Chương 64: Chương 63
Kì Thỉ Nhân
07/07/2018
Hiên Viên Thiên Hành nhìn tàn ảnh dần dần biến mất, cảm giác rất quen thuộc. Vì cái gì nhìn thấy tàn ảnh kia hắn lại có cảm giác thân thiết? Vì cái gì lời nói của tàn ảnh kia lại giống như suy nghĩ của mình như đúc? Khải nhi cùng tàn ảnh kia có quan hệ gì? Là cừu địch? Không giống. Lời nói của tàn ảnh kia chứa sự yêu thương say đắm! Là người yêu? Không đúng. Nếu người yêu trong thì vẻ mặt của Khải nhi tuyệt đối sẽ không như vậy! Như vậy, là tình yêu hay là cừu hận? Thân tình sao? Không, không đúng. Nếu là thân tình thì tàn ảnh kia sẽ không nói như vậy! Vậy… Rốt cuộc là cái gì a?
“Đem ngọc bội kia đánh nát”. Long Tại Vũ sợ hãi nhìn ngọc bội trong tay Hiên Viên Thiên Hành. Chính là đồ vật chết tiệt này đã thiêu hủy thân thể hắn. Nếu không phải như vậy phụ thân cũng sẽ không đem linh hồn của mình phóng tới nhân gian đi!
“Không có khả năng”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn Long Tại Vũ liếc mắt một cái đem ngọc bội giữ bên người hảo. Nếu Khải nhi sợ đồ vật này như vậy thì chứng minh đồ vật này có tác dụng khác!
“Chỉ cần ngươi đánh nát nó ta có thể đáp ứng bất kì điều kiện gì của ngươi!”. Long Tại Vũ bất tri bất giác đã đem chính mình đi bán!
“Đúng”. Long Tại Vũ dựa vào cây thụ đứng dậy, chỉ cần đem ngọc bội kia hủy diệt là hắn có thể tự do! Sau đó sẽ….giết Hiên Viên Thiên Hành. Cho dù hắn là phụ thân đời này cũng sẽ không tha!(mimi: sao Vũ nhi càng ngày càng lãnh vậy nhỉ? Hức…đau lòng quá)
“Được rồi. Ngươi lại đây”. Hiên Viên Thiên Hành vẫy vẫy tay kêu Long Tại Vũ. Hắn sẽ không ngốc như vậy. Có lẽ đây chính là kế hoãn binh của Khải nhi!
“Hảo”. Long Tại Vũ có chút vui sướng hướng Hiên Viên Thiên Hành đi tới. Chỉ cần ngọc bội kia bị hủy thì tinh phách(ngôi sao) vây khốn hắn sẽ biến mất, đến lúc đó hắn nhất định vọt tới thiên giới giết Đế Hành Thiên!
Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy Long Tại Vũ tới gần hai tay gắt gao nắm lại. Hắn phải làm sao bây giờ? Một khi Khải nhi có được ngọc bội nhất định sẽ giết hắn! Có biện pháp nào có thể giúp hắn thoát khỏi không?
“Bắt lấy nó…”. Đang lúc Hiên Viên Thiên Hành mê mang lo lắng hết sức đột nhiên có thanh âm nơi đáy lòng vang lên: “Bắt lấy hắn… Dùng máu của ngươi tích ở trên ấn kí của hắn Đây là một loại… Phương pháp khế ước, hoặc là….. phóng đến thân thể hắn…”.
Hiên Viên Thiên Hành lăng lăng vuốt ngực, ngọc bội là ở chỗ này. Là nó đang nói chuyện sao? Vì cái gì trước kia chưa từng có?
“Chủ nhân… Ta là thần thú ‘huyết ngọc’ bảo hộ. Chính là hiện tại không có năng lực đi ra thôi. Ngài nhất định phải nghe lời ta nói, nếu không làm như vậy thì ấu long kia sẽ thật sự giết ngươi. Cho dù trong cơ thể hắn có máu của ngài hắn cũng sẽ không mềm lòng! Tinh phách của ta vây hắn không còn được bao lâu, chỉ có làm vậy mới có thể tăng cường lực lượng khế ước. Làm cho hắn không thể thoát khỏi cấm khế…”. Độ ấm của ngọc bội chậm rãi lạnh dần, thanh âm cũng dần dần biến mất!
“Được rồi, ta đến đây. Có thể đem ngọc bội đánh nát chưa?”. Long Tại Vũ thở hổn hển, từ cái cây đến chỗ Hiên Viên Thiên Hành bất quá chỉ có vài chục bước thôi, lại làm cho hắn mất tất cả khí lực! Chỉ cần nó bị hủy… Chỉ cần nó bị hủy…
Hiên Viên Thiên Hành lấy tay áp ở hai má, ánh mắt tối sầm lại, đem Long Tại Vũ đẩy ngã trên mặt đất mà người cũng ép lên.
