Chương 12: Ta hình như chưa gặp qua...
Tú Cẩm
24/10/2022
Mạc Khâm hôm nay đặc biệt mang theo bút vẽ lại đây, nói là muốn vẽ tranh với Hoài Anh, vừa đến gia liền vào nhà vùi đầu vẽ tranh. Tiêu Tử Đồng cũng không biết ở cùng Tiêu Tử Đạm thương lượng cái gì, hai người đều vô cùng thần bí. Tiêu cha hôm nay cũng không ra cửa, ở trong thư phòng đọc sách, đến giữa trưa bỗng nhiên tìm Hoài Anh nói muốn ra ngoài tìm một đầu bếp nữ.
“Tống bà không trở lại, cũng không thể để con làm những việc này.” Tiêu cha cau mày, vẻ mặt áy náy nói: “Nào có bé gái cả ngày vây quanh bệ bếp đảo quanh.”
Tiêu cha đây là làm sao vậy? Sao bỗng nhiên thay đổi phong cách, tuy nói hắn là người đọc sách, đối Hoài Anh cũng coi như yêu quý, nhưng cho tới bây giờ cũng không phải là một phụ thân ôn nhu săn sóc, sao hôm nay bỗng nhiên đại biến, điều này làm cho Hoài Anh khó tránh khỏi có chút ngoài ý muốn. Nhưng rất nhanh, nàng liền đoán được nguyên nhân, tám chín phần là bởi vì mấy bức họa hôm qua.
Hoài Anh vẫn luôn ở nhà học vẽ trong nhà ai đều biết, nhưng đối Tiêu cha, đây chỉ là cái thú vui tiêu khiển của nữ nhi, vẽ ra cái gì cũng không quan trọng, Tiêu cha thậm chí chưa bao giờ nghiêm túc cẩn thận thưởng thức qua bức tranh của nàng, thẳng đến hôm qua khi Mạc Khâm đến đây, Hoài Anh nhân cơ hội tô vẽ một phen, Tiêu cha mới bỗng nhiên ý thức được cái chức phụ thân này không xứng.
“Cũng không phải là việc nặng nhọc gì, con cũng chỉ làm mấy lần thôi, cũng không quá vất vả.” Hoài Anh có chút lo lắng mà liếc nhìn Long Tích Nính một cái, hắn bày ra cái vẻ mặt xám xịt mà trừng mắt với Tiêu cha, khí thế có chút hung dữ, nhưng cũng không phát tác bùng nổ, mím môi cố đè nén, ủy khuất mà nhìn lại Hoài Anh một cái. Nếu hắn quấn lấy không cho Tiêu cha đi tìm đầu bếp, Hoài Anh có thể cảm nhận được hay không về sự ôn nhu săn sóc của hắn? Thật ra, hắn một chút cũng không thích trong nhà có thêm một người, hắn cũng không thích ăn cơm của người khác làm. Thật sự là rất chán ghét mà.
Tiêu cha thấy vẻ mặt hắn không vui, mày nhíu lại, nhẫn nại tính tình hống hách của mình mà nói: “Ngũ Lang ngươi đừng lo lắng, những người mà ta cẩn thận chọn, bảo đảm sẽ tốt hơn tay nghề của Hoài Anh.” Thái độ của hắn kiên quyết như thế, Hoài Anh đành phải cập nhận, ngay cả Long Tích Nính cũng chỉ mím miệng, cúi đầu, đến bên người Hoài Anh túm lấy góc váy của nàng, rầu rĩ nói: “Ta không thích.”
Hoài Anh gõ cái đầu dưa của hắn, cười nói: “Ngươi yên tâm, không thể thiếu đồ cho ngươi ăn đâu.”
“Thật sự là vậy sao?” Long Tích Nính ngẩng đầu lên nhìn nàng, biểu tình rõ ràng mang theo một ít hoài nghi. Hoài Anh liền biết, cái tên tiểu thùng cơm này đầu cũng chỉ nghĩ đến đồ ăn, chỉ cần nói đến đồ ăn là sẽ giải quyết được liền, hắn nhất định không có ý kiến gì.
Hoài Anh hiện tại cũng nghĩ, thân phận hiện tại của Long Tích Nính chính là đệ đệ của Quốc Sư đương triều, theo Tiêu Tử Đồng nói ông ta giống như một vị thần tiên vậy, không hề ừ tầm thường, cho nên, Long Tích Nính cho dù có điểm gì khác lạ cũng có thể lý giải ra.
