Chương 9: Là Long Vương Ta Cũng Mặc Kệ
Tú Cẩm
06/10/2022
Tiêu Tử Đạm mặt mày xám xịt mà bị Long Tích Nính đuổi đi, lúc sắp đi còn áy náy, “Không biết Tống bà khi nào trở về, bằng không, công việc trong nhà tất cả đều đổ lên tay muội, cũng quá vất vả rồi.”
“Không có việc gì, không vất vả.” Hoài Anh vội vàng nói: “Kỳ thật ta cũng không thích tay nghề của Tống bà lắm, vẫn là bản thân làm tốt sẽ tốt hơn.”
Long Tích Nính cũng nhanh miệng phụ họa, “Hoài Anh làm cơm ăn ngon!”
Tiêu Tử Đạm trừng hắn một cái, không biết vì cái gì, rõ ràng đứa nhỏ này lớn lên khá tốt, nhưng đối với Tiêu Tử Đạm, tiểu tử này cả ngày như cái đuôi đi theo phía sau Hoài Anh làm hắn chẳng có nửa điểm hảo cảm nào, hắn cứ cảm thấy tiểu quỷ này rất thần bí, nhìn không thấu. Tiêu Tử Đạm đối với loại suy nghĩ này cũng có chút cảnh giác.
Nhưng mà, thấy Hoài Anh vẫn tốt như vậy, Tiêu Tử Đạm vẫn thấy rất vừa lòng.
Chờ Tiêu Tử Đạm đi rồi, Hoài Anh mới dở khóc dở cười nhìn Long Tích Nính : “Đốt lửa giúp ngươi mà ngươi bảo tranh đoạt , đó cũng không phải chuyện gì chuyện tốt.”
Long Tích Nính hừ nói: “Nguyên bản chính là ta muốn làm, hắn tới cướp làm gì.”
Hoài Anh lắc đầu nói: “Cũng mệt ngươi tuổi còn nhỏ, nếu lớn lên chút nữa, còn bá đạo như vậy, về sau sẽ không có nữ hài tử thích ngươi đâu. “
Long Tích Nính tức khắc trợn tròn mắt, vội la lên: “Ngươi nói bậy! Sao không có ai thích ta? Nữ hài tử đều thích tuấn tú, biết võ công. Ta đều có hết.” Trong biển người kia có không biết bao nhiêu cô nương khóc lóc vì muốn được gả cho hắn đâu.
“Đó là tuổi ngươi vẫn còn nhỏ, cảm thấy ngươi đáng yêu.” Hoài Anh nhún vai, “Nữ hài tử thích tuấn tú cũng không sai, nhưng họ càng thích ôn nhu săn sóc hơn, biết nóng biết lạnh. Tiểu hài tử như ngươi vẫn chưa hiểu được đâu.”
Long Tích Nính trầm ngâm có chút suy tư, sau một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi Hoài Anh, “Cái gì là ôn nhu săn sóc? Ta như vậy chưa đủ ôn nhu, săn sóc sao? Ta đang giúp ngươi nhóm lửa này.”
Hoài Anh bị cái hình dạng ủy khuất của hắn chọc cho bật cười , lại sợ hắn sẽ tức giận, cố nén cười ầm lên, hắng giọng nói: “Cái kia…… Ôn nhu săn sóc không phải như thế, ngươi giúp ta nhóm lửa là bởi vì muốn ta nấu cơm, săn sóc thật sự là ngươi phải tự mình xuống bếp, nấu cơm cho ta.”
Long Tích Nính có chút bất bình mà vặn vẹo thân thể, nhỏ giọng nói: “Ta…… Ta sẽ không nấu cơm. Hay là, ta phái đầu bếp Long Cung đến đây?”
“Ngàn vạn lần đừng nha!” Hoài Anh nhanh chặn lại nói: “Nhà của chúng ta đâu phải miếu chùa, không thể nào khoan dung rộng lượng như Bồ Tát được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn không gây chuyện, ta đã a di đà phật lắm rồi.”
Long Tích Nính như có chút thất vọng, nhưng vẫn không nói gì, hai mắt chỉ đăm đăm nhìn nàng, không biết rốt cuộc là đang suy nghĩ gì.
Giữa trưa Hoài Anh đem hai con gà ra chuẩn bị, gà là Long Tích Nính giết, hắn chỉ cần duỗi tay là đã vặn gãy cổ gà, động tác dứt khoát nhanh nhẹn, làm người ta không dám nhìn thẳng. Chỉ tiếc hai con gà không đủ lớn, với hắn mà nói, còn chưa đủ nhét kẽ răng.
Gà hầm vừa xong, Hoài Anh đã múc cho hắn một chén lớn trước, để hắn ở trong phòng bếp ăn, “Ngươi ăn trước đi, bằng không hồi trên bàn ăn lại bó tay bó chân ăn không thoải mái.” Long Tích Nính thực sự vừa lòng, cười rất vui vẻ.