“Ngươi làm gì?”. Long Tại Vũ không hề phòng bị bị đẩy ngã trên mặt đất. Sau lưng là tảng đá cứng rắn, nguyên bản thân thể suy yếu càng thêm thống khổ cuộn mình lại. Nhưng không đợi hắn điều tức hảo, Hiên Viên Thiên Hành liền đè lên!
“Ngươi không phải nói cái gì đều tùy ta sao?”. Hiên Viên Thiên Hành hừ lạnh một tiếng, rút ra đoản chủy trên đùi Long Tại Vũ, đem ngón giữa của mình cắt, hướng Long Tại Vũ dời tay đến.
“Không… Ngươi dám… Ta nhất định giết ngươi…..”. Long Tại Vũ hoảng sợ nhìn Hiên Viên Thiên Hành. Hắn như thế nào biết được mệnh phách của mình ở chỗ nào? Chuyện này chỉ có phụ thân hắn cùng thần thú bảo hộ mới biết được! Vì sao hắn lại biết?
“Đây là chuyện về sau”. Hiên Viên Thiên Hành cường ngạnh đè lại thân thể Long Tại Vũ đang giãy dụa, một giọt huyết liền tích tại trung gian ấn kí. Nhìn thấy nó đem huyết của mình hấp thu mới nhẹ nhàng thở ra.
“Ngô…”. Long Tại Vũ đau đến che trán. Hô hấp càng phát ra dồn dập, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thân thể đau đớn bắt đầu dùng sức giãy dụa!
“Chủ nhân… Ngươi nhất định phải bắt lấy hắn, nếu không liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ a!”. Thần thú bảo hộ có chút lo lắng mở miệng: “Chủ nhân ngươi nhất định phải nhớ kỹ, hắn cùng những con rồng khác không giống nhau, không cần phớt lờ a!”.
“Ta đã biết. Nhưng…”. Hiên Viên Thiên Hành dần dần thấy Long Tại Vũ không khống chế được lo lắng mở miệng: “Hắn nhìn qua rất thống khổ a”.
“Chính là vì vậy nên mới phải vây khốn hắn a”. Thần thú bảo hộ càng thêm lo lắng trả lời: “Chủ nhân ngươi nhất định không được mềm lòng a, nếu không cuối cùng khổ cũng là ngươi a. Tựa như hiện tại, nếu không phải ngài nhất thời mềm lòng thì cũng sẽ không phải ở nhân gian. Ta cũng sẽ không bị bắt ngủ say ngàn năm a!”.
“Nhưng… Ta bắt không được a!”. Hiên Viên Thiên Hành tay chân đều dùng tới, nhưng vẫn không thể ngăn cản Long Tại Vũ giãy dụa.
“Đánh hắn a”. Thần thú bảo hộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép(đã giải thích ở chương trước rùi)mở miệng. Chủ nhân như thế nào lại trở nên ngốc như vậy? ( con thú này coi vậy mà láo nhỉ?)
“Nga”. Hiên Viên Thiên Hành vội vàng đem Long Tại Vũ lật lại, một chưởng đánh vào phía sau hắn.
“Rốt cục im lặng”. Hiên Viên Thiên Hành thể lực cạn kiệt nằm bên người Long Tại Vũ. Nhìn thấy mặt hắn tái nhợt, thương tiếc sờ mặt hắn. ( chém)
“Chủ nhân thực thích hắn?”. Thần thú bảo hộ bỗng nhiên mở miệng.
“Đúng vậy”. Hiên Viên Thiên Hành sủng ái nhìn Long Tại Vũ.
“Cho dù hắn sẽ giết ngươi?”. Thần thú bảo hộ nghi hoặc mở miệng. Nó không rõ cảm tình của nhân loại! Vì cái gì phải tự tìm phiền não?
“Ta sẽ không cho hắn có cơ hội giết ta”. Hiên Viên Thiên Hành mỉm cười: “Nếu hắn thật sự muốn giết ta…. Ta sẽ kéo hắn cùng xuống địa ngục!”.
“Ai… Nếu đã như vậy thì cùng ngàn năm trước kia có gì khác nhau?”. Thần thú bảo hộ âm thầm lắc lắc đầu. Ràng buộc của bọn họ không phải tùy tiện có thể giải quyết a! Bằng không cũng sẽ không dẫn tới tình trạng này!
“Được rồi. Ít nhất hiện tại hắn không thể rời đi ta”. Hiên Viên Thiên Hành ôm Long Tại Vũ vào trong ngực: “Bộ dáng của hắn có thể thay đổi không?”.