Chờ đến khi cha đi rồi, Long Tích Nính cau mày ngồi xổm xuống bên cạnh Hoài Anh mà khổ não tưởng tượng, cuối cùng lại đột nhiên đứng lên, dùng sức lắc lắc đầu, và vẫn không thể hiểu được tại sao trong lòng có chút buồn bực. Hắn không thể hiểu được tại sao mình lại tức giận, càng có nhiều nghi hoặc, đành phải ra cửa sân ngồi chốc lát.
Trong thư phòng mơ hồ truyền đến âm thanh của Tiêu Tử Đạm, Long Tích Nính đứng dậy đi dạo đến bên cửa sổ, nhón chân lên nhưng lại không tới, hắn liền tức giận, phùng miệng chuẩn bị phun lửa đem cái cửa đốt thành tro, nhưng lửa chưa phun tới, hắn lại chần chừ, nhớ tới vẻ mặt tức giận của Hoài Anh, lại hậm hực mà đem lửa giận ép xuống, buồn bự mà “Hừ” một tiếng, lại đem lỗ tai dán lên cửa.
Trong phòng người đang nói chuyện văn thơ gì đó, hắn nghe chốc lát, Long Tích Nính liền ghét bỏ mà dời lỗ tai, nhỏ giọng oán trách: “Nói toàn cái thứ gì không, một câu đều nghe không hiểu.”
Hắn một chút cũng không thích Tiêu Tử Đạm, ngày thường thậm chí đều không thèm che giấu. Cái tên tiểu tử đáng ghét ấy có đôi mắt nhạy bén, còn thường nhìn lên người Long Tích Nính, ánh mắt đó làm hắn thực không thoải mái, cứ cảm thấy mình như bị cái tên Tiêu Tử Đạm đó nhìn thấu.
“…… Đến lúc đó thì cũng chỉ đem Ngũ Lang mang đi thôi.” Trong phòng truyền thanh âm đứt quãng của Tiêu Tử Đồng.
Long Tích Nính lại giật mình , dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe.
Nhưng Tiêu Tử Đạm lại không còn nói chuyện nữa, cũng không biết là đang gật đầu hay lắc đầu. Tiêu Tử Đồng muốn dẫn hắn đi đâu? Sao không nói với hắn, tên người phàm này to gan thật, cư nhiên lại dám tự mình ra quyết định, thật là không muốn sống nữa!
Long Tích Nính thở phì phì thầm mắng một hồi, cũng không nghe trộm nữa, đẩy cửa chạy vọt vào phòng, lời lẽ Quang Minh chính đại mà nhìn Tiêu Tử Đạm lớn tiếng hỏi: “Các ngươi trộm thương lượng muốn đem ta mang đi đâu? Hừ, đừng cho là ta không biết, ngươi chính là không thích ta, muốn đem ta tiễn đi, ta mới không bằng lòng ý ngươi đâu.”
Tiêu Tử Đạm và Tiêu Tử Đồng hai người liếc nhau, lại đồng thời mà quay đầu nhìn trước mặt cái đứa trước mặt chỉ bé như đậu đinh, tức khắc liền dở khóc dở cười. Tiêu Tử Đồng cố nín cười, ngồi xổm xuống nhìn Long Tích Nính vẫy tay. Long Tích Nính trợn mắt mà nhìn hắn khinh thường, hừ nói: “Các ngươi hai ngươi…… Đều là cá mè một lứa. “
“Ai nha, Ngũ Lang mới nhỏ như vậy đã biết dùng thành ngữ rồi.” Tiêu Tử Đồng cười đến mi mắt cong cong, “Tử đạm có phải hay không ngày thường hay hung dữ với ngươi, nếu không, sao ngươi nói hắn không thích ngươi?”
Tiêu Tử Đạm hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện, nhưng trên mặt biểu tình hiển nhiên không thoải mái.