Tới giờ ăn cơm, trong nhà lại có tới khách không mời mà đến. Hoài Anh từ cửa sổ phòng bếp dò đầu ra xem, là một thiếu niên cùng Tiêu Tử Đạm tuổi không sai biệt lắm, gầy gầy cao cao, là một thư sinh lịch sự văn nhã, khí chất có chút giống với Tiêu Tử Đạm, nhưng trên người lại toát lên vẻ sang trọng hơn, phía sau còn có một tiểu cô nương, Hoài Anh mơ hồ cảm thấy đã gặp qua ở nơi nào rồi.
“Hoài Anh, ngươi là Hoài Anh!” Hoài Anh suy nghĩ lai lịch của bọn họ thì tiểu cô nương kia đã kích động mà vọt tới trước mặt nàng, cách cửa sổ giữ chặt tay nàng, cao hứng nhảy lên, “Chúng ta nhiều năm không gặp, ngươi đã cao đến như vậy rồi!” Nàng thấy Hoài Anh vẻ mặt vẫn mờ mịt, lại nhanh cười nói: “Ta là Nguyệt Doanh đây, chúng ta khi còn nhỏ hay chơi với nhau, ngươi đã quên rồi sao.”
Hoài Anh đích thực không nhớ rõ, tuy nàng kế thừa thân thể này, cũng kế thừa luôn cả ký ức, nhưng này rốt cuộc vẫn có điểm không giống nhau. Nhưng như vậy lại nhắc cho nàng biết, Tiêu Nguyệt Doanh chính là nữ nhi bảo bối của Tiêu lão gia, đã dọn lên kinh thành từ sáu bảy năm trước.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Tiêu Nguyệt Doanh là một cô nương rất gần gũi, tuy rằng là thiên kim đại tiểu thư, nhưng một chút kiêu ngạo tự cao cũng không có, chính Hoài Anh cũng cảm nhận được nàng ấy đúng là một người bạn cũ lâu năm không gặp . Nguyêt Doanh nhảy nhót vọt vào phòng bếp, nhìn thấy Long Tích Nính, ngay tức khắc nhảy dựng lên, “Ai nha, Hoài Anh đây là đệ đệ ngươi sao, lớn lên thật là đẹp mắt.”
Long Tích Nính nhìn nàng ta nhếch miệng cười, ngọt ngào mà kêu một tiếng “Tỷ tỷ ”, khiến Hoài Anh cả kinh đến tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
Tiểu quỷ này từ khi nào đối người khác lại thân thiết quá như vậy, nàng cả ngày cực khổ hầu hạ hắn, mỗi ngày tìm mọi cách cho hắn ăn no, cũng không thấy hắn lễ độ như vậy, thế mà khi thấy Tiêu Nguyệt Doanh, thái độ cư nhiên ôn nhu thế kia —— Hoài Anh trong lòng có chút vừa ê ẩm vừa hụt hẫng, quả nhiên mỹ nữ vẫn là chiếm ưu thế nhất.
Bên kia Tiêu Tử Đồng đã bắt đầu kinh hô, chỉ vào thiếu niên mới tới kinh ngạc nói: “A khâm, sao ngươi biết nhà ta ở chỗ này ? Đúng rồi, ngươi tới đây bằng cách nào chứ?.”
Mạc Khâm tức giận mà trừng hắn một cái, “Trông cậy vào ngươi chẳng được cái lợi gì, cũng may còn có Nguyệt Doanh giúp ta, bằng không, hừ hừ……” Hắn tự tự nhiên nhiên mà nhìn Tiêu Tử Đạm chắp tay, cười nói: “Ngươi chính là người mà Tử Đồng suốt ngày lúc nào cũng treo ở miệng đi, ta là Mạc Khâm.”
Tiêu Tử Đạm cũng hành lễ với hắn: “ Ngưỡng mộ đã lâu ”.
Ba người tuổi xấp xỉ nhau, tính tình cũng hợp nhau, ngồi xuống chỉ cần chốc lát đã trò chuyện vui vẻ. Hoài Anh phụ trách chiêu đãi Tiêu Nguyệt Doanh, đương nhiên, xác thực mà nói, là Long Tích Nính cùng Tiêu Nguyệt Doanh nói chuyện phiếm. Một người một rồng rõ ràng kém rất nhiều tuổi, cũng không biết như thế nào có thể nói nhiều như vậy, hi hi ha ha cao hứng cực kỳ.