“Hiện tại không được. Phải chờ vài ngày sau”. Thần thú bảo hộ nghĩ nghĩ trả lời: “Bởi vì khế ước định ra sẽ làm hắn trong một đoạn thời gian không thể nhúc nhích!”.
“Không thể nhúc nhích?”. Hiên Viên Thiên Hành nhãn tình sáng lên. Vậy thì phải nói là ta có thể tùy tiện làm bất cứ cái gì! Oa ha ha ( beta: a thật biết cách lợi dụng cơ hội nha)
“Đem ngọc bội kia đánh nát”. Long Tại Vũ sợ hãi nhìn ngọc bội trong tay Hiên Viên Thiên Hành. Chính là đồ vật chết tiệt này đã thiêu hủy thân thể hắn. Nếu không phải như vậy phụ thân cũng sẽ không đem linh hồn của mình phóng tới nhân gian đi!
“Không có khả năng”. Hiên Viên Thiên Hành nhìn Long Tại Vũ liếc mắt một cái đem ngọc bội giữ bên người hảo. Nếu Khải nhi sợ đồ vật này như vậy thì chứng minh đồ vật này có tác dụng khác!
“Chỉ cần ngươi đánh nát nó ta có thể đáp ứng bất kì điều kiện gì của ngươi!”. Long Tại Vũ bất tri bất giác đã đem chính mình đi bán!
“Đúng”. Long Tại Vũ dựa vào cây thụ đứng dậy, chỉ cần đem ngọc bội kia hủy diệt là hắn có thể tự do! Sau đó sẽ….giết Hiên Viên Thiên Hành. Cho dù hắn là phụ thân đời này cũng sẽ không tha!(mimi: sao Vũ nhi càng ngày càng lãnh vậy nhỉ? Hức…đau lòng quá)
“Được rồi. Ngươi lại đây”. Hiên Viên Thiên Hành vẫy vẫy tay kêu Long Tại Vũ. Hắn sẽ không ngốc như vậy. Có lẽ đây chính là kế hoãn binh của Khải nhi!
“Hảo”. Long Tại Vũ có chút vui sướng hướng Hiên Viên Thiên Hành đi tới. Chỉ cần ngọc bội kia bị hủy thì tinh phách(ngôi sao) vây khốn hắn sẽ biến mất, đến lúc đó hắn nhất định vọt tới thiên giới giết Đế Hành Thiên!
Hiên Viên Thiên Hành nhìn thấy Long Tại Vũ tới gần hai tay gắt gao nắm lại. Hắn phải làm sao bây giờ? Một khi Khải nhi có được ngọc bội nhất định sẽ giết hắn! Có biện pháp nào có thể giúp hắn thoát khỏi không?
“Bắt lấy nó…”. Đang lúc Hiên Viên Thiên Hành mê mang lo lắng hết sức đột nhiên có thanh âm nơi đáy lòng vang lên: “Bắt lấy hắn… Dùng máu của ngươi tích ở trên ấn kí của hắn Đây là một loại… Phương pháp khế ước, hoặc là….. phóng đến thân thể hắn…”.
Hiên Viên Thiên Hành lăng lăng vuốt ngực, ngọc bội là ở chỗ này. Là nó đang nói chuyện sao? Vì cái gì trước kia chưa từng có?
“Chủ nhân… Ta là thần thú ‘huyết ngọc’ bảo hộ. Chính là hiện tại không có năng lực đi ra thôi. Ngài nhất định phải nghe lời ta nói, nếu không làm như vậy thì ấu long kia sẽ thật sự giết ngươi. Cho dù trong cơ thể hắn có máu của ngài hắn cũng sẽ không mềm lòng! Tinh phách của ta vây hắn không còn được bao lâu, chỉ có làm vậy mới có thể tăng cường lực lượng khế ước. Làm cho hắn không thể thoát khỏi cấm khế…”. Độ ấm của ngọc bội chậm rãi lạnh dần, thanh âm cũng dần dần biến mất!
“Được rồi, ta đến đây. Có thể đem ngọc bội đánh nát chưa?”. Long Tại Vũ thở hổn hển, từ cái cây đến chỗ Hiên Viên Thiên Hành bất quá chỉ có vài chục bước thôi, lại làm cho hắn mất tất cả khí lực! Chỉ cần nó bị hủy… Chỉ cần nó bị hủy…
Hiên Viên Thiên Hành lấy tay áp ở hai má, ánh mắt tối sầm lại, đem Long Tại Vũ đẩy ngã trên mặt đất mà người cũng ép lên.
“Ngươi làm gì?”. Long Tại Vũ không hề phòng bị bị đẩy ngã trên mặt đất. Sau lưng là tảng đá cứng rắn, nguyên bản thân thể suy yếu càng thêm thống khổ cuộn mình lại. Nhưng không đợi hắn điều tức hảo, Hiên Viên Thiên Hành liền đè lên!