Long Tích Nính nào có yếu thế, hung hăng mà trừng lại hắn, nhỏ giọng về phía Tiêu Tử Đồng cáo trạng: “Hắn ngày thường tuy rằng không hung dữ với ta, nhưng cũng không thích ta, cứ đề phòng giống như cướp ấy, giống như ta ăn vạ nhà hắn không chịu đi.” Hắn nói tới đây có chút mất tự nhiên mà dừng một chút, hắn hiện tại hẳn là không tính là đang ăn vạ đi, rõ ràng tiêu Hoài Anh cũng thích hắn mà.
“Hắn còn không cho ta ngủ cùng Hoài Anh.” Long Tích Nính tức giận nhất chính là cái này, nhắc tới chuyện này lại muốn bực mình, thanh âm cũng cao lên, “Ta không ngủ cùng Hoài Anh, chẳng lẽ ngủ chung với hắn? Trên người hắn mùi không dễ chịu bằng Hoài Anh!”
Hoài Anh nghe được bên này có động tĩnh vội vội vàng vàng mà xông tới nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, kết quả mới vừa đi tới cửa liền nghe được Long Tích Nính nói lời này , nàng ảo não một trận, đứng ở trước cửa không nghĩ ngợi gì mà bước vào. Mà Long Tích Nính thấy nàng đến còn hưng phấn hơn, mồm miệng hớn hở, nhào tới ôm chặt chân nàng, lớn tiếng cáo trạng: “Hoài Anh, Hoài Anh, Tiêu Tử Đạm hắn muốn đem ta tiễn đi.”
Hoài Anh xoa huyệt thái dương, dở khóc dở cười nói: “Tiểu tổ tông à, ngươi nếu là không chịu đi, ai có thể bức ngươi đi được. Lớn như vậy còn dính người, cáo trạng, thật không sợ mất mặt.” Long Vương điện hạ hai ngàn sáu trăm tuổi cư nhiên còn ấu trĩ như vậy, nhiều năm như vậy lão Long Vương rốt cuộc làm sao qua được, muốn tìm cách trò chuyện cùng đám người này thật không dễ dàng đi, Hoài Anh chân thành thay lão Long Vương chắp tay một phen đồng tình mà rớt nước mắt.
Long Tích Nính bị nàng nói hai câu, lập tức đàng hoàng trở lại, hắn cũng không nói, nhìn Tiêu Tử Đạm nhướng mày, còn mang theo chút ý tứ khiêu khích.
Tiêu Tử Đạm bị hắn chọc cho tức giận đến trợn mắt, này nếu như mất tên học cùng nhìn thấy, tròng mắt phỏng chừng đều đến rơi xuống rồi, Tiêu Tử Đạm ngày thường thanh cao kiêu ngạo cư nhiên sẽ có vẻ mặt này, thật sự không thể tưởng tượng.
“Chúng ta đang nói tới chuyến đi du thuyền.” Tiêu Tử Đồng rốt cuộc cũng hiểu rõ, nhân cơ hội này mở miệng giải thích: “Chính thương lượng rằng có nên mang theo Ngũ Lang đi cùng không, kết quả lại làm nó hiểu lầm, cho rằng chúng ta muốn đem nó đưa đi kinh thành, lúc này mới sinh khí tức giận.” Hắn dứt lời, lại buồn cười mà cười rộ lên, nhìn Tiêu Tử Đạm nói tiếp : “Không nghĩ tới Ngũ Lang mới đến đây mấy ngày, đã cùng Hoài Anh cảm tình sâu như vậy.”
Sâu nặng cái rắm, đầu hắn không phải ngày ngày đều thân tình với đồ ăn sao, Hoài Anh trong lòng âm thầm mà mắng.
“Du thuyền hội ?” Long Tích Nính mắt sáng rực lên, “Ở đâu? Hoài Anh cũng đi sao?”
Tiêu Tử Đồng nhanh nhẹn trả lời: “Ở Lưỡng Hồ, cách trấn trên không xa. Nhà của ta cũng có thuyền, đến lúc đó từ Tây Giang đi, non nửa cái canh giờ sẽ đến.”