Hoài Anh một lời cũng không chen lọt, đành phải lẻ loi mà thu dọn phòng bếp, ra ra vào vào mà đem đồ ăn dọn lên, cuối cùng lại tiếp mọi người đến ăn cơm trưa.
close
Bởi vì có khách lạ, Hoài Anh cố ý về phòng thay đổi xiêm y. Quần áo là trang phục mua ở cửa hàng rẻ tiền, nhưng chất liệu lại rất tốt. Hoài Anh không thêu hoa, chỉ dùng bút vẽ tùy ý vài nét ở váy vài đóa hoa sen. Nàng cũng có một quãng thời gian học từng học tranh sơn dầu, quốc hoạ chỉ đi theo lão sư học nửa năm, thân tâm thấm nghệ thuật mười mấy năm, đương nhiên không thể so sánh với người bình thường được.
“Đây là muội muội ta Hoài Anh.” Tiêu Tử Đạm giới thiệu. Dân chúng giờ cũng thoáng hơn, nữ nhi đã không còn bị giam cầm ở nhà cao cửa rộng, trên đường cũng thường có nữ tử hành tẩu, mấy năm nay trong kinh thành thậm chí còn lưu hành phong cách hiệp nữ, thường có tiểu thư phú quý cải trang làm hiệp nữ rêu rao khắp nơi, do đó Hoài Anh cùng mọi người gặp mặt cũng không có gì không hợp lễ nghĩa.
Mạc Khâm lại tựa hồ có chút ngoài ý muốn, hắn triều Hoài Anh gật đầu cười cười, ánh mắt dừng ở làn váy nàng, ánh mắt thực nhanh có chút ngưng đọng.
Tiêu Tử Đạm nhìn hắn một cái, nhíu mày, ngay cả Long Tích Nính cũng không vui, khuôn mặt nhỏ căng ra , trừng mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Mạc Khâm, trong mắt hàn khí dày đặc, rất dọa người.
“Làm sao vậy?” Tiêu Tử Đồng lập tức liền nhận thấy được không thích hợp, nhìn kỹ, tức khắc dở khóc dở cười, “A khâm, ngươi này, vừa thấy tranh tốt liền ngẩn người, cái tật xấu này mãi vẫn chẳng sửa. Cũng may hôm nay là ở nhà Tử Đạm, nếu đổi lại một người khác, thấy cái bộ dáng ngây ngốc này của ngươi , chỉ sợ đã muốn ra tay giáo huấn người một trận rồi.”
Mạc Khâm có chút ngượng ngùng mà vỗ vỗ đầu, xấu hổ mà tạ lỗi với Hoài Anh: “Hoài Anh cô nương chớ trách ta càn rỡ, ta có cái hư tật xấu này, vừa thấy tranh đẹp liền dễ dàng ngây ngốc khờ khạo. Xin hỏi tranh trên váy cô nương là đến từ nơi nào?”
“Là ta tùy tay vẽ.” Hoài Anh đời trước nhìn quen đủ loại hành vi quái dị của nghệ thuật gia, sớm đã có năng lực miễn dịch, Mạc Khâm như vậy chỉ có thể nói là vẫn non nớt, không nhưng không bị hắn dọa sợ, kỳ thật nàng trong lòng còn có điểm nho nhỏ đắc ý. Nàng tới đây lâu như vậy, không phải không là chưa nghĩ đến điều này, nhưng nữ chủ này đâu phải bác học đa tài, chỉ tiếc nàng trước nay cũng không phải học bá cho cam, ngành khoa học và công nghệ càng rối tinh rối mù, thủy tinh không biết nấu, ngọc trai không biết nuôi, với nàng quả thực cũng có chút xấu hổ.
Không nghĩ tới cuối cùng cũng có kết quả học mười mấy năm hội họa của nàng. Có thể thấy được “Nghệ thuật chẳng phân biệt ranh giới” câu nói kia nói thật không sai, không những không phân biệt ranh giới, còn không phân biệt thời đại. Trên thế giới này, cuối cùng vẫn là có người có thể thưởng thức tác phẩm của nàng —— chứ đâu phải tất cả mọi người đều giống Long Tích Nính, trong mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn thấy mỹ nữ.
Nghĩ đến đây, tâm tình Hoài Anh rốt cuộc cũng tốt hơn một chút.
“Ngươi…… Ngươi vẽ……” Mạc Khâm cả người đều kích động, hắn nhìn trên váy Hoài Anh vài lần, lại sợ hành động này mạo phạm đến nàng, vừa mâu thuẫn vừa rối rắm, cả mặt đều đỏ lên.
Mạc Khâm hiển nhiên là rất yêu thích tranh, thời đại này vẫn chưa có quốc họa nào được vẽ kỹ xảo như vầy, hắn đột nhiên thấy đặc biệt mới lạ, tức khắc kinh vi thiên nhân*. Hoài Anh cũng biết chính mình làm nghệ thuật, tự nhiên có thể lý giải được tâm tình của hắn lúc này, nếu đổi lại ở hiện đại, nàng nói không chừng đã lập tức đem váy cởi ra đưa cho hắn, nhưng hiện tại lại là trăm triệu bất thành.
