở Hành Đoan không đoạn một tay mà hút độc tố trong huyết dịch ra ngoài thì Việt Hưng cũng sẽ cạn kiệt sinh lực, chưa kể đến Sở gia đã xuống dốc, ngay cả dược liệu trị thương bổ huyết còn khó kiếm, toàn bộ đều nhờ sức một mình Sở Hành Đoan đến chèo chống.
Lại nhớ về Lương Đấu Thiên từ ngày đó tới bây giờ không biết đi nơi nào? Liệu có tìm thấy thần dược hồi phục lại một cánh tay cho biểu đệ hay không? Cũng có thể là đã nằm lại ở trên đường cũng nên.
…
…
Tại một nơi nào đó, chỉ có cỏ dại mọc cao tận bảy xích, đối với thân hình trung niên mặt xẹo mặc áo da dày liên tục đi trong này chẳng khác nào cá gặp nước, mặc dù là hắn ta liên tục làm những bụi cỏ xung quanh thân chuyển động.
Trên lưng hắn còn cõng một cô nương tầm hai mươi hai tuổi mặc thanh sam để lộ bộ ngực đầy đặn áp sát lưng hắn, mặt trắng, môi hồng, mi thanh mục tú, mái gạt qua hai bên, tóc búi nhẹ kèm theo cây trâm hình hồ điệp đính lên vài viên ngọc thạch trong suốt nhiều màu, cánh hồ điệp gắn thêm vài sợi dây đồng dạng thỉnh thoảng lại được ánh sáng chiếu vào làm nó lóe lên một chút hào quang.
Người trung niên kia biết hắn cõng nàng là sai, cũng bởi hắn đã có thê tử, có nhi tử của mình và đây cũng không phải thê tử của hắn. Vì hắn chình là Lương Đấu Thiên, đang trên hành trình tìm thần dược chữa thương! Mặc dù không biết loại thần dược này có thể đem lại diệu dụng gì những hắn vẫn cố gắng đi tìm dù chỉ là một tia hi vọng mong manh nhất.
Người con gái trên thân hắn đây chính là một người hắn vô tình gặp được trong khi đi tìm. Chính nàng đã từ trên vách núi cao tới mắt phàm cũng khó mà nhìn thấy ở biên cảnh ba nhà Vũ, Độc, Bội, rơi xuống thân hắn. Thường thì người ở dưới sẽ là người bị thương nặng nhất, ai ngờ nàng ta lại chính là người bị thương, còn hắn lại không chút vết tích nào cả.
Có thể đây là một cơ duyên nào đó mà thượng thiên ‘ném’ xuống đầu hắn, để hắn nắm bắt lấy tìm ra một con đường mới cho bản thân hoặc cho nhi tử của hắn.
Khuôn mặt nàng có chút đỏ hồng thuận lại không hề e ngại trước một người lạ như hắn càng khiến hắn thêm nghi ngờ dù mới gặp được khoảng nửa tháng. Đây có phải một đại tiểu thư của gia tộc nào đó tự tin có người đi theo âm thầm bảo vệ hay không? Hay do bản thân hắn không chút sức chiến đấu nào nên mới vô lo, không nghĩ gì nhiều về hắn?
Nếu là Long gia thì hắn cũng chả dám bén mảng tới, hắn biết quá khứ của Cẩm Tuyền, nàng vì chạy khỏi cuộc ép hôn bản thân không muốn mà gặp được hắn, giờ mà đến Long gia cũng không biết cuộc sống sau này thế nào dù cô nương này có là đại tiểu thư Long gia đi nữa.
Nhưng lúc hắn rời khỏi Táng Địa cốc được hơn một năm qua đều là đi về hướng Tây, ngược lại vị trí Long gia ở phía Bắc, đi bộ ròng rã suốt nhiều ngày trời mới vượt qua địa phận hai nhà Bối gia cùng Độc gia, được nửa đoạn đường Vũ gia theo như kiến thức của hắn và cô nương này nghĩ tới.
Nơi đây chính là Thảo Đằng Nguyên, một vùng bình nguyên với cỏ mọc cao vô cùng với những cây đại thụ thỉnh thoảng xuất hiện. Bên dưới mỗi cây đại thụ là một con sông suối nhỏ dẫn ra ngoài đại hải kia càng làm bọn họ tin tưởng đây là địa bàn Vũ gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.