Từ Tây Giang đi, kia chẳng phải là địa bàn của tên mỹ nam bạch y sao? A, không đúng, Giang Phiên Long! Hoài Anh trong đầu lập tức hiện ra thân ảnh bạch y trắng muốt, hắn có thể sẽ đi du thuyền luôn chăng? Nếu mà đi thì vừa vặn chạm mặt Long Tích Nính thì làm sao bây giờ? Sẽ không lao vào đánh nhau đi……
Hoài Anh cúi đầu nhìn Long Tích Nính, vừa vặn Long Tích Nính cũng ngẩng đầu lên, hai người ánh mắt vừa hay đối diện nhau, Long Tích Nính liền đoán được ý nàng, tức giận nhảy lên, cũng không màng tới Tiêu Tử Đạm đang ở đây, chỉ vào Hoài Anh nói: “Tiêu Hoài Anh, ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ lão tử sẽ sợ hắn sao! Cái tên sửu bát quái Giang Phiên Long, ngươi xem hắn có dám xuống tay với lão tử không.”
Giang Phiên Long? Là gì? Nghe cũng rất hay đi! Tiêu Tử Đồng hai con mắt sáng lấp lánh, gắt gao mà nhìn chằm chằm Long Tích Nính, tò mò cực kỳ.
Hoài Anh nghĩ, nàng hẳn là may mắn khi lần này Long Tích Nính không tự xưng “Bổn vương”.
Tiêu Tử Đạm lúc này đột nhiên thông minh, không, hắn vốn dĩ đã thông minh rồi, chỉ là vẫn không đuổi kịp tiết tấu Long Tích Nính, cho nên mới bị hắn làm cho tức giận đến hình tượng đều bị hủy hết, hiện tại hắn hiển nhiên đã nắm giữ được một ít kỹ xảo của Long Tích Nính khi ở chung, đó chính là hoàn toàn xem nhẹ lời nói bất luận là đang nói cái gì.
Tiêu Tử Đạm dường như cũng không nghe được Long Tích Nính oán giận, hắn thậm chí còn không cau mày chỉ trích Long Tích Nính thô lỗ vô lễ, bất quá, hắn chỉ cùng Hoài Anh nói chuyện, “Hoài Anh đến lúc đó cũng đi cùng đi, dù sao thuyền lớn, đi cùng với chúng ta cũng là người trong gia tộc, có gì xảy ra cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Hoài Anh đã sớm muốn tìm một cơ hội đi ra ngoài xem náo nhiệt, nghe vậy tất nhiên là đáp ứng. Long Tích Nính vừa nghe, lập tức mặt mày hớn hở lên, ôm chân nàng nói: “Ta cũng đi cùng Hoài Anh.” Hoàn toàn đã quên mất chính mình vừa rồi mới còn rống to với nàng vì chuyện này.
Tiêu Tử Đồng rốt cuộc nhịn không được, chớp mắt truy vấn: “Giang Phiên Long là ai? Là kẻ thù của Ngũ Lang sao? Hắn cũng sẽ đi du thuyền? Đến lúc đó sẽ không xảy ra chuyện đi?” Vạn nhất Long Tích Nính xảy ra chuyện gì, đến lúc đó thì giao đãi với Quốc Sư đại nhân thế nào a! Tưởng tượng đến nơi đây, Tiêu Tử Đồng liền khẩn trương lên, trong lòng âm thầm vạch kế hoạch đến lúc đó mang nhiều gia nhân cùng hộ vệ nhiều một chút, ngàn vạn bảo đảm không thể phạm sai lầm.
“Giang Phiên Long là cái tên âm hiểm giảo hoạt!” Long Tích Nính vẻ mặt khinh thường nói: “Nhưng ngươi yên tâm, hắn không dám chọc ta. Ta nếu thật sự xảy ra chuyện gì, lão gia nhà chúng ta thế nào cũng đem hắn cùng với cái Tây Giang Đô kia rút cạn nước .”
Tiêu Tử Đồng nghe vậy càng thêm nghi hoặc, gia tộc của Long Tích Nính rốt cuộc là cái gia tộc gì? Động cái liền đem Tây Giang rút cạn, như vậy cũng quá dũng cảm rồi a, nhưng sao chưa từng nghe nói qua. Nhưng nghĩ đến trong kinh thành của Đại Quốc Sư, Tiêu Tử Đồng lại cảm thấy có thể lý giải được.
“Đúng rồi!” Tiêu Tử Đồng đột nhiên vỗ lên trán cái, nhớ tới sự kiện trước, “Hôm trước ta ở trên phố gặp được một người trẻ tuổi, bộ dáng khí chất kia có vài phần giống Quốc Sư đại nhân, ta nhờ người hỏi khắp nơi, đều nói không phải người trấn trên, chắc không phải con cháu trong phủ đi?”