(*vừa kính trọng vừa nể phục)
“Ta nhàn rỗi không có việc gì cũng họa qua mấy bức, đều để ở trong phòng, Mạc thiếu gia nếu muốn xem, ta sẽ mang tới đây.”
“Đừng gọi ta cái gì mà Mạc thiếu gia, kêu ta một tiếng huynh là được rồi. Làm phiền muội rồi.” Mạc Khâm thậm chí còn vái chào nàng mấy cái, thái độ thập phần cung kính.
Tiêu Nguyệt Doanh che miệng mà cười, “Ta còn chưa thấy biểu ca khách khí như vậy mà cùng người ta nói chuyện thế đâu.”
Tiêu Tử Đồng hừ nói: “Hắn luôn luôn như vậy, ngày thường đều cao ngạo hơn với người khác, vậy mà khi thấy tranh lại là csi dáng vẻ như vậy. Ngươi xem hắn hiện tại cái bộ dáng ân cần khiêm tốn này, còn nơi nào giống thiếu niên tiếng tăm lừng lẫy kinh thành nữa không.”
Mạc Khâm liếc xéo huynh muội bọn họ, ngẩng đầu hừ một tiếng.
Rất nhanh sau đó, Hoài Anh liền ôm mấy bức hoạ cuộn tròn trở về nhà chính, cười nói với Mạc Khâm: “Ta ngày thường nhàn rỗi không có việc gì liền họa lung tung họa vài nét, Mạc đại ca thấy đừng chê cười ta.” Tranh của nàng có vài nét thiếu, ngày thường đều là tranh sơn dầu, chỉ tiếc mua không được thuốc màu nên khi vẽ có chút gò bó.
Mạc Khâm lại phảng phất như không để ý mà như bay nhanh chạy đến mở một bộ bức hoạ cuộn tròn, khi thấy rõ mặt trên tranh, tức khắc phát ra một tiếng kinh hô. Cả người đều đã đi vào trầm mê tựa như chung quanh hết thảy đều không tồn tại, Tiêu Nguyệt Doanh tò mò mà gọi hắn vài tiếng, Mạc Khâm liền ngoảnh mặt làm ngơ.
“Ta đói bụng.” Long Tích Nính bỗng nhiên mở miệng đánh vỡ căn phòng yên lặng, sắc mặt hắn thật sự không tốt lắm, gương mặt nhỏ phình ra như trống canh, chỉ kém thiếu mỗi dòng chữ:” ta đang rất tức giận”. Nhưng Hoài Anh chỉ là lạnh nhạt mà nhìn hắn một cái, một chút phản ứng cũng không có.
Tiêu Tử Đạm cười rộ lên, “Tới lúc ăn cơm rồi, khó trách Ngũ Lang kêu đói. Ta đi dọn lên đây, ăn cơm trước lại nói.”
Hoài Anh lúc này mới đứng dậy: “Đồ ăn đều dọn xong cả rồi, chúng ta đi thôi.”
Tiêu tử đồng hung hăng đẩy Mạc Khâm một phen, quát lớn: “A khâm đừng phát ngốc nữa, đi ăn trước thôi.” Mạc Khâm lúc này như ở trong mộng tỉnh lại mà hô một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua, há miệng thở dốc, lại không ra tiếng.
Chầu cơm này ăn thật sự kỳ quái, vừa mới bắt đầu một bàn người đều nhìn chằm chằm Mạc Khâm như đang mộng du, nhưng càng về sau, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Long Tích Nính. Tiểu quỷ này một chút cũng không hề thu liễm, gà trên bàn một nửa đều vào bụng của hắn, cái này cũng chưa tính là gì, hắn cuối cùng còn quấy nửa chén canh và ăn thêm bốn chén cơm.
Tiêu Tử Đồng xem phát khóc, lặng lẽ cùng Tiêu Tử Đạm nói: “ Ngũ Lang nhà các ngươi…… Hồi nữa sẽ không đau bụng chứ. Hay là nhanh đi lấy thuốc đi, bằng không, chờ lát nữa đau bụng thật lại chạy không kịp.”
Tiêu Tử Đạm cũng bị dọa tới rồi, hắn tuy rằng đã sớm biết Long Tích Nính ăn không ít, trước đó cũng đã thấy qua, nhưng không khoa trương như bây giờ a. Hắn không khỏi quay đầu nhìn Hoài Anh, Hoài Anh cau mày nhìn Long Tích Nính liếc mắt một cái, cũng không hé răng.
Nàng hôm nay tâm tình thật sự không tốt, liền không nghĩ đến chuyện quản Long Tích Nính.