“Ngươi không phải nói cái gì đều tùy ta sao?”. Hiên Viên Thiên Hành hừ lạnh một tiếng, rút ra đoản chủy trên đùi Long Tại Vũ, đem ngón giữa của mình cắt, hướng Long Tại Vũ dời tay đến.
“Không… Ngươi dám… Ta nhất định giết ngươi…..”. Long Tại Vũ hoảng sợ nhìn Hiên Viên Thiên Hành. Hắn như thế nào biết được mệnh phách của mình ở chỗ nào? Chuyện này chỉ có phụ thân hắn cùng thần thú bảo hộ mới biết được! Vì sao hắn lại biết?
“Đây là chuyện về sau”. Hiên Viên Thiên Hành cường ngạnh đè lại thân thể Long Tại Vũ đang giãy dụa, một giọt huyết liền tích tại trung gian ấn kí. Nhìn thấy nó đem huyết của mình hấp thu mới nhẹ nhàng thở ra.
“Ngô…”. Long Tại Vũ đau đến che trán. Hô hấp càng phát ra dồn dập, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thân thể đau đớn bắt đầu dùng sức giãy dụa!
“Chủ nhân… Ngươi nhất định phải bắt lấy hắn, nếu không liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ a!”. Thần thú bảo hộ có chút lo lắng mở miệng: “Chủ nhân ngươi nhất định phải nhớ kỹ, hắn cùng những con rồng khác không giống nhau, không cần phớt lờ a!”.
“Ta đã biết. Nhưng…”. Hiên Viên Thiên Hành dần dần thấy Long Tại Vũ không khống chế được lo lắng mở miệng: “Hắn nhìn qua rất thống khổ a”.
“Chính là vì vậy nên mới phải vây khốn hắn a”. Thần thú bảo hộ càng thêm lo lắng trả lời: “Chủ nhân ngươi nhất định không được mềm lòng a, nếu không cuối cùng khổ cũng là ngươi a. Tựa như hiện tại, nếu không phải ngài nhất thời mềm lòng thì cũng sẽ không phải ở nhân gian. Ta cũng sẽ không bị bắt ngủ say ngàn năm a!”.
“Nhưng… Ta bắt không được a!”. Hiên Viên Thiên Hành tay chân đều dùng tới, nhưng vẫn không thể ngăn cản Long Tại Vũ giãy dụa.
“Đánh hắn a”. Thần thú bảo hộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép(đã giải thích ở chương trước rùi)mở miệng. Chủ nhân như thế nào lại trở nên ngốc như vậy? ( con thú này coi vậy mà láo nhỉ?)
“Nga”. Hiên Viên Thiên Hành vội vàng đem Long Tại Vũ lật lại, một chưởng đánh vào phía sau hắn.
“Rốt cục im lặng”. Hiên Viên Thiên Hành thể lực cạn kiệt nằm bên người Long Tại Vũ. Nhìn thấy mặt hắn tái nhợt, thương tiếc sờ mặt hắn. ( chém)
“Chủ nhân thực thích hắn?”. Thần thú bảo hộ bỗng nhiên mở miệng.
“Đúng vậy”. Hiên Viên Thiên Hành sủng ái nhìn Long Tại Vũ.
“Cho dù hắn sẽ giết ngươi?”. Thần thú bảo hộ nghi hoặc mở miệng. Nó không rõ cảm tình của nhân loại! Vì cái gì phải tự tìm phiền não?
“Ta sẽ không cho hắn có cơ hội giết ta”. Hiên Viên Thiên Hành mỉm cười: “Nếu hắn thật sự muốn giết ta…. Ta sẽ kéo hắn cùng xuống địa ngục!”.
“Ai… Nếu đã như vậy thì cùng ngàn năm trước kia có gì khác nhau?”. Thần thú bảo hộ âm thầm lắc lắc đầu. Ràng buộc của bọn họ không phải tùy tiện có thể giải quyết a! Bằng không cũng sẽ không dẫn tới tình trạng này!
“Được rồi. Ít nhất hiện tại hắn không thể rời đi ta”. Hiên Viên Thiên Hành ôm Long Tại Vũ vào trong ngực: “Bộ dáng của hắn có thể thay đổi không?”.
“Hiện tại không được. Phải chờ vài ngày sau”. Thần thú bảo hộ nghĩ nghĩ trả lời: “Bởi vì khế ước định ra sẽ làm hắn trong một đoạn thời gian không thể nhúc nhích!”.
“Không thể nhúc nhích?”. Hiên Viên Thiên Hành nhãn tình sáng lên. Vậy thì phải nói là ta có thể tùy tiện làm bất cứ cái gì! Oa ha ha ( beta: a thật biết cách lợi dụng cơ hội nha)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.