“A?” Hoài Anh lập tức kinh ngạc, chợt lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lặng lẽ nhìn Long Tích Nính, hắn xấu hổ mà nhếch miệng cười gượng, “Ta cũng…… Không…… Không biết, ta hình như không gặp, đúng không.”
“Tống bà không trở lại, cũng không thể để con làm những việc này.” Tiêu cha cau mày, vẻ mặt áy náy nói: “Nào có bé gái cả ngày vây quanh bệ bếp đảo quanh.”
Tiêu cha đây là làm sao vậy? Sao bỗng nhiên thay đổi phong cách, tuy nói hắn là người đọc sách, đối Hoài Anh cũng coi như yêu quý, nhưng cho tới bây giờ cũng không phải là một phụ thân ôn nhu săn sóc, sao hôm nay bỗng nhiên đại biến, điều này làm cho Hoài Anh khó tránh khỏi có chút ngoài ý muốn. Nhưng rất nhanh, nàng liền đoán được nguyên nhân, tám chín phần là bởi vì mấy bức họa hôm qua.
Hoài Anh vẫn luôn ở nhà học vẽ trong nhà ai đều biết, nhưng đối Tiêu cha, đây chỉ là cái thú vui tiêu khiển của nữ nhi, vẽ ra cái gì cũng không quan trọng, Tiêu cha thậm chí chưa bao giờ nghiêm túc cẩn thận thưởng thức qua bức tranh của nàng, thẳng đến hôm qua khi Mạc Khâm đến đây, Hoài Anh nhân cơ hội tô vẽ một phen, Tiêu cha mới bỗng nhiên ý thức được cái chức phụ thân này không xứng.
“Cũng không phải là việc nặng nhọc gì, con cũng chỉ làm mấy lần thôi, cũng không quá vất vả.” Hoài Anh có chút lo lắng mà liếc nhìn Long Tích Nính một cái, hắn bày ra cái vẻ mặt xám xịt mà trừng mắt với Tiêu cha, khí thế có chút hung dữ, nhưng cũng không phát tác bùng nổ, mím môi cố đè nén, ủy khuất mà nhìn lại Hoài Anh một cái. Nếu hắn quấn lấy không cho Tiêu cha đi tìm đầu bếp, Hoài Anh có thể cảm nhận được hay không về sự ôn nhu săn sóc của hắn? Thật ra, hắn một chút cũng không thích trong nhà có thêm một người, hắn cũng không thích ăn cơm của người khác làm. Thật sự là rất chán ghét mà.
Tiêu cha thấy vẻ mặt hắn không vui, mày nhíu lại, nhẫn nại tính tình hống hách của mình mà nói: “Ngũ Lang ngươi đừng lo lắng, những người mà ta cẩn thận chọn, bảo đảm sẽ tốt hơn tay nghề của Hoài Anh.” Thái độ của hắn kiên quyết như thế, Hoài Anh đành phải cập nhận, ngay cả Long Tích Nính cũng chỉ mím miệng, cúi đầu, đến bên người Hoài Anh túm lấy góc váy của nàng, rầu rĩ nói: “Ta không thích.”
Hoài Anh gõ cái đầu dưa của hắn, cười nói: “Ngươi yên tâm, không thể thiếu đồ cho ngươi ăn đâu.”
“Thật sự là vậy sao?” Long Tích Nính ngẩng đầu lên nhìn nàng, biểu tình rõ ràng mang theo một ít hoài nghi. Hoài Anh liền biết, cái tên tiểu thùng cơm này đầu cũng chỉ nghĩ đến đồ ăn, chỉ cần nói đến đồ ăn là sẽ giải quyết được liền, hắn nhất định không có ý kiến gì.
Hoài Anh hiện tại cũng nghĩ, thân phận hiện tại của Long Tích Nính chính là đệ đệ của Quốc Sư đương triều, theo Tiêu Tử Đồng nói ông ta giống như một vị thần tiên vậy, không hề ừ tầm thường, cho nên, Long Tích Nính cho dù có điểm gì khác lạ cũng có thể lý giải ra.