Dù hắn có là Long Vương hay gì, dù có bị Tiêu Tử Đạm nhìn ra manh mối rồi đuổi đi, toàn bộ đều không liên quan tới nàng!
“Không có việc gì, không vất vả.” Hoài Anh vội vàng nói: “Kỳ thật ta cũng không thích tay nghề của Tống bà lắm, vẫn là bản thân làm tốt sẽ tốt hơn.”
Long Tích Nính cũng nhanh miệng phụ họa, “Hoài Anh làm cơm ăn ngon!”
Tiêu Tử Đạm trừng hắn một cái, không biết vì cái gì, rõ ràng đứa nhỏ này lớn lên khá tốt, nhưng đối với Tiêu Tử Đạm, tiểu tử này cả ngày như cái đuôi đi theo phía sau Hoài Anh làm hắn chẳng có nửa điểm hảo cảm nào, hắn cứ cảm thấy tiểu quỷ này rất thần bí, nhìn không thấu. Tiêu Tử Đạm đối với loại suy nghĩ này cũng có chút cảnh giác.
Nhưng mà, thấy Hoài Anh vẫn tốt như vậy, Tiêu Tử Đạm vẫn thấy rất vừa lòng.
Chờ Tiêu Tử Đạm đi rồi, Hoài Anh mới dở khóc dở cười nhìn Long Tích Nính : “Đốt lửa giúp ngươi mà ngươi bảo tranh đoạt , đó cũng không phải chuyện gì chuyện tốt.”
Long Tích Nính hừ nói: “Nguyên bản chính là ta muốn làm, hắn tới cướp làm gì.”
Hoài Anh lắc đầu nói: “Cũng mệt ngươi tuổi còn nhỏ, nếu lớn lên chút nữa, còn bá đạo như vậy, về sau sẽ không có nữ hài tử thích ngươi đâu. “
Long Tích Nính tức khắc trợn tròn mắt, vội la lên: “Ngươi nói bậy! Sao không có ai thích ta? Nữ hài tử đều thích tuấn tú, biết võ công. Ta đều có hết.” Trong biển người kia có không biết bao nhiêu cô nương khóc lóc vì muốn được gả cho hắn đâu.
“Đó là tuổi ngươi vẫn còn nhỏ, cảm thấy ngươi đáng yêu.” Hoài Anh nhún vai, “Nữ hài tử thích tuấn tú cũng không sai, nhưng họ càng thích ôn nhu săn sóc hơn, biết nóng biết lạnh. Tiểu hài tử như ngươi vẫn chưa hiểu được đâu.”
Long Tích Nính trầm ngâm có chút suy tư, sau một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi Hoài Anh, “Cái gì là ôn nhu săn sóc? Ta như vậy chưa đủ ôn nhu, săn sóc sao? Ta đang giúp ngươi nhóm lửa này.”
Hoài Anh bị cái hình dạng ủy khuất của hắn chọc cho bật cười , lại sợ hắn sẽ tức giận, cố nén cười ầm lên, hắng giọng nói: “Cái kia…… Ôn nhu săn sóc không phải như thế, ngươi giúp ta nhóm lửa là bởi vì muốn ta nấu cơm, săn sóc thật sự là ngươi phải tự mình xuống bếp, nấu cơm cho ta.”
Long Tích Nính có chút bất bình mà vặn vẹo thân thể, nhỏ giọng nói: “Ta…… Ta sẽ không nấu cơm. Hay là, ta phái đầu bếp Long Cung đến đây?”
“Ngàn vạn lần đừng nha!” Hoài Anh nhanh chặn lại nói: “Nhà của chúng ta đâu phải miếu chùa, không thể nào khoan dung rộng lượng như Bồ Tát được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn không gây chuyện, ta đã a di đà phật lắm rồi.”
Long Tích Nính như có chút thất vọng, nhưng vẫn không nói gì, hai mắt chỉ đăm đăm nhìn nàng, không biết rốt cuộc là đang suy nghĩ gì.
Giữa trưa Hoài Anh đem hai con gà ra chuẩn bị, gà là Long Tích Nính giết, hắn chỉ cần duỗi tay là đã vặn gãy cổ gà, động tác dứt khoát nhanh nhẹn, làm người ta không dám nhìn thẳng. Chỉ tiếc hai con gà không đủ lớn, với hắn mà nói, còn chưa đủ nhét kẽ răng.
Gà hầm vừa xong, Hoài Anh đã múc cho hắn một chén lớn trước, để hắn ở trong phòng bếp ăn, “Ngươi ăn trước đi, bằng không hồi trên bàn ăn lại bó tay bó chân ăn không thoải mái.” Long Tích Nính thực sự vừa lòng, cười rất vui vẻ.
Tới giờ ăn cơm, trong nhà lại có tới khách không mời mà đến. Hoài Anh từ cửa sổ phòng bếp dò đầu ra xem, là một thiếu niên cùng Tiêu Tử Đạm tuổi không sai biệt lắm, gầy gầy cao cao, là một thư sinh lịch sự văn nhã, khí chất có chút giống với Tiêu Tử Đạm, nhưng trên người lại toát lên vẻ sang trọng hơn, phía sau còn có một tiểu cô nương, Hoài Anh mơ hồ cảm thấy đã gặp qua ở nơi nào rồi.
“Hoài Anh, ngươi là Hoài Anh!” Hoài Anh suy nghĩ lai lịch của bọn họ thì tiểu cô nương kia đã kích động mà vọt tới trước mặt nàng, cách cửa sổ giữ chặt tay nàng, cao hứng nhảy lên, “Chúng ta nhiều năm không gặp, ngươi đã cao đến như vậy rồi!” Nàng thấy Hoài Anh vẻ mặt vẫn mờ mịt, lại nhanh cười nói: “Ta là Nguyệt Doanh đây, chúng ta khi còn nhỏ hay chơi với nhau, ngươi đã quên rồi sao.”
Hoài Anh đích thực không nhớ rõ, tuy nàng kế thừa thân thể này, cũng kế thừa luôn cả ký ức, nhưng này rốt cuộc vẫn có điểm không giống nhau. Nhưng như vậy lại nhắc cho nàng biết, Tiêu Nguyệt Doanh chính là nữ nhi bảo bối của Tiêu lão gia, đã dọn lên kinh thành từ sáu bảy năm trước.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Tiêu Nguyệt Doanh là một cô nương rất gần gũi, tuy rằng là thiên kim đại tiểu thư, nhưng một chút kiêu ngạo tự cao cũng không có, chính Hoài Anh cũng cảm nhận được nàng ấy đúng là một người bạn cũ lâu năm không gặp . Nguyêt Doanh nhảy nhót vọt vào phòng bếp, nhìn thấy Long Tích Nính, ngay tức khắc nhảy dựng lên, “Ai nha, Hoài Anh đây là đệ đệ ngươi sao, lớn lên thật là đẹp mắt.”
Long Tích Nính nhìn nàng ta nhếch miệng cười, ngọt ngào mà kêu một tiếng “Tỷ tỷ ”, khiến Hoài Anh cả kinh đến tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
Tiểu quỷ này từ khi nào đối người khác lại thân thiết quá như vậy, nàng cả ngày cực khổ hầu hạ hắn, mỗi ngày tìm mọi cách cho hắn ăn no, cũng không thấy hắn lễ độ như vậy, thế mà khi thấy Tiêu Nguyệt Doanh, thái độ cư nhiên ôn nhu thế kia —— Hoài Anh trong lòng có chút vừa ê ẩm vừa hụt hẫng, quả nhiên mỹ nữ vẫn là chiếm ưu thế nhất.
Bên kia Tiêu Tử Đồng đã bắt đầu kinh hô, chỉ vào thiếu niên mới tới kinh ngạc nói: “A khâm, sao ngươi biết nhà ta ở chỗ này ? Đúng rồi, ngươi tới đây bằng cách nào chứ?.”
Mạc Khâm tức giận mà trừng hắn một cái, “Trông cậy vào ngươi chẳng được cái lợi gì, cũng may còn có Nguyệt Doanh giúp ta, bằng không, hừ hừ……” Hắn tự tự nhiên nhiên mà nhìn Tiêu Tử Đạm chắp tay, cười nói: “Ngươi chính là người mà Tử Đồng suốt ngày lúc nào cũng treo ở miệng đi, ta là Mạc Khâm.”
Tiêu Tử Đạm cũng hành lễ với hắn: “ Ngưỡng mộ đã lâu ”.
Ba người tuổi xấp xỉ nhau, tính tình cũng hợp nhau, ngồi xuống chỉ cần chốc lát đã trò chuyện vui vẻ. Hoài Anh phụ trách chiêu đãi Tiêu Nguyệt Doanh, đương nhiên, xác thực mà nói, là Long Tích Nính cùng Tiêu Nguyệt Doanh nói chuyện phiếm. Một người một rồng rõ ràng kém rất nhiều tuổi, cũng không biết như thế nào có thể nói nhiều như vậy, hi hi ha ha cao hứng cực kỳ.