Chờ đến khi cha đi rồi, Long Tích Nính cau mày ngồi xổm xuống bên cạnh Hoài Anh mà khổ não tưởng tượng, cuối cùng lại đột nhiên đứng lên, dùng sức lắc lắc đầu, và vẫn không thể hiểu được tại sao trong lòng có chút buồn bực. Hắn không thể hiểu được tại sao mình lại tức giận, càng có nhiều nghi hoặc, đành phải ra cửa sân ngồi chốc lát.
Trong thư phòng mơ hồ truyền đến âm thanh của Tiêu Tử Đạm, Long Tích Nính đứng dậy đi dạo đến bên cửa sổ, nhón chân lên nhưng lại không tới, hắn liền tức giận, phùng miệng chuẩn bị phun lửa đem cái cửa đốt thành tro, nhưng lửa chưa phun tới, hắn lại chần chừ, nhớ tới vẻ mặt tức giận của Hoài Anh, lại hậm hực mà đem lửa giận ép xuống, buồn bự mà “Hừ” một tiếng, lại đem lỗ tai dán lên cửa.
Trong phòng người đang nói chuyện văn thơ gì đó, hắn nghe chốc lát, Long Tích Nính liền ghét bỏ mà dời lỗ tai, nhỏ giọng oán trách: “Nói toàn cái thứ gì không, một câu đều nghe không hiểu.”
Hắn một chút cũng không thích Tiêu Tử Đạm, ngày thường thậm chí đều không thèm che giấu. Cái tên tiểu tử đáng ghét ấy có đôi mắt nhạy bén, còn thường nhìn lên người Long Tích Nính, ánh mắt đó làm hắn thực không thoải mái, cứ cảm thấy mình như bị cái tên Tiêu Tử Đạm đó nhìn thấu.
“…… Đến lúc đó thì cũng chỉ đem Ngũ Lang mang đi thôi.” Trong phòng truyền thanh âm đứt quãng của Tiêu Tử Đồng.
Long Tích Nính lại giật mình , dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe.
Nhưng Tiêu Tử Đạm lại không còn nói chuyện nữa, cũng không biết là đang gật đầu hay lắc đầu. Tiêu Tử Đồng muốn dẫn hắn đi đâu? Sao không nói với hắn, tên người phàm này to gan thật, cư nhiên lại dám tự mình ra quyết định, thật là không muốn sống nữa!
Long Tích Nính thở phì phì thầm mắng một hồi, cũng không nghe trộm nữa, đẩy cửa chạy vọt vào phòng, lời lẽ Quang Minh chính đại mà nhìn Tiêu Tử Đạm lớn tiếng hỏi: “Các ngươi trộm thương lượng muốn đem ta mang đi đâu? Hừ, đừng cho là ta không biết, ngươi chính là không thích ta, muốn đem ta tiễn đi, ta mới không bằng lòng ý ngươi đâu.”
Tiêu Tử Đạm và Tiêu Tử Đồng hai người liếc nhau, lại đồng thời mà quay đầu nhìn trước mặt cái đứa trước mặt chỉ bé như đậu đinh, tức khắc liền dở khóc dở cười. Tiêu Tử Đồng cố nín cười, ngồi xổm xuống nhìn Long Tích Nính vẫy tay. Long Tích Nính trợn mắt mà nhìn hắn khinh thường, hừ nói: “Các ngươi hai ngươi…… Đều là cá mè một lứa. “
“Ai nha, Ngũ Lang mới nhỏ như vậy đã biết dùng thành ngữ rồi.” Tiêu Tử Đồng cười đến mi mắt cong cong, “Tử đạm có phải hay không ngày thường hay hung dữ với ngươi, nếu không, sao ngươi nói hắn không thích ngươi?”
Tiêu Tử Đạm hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện, nhưng trên mặt biểu tình hiển nhiên không thoải mái.
Long Tích Nính nào có yếu thế, hung hăng mà trừng lại hắn, nhỏ giọng về phía Tiêu Tử Đồng cáo trạng: “Hắn ngày thường tuy rằng không hung dữ với ta, nhưng cũng không thích ta, cứ đề phòng giống như cướp ấy, giống như ta ăn vạ nhà hắn không chịu đi.” Hắn nói tới đây có chút mất tự nhiên mà dừng một chút, hắn hiện tại hẳn là không tính là đang ăn vạ đi, rõ ràng tiêu Hoài Anh cũng thích hắn mà.