Hoài Anh một lời cũng không chen lọt, đành phải lẻ loi mà thu dọn phòng bếp, ra ra vào vào mà đem đồ ăn dọn lên, cuối cùng lại tiếp mọi người đến ăn cơm trưa.
close
Bởi vì có khách lạ, Hoài Anh cố ý về phòng thay đổi xiêm y. Quần áo là trang phục mua ở cửa hàng rẻ tiền, nhưng chất liệu lại rất tốt. Hoài Anh không thêu hoa, chỉ dùng bút vẽ tùy ý vài nét ở váy vài đóa hoa sen. Nàng cũng có một quãng thời gian học từng học tranh sơn dầu, quốc hoạ chỉ đi theo lão sư học nửa năm, thân tâm thấm nghệ thuật mười mấy năm, đương nhiên không thể so sánh với người bình thường được.
“Đây là muội muội ta Hoài Anh.” Tiêu Tử Đạm giới thiệu. Dân chúng giờ cũng thoáng hơn, nữ nhi đã không còn bị giam cầm ở nhà cao cửa rộng, trên đường cũng thường có nữ tử hành tẩu, mấy năm nay trong kinh thành thậm chí còn lưu hành phong cách hiệp nữ, thường có tiểu thư phú quý cải trang làm hiệp nữ rêu rao khắp nơi, do đó Hoài Anh cùng mọi người gặp mặt cũng không có gì không hợp lễ nghĩa.
Mạc Khâm lại tựa hồ có chút ngoài ý muốn, hắn triều Hoài Anh gật đầu cười cười, ánh mắt dừng ở làn váy nàng, ánh mắt thực nhanh có chút ngưng đọng.
Tiêu Tử Đạm nhìn hắn một cái, nhíu mày, ngay cả Long Tích Nính cũng không vui, khuôn mặt nhỏ căng ra , trừng mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Mạc Khâm, trong mắt hàn khí dày đặc, rất dọa người.
“Làm sao vậy?” Tiêu Tử Đồng lập tức liền nhận thấy được không thích hợp, nhìn kỹ, tức khắc dở khóc dở cười, “A khâm, ngươi này, vừa thấy tranh tốt liền ngẩn người, cái tật xấu này mãi vẫn chẳng sửa. Cũng may hôm nay là ở nhà Tử Đạm, nếu đổi lại một người khác, thấy cái bộ dáng ngây ngốc này của ngươi , chỉ sợ đã muốn ra tay giáo huấn người một trận rồi.”
Mạc Khâm có chút ngượng ngùng mà vỗ vỗ đầu, xấu hổ mà tạ lỗi với Hoài Anh: “Hoài Anh cô nương chớ trách ta càn rỡ, ta có cái hư tật xấu này, vừa thấy tranh đẹp liền dễ dàng ngây ngốc khờ khạo. Xin hỏi tranh trên váy cô nương là đến từ nơi nào?”
“Là ta tùy tay vẽ.” Hoài Anh đời trước nhìn quen đủ loại hành vi quái dị của nghệ thuật gia, sớm đã có năng lực miễn dịch, Mạc Khâm như vậy chỉ có thể nói là vẫn non nớt, không nhưng không bị hắn dọa sợ, kỳ thật nàng trong lòng còn có điểm nho nhỏ đắc ý. Nàng tới đây lâu như vậy, không phải không là chưa nghĩ đến điều này, nhưng nữ chủ này đâu phải bác học đa tài, chỉ tiếc nàng trước nay cũng không phải học bá cho cam, ngành khoa học và công nghệ càng rối tinh rối mù, thủy tinh không biết nấu, ngọc trai không biết nuôi, với nàng quả thực cũng có chút xấu hổ.
Không nghĩ tới cuối cùng cũng có kết quả học mười mấy năm hội họa của nàng. Có thể thấy được “Nghệ thuật chẳng phân biệt ranh giới” câu nói kia nói thật không sai, không những không phân biệt ranh giới, còn không phân biệt thời đại. Trên thế giới này, cuối cùng vẫn là có người có thể thưởng thức tác phẩm của nàng —— chứ đâu phải tất cả mọi người đều giống Long Tích Nính, trong mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn thấy mỹ nữ.
Nghĩ đến đây, tâm tình Hoài Anh rốt cuộc cũng tốt hơn một chút.
“Ngươi…… Ngươi vẽ……” Mạc Khâm cả người đều kích động, hắn nhìn trên váy Hoài Anh vài lần, lại sợ hành động này mạo phạm đến nàng, vừa mâu thuẫn vừa rối rắm, cả mặt đều đỏ lên.
Mạc Khâm hiển nhiên là rất yêu thích tranh, thời đại này vẫn chưa có quốc họa nào được vẽ kỹ xảo như vầy, hắn đột nhiên thấy đặc biệt mới lạ, tức khắc kinh vi thiên nhân*. Hoài Anh cũng biết chính mình làm nghệ thuật, tự nhiên có thể lý giải được tâm tình của hắn lúc này, nếu đổi lại ở hiện đại, nàng nói không chừng đã lập tức đem váy cởi ra đưa cho hắn, nhưng hiện tại lại là trăm triệu bất thành.
(*vừa kính trọng vừa nể phục)
“Ta nhàn rỗi không có việc gì cũng họa qua mấy bức, đều để ở trong phòng, Mạc thiếu gia nếu muốn xem, ta sẽ mang tới đây.”
“Đừng gọi ta cái gì mà Mạc thiếu gia, kêu ta một tiếng huynh là được rồi. Làm phiền muội rồi.” Mạc Khâm thậm chí còn vái chào nàng mấy cái, thái độ thập phần cung kính.
Tiêu Nguyệt Doanh che miệng mà cười, “Ta còn chưa thấy biểu ca khách khí như vậy mà cùng người ta nói chuyện thế đâu.”
Tiêu Tử Đồng hừ nói: “Hắn luôn luôn như vậy, ngày thường đều cao ngạo hơn với người khác, vậy mà khi thấy tranh lại là csi dáng vẻ như vậy. Ngươi xem hắn hiện tại cái bộ dáng ân cần khiêm tốn này, còn nơi nào giống thiếu niên tiếng tăm lừng lẫy kinh thành nữa không.”
Mạc Khâm liếc xéo huynh muội bọn họ, ngẩng đầu hừ một tiếng.
Rất nhanh sau đó, Hoài Anh liền ôm mấy bức hoạ cuộn tròn trở về nhà chính, cười nói với Mạc Khâm: “Ta ngày thường nhàn rỗi không có việc gì liền họa lung tung họa vài nét, Mạc đại ca thấy đừng chê cười ta.” Tranh của nàng có vài nét thiếu, ngày thường đều là tranh sơn dầu, chỉ tiếc mua không được thuốc màu nên khi vẽ có chút gò bó.
Mạc Khâm lại phảng phất như không để ý mà như bay nhanh chạy đến mở một bộ bức hoạ cuộn tròn, khi thấy rõ mặt trên tranh, tức khắc phát ra một tiếng kinh hô. Cả người đều đã đi vào trầm mê tựa như chung quanh hết thảy đều không tồn tại, Tiêu Nguyệt Doanh tò mò mà gọi hắn vài tiếng, Mạc Khâm liền ngoảnh mặt làm ngơ.
“Ta đói bụng.” Long Tích Nính bỗng nhiên mở miệng đánh vỡ căn phòng yên lặng, sắc mặt hắn thật sự không tốt lắm, gương mặt nhỏ phình ra như trống canh, chỉ kém thiếu mỗi dòng chữ:” ta đang rất tức giận”. Nhưng Hoài Anh chỉ là lạnh nhạt mà nhìn hắn một cái, một chút phản ứng cũng không có.
Tiêu Tử Đạm cười rộ lên, “Tới lúc ăn cơm rồi, khó trách Ngũ Lang kêu đói. Ta đi dọn lên đây, ăn cơm trước lại nói.”
Hoài Anh lúc này mới đứng dậy: “Đồ ăn đều dọn xong cả rồi, chúng ta đi thôi.”
Tiêu tử đồng hung hăng đẩy Mạc Khâm một phen, quát lớn: “A khâm đừng phát ngốc nữa, đi ăn trước thôi.” Mạc Khâm lúc này như ở trong mộng tỉnh lại mà hô một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua, há miệng thở dốc, lại không ra tiếng.
Chầu cơm này ăn thật sự kỳ quái, vừa mới bắt đầu một bàn người đều nhìn chằm chằm Mạc Khâm như đang mộng du, nhưng càng về sau, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Long Tích Nính. Tiểu quỷ này một chút cũng không hề thu liễm, gà trên bàn một nửa đều vào bụng của hắn, cái này cũng chưa tính là gì, hắn cuối cùng còn quấy nửa chén canh và ăn thêm bốn chén cơm.
Tiêu Tử Đồng xem phát khóc, lặng lẽ cùng Tiêu Tử Đạm nói: “ Ngũ Lang nhà các ngươi…… Hồi nữa sẽ không đau bụng chứ. Hay là nhanh đi lấy thuốc đi, bằng không, chờ lát nữa đau bụng thật lại chạy không kịp.”
Tiêu Tử Đạm cũng bị dọa tới rồi, hắn tuy rằng đã sớm biết Long Tích Nính ăn không ít, trước đó cũng đã thấy qua, nhưng không khoa trương như bây giờ a. Hắn không khỏi quay đầu nhìn Hoài Anh, Hoài Anh cau mày nhìn Long Tích Nính liếc mắt một cái, cũng không hé răng.
Nàng hôm nay tâm tình thật sự không tốt, liền không nghĩ đến chuyện quản Long Tích Nính.
Dù hắn có là Long Vương hay gì, dù có bị Tiêu Tử Đạm nhìn ra manh mối rồi đuổi đi, toàn bộ đều không liên quan tới nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.