“Hắn còn không cho ta ngủ cùng Hoài Anh.” Long Tích Nính tức giận nhất chính là cái này, nhắc tới chuyện này lại muốn bực mình, thanh âm cũng cao lên, “Ta không ngủ cùng Hoài Anh, chẳng lẽ ngủ chung với hắn? Trên người hắn mùi không dễ chịu bằng Hoài Anh!”
Hoài Anh nghe được bên này có động tĩnh vội vội vàng vàng mà xông tới nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, kết quả mới vừa đi tới cửa liền nghe được Long Tích Nính nói lời này , nàng ảo não một trận, đứng ở trước cửa không nghĩ ngợi gì mà bước vào. Mà Long Tích Nính thấy nàng đến còn hưng phấn hơn, mồm miệng hớn hở, nhào tới ôm chặt chân nàng, lớn tiếng cáo trạng: “Hoài Anh, Hoài Anh, Tiêu Tử Đạm hắn muốn đem ta tiễn đi.”
Hoài Anh xoa huyệt thái dương, dở khóc dở cười nói: “Tiểu tổ tông à, ngươi nếu là không chịu đi, ai có thể bức ngươi đi được. Lớn như vậy còn dính người, cáo trạng, thật không sợ mất mặt.” Long Vương điện hạ hai ngàn sáu trăm tuổi cư nhiên còn ấu trĩ như vậy, nhiều năm như vậy lão Long Vương rốt cuộc làm sao qua được, muốn tìm cách trò chuyện cùng đám người này thật không dễ dàng đi, Hoài Anh chân thành thay lão Long Vương chắp tay một phen đồng tình mà rớt nước mắt.
Long Tích Nính bị nàng nói hai câu, lập tức đàng hoàng trở lại, hắn cũng không nói, nhìn Tiêu Tử Đạm nhướng mày, còn mang theo chút ý tứ khiêu khích.
Tiêu Tử Đạm bị hắn chọc cho tức giận đến trợn mắt, này nếu như mất tên học cùng nhìn thấy, tròng mắt phỏng chừng đều đến rơi xuống rồi, Tiêu Tử Đạm ngày thường thanh cao kiêu ngạo cư nhiên sẽ có vẻ mặt này, thật sự không thể tưởng tượng.
“Chúng ta đang nói tới chuyến đi du thuyền.” Tiêu Tử Đồng rốt cuộc cũng hiểu rõ, nhân cơ hội này mở miệng giải thích: “Chính thương lượng rằng có nên mang theo Ngũ Lang đi cùng không, kết quả lại làm nó hiểu lầm, cho rằng chúng ta muốn đem nó đưa đi kinh thành, lúc này mới sinh khí tức giận.” Hắn dứt lời, lại buồn cười mà cười rộ lên, nhìn Tiêu Tử Đạm nói tiếp : “Không nghĩ tới Ngũ Lang mới đến đây mấy ngày, đã cùng Hoài Anh cảm tình sâu như vậy.”
Sâu nặng cái rắm, đầu hắn không phải ngày ngày đều thân tình với đồ ăn sao, Hoài Anh trong lòng âm thầm mà mắng.
“Du thuyền hội ?” Long Tích Nính mắt sáng rực lên, “Ở đâu? Hoài Anh cũng đi sao?”
Tiêu Tử Đồng nhanh nhẹn trả lời: “Ở Lưỡng Hồ, cách trấn trên không xa. Nhà của ta cũng có thuyền, đến lúc đó từ Tây Giang đi, non nửa cái canh giờ sẽ đến.”
Từ Tây Giang đi, kia chẳng phải là địa bàn của tên mỹ nam bạch y sao? A, không đúng, Giang Phiên Long! Hoài Anh trong đầu lập tức hiện ra thân ảnh bạch y trắng muốt, hắn có thể sẽ đi du thuyền luôn chăng? Nếu mà đi thì vừa vặn chạm mặt Long Tích Nính thì làm sao bây giờ? Sẽ không lao vào đánh nhau đi……
Hoài Anh cúi đầu nhìn Long Tích Nính, vừa vặn Long Tích Nính cũng ngẩng đầu lên, hai người ánh mắt vừa hay đối diện nhau, Long Tích Nính liền đoán được ý nàng, tức giận nhảy lên, cũng không màng tới Tiêu Tử Đạm đang ở đây, chỉ vào Hoài Anh nói: “Tiêu Hoài Anh, ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ lão tử sẽ sợ hắn sao! Cái tên sửu bát quái Giang Phiên Long, ngươi xem hắn có dám xuống tay với lão tử không.”
Giang Phiên Long? Là gì? Nghe cũng rất hay đi! Tiêu Tử Đồng hai con mắt sáng lấp lánh, gắt gao mà nhìn chằm chằm Long Tích Nính, tò mò cực kỳ.
Hoài Anh nghĩ, nàng hẳn là may mắn khi lần này Long Tích Nính không tự xưng “Bổn vương”.
Tiêu Tử Đạm lúc này đột nhiên thông minh, không, hắn vốn dĩ đã thông minh rồi, chỉ là vẫn không đuổi kịp tiết tấu Long Tích Nính, cho nên mới bị hắn làm cho tức giận đến hình tượng đều bị hủy hết, hiện tại hắn hiển nhiên đã nắm giữ được một ít kỹ xảo của Long Tích Nính khi ở chung, đó chính là hoàn toàn xem nhẹ lời nói bất luận là đang nói cái gì.
Tiêu Tử Đạm dường như cũng không nghe được Long Tích Nính oán giận, hắn thậm chí còn không cau mày chỉ trích Long Tích Nính thô lỗ vô lễ, bất quá, hắn chỉ cùng Hoài Anh nói chuyện, “Hoài Anh đến lúc đó cũng đi cùng đi, dù sao thuyền lớn, đi cùng với chúng ta cũng là người trong gia tộc, có gì xảy ra cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Hoài Anh đã sớm muốn tìm một cơ hội đi ra ngoài xem náo nhiệt, nghe vậy tất nhiên là đáp ứng. Long Tích Nính vừa nghe, lập tức mặt mày hớn hở lên, ôm chân nàng nói: “Ta cũng đi cùng Hoài Anh.” Hoàn toàn đã quên mất chính mình vừa rồi mới còn rống to với nàng vì chuyện này.
Tiêu Tử Đồng rốt cuộc nhịn không được, chớp mắt truy vấn: “Giang Phiên Long là ai? Là kẻ thù của Ngũ Lang sao? Hắn cũng sẽ đi du thuyền? Đến lúc đó sẽ không xảy ra chuyện đi?” Vạn nhất Long Tích Nính xảy ra chuyện gì, đến lúc đó thì giao đãi với Quốc Sư đại nhân thế nào a! Tưởng tượng đến nơi đây, Tiêu Tử Đồng liền khẩn trương lên, trong lòng âm thầm vạch kế hoạch đến lúc đó mang nhiều gia nhân cùng hộ vệ nhiều một chút, ngàn vạn bảo đảm không thể phạm sai lầm.
“Giang Phiên Long là cái tên âm hiểm giảo hoạt!” Long Tích Nính vẻ mặt khinh thường nói: “Nhưng ngươi yên tâm, hắn không dám chọc ta. Ta nếu thật sự xảy ra chuyện gì, lão gia nhà chúng ta thế nào cũng đem hắn cùng với cái Tây Giang Đô kia rút cạn nước .”
Tiêu Tử Đồng nghe vậy càng thêm nghi hoặc, gia tộc của Long Tích Nính rốt cuộc là cái gia tộc gì? Động cái liền đem Tây Giang rút cạn, như vậy cũng quá dũng cảm rồi a, nhưng sao chưa từng nghe nói qua. Nhưng nghĩ đến trong kinh thành của Đại Quốc Sư, Tiêu Tử Đồng lại cảm thấy có thể lý giải được.
“Đúng rồi!” Tiêu Tử Đồng đột nhiên vỗ lên trán cái, nhớ tới sự kiện trước, “Hôm trước ta ở trên phố gặp được một người trẻ tuổi, bộ dáng khí chất kia có vài phần giống Quốc Sư đại nhân, ta nhờ người hỏi khắp nơi, đều nói không phải người trấn trên, chắc không phải con cháu trong phủ đi?”
“A?” Hoài Anh lập tức kinh ngạc, chợt lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lặng lẽ nhìn Long Tích Nính, hắn xấu hổ mà nhếch miệng cười gượng, “Ta cũng…… Không…… Không biết, ta hình như không gặp, đúng không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.